Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 90: Chương 90: Thiếu






Những kiến thức của Hạ Tuy về “Hư”, là ngẫu nhiên nghe được từ một vị đạo nhân hay đi ngao du đây đó.

Đạo nhân yêu rượu, trong mắt người khác nhìn ông ta rất nghèo túng, nhưng bản thân ông lại thấy tiêu dao tự tại, không bị vướn bận bởi bất cứ chuyện gì, sống ở xã hội cổ đại như vậy, nhưng mà đến chuyện sau khi mình chết đi cũng không bận lòng.

Ở xã hội hiện đại sẽ cảm thấy chuyện này cũng là đương nhiên, rất bình thường, nhưng ở thế giới cổ đại đạo Phật thịnh hành, tư tưởng như vậy cũng là rất hiếm có.

Hạ Tuy ra ngoài giết yêu quái tá túc trong một cái miếu đổ nát tình cờ gặp được đạo nhân, còn thuận tiện uống ké ly rượu, Hạ Tuy nướng thịt hươu, hai người uống rượu ăn thịt, đối phương liền kể chuyện này.

Kể rằng có một ngày, đạo nhân say rượu, tiến vào một cái hồ, đang muốn tắm rửa một chút, vừa mở mắt, thì bỗng nhiên phát hiện mình đã ở trên bờ rồi.

Đạo nhân lúc đầu không phát hiện có gì khác thường, vì thế lắc lắc đầu bò lên bờ tiếp tục đi.

Căn cứ theo lời đạo nhân kể, thế giới đó và thế giới thực đúng là giống y hệt nhau, chờ đến khi đạo nhân đi vào một thôn xóm có người, cũng là bị một đám "Người" phát hiện không thích hợp, sau đó bị truy đuổi.

Ngẫm lại xem, "Người" của toàn bộ thế giới đó đều muốn nhập vào xác của đạo nhân, nói như bây giờ, chính là toàn thế giới truy sát một người, có thể tưởng tượng nó đáng sợ thế nào.

Cũng là nhờ đạo nhân có một thân bản lĩnh, chật vật mãi cuối cùng về tới bên hồ, tự khai mở dương khí toàn thân, rồi sau đó chui vào trong hồ, lúc này mới may mắn trốn thoát.

Mà "thế giới Hư" cũng là đạo nhân sau đó đạo nhân đi vân du mười năm sau mới tìm hiểu được, ở miếu đổ nát ngẫu nhiên gặp Hạ Tuy, cảm thấy nhìn hắn thuận mắt, lại ăn thịt nướng của Hạ Tuy, lúc này có hứng nói chuyện phiếm nên đã kể lại chuyện này.

Hạ Tuy chưa từng nghĩ ở cổ đại mình có thể gặp được, vậy mà đến thế giới này lại có thể gặp.

Hạ Dạ và Tiểu Hắc nghe xong, phản ứng khác nhau rất lớn, Hạ Dạ cảm thấy nghiêm trọng, nếu thế giới Hư là một thế giới hoàn chỉnh, vậy lần này bọn họ gặp phải sợ rằng sẽ có phiền toái lớn.

Tiểu Hắc thì rất hưng phấn, duỗi chân áp sát vào mặt gương ngửi ngửi, "Tiểu Dạ, chủ nhân, bây giờ chúng ta vào đó luôn đi!"

Vừa nói chuyện, cái mũi của Tiểu Hắc còn hít tới hít lui trên mặt gương, để lại một loạt dấu hơi nước.

Hạ Tuy lại lắc đầu, ra khỏi phòng tắm lấy điện thoại, đầu tiên là gọi cho Hạ Đông, sau đó gọi báo cho Tiểu Uông một tiếng.

Nghe lời kể của A Nguyên, bây giờ bên ngoài không biết đã có nhiều ít người của thế giới Hư thay thế, không thể không báo cho bên Bố Thoát Nội, tốt nhất là phải nhanh chóng xác định mục tiêu.

Đối tượng tương thích với Hư chỉ có một, đến lúc đó nếu bị bắt giữ, trừ phi Hư buông tha thân thể đó để quay về thế giới Hư, tuyệt đối sẽ không thể biến thành một người khác trong thế giới hiện thực được.

Tin này đối với bọn họ là một tin tốt, nhưng tin tức xấu là, một khi nhân vật mục tiêu bị dụ dỗ, chủ động đồng ý giao thân thể, đến lúc đó Hư sẽ có được ký ức của nhân vật, nếu ngụy trang chắc chắn sẽ càng khó phân biệt hơn.

Còn một điều nữa, môi giới của Hư muôn hình vạn trạng, Hạ Tuy có muốn đề phòng cũng không biết làm sao đề phòng, để ngăn chặn Hư xâm nhập vào thế giới hiện thực.

