Tuy rằng nói là cuồng hoan chấm dứt, nhưng đối với quần chúng chờ ăn dưa của Chân Hạo và Liễu Y Y mà nói, đây cũng chính là một trận cuồng hoan mới bắt đầu.
Bởi vì tám giờ tối ngày hôm sau, những nghệ sĩ dưới trướng Giải trí Đông Phương đều sẽ bị một vài paparazzi hoặc là người nổi tiếng tung ra không ít việc xấu, mỗi một việc đều treo đủ hai mươi bốn giờ, ngày hôm sau tiếp tục đăng cái khác, ngay cả Chân Hạo, Liễu Y Y thậm chí là Liễu Dương cũng không tránh khỏi.
Sự kiện đại hội vạch trần bạo nổ giải trí lần này, cộng đồng mạng gọi dễ thương là "Các bạn nhỏ ngồi xếp hàng, từng người một sẽ được phát trái cây", đương nhiên, trái cây chính là đạn, pháo đủ để bọn họ nổ tung tại chỗ.
Liễu Y Y bởi vì scandal của Chân Hạo mà cuồng loạn, nếu không có đại hội vạch trần này cô ta còn không biết Chân Hạo có mờ ám với một bạch phú mỹ, thậm chí trong vòng giao tế giới thượng lưu còn truyền ra tin tức sắp đính hôn.
Mà Chân Hạo cũng không còn kiêng nhẫn với Liễu Y Y, đều đã giải thích đó là do việc hợp tác yêu cầu, cho dù có kết hôn thì hắn cũng không yêu người phụ nữ kia, Chân Hạo quả thực không rõ người phụ nữ này lúc trước đã nói chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, yêu hắn thì cho dù làm một cây cỏ hay làm một con chó cũng cam tâm tình nguyện vậy bây giờ náo loạn là có ý gì.
Chờ đến khi lịch sử đen của Liễu Y Y trước kia tham gia tiệc tối phải nhảy nhót tiếp rượu này nọ cũng bị tuôn ra, Chân Hạo tức giận vì bị lừa gạt cũng không có lớn như trong tưởng tượng nữa, bởi vì đại bộ phận đã bị thay thế bởi sự đắc ý khi cãi nhau bắt được nhược điểm của đối phương.
Trước kia còn không cảm thấy gì, Liễu Y Y luôn luôn dịu dàng săn sóc hiểu lòng người, cái gì cũng có thể hi sinh vì hắn, nhưng bây giờ lại túm chặt hắn không buông.
Lúc trước Liễu Y Y đeo bám Hạ Tuy là hi sinh vì hắn, nhưng bây giờ nhớ tới, cùng một sự việc mà cảm nhận lại khác nhau.
Ngẫm lại người phụ nữ trong lòng mình từng có thể mỉm cười tươi sáng với một tên mập mạp ngốc ngếch, trong lòng Chân Hạo không cảm thấy ấm ức hay áy náy, mà là cảm thấy ghê tởm, còn xem thường người phụ nữ này quả nhiên là ai cũng có thể bán rẻ tiếng cười.
Bởi vì bị Liễu Y Y náo loạn đến phiền lòng, Chân Hạo trực tiếp giao bằng chứng Liễu Dương dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ, ăn hối lộ và bán tin tức cơ mật của công ty cho cơ quan tư pháp, nếu không phải Liễu Y Y đúng lúc dùng lợi thế (thẻ đánh bạc) uy hiếp Chân Hạo, không chừng Liễu Dương đã phải ăn cơm tù rồi.
Nhưng từ đó Chân Hạo và Liễu Y Y cũng coi như đã triệt để trở mặt, một người thì cho rằng mình tiện thể cảnh cáo hai anh em này một chút, nhưng không ngờ tiện nhân này đã âm thầm lưu bằng chứng đề phòng hắn.
Một người thì cho rằng đối phương vậy mà trở mặt vô tình đối phó với anh trai của mình, còn may lúc trước nghe anh trai nói có để lại bằng chứng gì đó, nếu không bây giờ chắc là đã rơi vào cảnh mặc người chém giết rồi.
Hai người tưởng gắn bó keo sơn đã bắt đầu nội chiến, Giang Húc bên kia lại dương đông kích tây liên hợp với người khác dìm hai chương trình gameshow đang hot của Giải trí Đông Phương, bởi vậy trên thị trường đã xuất hiện chỗ trống, tất nhiên là tùy ý bọn họ phân chia.
Tuy rằng chưa ăn được mấy ngụm bánh ngọt, nhưng Giang Húc cảm thấy vui vẻ là được.
Đã sớm không vừa mắt công ty giải trí xếp thứ hai luôn theo đuôi Giải trí Húc Dương của bọn họ sát sao, lần này có cơ hội gây sóng gió, tuy rằng không tổn thương tới gân cốt của Điện ảnh và truyền hình Đông Phương, nhưng chắc chắn đã làm suy giảm uy tín của Chân Hạo ở mảng điện ảnh và truyền hình.
Chỉ cần Điện ảnh và truyền hình Đông Phương hoặc là người trong Chân gia ngu xuẩn xuất hiện đấu tranh nội bộ, đó mới là thời cơ để cô ấy chính thức tấn công.
Hạ Tuy cũng không biết một scandal mà hắn cảm thấy không chút liên quan gì mà Giang Húc lại có thể vui vẻ bắt đầu suy nghĩ âm mưu, sáng mùng mười, Hạ Tuy tạm thời gác lại công việc, ở phòng làm việc dưới lầu chờ người của Hạ Phong phái tới.
