Hạ Tuy xem xét một chút, người bị thiên lôi đánh đã ngất rồi, tuy rằng vẫn còn sống, nhưng toàn bộ thân thể, đến cả máu thịt cũng còn lưu lại dòng điện.
Tổng cục Thiệu nghiêng người nói với người trẻ tuổi vài câu, người trẻ tuổi xoay người đi khỏi một lúc, mấy phút sau đã dẫn theo người cầm công cụ, mang người từ trong hố ra ngoài.
Nhưng cây bút kia không có ai động tới, không phải là không dám động, mà là không nhúc nhích được.
Rõ ràng bùn đất rất mềm, bút cũng cắm không sâu, nhưng rất nhiều người đã ra sức mà vẫn không thể nhổ lên được.
"Cây bút kia?"
Người trẻ tuổi vẻ mặt chần chờ tiến lên nói nhỏ mấy câu với tổng cục Thiệu, hỏi ý kiến xem có nên mang máy móc tới hay không.
Tổng cục Thiệu ra hiệu im lặng, quay đầu cười cười với Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, kia cây bút kia chỉ sợ cần cậu đi lấy giúp."
Bút làm hung khí, bọn họ cần phải mang về.
Vả lại nghe nói cây bút kia còn có năng lực thần kì, ai lại không muốn mang về, mặc kệ là muốn giấu riêng hay nộp lên trên.
Bố Thoát Nội cũng cười tủm tỉm, nhìn không ra vẻ mặt, quay đầu vỗ vỗ Hạ Tuy, "Nhìn thấy có vẻ là một cây bút thần, không phải thứ người trần mắt thịt có thể đụng vào, vẫn là nhờ người tài ba dị sĩ như Hạ trưởng phòng tới thu phục."
Đội trưởng Dương đứng cách đó không xa nhìn người bị cháy đen như than cốc được mang đi, còn có người đang canh giữ cây bút, ánh mắt lườm lườm, trong lòng thầm mắng.
Hạ Tuy ngày thường không thích làm những chuyện quanh quanh quẩn quẩn, nhưng lúc sự việc quan hệ trọng đại, thái độ tuyệt đối không thể tùy ý.
"Năng lực của cây bút này rất quỷ dị, thế giới trong mơ lần này là có người muốn dùng bút để xây dựng nên một thế giới mới, trong mấy ngày cũng đã bắt đầu hình thành tiểu thiên đạo, nếu mà tiếp tục, chỉ sợ thế giới thật sẽ biến thành hư ảo, mà thế giới trong mơ lại trở thành một thế giới độc lập, người cầm bút sáng tạo thế giới thành công, tiêu dao tự tại ngoài thiên đạo mà không ai có thể làm gì được hắn."
Bố Thoát Nội nghe vậy, vẻ cười tủm tỉm trên mặt cũng không còn, mặc dù hắn có dã tâm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc thăng quan tiến chức, cái gì mà sáng tạo thế giới tiêu dao ngoài thiên đạo, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Nếu thật sự có người dùng bút làm thêm vài lần, sợ là thế giới mình đang ở cũng bị hủy luôn.
Như thế, Bố Thoát Nội nghiêm túc nhìn Tổng cục Thiệu, sau đó nghiêm túc hứa với Hạ Tuy "Chuyện này tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ với thủ trưởng cấp trung ương, Hạ trưởng phòng, cây bút này thật sự ai cũng có thể dùng hay sao?"
Nửa câu sau là có ám chỉ, Hạ Tuy chỉ coi như không nghe thấy, dù sao cây bút này quả thật có hạn chế khi sử dụng.
"Người này thần hồn đã bị hút hơn phân nửa, chờ sau khi thật sự thành công sáng tạo thế giới, thành thần chính là cây bút kia chứ không phải người."
Cho nên tạo thành thiên đạo chính là một cây bút không có tình cảm.
Trên thực tế người này có thể khống chế cây bút lâu như vậy, đã khiến Hạ Tuy cảm thấy không ngờ tới, vừa rồi lúc kiểm tra đã xác định đối phương đúng là một người bình thường, nhưng vẫn cần chờ sau khi đối phương tỉnh lại để hỏi cung vài chuyện.
