Hạ Tuy ngồi bên người đội trưởng Dương nghỉ ngơi trong chốc lát, khi đám mây đen trên trời dần tản ra, Hạ Tuy lúc này mới đứng lên, “Đi thôi, bây giờ có thể đi tìm người, tu vi trên người ông ta đã bị sấm sét đánh tan, chỉ là một người thường.”
Bốn người đội trưởng Dương đêm nay đã được xem một màn phim viễn tưởng sống động, có thể nói bốn người vẫn còn như đang nằm mơ, nếu để bọn họ nói, thì trong đầu óc trống rỗng chỉ còn lại bốn chữ: trời long đất lở.
Mặc dù ngữ cảnh có chút không thích hợp, nhưng tận mắt nhìn thấy một đám yêu ma quỷ quái từ dưới đất chui lên lại bị Hạ Tuy dùng thiên lôi đánh cho nổ tung như pháo hoa, tâm trạng thật sự rất khó hồi phục.
Đội trưởng Dương gian nan nuốt vài ngụm nước miếng, hàm răng cắn cắn đầu lưỡi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Vậy chủ nhân của Thi quỷ bị sét đánh, có cần gọi xe cứu thương hay không?”
Ngàn vạn lần đừng có vừa bắt được đã tắt thở, cục cảnh sát bọn họ còn cần phải hỏi cung đối tượng nữa đó.
Hạ Tuy có chút phiền muộn thở dài, “Yên tâm đi, coi như là có bệnh, bị sét đánh như vậy cũng có thể hồi xuân.”
Đương nhiên, hồi xuân là trên thân thể, nhưng tạo nghiệt quá nhiều, đã định trước sống không lâu, dựa theo xu thế hiện giờ, kết cục chỉ có thể bị tử hình, sau khi bị xử tử hình, sau khi chết xuống âm phủ còn phải chịu phán xét.
Đội trưởng Dương yên tâm hơn, cũng bò đứng lên, vừa nhìn khắp nơi vừa nói thầm, “Bây giờ chúng ta có thể gọi người vào chưa? Những hài cốt đầy đất này cũng cần người thu dọn.”
Vừa rồi nhìn số lượng sấm sét bổ xuống, nhà xưởng bỏ hoang này sợ là có không dưới ba bốn trăm con quỷ, có cô hồn dã quỷ bị người luyện chế mang tới đây, nhưng nhiều nhất vẫn là những người bị mang cả hài cốt đến chôn xuống tạo thành trận pháp, nếu không cũng không thể đảo lộn âm dương tạo thành một cái “Âm vực” như vậy.
Ngẫm lại ba bốn trăm bộ hài cốt, cũng không biết người kia làm sao làm được.
Tề Huy và Quý Đàm cũng đứng lên, chân có chút tê, hai người trẻ tuổi vừa bị phá hủy tam quan* dìu đỡ nhau đứng dậy, trong lòng có chút rõ ràng vì sao đội trưởng Dương lại bất ngờ điều bọn họ đến tham dự.(*tam quan là Nhân sinh quan, Thế giới quan, Giá trị quan, theo mình hiểu đơn giản thì là cách nhìn nhận cuộc sống của cá nhân một người)
Quả nhiên trên đời làm gì có bữa cơm miễn phí, đây rõ ràng là biết trong vụ án có tình tiết thần quái, cho nên để những người có gia thế có bối cảnh như bọn họ tham dự để làm người chứng kiến.
“Có thể gọi người tiến vào, nhưng phải cẩn thận, không được hành động một mình.”
Hạ Tuy khom lưng đỡ Tiểu Lệ đứng lên, ngón trỏ ngón giữa đặt ở cổ tay Tiểu Lệ bắt mạch một chút, “Thân thể còn tốt, nhưng một đoạn thời gian sẽ có chút suy yếu, sau khi về tôi sẽ kê một đơn thuốc bổ âm điều hòa cho cô, chi phí có thể chi trả chứ?”
Nửa câu sau là nói cho đội trưởng Dương nghe.
Đội trưởng Dương lập tức vỗ ngực nói khẳng định sẽ chi tiền cho cấp dưới, lúc nói chuyện còn nhìn về phía Quý Đàm và Tề Huy, ý tứ rõ ràng.
Tề Huy và Quý Đàm không lên tiếng, nhưng cũng không nói gì khác, hiển nhiên là chấp nhận.
