Dịch bệnh bùng phát nhanh chóng, chỉ trong vòng hai ngày, người chết đã xấp xỉ một trăm, những ca nhiễm bệnh thì gần như gấp đôi số đó.
Thái y viện tấp nập người ra vào, hoàng đế cùng các vị đại thần ngày đêm họp bàn, nhưng vẫn không tìm ra được cách ngăn chặn dịch bệnh lây lan, thậm chí ngay cả trong cung cũng đã có vài người có triệu chứng tương tự. Tình hình bên Tây Kì cũng chẳng khá hơn, rốt cục phải gửi sang một đoàn sứ thần, hai nước cùng nhau tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề.
Hoàng đế gấp gáp, cuối cùng cho mời Tuyết công tử - cũng là đệ nhất thần y trong thiên hạ, vào cung để nghị sự.
*****
Kiếp trước của ta, Tuyết công tử đã sắp tìm ra thuốc chữa bệnh.
Phương thuốc lúc ấy tuy chưa thể chữa trị tận gốc, nhưng trên cơ bản là đã hoàn thành một nửa. Nhờ thế một kẻ khất cái như ta mới lay lắt trên giường bệnh được đến ba tháng trời, đều nhờ vào những lá thuốc đắt đỏ nương để dành lại, còn nàng cuối cùng lại vì thân thể suy tàn mà chết đi.
Lúc ấy ta mới bừng tỉnh, thì ra trên thế giới này, người thân đều đã đi hết rồi.
Trong lúc ta ngây ngẩn trước phủ công chúa, dù thân thể bị bệnh tật hành hạ đến tàn tạ, vẫn chưa một giây phút nào ngừng hi vọng sẽ nhìn thấy ái nhân, nào còn tâm tình quan tâm đến người luôn bên cạnh.
Mất đi rồi, mới biết rằng quý giá.
Ta rất sợ, vô cùng sợ, sợ nương thân yêu của ta, kiếp này lại giống như kiếp trước.
Ta do dự, ta không biết mình có nên nói ra phương thuốc kia hay không. Dù sao, nó không thuộc về ta, nó là công sức ngày đêm nghiên cứu của Tuyết công tử. Hơn nữa, một khi nói ra, một cô nương chẳng biết chút gì về y thuật như ta phải giải thích thế nào?
Nhưng khi nương bắt đầu xuất hiện triệu chứng như những người khác, ta không còn tâm trạng để ý đến những điều đó nữa, vội vàng sắc lên một ấm thuốc tạm thời trì hoãn bệnh tình tiến triển thêm. Trong lúc ta rối loạn nhất, lại nghe tin Tuyết công tử tiến cung.
Tuyết công tử, Nam Cung Thương, chàng là hi vọng duy nhất của ta.
Đứng trước cánh cổng long phượng nguy nga, ta khoác áo lông chồn màu tím, im lặng chờ đợi trong gió lạnh. Chỉ mới có vài ngày, kinh thành hoa lệ nay tràn đầy không khí tang thương, xen lẫn những
khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của thị vệ.
“Tiểu thư, sao người lại ra ngoài vào lúc này, lão gia đã dặn không được tùy tiện xuất môn.”
Ta không để ý giọng nói đầy lo lắng của Nhan Hướng, mắt đen chăm chăm dán vào cánh cổng sơn vàng rực rỡ trước mặt: “Nhan Hướng, bình thường phụ thân bãi triều lúc nào?”
“Em không rõ lắm.” Nhan Hướng lắc đầu: “Tiểu thư, trời rất lạnh, người đừng đứng đợi ở đây nữa, dù sao thị vệ cũng không cho chúng ta vào đâu.”
Ta không trả lời nàng.
Ngoại trừ chờ đợi, ta chẳng còn làm được gì khác.
Gió lạnh như dao sắc cắt vào da thịt, ta khẽ rùng mình, cảm thấy hai chân đều đã tê cứng. Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên phía sau, kèm theo là một tiếng hét lớn:
“Tránh đường, mau mau tránh đường!”
“Thái tử cùng sứ thần của Tây Kì đến!”
Thái tử?
Ta quay đầu lại, quả nhiên thấy được áo trùm lông hồ ly của người nọ. Y cưỡi hắc mã, vạt áo đỏ rực tung bay sau lưng, trong đoàn người giống như một con thiên nga lạc giữa bầy hạc.
