Đạo

Chương 207: Chương 207: Cửu Kiếm tụ tập, rời thí luyện giới




&Ý thức Tu La cốt tuy rằng sinh trưởng rất nhanh, nhưng bất quá giống như một người tầm mười một mười hai tuổi, đối mặt sinh tử uy hiếp liền liều lĩnh che trước người Tiêu Thần! Cho nên trước khi ý thức cuối cùng của nó tiêu tán, Tiêu Thần đã động sát niệm ẩn sâu trong đáy lòng, Vệ Tử Thanh này chắc chắn sẽ phải chết!

Thanh âm Mộc Hiển Thánh tạm dừng một chút, thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

- Linh hồn linh sủng khô lâu này cực kì cứng cỏi, giờ phút này tuy rằng bị phá nát nhưng không hoàn toàn tán đi. Trong tay ta có một vật, có thể bảo tồn nó không chết.

Thanh âm vừa dứt, không gian trước mặt Tiêu Thần đột nhiên sinh ra gợn sóng, một bình ngọc màu xanh từ giữa không gian chậm rãi bay ra rơi vào trong tay Tiêu Thần. Bên trong bình ngọc có một giọt màu trắng sữa, tản ra ánh huỳnh quang thản nhiên chậm rãi lưu động.

- Vật ấy tên là Chung Linh dịch vạn năm, đối với nguyên thần có tác dụng rất lớn, đem nhỏ vào sọ khô lâu, có thể bảo tồn linh hồn chi hỏa bất diệt, ngày sau tất nhiên sẽ có cơ hội hoàn toàn khôi phục.

Tiêu Thần nghe vậy trong mắt bộc phát một đạo tinh quang, đem cái bình ngọc gắt gao nắm trong tay, trực tiếp xoay người hướng mảnh vỡ của Tu La cốt bước đến.

Lấy xương sọ Tu La Cốt là trung tâm, khô lâu đầy máu quỳ dưới mặt đất, đầu chôn sâu dưới đất, tản ra vẻ bi thương vô tận. Giờ phút này thấy Tiêu Thần bước nhanh đến, chúng nhao nhác tránh ra thành một lối đi, đôi mắt trong linh hồn toát ra vẻ nóng bỏng không ngớt, tất cả đều chờ mong.

Tiêu Thần đưa tay đem sọ Tu La cốt ôm vào trong ngực, phất tay trừ bỏ cấm chế trên bình ngọc, đem một ít Chung Linh dịch dọc vạn năm đổ dọc theo miệng vết thương đi vào trong đó.

Chung Linh dịch vạn năm tiến vào trong đầu, bỗng nhiên tản ra một tầng sắc thái mênh mông, đem cái đầu bao bọc vào bên trong. Tại nơi sắc thái phủ xuống, những điểm tán loạn màu cam linh hỏa bị hấp thu ngưng tụ thành một đoàn nho nhỏ, giống như một ngọn lửa trên cây nến, nhiều điểm toát ra.

Linh hồn chi hỏa lúc này tuy rằng cực kỳ sau yếu, lại đang liều mạng hấp thu Linh Nhũ Dịch vạn năm, bên trong nó có ẩn chứa năng lượng chữa trị linh hồn, nguyên thần Tiêu Thần cảm ứng được ý thức, khí tức Tu La Cốt xuất hiện lần nữa, bất quá so với lần trước suy yếu hơn rất nhiểu, giờ phút này đang lâm vào trạng thái ngủ say.

Trong lòng Tiêu Thần nhẹ nhàng thở ra, sát khí lạnh lẽo trong đáy mắt cũng đã giảm đi vài phần. Cùng lúc đó, quanh thân khô lâu đầy máu trong miệng nhất thời phát ra hưng phấn gầm nhẹ, hiển nhiên cũng đã cảm ứng được khí tức của vương giả đã biến mất bây giờ lại xuất hiện thêm lần nữa!

Tiêu Thần cẩn thận đem khô lâu Tu La cốt cầm trong tay, đưa tay đem thu vào trong Ngự Linh túi của mình, sau đó tiếp tục đưa tay ra trước mặt phất một cái, khô lâu đầy máu đồng dạng bị thu vào.

Tiến lên mấy bước, Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, cảm kích nói:

- Chân quân ban thưởng xuống bảo vật cứu linh sủng của tại hạ, Tiêu Thần vô cùng cảm kích!

Nói tới đây, hắn thoáng dừng lại, thi lễ nói:

- Hôm nay vãn bối cùng mấy người kia kết xuống đại thù, chân quân xuất thủ cứu giúp, vãn bối không dám phản đối, nhưng xin chân quân để cho bọn hắn lập lời thề, ngày sau không được làm khó ta. Mặt khác, trong tay Vệ Tử Thanh có hai thanh Thanh Ngọc Kiếm, cũng cần giao cho tại hạ, đây là bồi thường cho việc làm tổn thương linh sủng của ta!

Hí!

Bên ngoài Nhất Tuyến Hạp, đột nhiên vang lên một tiếng lãnh khí, gặp qua người to gan nhưng chưa từng thấy ai lớn mật như thế, không những đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ thốt ra lời bất kính, giờ phút này tự nhiên còn dám cò kè mặc cả! Người này e rằng phải gọi là lòng tham không đáy!

