Đào Yêu Ký

Chương 8: Chương 8: Đại Chí




Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

Beta: Nhã Vy

______________________________________________

Xem ra cái lưới này được làm từ thiên tàm ti, mềm dẻo vô cùng, đáng sợ hơn chính là, phía trên móc vô số ám khí nhỏ, muốn đuổi tận giết tuyệt người áo đen.

Tốc độ thật sự quá nhanh, người áo đen Giáp không thể tránh khỏi.

Vào thời điểm này, ánh mắt mọi người cũng kiên định.

Trong mắt người áo đen Giáp là tuyệt vọng.

Trong mắt những cao thủ võ lâm kia là có chí thì nên.

Rung rung ria mép, Tiểu Hồ Tử nhìn chằm chằm Mộ Dung Dật Phong, mắt lóe dâm quang.

Mộ Dung Dật Phong âm thầm rút cây quạt ra, trong mắt lóe ra mấy tia hỏa quang: “Ngươi dám tới đây, bổn thiếu gia ta cho ngươi chết chắc!”

Mà Đào Yêu.

Thần sắc trong mắt nàng không ai có thể nhìn rõ.

Đang lúc chỉ mành treo chuông, một người áo đen Bính phá cửa mà vào, thân thể bay xéo, phóng sức mạnh tới người áo đen Giáp, đẩy hắn ra ngoài.

Tiểu Giáp thoát hiểm, nhưng Tiểu Bính lại vì thế mà bị thương, bị lưới bao lấy.

“Mau bắt Phong Thám Lang!” Tiểu tử mặt rỗ quát.

Một nhóm người bắt đầu vung đao về phía Tiểu Giáp.

“Thừa dịp đồng bọn Phong Thám Lang không thể động, mau giết hắn!” Nam tử thô lỗ nói.

Một nhóm người khác bắt đầu vung đao về tiểu Bính.

Trong lúc mành chỉ treo chuông, cây đuốc bỗng nhiên phụt tắt.

Đám cao thủ võ lâm kinh hoàng , nhất thời địch ta chẳng phân biệt được, cầm lấy vũ khí chém lung tung bên người.

Tiếng binh khí đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Nam tử thô lỗ bắt đầu chủ trì đại cục: “Mọi người đừng hoảng hốt mà loạn , cũng bỏ vũ khí xuống, tránh thương tổn được người mình… Kiếm đứa nào đâm vào mông Lão tử! Mẹ kiếp , Lão tử liều mạng với các ngươi!”

Cho nên, nam tử thô lỗ cũng gia nhập cuộc chiến.

Tiểu Hồ Tử nhanh chóng chạy lên lầu, nín thở đi tới phía sau Mộ Dung Dật Phong, cười bỉ ổi, vươn ma chưởng, nặng nề sờ.

Ha ha ha ha ha Hmm, rốt cục ăn được công tử xinh đẹp này rồi.

Mông quả nhiên như mình co giãn như mình tưởng tượng.

Lúc này, có người lấy ra hộp quẹt, đốt, khách điếm một lần nữa khôi phục rõ ràng.

Tiểu Hồ Tử bỗng nhiên như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch.

Cái mông mà hắn sờ không phải là của Mộ Dung Dật Phong mà là của một lão già.

Ô ô ô, hắn luôn luôn chỉ thích nam nhi tuấn tú: ông già, vị này khẩu vị quá nặng rồi, chịu không được mà!

Vốn đã lảo đảo muốn ngã, Vân thúc bị động vào giờ phút này xoay người lại, mị mị cười với hắn một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thích sờ mó tới như vậy sao?”

Tiểu Hồ Tử hoàn toàn ngã xuống đất, hộc máu không ngừng.

Mặt Vân thúc không thay đổi, đắc ý xoay người lại, nhưng nhìn thấy Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình.

Mộ Dung Dật Phong bi tráng nói: “Vân thúc, cực khổ rồi .”

Vân thúc chắp chắp tay, vẻ mặt nghiêm nghị: “Lão nô nguyện vì thiếu gia máu chảy đầu rơi, tan xương nát thịt, đầu thân hai nơi, ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả, bụng nát ruột tan, bảy lỗ chảy máu, nhảy vào biển lửa, quyết không chối từ.”

