Vừa rồi trong lúc bà Từ đang nói đông nói tây, Hạ Tuy vẫn bình tĩnh đổ nước rửa tay cho Tiểu Hải, rồi tự mình đứng bên bếp gas suy nghĩ một chút, thử học theo già Lý mở bếp hâm nóng thức ăn.
Chờ bà Từ rời đi, Hạ Tuy cũng đã hâm nóng thức ăn rồi, bưng lên chiếc bàn nhỏ hai người bắt đầu ăn cơm trưa.
Sau khi ăn cơm trưa Tiểu Hải có thói quen ngủ trưa, Hạ Tuy ngồi ở phòng khách niệm tâm kinh, tuy rằng tác dụng không được như tập luyên hai buổi sáng sớm với chiều tối, uế khí trong cơ thể bị bày trừ cũng ít hơn, nhưng có thể làm tâm thần càng minh mẫn, có ít còn đỡ hơn không.
Buổi chiều lúc bảy giờ mấy gần tám giờ, già Lý xách bao tải đầu đầy mồ hôi trở về, vừa vào nhà liền cười chào hỏi Hạ Tuy, "Xin lỗi nha đại sư, hôm nay sau khi tan làm có chút việc, trễ như vậy mới trở về, có đói chưa? Tôi lập tức đi nấu cơm."
Hạ Tuy chỉ nhìn già Lý nhíu mày, ngoài miệng nói rằng, "Không cần đâu ông ơi, tôi có làm vài món đơn giản, chúng ta cứ ăn tạm một bữa là được.”
Những món đơn giản Hạ Tuy cũng biết làm, dù sao cũng từng là một người sống một mình trong đạo quan mười mấy năm, nấu đồ ăn cũng có thể bỏ vào miệng được.
Già Lý cũng nhìn thấy trên bàn đã bày vài đĩa thức ăn, cháo nấu với rau, đồ ăn một mặn một chay, còn có thêm một chén canh loãng, một ngày nóng bức về tới nhà, nhìn thấy đúng là làm người ta thấy thèm ăn.
Đưa tay lau mồ hôi trên trán, già Lý ngại ngùng cười cười, "Thật không nghĩ tới làm phiền đại sư làm những việc này, lần sau đợi tôi trở về làm là được, đừng làm chậm trễ công việc của ngài."
Già Lý cũng sợ chậm trễ Hạ Tuy chuẩn bị cách cứu chữa cho cháu trai, có điều không tiện nói thẳng, dù sao Hạ Tuy cũng là người có chủ kiến.
Từ tối hôm qua già Lý đã bắt đầu ngóng trông Hạ Tuy nghĩ cách tìm về một hồn một phách của cháu trai, đến lúc đó ông nhất định phải chuẩn bị lễ cúng thật thỏa đáng, hy vọng thần tiên vừa lòng để cho Hạ Tuy làm việc càng thuận lợi.
Hạ Tuy cũng hiểu lòng dạ của già Lý, không nói thêm gì nữa, ba người cùng nhau ngồi ăn cơm, lúc già Lý thu dọn chén đũa Hạ Tuy cũng ở bên cạnh, giống như đang nhìn cái gì, nhìn đến nỗi già Lý cũng cảm thấy quái lạ.
Chờ đến khi Hạ Tuy mở miệng hỏi hôm nay ông đã đi đâu, già Lý mới cảm thấy lộp bộp trong lòng, vừa cẩn thận úp chén đũa vào chạn, vừa nhớ kỹ lại, "Hôm nay cũng không đi đâu cả, chỉ có giúp đỡ mò một ít đồ vật trong đường thoát nước của bệnh viện."
Còn đó là đồ vật gì, già Lý lại chần chờ không nói.
Cũng không biết ai làm việc quá cẩu thả, lại đem những bào thai đáng ra phải gom chung một chỗ đem hỏa thiêu mà lại đổ vào đường thoát nước để nó chảy ra sông ngầm.
Già Lý làm xong rồi cũng đã cố ý tắm rửa ở bệnh viện mới trở về, chỉ sợ mang về những đồ vật không sạch sẽ, mặc kệ nó là ma quỷ linh tinh hay là mầm bệnh các kiểu.
Nhưng Hạ Tuy trông cũng không giống những người rãnh rỗi nhìn ngó chuyện người khác, vừa bị hỏi như vậy, già Lý lập tức lo lắng, "Sao vậy, phải chăng trên người tôi có cái gì không thích hợp?"