Đội trưởng Dương để Tề Huy và Quý Đàm đưa Tiểu Lệ ra ngoài trước, thuận tiện sắp xết người vào hiện trường, nên chụp ảnh thì chụp ảnh, nên lấy chứng cứ thì lấy chứng cứ, tất cả đều là bằng chứng phạm tội của chủ nhân Thi quỷ.
Lần này Quý Đàm và Tề Huy không có nhiều lời lời vô ích, bây giờ cũng sắp mười hai giờ đêm, bọn họ còn phải suốt đêm thu dọn xong hiện trường, sau đó còn về cục viết báo cáo các thứ, bận rất nhiều việc đó.
Tiểu Lệ bị rút ra một cỗ khí, thân thể quả thật có chút suy yếu, bị Quý Đàm và Tề Huy gọi “chị Tiểu Lệ” một trái một phải đỡ ra ngoài.
Đội trưởng Dương cùng Hạ Tuy đi tìm chủ nhân Thi quỷ, trong la bàn có một sợi khí căn nguyên của đối phương, muốn tìm người vẫn là rất dễ dàng, đi mười mấy phút đồng hồ thì tìm được một lão già nhỏ gầy quỳ rạp trên mặt đất.
Lão già này đầu tóc đều bị đốt trụi, quần áo trên người cũng thành than rồi, đội trưởng Dương vốn còn lo lắng người này bị bỏng, nhưng sau khi khom lưng đỡ người, phát hiện lão già giống như vừa được lột ra một lớp da đen đúa, cả người còn rất tốt.
“Những cái đó là khí âm tà trên người ông ta, bị thiên lôi tinh lọc, sau này thân thể sẽ càng tốt hơn.”
Xem ra đội trưởng Dương cuối cùng cũng cảm nhận được ý hâm mộ trong lời nói của Hạ Tuy.
Tuy rằng chỉ ở chung thời gian chưa đầy hai ngày, nhưng con người Hạ Tuy tính cách thật ra rất dễ nắm bắt, bởi vì Hạ Tuy không giả bộ, rất thản nhiên.
Hạ Tuy bình thường không phải là một người nói nhiều, nói việc gì cũng sẽ không dong dài, nhưng đêm nay đã nhắc tới việc này ba lần, có thể thấy đối với chuyện bị sét đánh này có bao nhiêu nhớ thương.
“... Hạ đại sư cũng muốn bị thiên lôi đêm nay đánh?”
Đội trưởng Dương thăm dò hỏi.
Hạ Tuy gật gật đầu, thở dài một hơi, “Thôi bỏ, cũng là nhân duyên trùng hợp, trước thì sức cùng lực kiệt lại bị thương trong người, sau thì có chuyện quan trọng cần làm, do trời định.”
Nếu có thể bị sét đánh một hồi, uế khí trong cơ thể nhất định bị tinh lọc không ít, nhưng cũng không có gì, Hạ Tuy cũng không muốn so đo nhiều.
Biết bị sét đánh còn có thể làm thân thể khỏe mạnh, đội trưởng Dương có một chút không kính người già trực tiếp xách người lên còng tay sau lưng, sau đó xách trở về, “Thi quỷ kia chính là Vương Phúc Hải đúng không? Cũng không biết có thể tìm về mấy cây xương cốt cho người nhà họ Vương.”
Trước đó dầu gì cũng đã đồng ý sẽ mang hài cốt con trai bọn họ về, đội trưởng Dương có chút nghi ngờ mình chỉ có thể mang về cho bà Vương chút tro cốt.
Đội trưởng Dương xách người đi vài bước, đột nhiên cảm giác trước mắt sáng ngời, mây đen mà Tru tà trận triệu tập đã hoàn toàn tản đi, mà những đám mây như bông vốn che khuất ánh trăng cũng đang tản ra một vòng tròn, có một cột ánh sáng như ánh trăng rọi thẳng xuống.
Đội trưởng Dương tròn mắt quay đầu nhìn, quả nhiên, cột sáng kia không nghiêng không lệch rơi xuống trên người Hạ đại sư.
Hạ Tuy bên này vừa mới nghĩ thông suốt sẽ không rối rắm chuyện sét đánh nữa, đột nhiên tâm thần vừa động, thần hồn được một cỗ khí tức huyền diệu trấn an, không tự chủ được tại chỗ ngồi xuống khoanh chân.