Một luồng gió âm thổi tới, Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu đồng thời rùng mình.

Mái hiên bên này, lầu dưới đại sảnh, cao thủ võ lâm phát hiện Tiểu Giáp và tiểu bính cũng mất tích, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu.

Lúc này, Huyện thái gia cũng mang theo một đám bộ khoái chạy tới, cúi đầu khom lưng nói: “Hạ quan mới vừa rồi nghe tin tức nói các vị đại hiệp tới bổn trấn, không tiếp đón từ xa, đã đắc tội, xin quý phủ an vị…”

Nam tử thô lỗ che mông đang chảy máu, mắng: “Ngồi cái đầu của ngươi! Chúng ta muốn đi đuổi theo Phong Thám Lang! Nhanh lên, ngươi cũng mang theo người đi với chúng ta, bắt được rồi công lao cũng không thiếu được ngươi.”

Cho nên, Huyện thái gia vội vàng mang thủ hạ đi theo bọn cao thủ võ lâm này đuổi theo Tiểu Giáp và tiểu bính.

Ra khỏi khách điếm, chỉ thấy trên đường dài trống rỗng, thỉnh thoảng một trận gió rét thổi bay mấy cái lá, xoay tròn trên không trung hai cái, cuối cùng phủ lên người một con mèo hoang đang phát dục, kích thích nó rên rỉ mấy tiếng.

Huyện thái gia ăn nói khép nép hỏi: “Các vị, đêm tối như mực, đến tột cùng muốn đi đâu tìm đâu?”

Trong mắt nam tử thô lỗ lóe lên một tia ý vị: “Chúng ta ngay từ đầu đã phủ bột huỳnh quang lên kiếm, Phong Thám Lang khẳng định không phát hiện, bây giờ chúng ta theo dấu vết đi tìm, chuẩn bị bắt ba ba trong hũ.”

Vừa nói, đoàn người liền cẩn thận dọc theo dấu vết ánh huỳnh quang phấn mà đi, rốt cục tới một căn nhà.

Huyện thái gia và bộ khoái kinh hãi — đây là nhà Trần Đại Chí!

Nam tử thô lỗ nghe thấy, liền nói: “Trần Đại Chí tuyệt đối là đồng bọn của Phong Thám Lang, khó trách Phong Thám Lang có thể chạy trốn, thì ra là ở trong quan phủ có nội gian.”

Vì chứng minh trong sạch của mình, Huyện thái gia quyết định hy sinh trợ thủ đắc lực, vội nói: “Tên Trần Đại Chí, quả thật là trong ngoài bất đồng, khó trách ta bình thường nhìn luôn là không vừa mắt, may mà hôm nay có các vị anh hùng hảo hán ở đây, mọi người cùng nhau bắt hắn!”

Cho nên, một nhóm người bay lên nóc phòng, một nhóm người canh giữ ở cửa trước, một bộ phận khác ngăn ở cửa sau, tóm lại bao vây nhà Trần Đại Chí đến mức gió thổi không lọt.

Sợ bên trong có cơ quan bẫy rập gì, cũng không dám xông loạn, đám người liền đứng thế coi chừng.

Nam tử thô lỗ ra hiệu với Chu Nho trên góc nhà.

Huyện thái gia nhỏ giọng hỏi: “Đại hiệp, ngươi đang làm gì thế?”

Nam tử thô lỗ nói: “Để hắn vào tuần tra xem bên trong tột cùng có bao nhiêu người.”

“Vị đại hiệp kia thấy vậy mà đã hiểu được ám hiệu của ngươi sao?” Huyện thái gia hỏi.

“Nói nhảm, chúng ta cùng hợp tác đã bao nhiêu năm.” Nam tử thô lỗ mắt mở như chuông đồng nhìn chằm chằm hắn.

Đang lúc ấy thì, kia Chu Nho đưa tay lên ra hiệu hai mươi.

“Hai mươi người chen chúc trong một gian trong phòng nhỏ, lại không có tiếng động nào, xem ra toàn bộ là cao thủ.” Khuôn mặt hồ tra hán tử chau mày: “Phải cẩn thận ứng đối mới được.”