Tiểu Uông nhận điện thoại của Hạ Tuy lúc đang xem TV với vợ con, đứng dậy ra ban công nghe Hạ Tuy nói chuyện, cúp điện thoại lập tức thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Vợ của Tiểu Uông tên là Khâu Diệp "Ai?" Một tiếng, ôm con gái đang ngủ gà ngủ gật đứng lên, "Anh lại phải đi ra ngoài? Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?"

Tiểu Uông cười cười, quay lại ôm bà xã một chút, "Cần phải ra ngoài một chuyến, em cứ dỗ Hiểu Hiểu ngủ trước đi, rất nhanh anh sẽ về."

Sự tình gấp gáp, Tiểu Uông trấn an sờ sờ gương mặt vợ, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Tiếng đóng cửa đánh thức con gái bốn tuổi đang ngủ, Uông Hiểu Hiểu dụi dụi mắt ngáy ngủ gọi mẹ, "Ba đâu?"

Khâu Diệp thở dài, cúi đầu ôm con gái về phòng trẻ, "Ba có việc đi ra ngoài một chút, bé ngoan, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến nhà trẻ chơi với các bạn và cô giáo nữa."

Dỗ con gái ngủ rồi, Khâu Diệp lại đi gõ cửa thư phòng, gọi con trai Uông Quyết Minh đang chơi vi tính trong phòng đi ngủ.

Uông Quyết Minh đã chín tuổi, hôm nay là tết Trung Thu cho nên mới đặc biệt được ba cho phép chơi máy tính một chút, bị mẹ gọi cũng không giở quẻ, biết ba ra ngoài cũng chỉ “a” một tiếng.

Ba của nó đã âm thầm nói với nó, mỗi lần ba ra ngoài đều phải làm những chuyện rất lợi hại, khi còn bé không hiểu chuyện, bây giờ trong lòng Uông Quyết Minh đã có nhận thức, thương ba hơn với lại sẽ không vì ba không đi họp phụ huynh mà cảm thấy ba không thương mình.

"Mẹ, mẹ đừng buồn, bây giờ ba đã rất tốt rồi, ít nhất một nhà bốn người chúng ta có thể ở chung."

Uông Quyết Minh nhìn sắc mặt mẹ có vẻ không tốt lắm, lúc trở về phòng đã làm như người lớn mà khuyên một câu.

Khâu Diệp cười đẩy con trai trở về ngủ, "Ngày mai còn phải dậy sớm, nhanh chóng đi ngủ."

Con trai con gái đều đi ngủ, trong nhà nhất thời trở nên yên tĩnh, Khâu Diệp thở dài, nhìn thấy máy tính còn chưa tắt, đi qua cầm con chuột định tắt máy.

Chính vào lúc này, màn hình máy vi tính đột nhiên thay đổi, biến thành một trang màu đen.

"Cô có muốn chồng của cô không rời khỏi cô nữa không? Cô có muốn có được cuộc sống hạnh phúc chân chính hay không?"

Khâu Diệp biến sắc, lập tức cố gắng tắt máy, đáng tiếc một chút phản ứng cũng không có, Khâu Diệp bình tĩnh tắt tính hiệu wifi, sau đó rút luôn chuôi điện, mặc kệ trên màn hình có gì đã trực tiếp gập luôn máy tính lại.

Máy vi tính là dạng notebook, vừa khép lại đã tự động tắt máy, Khâu Diệp lo lắng thở dài, máy vi tính này tuy rằng ông chồng nhà mình không thường dùng, nhưng không biết có bị người ta hack máy trộm lấy mấy tấm ảnh gia đình hay không.

Khâu Diệp hạ quyết tâm ngày mai phải bảo chồng mang đi tìm thợ chuyên nghiệp diệt virus, phủi phủi tóc rơi bên cạnh, Khâu Diệp cũng không lo chuyện máy tính nữa, trở về phòng ngồi dựa vào đầu giường, lấy một quyển sách lật đến chỗ đã đánh dấu tiếp tục đọc, vừa chờ ông chồng của mình về nhà.

Tuy rằng đã nói một lát sẽ về, nhưng Khâu Diệp cũng không trông chờ gì mấy, có thể về trước rạng sáng đã tốt lắm rồi.

Có điều con trai đã nói như vậy, bây giờ so với trước kia đã tốt hơn, ai bảo cô lúc trước lại chọn người đàn ông này chứ.