Một đạo ánh sáng vàng từ trên trời rọi xuống, hội tụ tại ấn đường của Hạ Tuy, không nhanh không chậm nhét vào thần phủ.
Hạ Tuy ngưng thần tĩnh khí an tĩnh tiếp nhận, ngẫu nhiên sẽ dẫn một sợi kim quang rất nhỏ vào thân thể, uế khí vốn đang cố chấp ngưng tụ trong cơ thể gặp phải kim quang, giống như băng tuyết gặp mặt trời mau chóng tan rã.
Dưới tình huống mắt thường khó nhìn thấy được, ngoài làn da của Hạ Tuy nhanh chóng xuất hiện một lớp bụi bẩn.
Cột sáng kia chỉ vài giây đồng hồ đã biến mất, đội trưởng Dương ngẩng đầu lại nhìn thấy những tảng mây che khuất ánh trăng, cho rằng chỉ là trùng hợp, nhưng trùng hợp này cũng thật là đủ thần kỳ.
Đáng tiếc trước đó bởi vì đồ điện tử sẽ ảnh hưởng đến “Khí” trong khí trường, cho nên lúc này trên người đội trưởng Dương không mang theo di động, nếu không còn có thể chụp một tấm, sau khi về có thể mang cho lãnh đạo xem, tranh thủ được thêm chút tài nguyên.
Đội trưởng Dương nhìn Hạ Tuy mệt đến phải ngồi xuống dưỡng thương, cũng không chờ, xách lão già đi tới nơi Thi quỷ bị nổ thành pháo hoa xem xét.
Thấy còn có mấy cây xương cốt, đội trưởng Dương cũng không nghĩ nhiều, khom lưng vươn tay nhặt lên, lại vừa lẩm bẩm, “Vương Phúc Hải ơi Vương Phúc Hải, tôi biết anh là người bị hại, những chuyện ác đều là lão già thối này làm, cũng không biết bây giờ anh có bị đánh đến hồn phi phách tán hay không. Tôi đã hứa với cha mẹ và vợ anh, nói là phải đem hài cốt của anh đưa trở về...”
Còn đang nói thì đội trưởng Dương đột nhiên phát hiện không thích hợp, Thi quỷ này không phải bị sét đánh còn bị thiêu cháy sao? Tại sao chỗ này lại còn mấy cây xương cốt trắng như tuyết?
Nhưng lúc này đã chậm, ngón tay đội trưởng Dương đã đụng phải xương cốt, một luồng khí lạnh thấm từ ngón tay lên tận óc.
Lúc trước đội trưởng Dương bị bàn tay xương trắng bắt lấy cổ chân, một luồng khí lạnh thiếu chút nữa làm nội tạng của ông đông lạnh luôn, đối với cảm giác này là mẫn cảm nhất, da đầu nổ tung muốn ném đi, lại không nghĩ rằng có một bóng dáng bán trong suốt từ trong xương cốt bay ra, lại là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi.
Người đàn ông nhìn có vẻ hàm hậu, đôi mắt lúc này có vài phần áy náy, “Chào anh, tôi là Vương Phúc Hải, anh vừa mới nói cha mẹ còn có vợ tôi...”
Tựa hồ là ý thức được mình đã chết, vả lại sau khi chết còn bị người ta luyện chế thành quái vật giết người, người đàn ông xấu hổ đến nói không ra lời.
Hai mắt đội trưởng Dương trừng lớn muốn lòi ra ngoài, bây giờ đang đặc biệt cần một điếu thuốc!
Đội trưởng Dương còn đang nhớ thương điếu thuốc của mình, Vương Phúc Hải cũng đã lấy đủ can đảm nói tiếp, đầu tiên là nói mình vừa mới tỉnh lại, tuy rằng không thể cảm nhận được, có thể dứng ở góc độ người xem nhìn thấy toàn bộ việc làm của Thi quỷ.
Thì ra ngay ngày đầu tiên được chôn cất vào ban đêm thi thể của Vương Phúc Hải đã bị lão già tên là Không Huyền thi pháp triệu hồi ra, sau đó chính là luyện chế.
Nhưng để càng dễ khống chế, Không Huyền đã che mất ba hồn sáu phách trong ba hồn bảy phách của Vương Phúc Hải lại, chỉ chừa lại hận và oán vì trọng thương sau tai nạn lại còn bị chết cóng trong tủ đông.