Mộc Hiển Thánh rơi vào im lặng, tựa hồ đối với can đảm của Tiêu Thần cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Ha ha, hảo tiểu tử kia thật thú vị, tuy rằng lão phu xuất thủ cứu mấy người bọn họ, trong lòng ngươi có chút oán khí, nhưng lúc trước đã cho ngươi Linh Nhũ dịch vạn năm cứu khô lâu linh sủng trở về. huống hồ ta ngăn cản một kích này của ngươi, cũng giúp ngươi bớt đi không ít phiền toái, nếu không để ngươi giết chết mấy người kia, e rằng ngươi chưa rời khỏi thí luyện giới, cũng đã kết thù với các tông phái, việc này chắc người không muốn thấy chứ? Bất quá lão phu hôm nay đuối lý, huống chi mấy người bọn họ đều bại trong tay ngươi, hai thanh Thanh Ngọc Kiếm này theo lý cũng là thuộc về ngươi.

Nói xong, bất tri bất giác, hai thanh Thanh Ngọc Kiếm trong túi trữ vật của Vệ Tử Thanh tự động bay ra, nháy mắt dừng ở trước mặt Tiêu Thần. Mà giờ khắc này hắn tuy rằng đầy vẻ không cam lòng, nhưng cũng không giám lộ ra chút dị sắc nào.

- Việc phát sinh hôm nay ở trong thí luyện giới cảu Mộc gia ta, về sau không được nói là vì tình riêng mà trả thù, nếu không lão phu nghiêm trị không tha!

Thanh âm Mộc Hiển Thánh tuy bình thản, nhưng mồ hôi lạnh túa ra đầy sau lưng đám người Vệ Tử Thanh, nhất thời cung kính đáp ứng.

- Việc này kết thúc từ đây, bọn ngươi không được tiếp tục giao đấu, tất cả hãy rời đi.

Thanh âm vừa dứt, bàn tay hơn hai trăm trượng kia nhanh chóng tiêu tán, đóa đóa bảo liên do linh khí hóa hình cũng khô héo theo.

Phiên Thiên Ấn nháy mắt bộc phát ra một trận hoàng thổ thần quang, lập tức thu nhỏ lại rơi vào trong tay Tiêu Thần, trong ý thức tản ra một cỗ ý niệm sợ hãi, hiển nhiên lão quái Nguyên Anh kỳ thần thông vừa rồi, làm cho nó vô cùng hoảng sợ. Nguyên thần hắn vỗ về một phen, sau đó đưa tay đem Phiên Thiên Ấn thu vào trong túi trữ vật, nhíu chặt mày lại, đáy mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên.

Thân là Nguyên Anh tu sĩ, tự nhiên có ngạo khí, Tiêu Thần tự nhận nếu là hôm nay cùng Mộc gia lão tổ đổi thân phận chỉ sợ tuyệt đối không có lòng dạ như vậy, có thể khoan dung với một gã tiểu bối lại dám hùng hổ dọa người, nhưng người này không hề có ý tứ giận dữ. Nếu nói là nguyên nhân bởi vì lão gia hỏa này thưởng thức chính mình, Tiêu Thần đánh chết cũng không tin nhưng lúc này cũng không thể hiểu được, liền khe khẽ thở dài tạm đem ý niệm này đè nén. Ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua bốn phía, phàm là tu sĩ cùng nó đối diện, đáy mắt đều lộ vẻ kính sợ.

Cuộc chiến hôm nay, Tiêu Thần lấy sức một người đánh bại hai người Âm Vô Trần, Vệ Tử Thanh, vô luận tu vi, thần thông, pháp bảo tất cả đều lấn át tu sĩ bát châu Triệu quốc, lại càng bức bách Mộc gia lão tổ ra tay, hơn nữa được đánh giá cực cao.

Những sự tình này, từ những tu sĩ trong thí luyện giới rời đi, tất nhiên trong thời gian ngắn sẽ truyền ra khắp Tu Chân Giới Triệu quốc, cái tên Tiêu Thần, sẽ vang vọng cả Triệu quốc, nhanh chóng trở thành đệ nhất nhân tu sĩ trẻ tuổi nhất Tu Chân Giới Triệu quốc!

Tiêu Thần hít sâu một hơi, ánh mắt chưa từng liếc mắt nhìn vẻ oán độc của Vệ Tử Thanh, Âm Vô Trần, bởi vì sau ngày hôm nay hai người không còn xứng đáng làm đối thủ của hắn! Thần thức thăm dò vào trong túi trữ vật, cảm ứng được chín chuôi Thanh Ngọc Kiếm đang hình thành liên hệ kỳ diệu, dưới chân bước đi trầm ổn, từng bước bước tới lốc xoáy kia.

Bên ngoài Nhất Tuyên Hạp, đông đảo tu sĩ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp kia, chăm chú nhìn một cái, sau đó thở dài một tiếng theo nhau đi thẳng về phía trước, mà không người nào có gan vượt qua hắn nửa bước.

Tiêu Thần nhìn lên lốc xoáy rộng ba trượng trước mặt, trong lòng khẽ nói:

- Tập hợp đủ chín chuôi Thanh Ngọc Kiếm, sẽ thành chủ nhân Thanh Ngọc điện, không biết có thực hay không?

Nói xong ánh mắt hiện lên vẻ nóng bỏng, lập tức bước đi từng bước, thân ảnh lập tức biến mất không thấy gì nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.