Bên này mái hiên, những người bên cạnh Chu Nho hỏi:“Ngươi ra dấu gì với lão đại vậy?”

Chu Nho nói: “Lão Đại hỏi chúng ta ăn khuya muốn ăn mấy cái bánh bao, ta tính một lần, tổng cộng năm người, mỗi người bốn cái, vừa tròn hai mươi.”

Đêm khuya thanh vắng, gió thu xào xạc, gió lạnh xuyên người, yên tĩnh lạnh lẽo.

Mèo hoang tiếp tục tru lên.

Đã qua một canh giờ .

Nhưng không ai dám động.

Người trên nóc nhà bắt đầu oán trách: “Bánh bao sao còn chưa tới?”

Chu Nho nói: “Chờ một chút.”

Người bên cạnh bất mãn: “Nhất định là ngươi quá tham lam , lão Đại không thèm mua nữa. Một người một cái không được sao? Ngươi lùn như thế, ăn nhiều như vậy cũng thật lãng phí.”

Chu Nho bị đâm trúng chỗ đau, phút chốc đứng lên: “Lão tử liều mạng với ngươi!”

Ai ngờ vừa dứt lời, nóc nhà Trần Đại Chí bởi vì lâu năm không tu sửa, chịu không nổi tác động mạnh như vậy, nhất thời sụp đổ.

Những người còn lại không rõ ràng lắm, chỉ thấy Chu Nho “Chánh khí nghiêm nghị” mà hét lớn một tiếng muốn cùng hai mươi người trong phòng liều mạng, liền một người một ngựa, “Nhảy” vào trong phòng.

Trong nháy mắt, bóng người thấp bé của hắn dưới ánh trăng trở nên vô cùng cao lớn.

Mọi người rối rít bị cổ động, cũng theo hắn tiến vào phòng.

Trong phòng, yên tĩnh.

Ánh trăng từ nóc nhà trong suốt rơi xuống phòng, phủ một màu bạc lên khắp phòng.

Câu đối hai bên cánh cửa, một cái bàn, phía trên trà cụ bằng sứ men xanh, hai cái ghế đơn giản, trên ghế rỗng dựa chạm hoa văn Phúc Thọ.

Trừ những cái đó ra, còn có một cái giường lớn.

Mặc dù màn che buông xuống thật dày , nhưng bằng vào thính lực, đám người cao thủ võ lâm này biết bên trong có hô hấp của hai người.

Hai người.

Là hai hắc y nhân đã chạy trốn.

Trần Đại Chí và Phong Thám Lang.

Rốt cục cũng bắt được.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rối rít cầm lấy vũ khí nhích tới gần giường.

Đem giường vây quanh nước chảy không lọt, bọn họ dừng lại, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Ai cũng không dám vén màn che lên trước, hành động anh hùng.

Cho nên, bọn họ bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi.

Nam Tử thô lỗ nhìn Chu Nho: ngươi mới vừa rồi đã phô bày bản sắc anh hùng một lần, hôm nay dứt khoát làm nốt anh hùng luôn đi.

Chu Nho nhếch lông mày thành hình chữ bát (八): anh hùng cái rắm, Lão tử mới rồi té xuống, không biết tên khốn nào dẫm lên người lão tử, bây giờ tay ta mềm nhũn, để cho lão Đại vén đi.

Nam Tử thô lỗ hung dữ nhìn lại: Lão tử tay che mông, làm sao vén, để cho đám quan bên này vén đi.

Cho nên, tất cả mọi người loay hoay cầm vũ khí sắc bén, ánh mắt sắc bén uy hiếp Huyện thái gia.

Huyện thái gia chỉ đành phải nơm nớp lo sợ bước đến trước giường, vươn tay run rẩy, vén màn che trước giường lên.

Cùng lúc đó, đám cao thủ võ lâm còn lại rối rít đem vũ khí vào bên trong chào hỏi.

Nhưng một tiếng quát lạnh lùng duyên dáng khiến cho động tác của bọn họ dừng lại: “Giật tiền hay là cướp sắc?”

Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy Trần Đại Chí và Ngũ nương đang nằm ở trong chăn.

