Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 57: Chương 57: Thiếu






Mặc dù có suy đoán, nhưng Hạ Tuy không tùy tiện nói ra, chỉ để Mắt kính gọng vàng nói tường tận về tình hình của vị tinh anh trong nội bộ kia.

Mắt kính gọng vàng tên là Bố Thoát Nội, tên rất cổ quái, sau này Hạ Tuy mới biết được Bố Thoát Nội là người Mông Cổ, ừ, một người Mông Cổ diện mạo nhã nhặn tuyệt không giống người Mông Cổ.

Hơn nữa tên Thoát Nội còn có nghĩa là chim ưng, điều này làm cho Hạ Tuy mỗi lần nhìn thấy Bố Thoát Nội lại nhịn không được tưởng tượng ra không biết một con chim ưng mũm mĩm làm thế nào để bay lượn trên thảo nguyên Mông Cổ.

Bố Thoát Nội là Chủ nhiệm bộ Chính trị của Cục an ninh quốc gia, văn phòng Hỗ trợ xã hội của Hạ Tuy thuộc quyền của Cục công an, Cục công an và Cục an ninh quốc gia hai cơ quan riêng biệt và khác nhau về cơ cấu, lần này Bố Thoát Nội trực tiếp tới tìm Hạ Tuy, đó là quyết định đã được Tổng cục công an ở Hải Thành thông qua.

Bố Thoát Nội lúc này mới tự giới thiệu một chút, thoạt nhìn hắn là một người có vẻ giỏi xử lí các vấn đề ngoại giao, nói cách khác chính là rất am hiểu lòng người, từ lần đầu nhìn thấy Hạ Tuy là đã bắt đầu liên tục phân tích và đánh giá tính cách của Hạ Tuy rồi.

Không tự giới thiệu ngay từ đầu, chỉ sợ cũng đã có suy tính đến phương diện này.

Hạ Tuy cũng không ngại những thứ vòng vo trong lòng các chính khách này, chỉ cần mục đích của bọn họ là để giúp quốc gia ngày càng phát triển hơn là được rồi.

Chỉ cần giống như Hạ Tuy bỏ qua những suy nghĩ khá mẫn cảm đi, nói thật, ở chung với một người khéo đưa đẩy như Bố Thoát Nội, kỳ thật cảm giác cũng không tệ lắm, bởi vì phương diện tâm lý và cảm xúc đều được đối phương cân nhắc rất kỹ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của những điều này là không làm tổn hại tới lợi ích của đối phương, mà vừa hay trên người anh lại có năng lực mà đối phương cần tới.

Giữa người với người, sau khi tự giới thiệu thì cũng coi như gần gũi hơn một chút, Bố Thoát Nội đương nhiên lại có thêm một chút hảo cảm với Hạ Tuy, cũng chưa nói gì hay làm gì, chỉ là thay đổi ánh mắt và giọng điệu nói chuyện mà thôi, đôi mắt như biết cười thỉnh thoảng lại quan sát cảm xúc của Hạ Tuy, "Vị thành viên này họ Uông, hai ngày trước vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về tổng bộ báo cáo, đương lúc ngủ trưa ở tại ký túc xá của mình..."

Bố Thoát Nội không nói tên của đồng nghiệp, chỉ gọi là Tiểu Uông.

Nhiệm vụ của Tiểu Uông là gì Bố Thoát Nội cũng không đề cập, chỉ nói cho Hạ Tuy, Tiểu Uông suốt mười năm qua đều không trở về Hải Thị, kết quả vừa trở về ngày thứ ba trong lúc ngủ trưa đã nằm mơ, hoặc là nói đã nhìn thấy “kiếp trước”.

Gặp phải việc này Tiểu Uông lập tức báo cáo với tổ chức, sau đó nghiêm túc chịu hỏi cung và thẩm tra, thậm chí còn dùng một ít công cụ cùng phương pháp tâm lý để khơi gợi tất cả những ký ức mà Tiểu Uông có thể bỏ sót.

Nghe đến đó, Hạ Tuy tuy rằng chưa gặp mặt vị Uông tiên sinh kia, nhưng trong lòng đã vô cùng bội phục.

Có thể lựa chọn biểu lộ tất cả mọi bí mật của mình cho người khác, chỉ là vì để tổ chức càng có thêm nhiều thông tin tình báo, thật không phải điều mà người bình thường nào cũng có thể làm.

Lúc trước Bố Thoát Nội có nói đối phương tính tình cương quyết, lời này chính là thật sự khen ngợi.

Tiểu Uổng nằm mơ, nhưng cũng chỉ là giấc ngủ trưa hơn hai mươi phút, nhưng ở trong mơ hắn đã trải qua hơn mười năm cuộc đời.

Một tháng sau xảy ra tận thế, rồi sau đó hắn đi theo tổ chức rút lui khỏi căn cứ, trong quá trình đó đương nhiên có trải qua những chuyện hiểu lầm, phản bội quân đội này nọ, kết cục của Tiểu Uông chính là vì bảo vệ Cục trưởng mà bị dân chúng bạo loạn đánh chết.

"... Đương nhiên, kết cục của giấc mơ này, chúng tôi đã có phân tích rất kỹ, hẳn là dựa trên tiềm thức trong cuộc sống của người đó, có người cho rằng vợ của mình ngoại tình, cho nên hắn sẽ bị vợ và tên nhân tình kia hại, chết trong đám xác sống kia."