Người phụ nữ dùng internet làm môi giới đang chờ đợi rất lâu trong điện thoại đặt ở tủ đầu giường của Khâu Diệp, nhưng mãi không chờ được cơ hội, nhất thời thấy buồn bực vô cùng, chẳng lẽ kịch bản mình thiết kế không đúng?

Người phụ nữ này không phải không giữ được đàn ông nên hôn nhân bất hạnh sao?

Đồng thời, ở một góc khác của Hải thành, một đóa hoa thủy tiên nhanh chóng biến hóa thành một "Nữ tử" mặc Hán phục, "Nữ tử" vóc người thon thả mặt mày như họa, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi, đang đứng ở đó si mê nhìn "Nữ tử", "Tiên tiên, cuối cùng em đã có thể hóa thành hình người rồi?"

"Nữ tử" xấu hổ mỉm cười, từng bước từng bước nhỏ dịch đến bên cạnh người đàn ông, như chim nhỏ nép vào người, hai tay đặt lên ngực người đàn ông, hơi hơi ngửa đầu mặt mày mơ màng, đôi môi hồng hé mở khẽ nói, "Đa tạ ân nhân ân cứu mạng, tiểu nữ tử không biết lấy gì báo đáp, chỉ mong ân nhân không chê tiểu nữ thân như bồ liễu."

Người đàn ông trẻ tuổi đang ngắm mỹ nhân, lại nghe được lời thoại "Hoa yêu báo ân" vô cùng kinh điển, kích động ôm chầm lấy cô gái, cười nói không chê không chê.

"Nữ tử" che miệng cười khẽ, cho người đàn ông một ánh mắt quyến rũ, rồi sau đó hơi hơi bĩu môi, gắt giọng, "Vậy chàng, chàng có cô phụ tiểu nữ không? Con người của chàng, trái tim của chàng, đều sẽ cho ta sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi nào dám trái lời, nói “Cho” không chút do dự.

"Nữ nhân" cả người chấn động, hai mắt tràn ngập vui mừng, hai tay ôm lấy người đàn ông, kiễng mũi chân giống như muốn hôn, lúc đến gần lại mỉm cười quỷ dị, lớn tiếng nói, "Vậy thì phải cảm ơn ân nhân giúp ta tọa nguyện!"

Người đàn ông trẻ tuổi mở to hai mắt, chỉ kịp đẩy "Nữ nhân" trước ngực ra, trước khi mất ý thức chỉ nghĩ: Mẹ nó! Hoa yêu báo ơn này là đồ giả gái?!

Lại không biết bản thân mình đã bị kẻ gọi là Hoa yêu kia thay thế.

Thân hình người đàn ông nhoáng lên, "Nữ nhân" đang ôm trong ngực đã biến mất, người đàn ông thích nghi với thân thể mới, không nhịn được kích động đi vài vòng trong căn hộ dành cho người độc thân.

Cố gắng kiềm nén cảm xúc đang phập phồng, người đàn ông tranh thủ lên giường nằm nhắm mắt lại, an tâm tiếp nhận ký ức của mục tiêu.

Hạ Tuy cũng không biết trong đêm nay, ở một góc của Hải thành đã có thay đổi thế nào, Hạ Tuy đã ra khỏi phòng ngủ của Giang Húc, được Giang Húc dẫn đến thư phòng của Giang lão gia.

Ba người ngồi xuống kể sơ lược lại mọi chuyện, Hạ Tuy nói rõ mình đã báo cáo sự việc lên cấp trên.

"Sau đó hẳn sẽ có người đến đây hỏi một vài chuyện, không hỏi ý kiến của ông nội Giang và Giang Húc trước, thật xin lỗi."

Tuy rằng cho dù người Giang gia không đồng ý, lần này vẫn sẽ bị hỏi chuyện.

Giang lão gia và Giang Húc cũng hiểu rõ đạo lý này, Hạ Tuy có thể nói xin lỗi với bọn họ trước một tiếng, đã là rất tôn trọng nhà bọn họ rồi.

"Đây là đương nhiên, nếu sự việc không phải chỉ là vấn đề liên quan tới quỷ quái, đương nhiên nên lấy đại cục làm trọng."

Giang lão gia cười gật gật đầu, vui mừng nhìn Hạ Tuy, "Không nghĩ tới có một ngày ông có thể nhìn thấy A Tuy như vậy, cũng không uổng cái tên mà ông nội cháu đã đặt cho cháu, trước kia ông chỉ cho là lão Hạ hy vọng cháu bình an, không nghĩ rằng chính là có ý để cháu bảo vệ một cõi bình an."

Hạ Tuy nghe Giang lão gia đột nhiên nhắc tới ông nội ở Hạ gia, ánh mắt hoang mang, Giang Húc ngồi bên cạnh cũng lần đầu tiên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.