Edit: Nguyệt Kỳ Nhi
Beta: Nhã Vy
________________________________________
Cuộc sống như thế này giống như ẩn cư, yên bình làm cho người ta hoảng hốt, nhưng dưới mặt hồ yên bình luôn ẩn chứa gợn sóng.
Bởi vì ngoài rừng trúc còn có chuyện bọn họ không làm được, bọn họ vốn dĩ không phải là người của rừng trúc.
Vết thương của Đào Yêu cũng không quá sâu, tu dưỡng thích đáng cũng đã khỏi hẳn.
Sáng mai lại lặng yên không một tiếng động rời đi sao, Đào yêu nằm ở trên giường nghĩ như vậy.
Trời đêm màu xanh đậm, hoa lệ lại giống như nhung tơ, mang theo chút lạnh lẽo.
Ánh trăng sâu kín, lẻn vào trong phòng, phủ tên tất thảy như một tấm lụa mỏng.
Đào yêu nhắm hai mắt nhưng không có ý đi ngủ —— nàng nghe thấy được tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ.
Tiếp theo, một đôi tay vén màn che trước giường, sau đó một ánh nhìn tĩnh lặng rơi trên mặt nàng.
Đào yêu không mở mắt, nàng biết người đến là ai, nàng cảm nhận được hơi thở của hắn.
Cứ như vậy, hai người yên lặng không tiếng động.
Hồi lâu sau, một đôi tay vuốt ve khuôn mặt Đào yêu.
“Nàng vẫn tỉnh.” Hắn nói.
“Không.” Đào yêu nói: “Ta ngủ rồi.”
Nàng nhắm hai mắt như cũ, nhưng lại cảm thấy mùi Mộc hương đang chậm rãi kề gần lại.
“Ngươi vẫn tỉnh.” Hàn Ly lặp lại.
Đào yêu chậm rãi mở mắt ra, nhìn Hàn Ly đang nằm nghiêng bên cạnh, cánh tay chống đầu, ánh mắt lười biếng thâm thúy.
“Nàng muốn đi đúng không?” Hàn Ly hỏi.
Đào yêu gật đầu: “Ta còn có việc cần phải làm.”
“Nàng tính không cho ta biết sao?” Hàn Ly hỏi nữa.
Lần này, Đào yêu chần chờ nhưng vẫn gật đầu: “Ngươi cũng có việc cần phải làm.”
Tay Hàn Ly chậm rãi dò xuống dưới, cuốn lấy một lọn tóc đen trước ngực nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Nàng thật sự không muốn ở lại?”
Đào Yêu nhìn thẳng nóc giường, dù trên đó không có gì nhưng nàng vẫn nhìn: “Chúng ta mới ở chung với nhau mấy ngày.”
“Nhưng ta đã hiểu rõ nàng vô cùng.” Hàn bỏ lọn tóc xuống, lọn tóc như mang theo băng lạnh: “Món ăn nàng thích, màu sắc nàng thích, loài cây nàng thích ta đều biết… Ta nghĩ ta hiểu rõ nàng.”
“Có thể ta không hiểu ngươi.” Đào yêu chậm rãi nói.
“Vậy hãy cho ta và nàng một chút thời gian,” Hàn Ly lại quấn lọn tóc quanh ngón giữa, dây dưa không rõ đang trói buộc ai: “Buông tha việc tìm phụ thân của nàng, đi theo ta.”
Đào yêu yên lặng, rất lâu sau đó nàng lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Tay của Hàn Ly cũng chầm chậm nắm chặt, quấn chặt lấy lọn tóc đen kia: “Ta có thể cho nàng tất cả, tình yêu, vui vẻ, phú quý, ta có thể cho nàng hết… Tại sao nàng lại từ chối?”
Giọng nói của Đào Yêu còn nhạt hơn ánh trăng: “Bởi vì những thứ kia cũng không phải là thứ ta muốn bây giờ.”
“Nàng muốn cái gì?” Hàn Ly hỏi.
“Ta muốn tìm được cha ta.” Đào yêu xoay người lại, nhìn hắn, lặp lại từng câu từng chữ: “Ta muốn tìm được cha ta.”
Bọn họ nằm đối mặt, trong ánh mắt đều có sự cố chấp.
Tay Hàn Ly nắm lấy tóc Đào yêu, cứ như vậy mở to mắt nhìn nhau.
Không có bất kỳ dự liệu nào, Hàn Ly tung mình đè lên người Đào Yêu, hai tay hắn khống chế nàng.
Bọn họ đối mắt nhìn nhau, thời gian phảng phất dừng lại, dai dẳng đằng đẵng như thế.
Gió nhẹ thổi, màn che xuất hiện một tầng gợn sóng, giống như nước chảy trong suốt bóng loáng, mà bọn họ cũng như rong chơi trong thời gian.
Dưới ánh trăng đẹp đẽ tĩnh mịch, đôi mắt Hàn Ly híp lại tạo thành độ cong hấp dẫn, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Hắn cúi người hôn nàng.
Môi hai người đều hơi se lạnh, nhiệt độ quen thuộc không khiếp sợ cũng không đột ngột.
Nụ hôn kia chẳng qua là chạm nhẹ, không có xâm nhập, là một loại biểu thị công khai, hắn nói: “Ta chờ nàng, ở đây chờ nàng.”
