Chuyển ngữ ♥ Xuyên Nhi
Beta ♥ Lặng Thầm
“Xem ra tất cả mọi người đều quen biết nhau, cũng đừng giương cung bạt kiếm như vậy, có thể giải huyệt đạo cho ta và Đào Yêu được hay không?” Mộ Dung Dật Phong nói: “Chắc vị đại ca ở bên cạnh ta cũng không cần giải huyệt đạo rồi, hắn rất thích nếm thử loại cảm giác này mà.”
Cửu Tiêu: “…”
Khấu Tư thò tay, đánh mấy quả vỏ cứng về phía bọn họ, chuẩn xác giải huyệt đạo cho bọn họ.
Ba người Đào Yêu kéo khăn che mặt xuống, mama mới phát hiện mấy người đang đứng trước mặt là khách nhân của mình, nàng lẩm bẩm nói: “Thì ra là các người.”
“Thật xin lỗi.” Đào Yêu giải thích: “Chúng ta không có ác ý, dược vừa rồi chỉ làm cho thân thể bà xụi lơ thôi, cũng không có độc. Mà Mộ Dung Dật Phong cầm kiếm chỉ vào bà cũng chỉ là muốn bức Khấu Tư đi ra thôi.”
“Làm sao các người biết được thân phận của hắn?” Mama nghi ngờ hỏi.
“Thủ pháp điểm huyệt của bà rất đặc biệt, cực kỳ giống với Khấu Tư, người đã mất tích nhiều năm trước. Mà vừa rồi bà thà chết cũng không nói ra tung tích của Khấu Tư ở đâu, bởi vậy có thể thấy được bà rất quan tâm ông ta. Mà vừa đúng, trong viện của bà cũng có một người có tuổi tương tự với Khấu Tư, hơn nữa bà còn rất chăm sóc, chiếu cố ông ta.” Mộ Dung Dật Phong chậm rãi nói: “Nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn chắc chắn, chỉ có thể dùng tính mạng của bà để bức ông ta ra.”
Khấu Tư ôm mama lên đặt lên giường, lấy chăn đắp lên người nàng rồi quay người, nhìn Đào Yêu nói: “Các người muốn biết chuyện gì?”
“Sự thật vì sao Ân gia bị diệt môn, còn có,” Đào Yêu rũ mắt xuống: “Chuyện của cha ta.”
Khấu Tư chậm rãi nói: “Kỳ thật ta và mama đã biết rõ thân phận của ngươi. Nhưng ta cũng không xác định có nên gặp cháu hay không, cho nên ta do dự rất nhiều lần trước cửa phòng của cháu, cuối cùng đã quyết định không tới gặp cháu. Không nghĩ tới ông trời lại để cho cháu nhận ra ta. Xem ra tất cả đều là ý trời, giống như Kinh Thành lớn như vậy, các người lại hết lần này đến lần khác đến nơi này nghỉ trọ.”
“Ông có liên quan gì tới mẹ ta?” Đào Yêu hỏi
“Cái gì cũng không phải,” đôi mắt đục ngầu của Khấu tư càng đen hơn: “ Ta chỉ yên lặng …Yêu nàng. Mà nàng ấy chỉ coi ta như một người bạn.”
Giọng nói của Khấu tư ngày càng trầm xuống.