Có vật dẫn, Không Huyền lại đem oán khí sát khí và quỷ khí của những người bị hại khác ở bệnh viện Phúc Khang ngưng thành Tam âm khí đem Thi quỷ đặt trong một cái hũ chôn sâu trong một góc của nhà xưởng bỏ hoang, vừa thêu dệt chuyện ma quái chiếm nơi này thành của mình, lại cấu kết với những người nham hiểm chuyên đào trộm mộ hoặc trộm thi thể hoặc thậm chí hại người, đem rất nhiều oan hồn lệ quỷ và hài cốt chôn chung quanh mắt trận là Thi quỷ, dùng bảy năm, mới biến chỗ này thành một “Âm vực“.
“Bên trong những xưởng lân cận cũng có mấy đôi tình nhân bị Không Huyền hại chết, hài cốt cũng đang trong đám hài cốt đó. Oán khí và lệ khí trên người mọi người đã được tinh lọc, bởi vì hại người cũng không phải ý nguyện của chúng tôi, cho nên hài cốt vẫn còn sót lại, hy vọng đội trưởng Dương có thể tận lực giúp bọn họ tìm người nhà, tốt xấu cũng có nơi an táng.”
Vương Phúc Hải lúc mới nói chuyện có chút lắp bắp, nhưng sau đó nói lưu loát hơn.
Nói xong, cảm nhận được cái gì, Vương Phúc Hải cũng không có nhờ đội trưởng Dương nói gì cho người nhà của mình, chỉ xin đội trưởng Dương đừng cho người nhà mình biết chuyện mình gặp phải sau khi chết, dù sao khi còn sống như thế nào, sau khi chết đã không còn liên quan nữa, nếu không đối với người trong nhà cũng không tốt.
Vương Phúc Hải hướng về phía Hạ Tuy cung kính lạy ba lạy, lại cúi đầu với đội trưởng Dương, “Mặt khác, Không Huyền còn có một đồ đệ không tính quá thân cận, biệt hiệu Hắc Hạc, Không Huyền gọi hắn là Vịt Đen, chính là người đã cấu kết với viện trưởng bệnh viện Phúc Khang, mọi người muốn điều tra bệnh viện, tìm được Vịt Đen thì mọi thứ sẽ rõ ràng.”
Nói xong lại nói địa chỉ của người kia cho đội trưởng Dương, Vương Phúc Hải lại khom người chào, lúc này mới xoay người bay đến một cánh cửa đột ngột xuất hiện.
Giống như Vương Phúc Hải còn có những linh hồn bán trong suốt kia, bởi vì đội trưởng Dương vẫn còn đang mở âm nhãn, quay đầu nhìn thấy, những bóng dáng bán trong suốt cũng có mấy trăm cái, mặc dù vừa nhiều vừa loạn, nhưng mỗi người lại sắp xếp hướng về phía Hạ Tuy xếp bằng bái lạy, rồi đi ngang qua đội trưởng Dương cúi mình vái chào, đây là cảm tạ đội trưởng Dương thu dọn hài cốt giúp bọn họ.
Là một phần cảm tạ, cũng là một phần thỉnh cầu.
Đội trưởng Dương hầu kết lăn lộn, không biết nên nói gì, chỉ đứng ở nơi đó vẫn luôn nhìn bọn họ sắp xếp đội hình bước vào cánh cửa màu vàng đất rồi biến mất không thấy nữa.
Những người này từng hại người sao? Đương nhiên đã từng, bây giờ đội trưởng Dương vẫn còn nhớ rõ đàn quỷ này trước đó đáng sợ thế nào.
Nhưng bọn họ đều sai sao? Bọn họ sau khi chết không được an nghỉ, còn bị người ta luyện chế bị người ta sử dụng làm nô dịch thậm chí tùy ý diệt thần hồn không được đầu thai, nói cho cùng, vẫn là tên đầu sỏ sai.
Đội trưởng Dương nhịn không được ở trong lòng len lén mong chờ, hy vọng Diêm Vương, Phán Quan ở địa phủ có thể thật sự công bằng công chính giống như trong truyền thuyết vậy, để những người này không cần gánh trên lưng những tội nghiệt không thuộc về bọn họ.
- -- ------
Hết phần Nhà xác rồi, những phần sau sẽ chậm hơn vì mình không có thời gian edit nhiều như trước nữa. Các bạn đọc thấy hay thì hãy kiên nhẫn theo dõi đến hết truyện nha.