Hàn Ly giữ lời hứa, ngày hôm sau hắn đứng trước cửa phòng, đưa mắt nhìn Đào Yêu dần rời xa.
Mà Đào yêu cũng không quay đầu lại, từng bước từng bước đi xa.
Trường Phong sơn trang uy chấn bốn phương tám hướng lúc xưa đã trở thành phế tích, đổ nát hoang tàn, dường như đang kể khổ oán thán với ai.
Đào yêu lẳng lặng nhìn hết tất thảy, hoài niệm, cũng như đợi chờ.
Quả nhiên không bao lâu, một đôi tay kích động ôm lấy nàng, sau đó Mộ Dung Dật Phong giọng nói vui mừng của Mộ Dung Dật Phong vang lên trên đỉnh đầu: “Đào yêu, nàng còn sống!”
Đào yêu bị xiết chặt hở không nổi, trả lời hơi khó khăn: “Mộ Dung, các ngươi cũng không chết.”
“Thiếu chút xíu nữa thôi, may là khinh công của ta không tệbỏ rơi những người kia, quay người lại đã không thấy nàng đâu.” Mộ Dung Dật Phong nắm lấy bả vai Đào yêu, dịch người ra một chút để nhìn kỹ nàng: “Mấy ngày qua nàng đã đi đâu?”
“Ta bị thương, được người cứu đi trị thương ở một căn phòng nhỏ trên núi.” Đào yêu hời hợt giải thích, sau đó lại hỏi Cửu Tiêu: “Không sao chứ, vị sư huynh kia của ngươi hình như rất khó đối phó.”
Cửu Tiêu lắc đầu: “Lần này hắn cũng không có ý định giết ta. Chỉ là muốn kéo dài thời gian của ta, sau đó cũng bỏ đi.”
Mộ Dung Dật Phong cắt đứt lời bọn họ, dò hỏi: “Vậy, là ai đã cứu nàng?”
“Là bạn ta.” Đào yêu nói.
Mộ Dung Dật Phong nhướn mày: “Sẽ không phải tên đừng cạnh nàng trên đài tỷ võ lần trước chứ?”
“Bề ngoài của hắn thế nào?” Cửu Tiêu bỗng nhiên chen vào nói.
“Chính là một tên công tử bột tâm cao khí ngạo .” Mộ Dung Dật Phong cười nhạt.
Đào yêu đánh giá trên dưới, trái phải, trước sau Mộ Dung Dật Phong, do dự nói: “Nhưng mà Mộ Dung, so với hắn, hình như ngươi cũng hơi giống công tử bột.”
Mộ Dung Dật Phong hít hơi, mỉm cười, cắn răng, nắm chặt tay.
Tỉnh táo, hắn phải tỉnh táo, nhẫn nại, hắn phải nhẫn nại.
Nghe vậy, Cửu Tiêu cũng không lên tiếng, nhưng đôi mắt kia lại ảm đạm.
“Mộ Dung,” Đào yêu dừng một chút, hỏi: “Thi thể Minh Chủ… An táng xong chưa?”
“Đi theo ta,” Mộ Dung Dật Phong dẫn Đào Yêu tới một ngôi mộ giữa sườn núi, nói: “Vạn tiền bối ngủ vô cùng tốt.”
Đào yêu quỳ xuống, quy củ dập đầu ba lần.
Sau đó, nàng nhìn thẳng bia mộ, một lúc lâu sau lại hỏi: “Mộ Dung, tại sao lại khắc bia như vậy?”
Chỉ thấy trên bia mộ, có khắc mấy chữ to “Cha nuôi Vạn Trường Phong chi mộ, con nuôi Đào Yêu, con rể nuôi Mộ Dung Dật Phong lập”.
“Chúng ta… Không phải là giả thành thân sao?” Đào yêu nghi ngờ,”Nơi này người đến người đi, mọi người nhìn thấy sẽ gây ra hiểu lầm.”
Mộ Dung Dật Phong làm bộ có đạo lý noi: “Nhưng nhạc phụ đại nhân trước khi chết cũng đã giao phó cho ta, muốn ta làm một người chồng thật tốt mà chăm sóc nàng, ta cũng đã đồng ý. Bây giờ ông ấy chết rồi, chúng ta mới nói cho ông biết chuyện giả thành thân, vậy chẳng phải là ức hiếp người chết sao?”
Đào Yêu không còn lời nào để nói.
“Đúng rồi Đào yêu, tiếp theo làm sao bây giờ? Tiếp tục tìm kiếm cha nàng hay là ở lại truy xét kẻ chủ mưu đứng sau?” Mộ Dung Dật Phong chậm chạp nói: “Ta nghĩ nàng đã sớm biết những người này có liên quan tới cha nàng.”
Đào yêu lắc đầu: “Ta chỉ muốn tìm cha, cho đến khi tìm thấy ông ấy mới thôi. Về phần những cái khác… chúng ta cũng không thể nắm trong tay.”
Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên cong ngón tay gõ lên cái trán trơn bóng của nàng. Nhưng ánh mắt của hắn lại ôn nhu vô cùng.
Cửu Tiêu không nhìn bọn họ, ánh mắt của hắn chỉ nhìn về dãy núi phía xa kia, ánh mặt trời chiếu lên màu hổ phách yên lặng lan ra.