“Vẫn là để ta nói.” Mama hít một hơi thật dài, tiếp lời của hắn nói: “Như các người đã biết, năm đó hắn trên giang hồ là người tiếng tăm lừng lẫy cao thủ điểm huyệt Khấu Tư, trọng nghĩa khí, xem nhẹ tiền bạc, kiệt ngạo bất tuân, phong lưu phong tình. Hơn mười năm trước vì giúp một người bạn xin thuốc nên đã đến Ân gia, tại đây hắn đã gặp Ân Vọng Tâm, hơn nữa còn rất yêu nàng, nhiệt tình theo đuổi nàng. Đáng tiếc tình cảm không phải do người, hắn một mực không muốn buông tha. Một năm sau, Ân gia bị diệt môn vào một buổi tối, hôm đó đúng lúc hắn đang ở vùng lân cận Ân gia, nghe thấy động tĩnh lập tức chạy tới, nhưng bị địch nhân đánh trúng, bị trọng thương gần như mất mạng. Là ta kéo hắn ra ngoài từ trong lửa lớn mới giữ được mạng của hắn. Về sau chúng ta trốn tránh mấy tháng, kết quả trong lúc vô tình phát hiện ra Ân Vọng Tâm vẫn còn sống, nhưng lúc này nàng đã có mang, hơn nữa còn không nhớ rõ bất kỳ kẻ nào. Đó cũng chính là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nàng, về sau Ân Vọng Tâm lại mất tích. Mà Khấu Tư vì bị thương quá nặng nên công lực bị mất đi một nửa, từ đó về sau mất đi danh tiếng. Vài năm sau, ta mang hắn cùng về Kinh Thành, lấy tiền của ta làm vốn xây nên Hương viện này. Cứ nghĩ rằng thời gian sẽ như vậy vĩnh viễn qua đi, không nghĩ tới các người lại tìm đến. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Đào Yêu, ta đã biết rõ nàng là con gái của Ân Vọng Tâm, cũng biết chuyện này còn chưa kết thúc.”
“Nói cách khác, Khấu tiền bối tận mắt nhìn thấy ai đã diệt môn Ân gia?” Mộ Dung Dật Phong cả kinh nói.
“Là một đoàn người võ công cao cường, bọn họ rất thần bí, tất cả đều mang khăn che mặt, mỗi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa ra tay rất độc ác, ngay cả đứa trẻ còn quấn trong tã lót cũng không buông tha. Chúng giết hết tất cả mọi người rồi phóng hỏa, tận mắt nhìn thấy Ân gia trở thành phế tích mới rời đi. Mà mama cũng theo mật đạo của Ân gia cứu ta ra ngoài.” Trước mắt Khấu Tư như phảng phất xuất hiện ánh lửa ngập trời, máu tươi rơi đầy đất, tiếng kêu thảm thiết cũng dần trở nên yếu ớt, cuối cùng chết lặng.
Đào Yêu trầm mặc, sau một hồi lâu mới hỏi: “Lúc ấy mẹ ta ở đâu?”
“Ta nhìn thấy nam nhân kia ôm nàng từng bước một đi ra ngoài từ trong ngọn lửa.” Tay Khấu Tư nắm chặt chân của mình, trên mu bàn tay thống khổ hiện lên gân xanh.
“Nam nhân kia là ai?” Đào Yêu hỏi.
“Hẳn là người mà Tâm ưa thích…Đồng thời, cũng có thể là phụ thân của cháu.” Giọng nói của Khấu Tư chua chát, dù thời gian trôi qua đã lâu vẫn thấy chua chát: “Đó là người đến Ân gia xin thuốc, rất thần bí, ở bên trong Ân gia, người ngoài rất khó gặp được hắn, mà ta trong buổi tối hôm đó cũng chỉ mơ hồ trông thấy mặt hắn.”
“Như vậy xem ra manh mối còn chưa đủ.” Mộ Dung Dật Phong thở dài.
“Sao lại nói tạm biệt sớm như vậy được.” Mama cười cười: “ Đừng quên nơi này của chúng ta là kỹ viện, là nơi phức tạp nhất thiên hạ, đồng thời cũng là nơi dễ dàng thám thính tin tức nhất.”
“Các người đã biết rõ người đứng sau chuyện này là ai?” Mộ Dung Dật Phong kinh hỷ.
“Chúng ta không lợi hại như vậy, chỉ là qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng tìm thấy một ít dấu vết để lại.” Mama chậm rãi nói ra: “Sau khi Ân gia bị diệt môn không lâu, trong hoàng cung liền xảy ra một sự kiện lớn.”