"Trong tầng sâu ý thức của Tiểu Uông rõ ràng không cho là mình sẽ chết trong miệng của xác sống, bởi vì thường hay thực hiện các nhiệm vụ bảo vệ dân chúng mà có khả năng gặp nguy hiểm đến tính mạng, bình thường ngay cả bản thân hắn cũng không hề có suy nghĩ này, như ở trong mơ đã bị khơi gợi ra, bởi vì thế kết cục của hắn là chết dưới tay của dân chúng."

Nói tới đây, trên mặt Bố Thoát Nội xuất hiện nụ cười đây kiêu ngạo, "Trong tiềm thức của Tiểu Uông chính là vì Cục trưởng mà chết, ngay cả bản thân Tiểu Uông cũng không biết, là do chúng tôi dùng máy quan trắc cảm xúc mới biết được, Tiểu Uông đối với Cục trưởng có cảm xúc ngưỡng mộ."

Ngay khi vừa nói xong, Bố Thoát Nội đan hai tay vào nhau, khuỷu tay chống lên mặt bàn, mu bàn tay nâng cằm, ánh mắt hơi hơi nheo lại, "Khiến chúng tôi cảm thấy không thích hợp chính là, bất kể là Tiểu Uông hay là người khác, những người trong mơ đều là những người có thật ngoài đời. Sau khi điều tra, những người đó không quen biết nhau, thậm chí chưa hề tiếp xúc lần nào, cũng không hề có chuyện trên đường tình cờ gặp nhau. Giống như vị tiên sinh bị vợ và nhân tình hại chết, vợ của hắn và người hắn nhận định là nhân tình của vợ hắn không hề quen biết nhau, vả lại một người thì ở Hải Thành, một người lại đang sống ở một thị trấn nhỏ xa xôi."

Những sự việc không thể dùng khoa học để giải thích, bọn họ đều cảm thấy vô cùng không thích hợp.

Cục an ninh quốc gia chính là cơ quan đầu tiên ở Hoa quốc công khai cơ quan tình báo, ở tất cả các tỉnh, huyện đều có trinh sát viên, Bố Thoát Nội là người ở phân cục Hải Thành, đương nhiên đã tìm hiểu rất kỹ hai vụ án trước và sau khi văn phòng hỗ trợ xã hội thành lập.

Đối với mục đích cuối cùng của Cục công an khi phê duyệt thành lập phòng hỗ trợ xã hội, cũng vô cùng đồng tình, như thế, sau khi phát hiện giấc mơ về tận thế không thích hợp, Bố Thoát Nội đã tranh thủ buổi tối tới viếng thăm.

Sở dĩ Bố Thoát Nội nói rằng giấc mơ này là một thế giới trong mơ, không phải là chuyện vô căn cứ, mà là bởi vì sau khi bọn họ bí mật mời tất cả những người trùng sinh về làm việc, đối chiếu tất cả kí ức họ từng trải qua, phát hiện “kiếp trước” mà bọn họ "Trải qua", đại bộ phận các sự vật sự việc đều diễn tiến theo cùng một hướng.

"Có vẻ Hạ trưởng phòng đã có một vài suy nghĩ trong lòng?"

Bố Thoát Nội mỉm cười nhìn Hạ Tuy.

Hạ Tuy liên kết từ đầu đến cuối các sự việc đối phương đã kể, gật gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu, "Đầu tiên tôi có nghĩ tới truyền thuyết về Bút thần trong dân gian, nhưng mà ruốt cuộc là dạng người gì lại có thể sử dụng cây bút này mà còn sáng tạo ra được một thế giới trong mơ hoàn chỉnh như vậy, điểm này khiến tôi rất hoang mang, cũng không thể xác định."

Bố Thoát Nội vừa kinh ngạc vừa tò mò, "Cái đó, chính là bút thần trong truyện Bút thần Mã Lương?"

Hạ Tuy gật đầu, "Đây chỉ là một bản đơn giản hơn của một câu chuyện cổ mà thôi, tôi từng được nghe người ta kể cho nghe nguyên bản của câu chuyện này, nói là có một thư sinh, gia cảnh bần hàn, vì kiếm tiền mua thuốc chữa bệnh cho mẫu thân đang bệnh nặng, nên đã viết thoại bản (kiểu viết tiểu thuyết hồi xưa). Mỗi ngày ban ngày đọc sách buổi tối viết thoại bản, đột nhiên có một ngày, thư sinh bỗng phát hiện những câu chuyện mình viết hình như là có thật, xuất hiện ở một trấn nhỏ cách đó không xa, giống như đã tự trở thành một thế giới, có người đi đường vô tình đi lạc vào đó, sau khi đi ra, sôi nổi kể lại mình đã sống ở một thế giới khác vài thập niên, bản thân thì dường như đã quên gần hết cuộc sống ở hiện tại, nhưng lại vừa hay có nét tương đồng với câu chuyện trong thoại bản."

Bố Thoát Nội nghe còn có chuyện như thế, tò mò hỏi, "Thư sinh kia kết cục ra sao?"

Hạ Tuy giương mắt nhìn Bố Thoát Nội, đặt chén trà xuống, "Có người từng đọc thoại bản nghe thấy chuyện của người kia kể, phát hiện không thích hợp, nghi ngờ thư sinh viết thoại bản không phải người thường, vì thế mới dò hỏi nhiều người tìm đến nơi, nhưng phát hiện thư sinh đã chết ở trước bàn, trên tay còn có vẻ như đang cầm bút, mà bút lại không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.