&Ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch
Vào thời khắc này, từ phía bên góc tường, truyền ra thanh âm của.một gã tu sĩ trẻ tuổi.
- Ba mươi lăm vạn.
Lại có kẻ thứ ba gia nhập tranh đoạt.
《 Hỗn Nguyên Nhất Khí 》 Địa Cấp thượng phẩm pháp quyết, ở tam phương tranh đoạt giá cả liên tiếp tăng vọt, cuối cùng bị người ở phòng số hai lấy sáu mươi bảy vạn hạ phẩm linh thạch chụp đi.
Kiện đấu giá vật thứ nhất bán ra giá cao, Thính Phong Tử trên mặt ý cười càng đậm, không đợi mọi người từ cơn cuồng nhiệt tỉnh táo lại, vỗ tay đưa lên kiện đấu giá vật thứ hai.
- Kiện đấu giá vật thứ hai là một pháp bảo tên là Hỏa Long Liễn, chính là do Tinh Nguyên của ba con tam cấp Xích Hỏa Xà phối hợp các loại tài liệu trân quý luyện chế mà thành, sau khi thôi động pháp lực có thể phóng xuất ra ba con Xích Hỏa Xà ngăn địch, uy lực cực mạnh!
- Vật này trải qua phách mại hành chúng ta giám định, phẩm cấp đứng hàng thượng phẩm pháp bảo, chính là pháp bảo tuyệt hảo đối với những đạo hữu tu luyện Hỏa Hệ công pháp! Có vật này trong người, thực lực nhất thời tăng vọt một cấp độ không phải nói chơi.
- Thượng phẩm pháp bảo Hỏa Long Liễn, giá thấp nhất mười vạn hạ phẩm linh thạch, chư vị đạo hữu có thể ra giá!
Tuy rằng Hỏa Long Liễn này là Hỏa Hệ pháp bảo, không như《 Hỗn Nguyên Nhất Khí 》 có thể khiến toàn bộ tu sĩ ra tay tranh đoạt, nhưng đối với Hỏa Hệ tu sĩ mà nói, bảo vật này khó có thể bỏ qua, cho nên mới vừa ngay từ đầu, đấu giá đã cực kỳ sôi động!
- Mười lăm vạn!
- Mười tám vạn!
. . . .
- Ba mươi hai vạn!
Trải qua một phen kịch liệt tranh đoạt, bảo vật này bị một hảo hồng mi mao lão giả (lông mi như lửa đỏ) lấy giá ba mươi hai vạn hạ phẩm linh thạch chụp được. Người này sau khi đấu giá thành công, vội vàng rời đi, hiển nhiên khi lấy được bảo vật này đối với những vật phẩm còn lại đã không còn hứng thú.
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ ba, chính là một gốc Thiên Địa kỳ vật, tên là Cửu Chuyển Quỳ Thủy Thảo, sinh trưởng ở chỗ sâu ngàn dặm trong Hải Vực, cách mỗi trăm năm dài thêm một tấc! Cỏ này dài mười hai tấc, dĩ nhiên đã sinh trưởng một ngàn hai trăm năm, nếu đạo hữu nào tu luyện Thủy Hệ công pháp luyện hóa vật này, có thể đề thăng cảm ứng với thủy hệ linh lực, tu vi bạo trướng ngày một ngày hai.
. . . . .
- Kiện đấu giá vật thứ tư, Hỗn Độn thanh thiết, là nguyên liệu thiết yếu để luyện chế thượng hạng pháp bảo, chỉ cần trộn lẫn một chút là khiến pháp bảo đề thăng uy lực thật lớn. . .
. . . . .
Gần hai canh giờ, hơn mười kiện đấu giá vật bị chụp đi, phần lớn giá trị xa xỉ, trong đó có những kiện vật phẩm khiến Tiêu Thần tâm động không thôi, dưới Ngu Cơ chỉ điểm hắn tiêu phí mười hai vạn hạ phẩm linh thạch lấy được hơn mười khỏa hạt giống Phong Tín Hoa.
Phong Tín Hoa, loại linh thảo đặc thù, trải qua pháp lực thúc dục có thể nháy mắt sinh trưởng, vô luận là nơi cực hàn cực nhiệt, núi đá, đáy nước đều có thể sinh trưởng, công hiệu đặc biệt là để làm dấu.
Chỉ cần đem loại hoa này huyết luyện sau đó gieo xuống, nó sẽ cùng chủ nhân tâm thần tương liên. Nhờ vậy, dù ở trong mê cung quỷ dị cũng không cần lo lắng sẽ lạc đường. Hơn nữa càng thần kỳ hơn chính là sau khi sử dụng có thể đào lên thêm vào phụ vật sẽ lần thứ hai hóa thành hạt giống, có thể sử dụng nhiều lần.
Vì an toàn ngày sau, Tiêu Thần thoáng do dự rồi ra tay đem vật này chụp lấy.
- Chư vị đạo hữu, dưới đây là một kiện đồ vật cực kỳ thần bí, mấy vị đại sư có thâm niên của phách mại hành cũng không cách nào xác định cách sử dụng nó, thậm chí còn không thể xác định nó thuộc loại vật phẩm nào, nhưng vật này bất phàm cũng không cần hoài nghi, bởi vì mặc dù là Kim Đan tu sĩ toàn lực ra tay cũng vô pháp làm hư hao nửa điểm.