“Tránh ra.”
Lúc này, cánh cửa nặng nề đã mở ra, thị vệ trải ra hai hàng, ngay ngắn đứng đón đoàn sứ thần.
Ta vội vàng kéo Nhan Hướng đứng sang một bên, bất giác ngước mắt lên nhìn nam nhân tôn quý trên ngựa, trong lòng bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.
Sắp tới hoàng thành, đoàn người từ từ thả chậm tốc đô. Khương Viễn Mạc đưa tay kéo mũ trùm nặng nề xuống, lộ ra một đầu tóc đen buộc trong kim quan, khuôn mặt lạnh lùng như băng sương, có lẽ vì đi trong gió lạnh, đôi môi xinh đẹp của y đỏ đến lạ thường.
Tròng mắt tăm tối của y khẽ lướt qua hàng thị vệ trang phục chỉnh tề, sau đó quét qua người ta. Ta chỉ chờ có vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức ngẩng lên, lộ ra hai mắt sáng rực như sao.
Ta thấy rõ tia sáng kinh ngạc trong mắt y, cùng với một chút giật mình.
Không ngoài dự đoán của ta, hắc mã của y không chút do dự tách khỏi đoàn người, nhanh chóng đến trước mặt ta.
“Mộ Dung Thanh Kỳ.” Lông mày nhíu lại thật chặt: “Lúc này còn chạy lung tung, không sợ chết hay sao?”
“Thái tử.” Ta kéo Nhan Hướng khom người hành lễ, sau đó ngẩng đầu, nhìn y thấp giọng nói:
“Điện hạ, người có thể mang ta vào cung cùng không?”
“Hả?” Y cúi xuống gần ta: “Nàng vào cung làm gì?”
Ta cắn môi: “Ta... ta có việc gấp cần tìm một người.”
Khương Viễn Mạc nhướng mày, sau đó y chìa tay trước mặt ta.
Ta ngẩn người: “Cái gì?”
“Lên ngựa.” Y đáp gọn lỏn: “Hay là nàng thích đi bộ như người đám người hầu đằng kia?”
Nhan Hướng đứng bên cạnh giật mình, ta cũng vội vàng xua tay: “Không cần đâu điện hạ, ta đi bộ cũng được.”
“Chính điện cách đây khá xa đấy.” Khương Viễn Mạc nghiêng đầu, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Ta do dự nhìn thần sắc mệt mỏi vì đường xa của y, cảm thấy mình đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà cô nam quả nữ ngồi chung một ngựa, quả thật không tốt lắm.
“Đa tạ điện hạ, ta vẫn là đi bộ thôi.”
Khương Viễn Mạc hừ một tiếng, sau đó ngồi thẳng người, mắt phượng sắc lạnh quét qua Nhan Hướng bên cạnh ta: “Chỉ một người.”
Con người này sao lại tức giận cái gì rồi. Ta bất đắc dĩ quay sang nói với Nhan Hướng qua loa vài câu, đợi nàng quay đi rồi mới từ từ tiến vào đoàn người phía sau. Thôi đi, tâm trạng ta đang vô cùng rối bời, không có tinh lực trêu chọc ngài tổ tông này.
Mắt thấy sắp tới nơi, thắt lưng đột ngột nhẹ bẫng, cứ vậy mà bị người ta ném lên yên ngựa.
Ta: “...”
Chính là hô cũng không kịp đã thấy bản thân leo lên lưng cọp rồi!
“Ngài... ngài, ngài làm cái gì vậy?!”
Ta bối rối quay người, chóp mũi đụng phải một lớp vải lạnh thơm mát, vẫn là cuống quýt lùi lại.
Khương Viễn Mạc đã kéo mũ trùm lên từ lúc nào, chỉ thấp thoáng thấy được chiếc cằm hoàn mỹ cùng làn môi mỏng xinh đẹp của y, lạnh giọng nói: “Cấm nhúc nhích, nếu không bổn cung lập tức ném nàng xuống.”
Ta nghẹn họng, buồn bực lại buồn bực, cuối cùng nín nhịn quay đi. Mắt nhìn mắt, mũi nhìn mũi, không nghe không nhìn không biết.
Đáng tiếc đã không thấy được nụ cười rực rỡ của người ngồi phía sau.