Hôm nay là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Hạ Tuy đến Hạ gia, thời gian chưa đầy một tháng, Hạ Tuy đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi.
Tuy rằng cuối cùng không thể thuận lợi mở sạp kiếm tiền, nhưng ít nhất coi như cũng cơm áo không lo, đi lại còn có xe đưa rước, cho dù thân phận không liên quan đến Hạ gia, nhưng người trước kia chẳng được ai để ý bây giờ ít nhiều cũng là nhân tài đặc biệt của quốc gia.
Dựa theo tiểu thuyết của Chu Khải mà nói, đây chính là kịch bản xoay người kinh điển.
Chu Khải cũng muốn đi theo, nói là muốn tận mắt nhìn thấy cái gọi là Hào môn (nhà giàu lâu đời).
Lần trước tuy rằng đã đến biệt thự của Hạng Thịnh, nhưng tòa biệt thự ở Danh sơn lúc ấy chỉ là nơi vui chơi của Hạng thịnh, cũng không giúp Chu Khải có thêm chút kiến thức gì.
Hạ Tuy cũng vừa hay muốn nhờ Chu Khải giúp đỡ vài việc, bởi vì Hạ Dạ đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, Hạ Tuy chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày nhờ Chu Khải giúp đỡ.
Tự nhiên, sự việc không trâu bắt chó đi cày này chắc chắn không thể để tên quỷ Chu Khải biết được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng đứng xem sinh hoạt trong hào môn của hắn.
Số điện thoại của Hạ Phong đã bị Hạ Tuy thuận tiện cho vào danh sách đen, vốn dĩ hôm qua muốn gọi điện cho Hạ Tuy xác nhận thời gian để tài xế đến đón, kết quả phát hiện mình bị chặn rồi, hắn tức giận đến độ đi mấy chục vòng trong phòng làm việc.
Giận xong rồi lại bảo trợ lý Trương gọi điện thoại, hắn gọi không được thì có thể dùng bất kỳ một số điện thoại nào trong công ty để gọi! Đáng tiếc Hạ Phong nhận được điện thoại của Hạ lão thái thái bên viện dưỡng lão Ngô Sơn Nguyên, sau đó đã bảo trợ lý Trương không cần gọi nữa.
Sáng sớm tới đón Hạ Tuy chính là lão Chúc – tài xế lâu năm của Hạ gia, còn chưa gõ cửa văn phòng thì đã thấy bên trong có một thiếu niên đi ra, lão Chúc cười hàm hậu vừa muốn mở miệng nói chuyện, thiếu niên đã quay đầu chạy đi như một cơn gió, xa xa còn truyền đến một câu, "Ông khoang hẵn vào, để tôi nói với sư phụ."
Lý Hải Sinh biết quan hệ của sư phụ và người nhà không tốt, bằng không lúc trước sư phụ làm sao trên người chỉ có mấy đồng tiền mà xuất hiện ở quảng trường đi bộ?
Hạ Tuy đã nói hai ngày nay vụ án của cha mẹ cậu sẽ có hồi âm, Lý Hải Sinh lúc này mới tích cực giữ cửa như vậy, ai biết thế nhưng là người Hạ gia, thật sự là mất hứng.
Lão Chúc nhìn cửa lớn có chưa kéo lưới sắt ra, rất là không vui, thầm nghĩ đây không phải là địa điểm phạm pháp gì đó chứ, bằng không tại sao nhị thiếu ngốc nghếch kia lại có thể ở đây?
Nghe nói còn làm cái gì mà trưởng phòng, phỏng chừng coi trọng tiền của Hạ gia bọn họ.
Lão Chúc là người làm ở nhà cũ của Hạ gia đã mười mấy năm, có thể nói là nhìn Hạ Tuy lớn lên.
Đáng tiếc lão Chúc lại không có cảm tình gì với Hạ Tuy, thì ra lúc Hạ Tuy còn nhỏ đã lén nghe được lão Chúc nhìn thật thà chất phác vậy mà lại lén lút nói với người làm vườn là nếu ở dưới quê bọn họ mà sinh được một thằng ngốc như vậy đã sớm vứt bỏ rồi.
Muốn vứt bỏ cũng dễ thôi, bỏ ra chút tiền bảo người lái xe chạy đến một nơi xa xôi rồi bỏ ở đó, thằng ngốc nhất định sẽ không tìm được đường về nhà.
Lời này còn làm hại Hạ Tuy thời niên thiếu gặp ác mộng mấy ngày, sau đó lại càng thêm ít nói và đa nghi, ngẫu nhiên anh cả Hạ Phong rốt cục rảnh rỗi muốn dẫn hắn đi ra ngoài chơi, Hạ Tuy cũng sẽ kịch liệt giãy dụa, sau đó run rẩy trốn vào tủ quần áo trong phòng mình, chỉ sợ bị trong nhà người tìm được sẽ mang hắn lên xe rồi ném ở giữa đường.
Nếu mà nói từ nhỏ đến lớn Hạ Tuy đều gặp người xấu, không bằng nói người có chút lương thiện đều không thể ở lâu bên cạnh hắn, Hạ Tuy thần hồn bị che lấp thân thể bị uế khí ô nhiễm sẽ không hiểu, nhưng Hạ Tuy từ cổ đại bị sét đánh đến đây lại nghĩ thông tất cả.
Lão Chúc rõ ràng cũng không biết văn phòng hỗ trợ xã hội là cái gì, ngay