- Vật phẩm thần bí này, Thần Phong phách mại hàng tạm định giá một vạn hạ phẩm linh thạch, vật này có thể là phế vật cũng có thể là bảo vật ẩn tang đại cơ duyên, nhưng đến tột cùng như thế nào, liền cần đạo hữu lấy được vật này chính mình chậm rãi thăm dò.
- Đối với bảo vật lần này không biết có đạo hữu nào có hứng thú, hiện tại có thể ra giá.
Người này không hổ là đấu gia sư của phách mại thương, nói mấy câu ngắn ngủn liền khiến lòng người nhộn nhạo, vật này quả thật không biết sử dụng ra sao, chính theo lời hắn nói, có thể là phế vật, nhưng cũng có khi là bảo vật.
Nhưng mọi người mặc dù có chút ý động, cũng không ai mở miệng, dù sao một vạn hạ phẩm linh thạch cũng không phải là con số nhỏ, chẳng may mua phải một cái phế vật thì chẳng phải lỗ lớn sao.
Ánh mắt Tiêu Thần rơi xuống dị vật trên chiếc bàn Ngọc Thạch, chỉ thấy vật ấy hình bầu dục, giống như một giọt nước, bề ngoài hiện màu xanh nhạt, cực kỳ đẹp mắt. Nhưng mặc hắn cảm ứng thế nào, cũng không thể nhận thấy được nửa điểm năng lượng dao động bên trong, như một khối sỏi đá thông thường.
Thoáng lắc đầu, Tiêu Thần đang muốn thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng chợt vang thanh âm khiếp sợ của Ngu Cơ,
- Bồ Đề Tử! Lại là Bồ Đề Tử! Tiêu Thần, bảo vật này bất luận thế nào đệ cũng nhất định phải đoạt được, cho dù phải cùng người kết thù cũng không tiếc trả bất cứ giá nào giành lấy nó!
Thanh âm Ngu Cơ tràn ngập kích động, khiến ánh mắt Tiêu Thần đang muốn rời đi lập tức ngưng lại, gắt gao dừng ở vật phía trên bàn ngọc.
. . . . .
Nơi nào đó phía trong lầu hai.
- Thiếu tông chủ, lần này ngài nhất định phải làm chủ thay tiểu nhân, nếu không việc hôm nay truyền ra, Viên Thụ ta còn chút mặt mũi nào ở Thần Phong thành! Hơn nữa tất cả mọi người đều biết ta là người của ngài, đánh mất mặt mũi của tiểu nhân thì không sao, mấu chốt là sợ người khác vì vậy mà xem thường ngài a.
Giờ phút này, Viên Thụ thống khổ kêu rên quỳ rạp dưới đất, hướng một gã tu sĩ tuấn tú đang dựa trên ghế khóc lóc kể lể nói.
Tu sĩ tuấn tú nghe vậy sắc mặt giận dữ, trách mắng:
- Đồ vô dụng, mấy người các ngươi đều là Trúc Cơ tu sĩ, cư nhiên bị một tiểu tử đồng cấp đánh cho không có lực hoàn thủ, bổn thiếu tông lưu các ngươi có tác dụng gì!
Viên Thụ nghe vậy nhất thời liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, âm thầm hướng hồ mị nữ tử bên cạnh tuấn tú tu sĩ đưa tới ánh mắt cầu cứu.
Cô gái này mười bảy mười tám tuổi, vóc người nở nang quần áo phong phanh, mị nhãn lộ ra vô tận phong tình, một cái nhăn mày một nụ cười dường như đều có thể câu hồn đoạt phách nam nhân.
- Ai nha, thiếu gia ngài đừng mắng ca ca thiếp nữa, hắn cũng đã bị người khi dễ thảm như vậy, ngài nhất định phải vì hắn xuất đầu a, nếu không người ta giận đó! Sẽ giận đó!
Thanh âm nàng ngọt ngào nũng nịu, lộ ra vô tận mị ý khiến kẻ khác không sao ghét được.
Tu sĩ tuấn tú nghe vậy sắc mặt hơi nguôi giận, dưa tay sờ soạng bên hông hồ mị nữ tử, lúc sau mới xoay người quát:
- Đứng lên đi, đánh ngươi không khác nào đối nghịch với ta, đợi buổi đấu giá chấm dứt, ta sẽ thay ngươi xuất đầu.
- Dạ! Dạ! Đa tạ Thiếu tông chủ!
Viên Thụ cảm động đến rơi nước mắt, liên tục dập đầu, lúc này mới đứng lên, bất quá đáy mắt trong nháy mắt hiện lên vẻ ác độc.
- Tiểu tử chết tiệt, đợi đến lúc ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định khiến ngươi muốn chết không được muốn sống không xong!
. . . . .
- Bồ Đề tử! Lại là Bồ Đề tử!
Tại một nơi khác trên lầu hai, một thanh niên tu sĩ sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt vốn âm lãnh giờ phút này lại che kín vẻ nồng cháy, hướng bàn đấu giá nhìn lại.
- Ha ha, không nghĩ tới bổn thiếu gia nhất thời hứng chí bám theo đám người sư thúc đến đây lại gặp đại cơ duyên thế này! Bảo vật này ta nhất định phải chụp được, ai dám ngăn trở ta, ta sẽ khiến hắn phải chết!
Trong mắt người này hàn quang lóe ra, khí tức từ trong cơ thể khẽ tản ra một chút, dưới sự cảm ứng, đúng là một gã tu sĩ Kim Đan sơ kỳ!