“Chuyện gì?” Mộ Dung Dật Phong vội hỏi.
Mama nói ra từng câu từng chữ: “Tiên đế băng hà.”
Đào Yêu nhíu mày: “Bà cho rằng cả hai chuyện này có liên quan đến nhau?”
“Ta nghĩ là như vậy.” Mama khẽ nói: “ Lúc ấy dưới trướng Tiên đế còn có ba vị hoàng tử, Hồng quý phi sinh ra Tam hoàng tử, Thục phi sinh ra Đại hoàng tử cùng với Lục hoàng tử. Tiên đế đột nhiên băng hà, lúc đó không để lại di chiếu, tất cả các thế lực đứng sau lưng Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều bắt đầu rục rịch. Đang lúc mọi người nghĩ sẽ có một trận ác chiến xảy ra, Đại hoàng tử lại bị người ta hạ độc, chết ngay lập tức, sau một cuộc điều tra mới tìm ra là do Hồng quý phi gây nên, cũng bởi vì điều này mà Tam hoàng tử đã mất đi tư cách thừa kế ngôi vị, cuối cùng người trở thành hoàng đế lại là Ngũ hoàng tử, năm đó hắn mới gần mười tuổi. Vài ngày sau lễ lên ngôi của Ngũ hoàng tử được tổ chức rầm rộ long trời lở đất, hơn nữa lại cùng thời gian Ân gia bị diệt môn, thật sự rất khả nghi.”
“Đúng vậy,” Mộ Dung Dật Phong nhớ lại: “Lần trước sau khi xảy ra chuyện một nhà bị sát hại, chúng ta cũng suy đoán là do người trong triều đình gây lên. Như vậy xem ra việc này đúng là có liên quan đến trong cung. Vậy chẳng lẽ Ân gia đã biết được bí mật lớn gì đó nên mới bị diệt môn?”
“Độc dược.” Đào Yêu khẽ nói.
“Cái gì?” Mộ Dung Dật Phong cau mày.
Đào Yêu giải thích: “Ta nhớ, trong quyển sách ghi lại chuyện xảy ra ở Ân gia có chỗ đã ghi lại nguyên nhân cha ta đến Ân gia là để lấy một vật, ta nghĩ đó là độc dược.”
“Ý nàng là, cái chết của Tiên đế rất khả nghi?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Ta không xác định, nhưng…” Trong mắt Đào Yêu chợt lóe lên ngân quang: “Ta có thể đi điều tra.”
“Không phải cô muốn vào trong cung chứ?” Vẫn đứng trầm mặc bên cạnh, Cửu Tiêu đột nhiên mở miệng hỏi.
Đào Yêu đưa tay vỗ một cái lên vai hắn, Cửu Tiêu lập tức không nói thêm lời nào nữa mà gục xuống.
Mộ Dung Dật Phong vội vàng chạy ra ngoài cửa, ngần ngại cả buổi mới ló đầu ra sợ hãi nói: “Đào Yêu, ta thừa nhận là ta có vụng trộm ăn đậu hũ của nàng rất nhiều lần, nhưng nàng không cần vì vậy mà đại khai sát giới với ta.”
“Mộ Dung huynh sợ cái gì, ta chỉ hạ thuốc mê thôi.” Đào Yêu vươn ngón tay để lộ ra ngân châm có tẩm thuốc mê bên trên, một chút thuốc như vậy có thể làm người ta ngủ ba ngày ba đêm.
“Rốt cục là nàng có chủ ý gì?” Mộ Dung Dật phong vỗ vỗ ngực hỏi.
“Nàng ấy muốn vào cung, nhưng không muốn cho Cửu Tiêu đi theo cùng.” Mama suy đoán.
“Đồng thời, ta cũng không muốn hắn đi thông báo cho người khác.” Đào Yêu bổ sung.