Đến lúc đó nếu đối phương không chịu nói thật, vậy thì còn phải dùng thuật bắt hồn để tra xét, vấn đề đáp án này rất quan trọng, mặc dù thuật bắt hồn có vi phạm luật trời thì cũng cần phải dùng tới.
"Nhưng tình huống này cũng thật hiếm thấy, người thường nếu cầm bút sáng tạo nên thế giới mới thì kết cục sẽ là bị hút cạn thần hồn, hóa thành tro bụi."
Hậu quả này khiến người nghe bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, vốn dĩ còn đang suy nghĩ âm mưu bất lương tưởng tượng tới việc mình bị hóa thành tro bụi, những tâm tư vừa manh nha đó cũng lập tức bị dập tắt.
Vẻ mặt của Tổng cục Thiệu rất nghiêm trọng, "Một khi đã như vậy, cây bút này xin kính nhờ Hạ trưởng phòng bảo quản, nếu không trên đường có người nào đụng vào bị mê hoặc thì nguy lắm."
Bố Thoát Nội nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Như thế, hai bên cũng coi như đã nhất trí thỏa thuận cách xử lí bút thần.
Hạ Tuy vốn cũng không nghĩ nghiều, lúc nhảy xuống hố để lấy bút còn làm một chút chuẩn bị, nghĩ rằng nếu không nhổ được cây bút, sợ rằng còn lại lập đàn mời Tổ sư gia mới được, lại không nghĩ tới chỉ cần tự chặn sinh khí của bản thân, dùng bùa bọc cán bút lại là có thể nhổ lên rồi.
Cây bút cầm trong tay tựa hồ có hơi run rẩy một chút, bên trên chợt lóe lên ánh sáng màu tím, rồi sau đó cây bút sáng bóng cũng bắt đầu ảm đạm dần, trở nên giống như một cây bút hàng nhái làm bằng ngọc kém chất lượng bán đầy ngoài chợ đồ cổ, lông tơ trên ngòi bút vốn đen đến phát sáng cũng trở nên xơ xác.
Hạ Tuy không rõ là vì sao, đột nhiên nhớ tới Sinh tử bộ sau khi run lên cũng biến thành giống như hàng giả ngoài chợ.
Đương nhiên, giữa bút thần và Sinh tự bộ có quan hệ gì hay không, điểm này Hạ Tuy trước giờ chưa từng nghe nói tới.
Bọn người Bố Thoát Nội còn tới gần muốn xem bộ dáng của bút thần là như thế nào, nhìn thấy Hạ Tuy cầm bút nhảy lên, nhìn trái nhìn phải, tuy rằng không mở miệng, nhưng có thể thấy trong mắt bọn họ lộ ra vẻ nghi ngờ và thất vọng.
Đây là bút thần mà thiếu chút nữa đảo lộn hai thế giới thật giả? Thoạt nhìn bộ dạng không ra gì, bán ngoài chợ hai mươi đồng cũng chưa chắc có người mua.
Cây bút bị coi thường giận dữ rung lên, nhưng chỉ là ngòi bút giật giật, giống như bị gió thổi lung lay, căn bản không có ai để ý tới nó.
Thân phận của người cầm bút, người bên Tổng cục Thiệu đã hỏa tốc điều tra, thì ra là một thanh niên từ một làng chài nhỏ đến Hải Thành làm công, tên là Đổng Thiên.
Đổng Thiên này vốn cũng không có gì bất thường, trình độ văn hóa không cao, trong nhà cũng nghèo rớt mùng tơi, bản nhân làm phục vụ cho một nhà hàng, lương chỉ vừa đủ ăn, năm nay đã hai mươi chín vẫn chưa có bạn gái.
Đổng Thiên tính tình hướng nội, nhìn người cũng là liếc ngang liếc dọc, thoạt nhìn âm âm trầm trầm, mọi người đều không thích nói chuyện với hắn.
Nếu như nói có sự gì kì lạ, dựa theo lời hàng xóm của hắn, tháng trước Đổng Thiên về quê đưa tang người nhà, sau khi quay về cầm theo một cây bút lông cũ nát có dấu vết bị nước biển ăn mòn.
Khi đó tên nhóc ở cùng phòng với hắn còn chê cười hắn vài câu, nói hắn tốt nghiệp tiểu học mà muốn làm Thư pháp gia hay sao?
Đương nhiên, tên nhóc