Ngũ nương chỉ mặc một cái yếm, một đôi cánh tay ngọc lộ ra bên ngoài, nhẵn nhụi tinh tế. Mà nàng đầu tóc nàng hỗn loạn, phủ loạn trên gối, giống như một mảnh tơ lụa màu đen hoa lệ. Mặt của nàng lại càng phong hoa tuyệt đại, khóe mắt khẽ nhếch lên, phong tình vạn chủng.

Tất cả mọi người ngây dại, chỉ nghe thấy mấy tiếng nuốt nước miếng, binh khí của mọi người toàn bộ rơi trên mặt đất.

“Huyện thái gia, đã trễ thế này, ngươi không cùng mấy vị phu nhân, lại tự ý xông vào nhà dân, đây là đạo lý gì?” Ngũ nương giọng nói mềm mại khiến đám nam nhân xương cốt tê dại.

Huyện thái gia méo mặt cười: “Ngũ nương, chúng ta…”

Nam tử thô lỗ không hổ là lão Đại, lúc này tỉnh táo lại từ trong sắc đẹp, quát: “Không đúng, ánh phấn huỳnh quang rõ ràng là phủ tới đây, mà trong phòng chỉ có hai người các ngươi, nói cách khác, các ngươi nhất định là người áo đen vừa rồi!”

Ngũ nương nhẹ chau lông mày đẹp lại: “Cái gì người áo đen? Ta và Trần Đại Chí nãy đến giờ vẫn bận việc.”

Chu Nho nhắc nhở: “Lão Đại, mới rồi có hắc y nhân bị thương, chỉ cần kiểm tra bọn họ bị thương hay không là được.”

Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người giơ tay: “Ta kiểm tra nữ!”

Huyện thái gia bỗng nhiên khôi phục tính cách nam nhi, bản sắc đàn ông, chặn ở trước mặt bọn họ, chính nghĩa uy phong nói: “Ngũ nương là phụ nữ, sao có thể lộ thân thể trước các vị? Các vị cũng là đại anh hùng đại hào kiệt, tại sao có thể như thế bắt nạt một nữ tử nhu nhược như vậy chứ?”

Một lời vừa nói xong, đám người ở chỗ này có chút thẹn đỏ mặt.

Huyện thái gia xoay người, vẻ mặt bi tráng: “Ngũ nương, vì chứng minh trong sạch của ngươi, ta chỉ có thể cố mà làm, lén vì ngươi kiểm tra.”

Vừa nói, hắn đang muốn thò đầu vào, lại bị nam tử thô lỗ nắm lấy cổ, chỉ nghe “Vút” một tiếng, người liền bay ra từ nóc nhà, hóa thành một ngôi sao phía chân trời.

Nam tử thô lỗ quát: “Quản các ngươi là nữ nhi hay nam nhi làm gì, chỉ cần có quan hệ với Phong Thám Lang thì đừng hòng chạy!”

Vừa nói, hắn liền đưa tay vén chăn bông.

Những người còn lại cũng rướn cổ lên, đang đợi mỹ nhân trần truồng.

Không khí khẩn trương vô cùng, tất cả mọi người ở đây đều quên cả thở, tiếng vang duy nhất chính là tiếng “lách tách” của vài giọt nước miếng rơi trên mặt đất .

Bàn tay to thô ráp kia đã bắt được chăn bông, chỉ cần một động tác, một động tác, thân thể Trần Đại Chí và Ngũ nương sẽ bại lộ dưới mí mắt mọi người.

Nhưng lúc chỉ mành treo chuông, hai hắc y nhân trong tủ treo quần áo phía sau bọn họ bỗng nhiên thoát ra, như một trận gió xông ra ngoài phòng.

Một người trong hai người đó, quả thật có dính chút ít phấn huỳnh quang.

“Thì ra là bọn họ! Mau đuổi theo cho ta!” Nam tử thô lỗ lập tức buông chăn bông ra, phóng ra ngoài phòng.

Không được thấy thân thể người đẹp, những người còn lại phát ra một trận thở dài, nhưng dưới sự thúc giục của lão Đại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra cửa.

Một nhóm người một đường đuổi theo người áo đen, ở Sài gia trấn trái đi dạo phải đi dạo, cuối cùng mắt nổ đom đóm, nhưng vẫn không thấy tung tích hai người áo đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.