“Đào Yêu kia, cuối cùng là chúng ta vào cung để điều tra cái gì?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Nghĩ cách tiến vào ngự y quán, bên trong khẳng định là có ghi chép lại chứng bệnh của Tiên đế khi đó.” Đào Yêu giải thích.
“Nhưng Hoàng cung cũng không phải nói muốn vào là có thể vào được.” Mộ Dung Dật Phong khó khăn nói.
“Ta có thể giúp các người.” Mama mỉm cười.
Quả nhiên, mama nói lời giữ lấy lời, thực sự đã giúp bọn họ làm việc này.
Phải đút lót mất một số tiền lớn mới có thể đem Đào Yêu vào cung làm cung nữ, mà Mộ Dung Dật Phong phải cải trang làm thái giám.
Biết được tin này, Mộ Dung Dật Phong hét ra tiếng: “Vì sao không cho ta làm Ngự Lâm quân uy phong lẫm liệt.”
“Cậu cho rằng hoàng cung do ta mở ra sao, muốn thế nào thì được thế ấy? Muốn làm Ngự Lâm quân thì sẽ bị người ta tra hỏi cặn kẽ, chỉ có thái giám là dễ làm một chút thoi.” Mama trừng mắt liếc hắn: “Cậu mà còn ồn ào nữa, ta gọi người đuổi cậu đi luôn!”
Trải qua uy hiếp, Mộ Dung Dật Phong đành phải đem tủi thân nuốt vào bụng, trở lại phòng, vẽ hình con rùa đen lên mặt Cửu Tiêu vẫn còn đang bất tỉnh không biết gì.
“Mama, cám ơn bà.” Đào Yêu chân thành cám ơn.
“Cảm ơn ta làm cái gì?” Mama cười nhạt một tiếng: “Đây cũng là duyên phận của chúng ta.”
Đào Yêu ngẩng đầu nhìn Khấu Tư đang ở trong phòng nói: “Bà rất yêu ông ấy đúng không?”
Mama ngẩn người, trong mắt ôn nhu như nước: “Đúng vậy, ta yêu ông ấy, hơn nữa ta mãi mãi yêu ông ấy…Dù cho, trong mắt ông ấy vĩnh viễn chỉ có nữ nhân khác.”
“Bà thật sự không để ý?” Đào Yêu hỏi.
“Đương nhiên trong thâm tâm ta sẽ rất đau khổ, nhưng so với việc mất đi ông ấy thì vẫn còn thoải mái hơn nhiều.” Giọng nói của Mama mang theo vui vẻ: “Khi chúng ta mới quen biết, ông ấy vẫn còn là một tên ăn chơi, mà ta là hoa khôi, đêm hôm đó đối với ông ấy có lẽ chỉ là một giấc mộng xuân, nhưng với ta lại là một loại giải thoát. Ta yêu ông ấy, yêu đến không còn thuốc chữa. Vì vậy ta cam tâm tình nguyện đi theo ông ấy đến chân trời góc biển, nên khi biết ông ấy yêu Ân Vọng Tâm, ta đã hận, ta oán, ta ghen tị, trong đầu ta thậm chí còn nghĩ tới vô số ý nghĩ vô cùng đáng sợ. Ngày đó khi ta nhìn thấy ông ấy nằm trong vũng máu, ta mới hiểu được, tất cả cũng đều không quan trọng, chỉ cần ông ấy còn sống, những thứ khác đối với ta đều không quan trọng.
Đào Yêu nhìn nàng, khẽ nói: “Kỳ thật, ông ấy cũng rất yêu bà, chẳng qua ông ấy chỉ hoài niệm một hình ảnh hư ảo mờ nhạt, mà bà mới là chân thực nhất, sinh động nhất…Một ngày nào đó ông ấy sẽ hiểu đạo lý này.”
Nghe vậy, mama mỉm cười, nụ cười kia dưới ánh mặt trời vô cùng yên tĩnh: “Đào Yêu, cháu phải đi thôi, hoàn toàn kết thúc chuyện đã chôn vùi trong mười tám năm qua đi.”