Hạ Tuy cũng không biết an ủi, toàn nói những lời hiển nhiên phải vậy, nếu việc nó như vầy, thì sẽ dẫn đến việc như vậy, nếu mà già Lý thật sự có làm sai, Hạ Tuy cũng sẽ không do dự chút nào mà nói thẳng ra.
Bây giờ Hạ Tuy tuy có chút mập, nhưng ánh mắt vừa chính trực lại nghiêm túc, làm người ta bất giác tin tưởng, già Lý nghe lời nói cũng cảm thấy an ủi.
Vả lại lúc nãy ông quá kích động mà luống cuống, lúc này nghĩ lại cũng cảm thấy ngại ngừng, choàng tay ôm lấy cháu trai đang an ủi mình, đôi mắt trông mong nhìn Hạ Tuy.
Là người thận trọng, Hạ Tuy nói rõ bản lĩnh của mình hiện giờ cũng như việc này cũng không nắm chắc bao nhiêu phần cho già Lý nghe.
Già Lý lại không chút do dự nhờ Hạ Tuy giúp đỡ, "Chàng trai, không không không đại sư! Đại sư người có thể vừa nhìn đã nhận ra, bản lĩnh này thật sự đã hơn rất nhiều người rồi."
Lời này là nói thật, thời đại mới bây giờ kém xa thời đại của Hạ Tuy, thời đại bây giờ toàn căn cứ vào khoa học kỹ thuật.
Nghĩ đến đây, Hạ Tuy cũng không so đo nhiều nữa, chỉ xưng tên, "Ông gọi tôi là Hạ Tuy được rồi."
Nói chuyện với già Lý một lát, cách nói chuyện của Hạ Tuy cũng có chút thay đổi.
Già Lý cũng không để ý đến những chi tiết này, nắm tay Tiểu Hải xua tay, trên mặt vẫn còn vui mừng kích động, đôi mắt mệt mỏi vì ngày ngày kiếm kế sinh nhai cũng như sáng lên, giống như đã thật sự nhìn thấy ngày cháu trai khỏi bệnh.
"Như vậy sao được, tôi phải gọi ngài là đại sư, Hạ đại sư, ngài cảm thấy lúc nào đi đâu tìm ngài thì được?"
Cũng không thể qua loa được, già Lý bây giờ rất tin tưởng Hạ Tuy.
Dù sao kẻ lừa đảo làm sao có được ánh mắt chính trực như vậy, nói chuyện cũng rất đáng tin.
Già Lý kiên trì muốn xưng hô với hắn như vậy, Hạ Tuy cũng không có cách nào, có điều già Lý hỏi vấn đề này thật sự làm Hạ Tuy giật mình, nhìn trái nhìn phải, xung quanh đây cũng không tìm thấy vòm cầu gì linh tinh các kiểu.
Nếu mà có thì bản thân có thể tạm thời tìm một cái vòm cầu nào đó làm chỗ ở, còn đêm nay chắc phải tạm thời tìm một cái băng ghế trong công viên ngủ tạm, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài.
Lão Lý đầu thấy thế, cũng sửng sốt, vừa định nói gì đó thì nghe những tiếng lộc cộc từ bụng phát ra.
Hạ Tuy cũng không chú ý nơi phát ra tiếng, lúc tầm mắt già Lý rơi trên bụng hắn mới để ý đến, Tiểu Hải ở một bên vỗ tay nhảy nhót cười ha ha, "Đói, anh trai đói bụng!"
Bản thể Hạ Tuy vốn ăn nhiều, buổi trưa lúc còn ở quán cà phê còn chưa ăn cơm đã té xỉu, đến khi tỉnh lại rồi rời khỏi bệnh viện, tính ra thì bữa trưa bữa chiều còn chưa có cái gì vào bụng, cả một giọt nước cũng chưa uống, trách không được bụng vang lên tiếng rõ ràng như vậy.
Đến lúc này, Hạ Tuy cho dù nghiêm túc đã quan cũng không khỏi lộ ra một tia thẹn thùng.
Già Lý bị cháu trai quậy phá đến dở khóc dở cười, có điều Tiểu Hải làm ầm ĩ như vậy, sự câu nệ tôn sùng đại sư của già Lý cũng giảm đi một ít, nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Hạ Tuy khi ông hỏi phải đi đâu tìm đối phương, già Lý có suy đoán trong lòng, thăm dò hỏi, "Hạ đại sư, ngài đây là chưa tìm được nơi đặt chân?"
Hạ Tuy yên lặng gật đầu.
Già Lý thở phào, cười cười, vội mời, "Vậy nếu không chê mời Hạ đại sư về chỗ của chúng tôi ở tạm, tôi cùng Tiểu Hải ở trong một hẻm nhỏ, tuy rằng chật hẹp nhưng tốt xấu cũng có thể che mưa chắn gió."
Những chuyện khác già Lý cũng không có hỏi nhiều, Hải thành mặc dù là một đô thị phồn hoa, nhưng ở nơi này cũng có biết bao người phải vất vả mưu sinh giống như bọn họ vậy.
Tuy rằng nhìn Hạ Tuy trên cổ tay còn đeo đồng hồ sang quý, khí chất cũng không giống người bình thường, nhưng ai lại không từng gặp lúc sa cơ lỡ vận?
Già Lý vốn còn lo lắng không biết làm sao báo đáp Hạ Tuy, nhờ việc này mà có thể cùng ăn cùng ở với Hạ Tuy, mặc dù sẽ có túng thiếu ít nhiều, cùng lắm thì lão già như ông lại tìm thêm việc làm là được.
Giữ nhà xác đã hơn một năm, già Lý cũng biết được một số việc kiếm được tiền mà người bình thường chẳng mấy ai muốn làm, ví dụ như trang điểm, thay quần áo hay là vá thi thể lại chẳng hạn.
Dù sao ông cũng là một ông già gần đất xa trời, cũng nhờ trời thương mà tới tuổi này vẫn còn mạnh khỏe, cơ thể còn sức làm việc, làm những việc đó kiếm tiền là không thành vấn đề, không làm chuyện gì trái lương tâm thì cần chi sợ yêu ma quỷ quái gì.
Hạ Tuy lắc đầu từ chối, dù sao Tiểu Hải và già