Hạ Tuy lắc đầu, "Không có gì, chỉ là dính chút uế khí."
Nói xong đưa tay vỗ nhẹ sau lưng già Lý một cái, một đám khí đen đang bám ở phía sau cũng tức thì tan biến, Tiểu Hải ăn cơm xong đang ngồi một bên chơi với mấy cái giấy gói kẹo đột nhiên trợn tròn mặt, "Bắt lấy! Bắt lấy!"
Nói xong cũng để cái giấy gói kẹo qua một bên, cậu ta tự chạy tới sau lưng ông nội làm động tác chụp chụp, đáng tiếc cậu ta chụp kiểu gì cũng không bắt được gì trong đám khí đen đó.
Hạ Tuy cũng không cho là có việc gì, dù sao bệnh viện cũng coi như một nơi đặc biệt, ở đó có người sinh ra cũng có kẻ qua đời, âm khí dương khí đều có đủ, cho dù là đương lúc giữa trưa dương khí thịnh nhất, ở trong góc xó âm u vẫn có không ít vật không sạch sẽ trốn trong đó, chớ nói chi là thời điểm chạng vạng sau khi mặt trời lặng rồi dương khí yếu đi, ở những nơi thưa người vẫn sẽ có những thứ kia tồn tại.
Già Lý đi xuống đường thoát nước dưới lòng đất, bị dính uế khí cũng không kì lạ.
Nửa đêm canh ba, Hạ Tuy đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cảm thấy cả người chợt lạnh, lập tức từ trạng thái đang ngủ tỉnh táo trở lại, mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao trời, chính là đã mở âm dương nhãn, đôi mắt có thể nhìn thấy mọi vật cõi âm.
Mặc dù bọn họ ở khu nhà này là nằm trong hẻm sâu, nhưng Hải thành phồn hoa đông đúc, cho dù là con hẻm nhỏ thì buổi tối cũng không có khả năng hoàn toàn yên tĩnh, nhưng lúc này lại đột nhiên yên tĩnh, buổi tối mùa hè mà ngay cả tiếng một con muỗi vo ve cũng không có.
Tôn chỉ tu hành của《 tự nhiên đạo kinh 》 là tự do theo ý mình, không thể cưỡng cầu không thể ép buộc, người có thể tu hành được bộ đạo kinh này ngoài tâm tính phù hợp ra, yêu cầu thiên phú và căn cơ cũng rất quan trọng, đó cũng một trong những nguyên nhân tự nhiên đạo không phát triển rộng rãi.
Hạ Tuy thân là truyền nhân chính tông của tự nhiên đạo, thiên phú và tâm tính tất nhiên không cần phải nói, ba hồn bảy phách hơn xa thường nhân, tất nhiên sẽ phát hiện ra mọi việc đầu tiên.
Hạ Tuy không hành động tùy tiện, giữ nguyên tư thế ngồi tay bắt chân quân quyết, động tác này là để thỉnh thiên quan, nhưng tu vi hiện giờ của Hạ Tuy còn thấp, mấy ngày liền không cảm ứng được gì.
Trước khi thỉnh thiên quan, pháp quyết này sẽ giảm sự tồn tại của bản thân xuống thấp nhất, miễn khí tức người phàm ảnh hưởng đến thần khí của tiên quan.
Hạ Tuy bắt chân quân quyết cũng chỉ có tác dụng này, làm chậm lại quá trình tản ra dương khí quanh thân, tránh để vị khách không mời mà đến này cảm nhận được vị trí của mình.
Chuẩn bị sẵn sàng, một tay bắt quyết, Hạ Tuy lúc này mới đứng dậy, trước tiên bước vào phòng nhìn tình huống của già Lý và Tiểu Hải.
Thời tiết nóng bức, trong nhà lại không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt máy cũ dựa vào góc tường.
Hạ Tuy cả người thịt béo, già Lý vốn muốn để quạt cho Hạ Tuy dùng, nhưng Hạ Tuy ngược lại không thích dùng những thứ đồ điện hiện đại này, chỉ nói mình ngồi xuống tu hành thay cho đi ngủ, không cần quạt, lúc này già Lý mới mang quạt vào phòng trong.
Nhưng tiếng quạt ồn lại còn hao điện, sau khi Tiểu Hải ngủ già Lý đã tắt quạt rồi, chỉ đốt một khoanh nhan muỗi rồi mở cửa ra, Hạ Tuy đi vào tất nhiên không cần đẩy cửa, cũng không cần lo lắng tiếng bản lề phát