Đạo

Chương 363: Chương 363: Đã tìm đến




KHóe miệng Cẩm Ngự Trần khẽ nhếch, nhìn đao mang chém tới, khẽ lắc đầu cười, nói:

- Ánh sang của đom đóm làm sao có thẻ so sánh được ánh sang của trăng chứ. Tu vi chỉ là Kim Đan đại viên mãn, Lý bá bá, xem ra Lý gia các người không còn thực lực nữa rồi, nếu số mệnh đã tận, vậy thì rới khỏi Trường Phong thành luôn đi cho nhanh.

Âm thanh vừa hạ xuống, không thấy chút động tác gì của người này, chỉ có cung ông tay áo lên, một cánh tay nắm chặt vào trong hư không.

Ầm!

Linh lực vô tận ở khắp thiên địa rung lên, lập tức làm khiếp sợ ánh mắt của những người đang xem, một bàn tay không lồ chừng trăm trường ngưng tụ giữa không trung, bóp nát đao mang kia, thế nhưng không có yếu đi mà lao thẳng đến Lý Huyền Đức đánh một trảo.

Phốc.

Mặt Lý Huyền Đức lộ vẻ sợ hãi, pháp lực bảo hộ bên ngoài giống như bột nước bị thỏa mái chụp vỡ, sau đó huyết nhục văng ra, thân thể té rớt trên mặt tảng đá, sắc mặt trắng bệch, khí tức trong cơ thể ,mong manh, hiển nhiên bị thương rất nặng.

- Trần nhi, cha đã nói ngươi hãy rat ay có chừng mực thôi, sao ngươi vẫn làm Lý bá bá bị trọng thương như vậy, sau khi về nhà, để coi cha thu thập con như thế nào.

Đáy mắt Cẩm Trung Lâm hiện lên vẻ cười, nhưng sắc mặt tỏ vẻ khó coi, lạnh giọng quát.

Cẩm Ngự Trần nghe vậy trên mặt liền lộ a vẻ xin lỗi giả dối, tự trách nói:

- Con biết con sai, chỉ là Ngự Trần đã muốn lưu thủ, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, ai ngờ Lý bá bá không đơ được, như vậy đã trọng thương.

Lý Huyền Đức nghe được đoạn đối thoại của phụ tử này, trong lòng nhất thời sinh ra ý niệm vô cùng bi thương, dưới sự nâng dậy của tu sĩ Lý gia đứng dậy, thở gấp nói:

- Hiền điệt quả nhiên có tu vi thâm sâu không lường được, là lão phu không biết tự lượng sức mình, trận chiến này, Lý gia chúng ta bại.

Âm thanh hạ xuống, khí ức trong cơ thể lão càng yếu đi. Trên mặt các tu sĩ Lý gia đều lộ ra vẻ thê lương.

Cẩm Ngự Trần nghe vậy mỉm cười chắp tay, rồi xoay người lui xuống gia nhập vào đám tu sĩ Cẩm gia, đứng ở phía sau Cẩm Trung Lâm.

- Xem ra tin đồn quả nhiên không sai, Cẩm Ngự Trần chỉ giơ tay nhấc chân là có thể điều động được linh lực thiên địa hóa hình để ngăn địch, chứng thực đó chính là thủ đoạn của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Chỉ với từng ấy tuổi mà có thể đạt được cảnh giới Nguyên Anh kỳ, con đường phía trước xem ra rất khả quan, như vậy Cẩm gia lại càng thịnh vượng lên.

- Đạo hữu nói lời này quả thực đáng quan tâm, trẻ tuổi như vậy mà đã có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ, cả đời tại hạ cũng hiếm được thấy.

- Hắc hắc, gia chủ Lý gia vốn tưởng Cẩm Ngự Trần là một quả thị mềm, hiện tại người ta chỉ tùy tiện ra tay là đã bị hộc máu phải bỏ chạy, quả nhiên là tự rước lấy nhục nhã! Ta xem lần này Lý gia chắc chắn đã hoàn toàn tiêu rồi.

- Năm đó Lý gia thật hưng thịnh, khiến người ta quả thật thấy cảm khái vạn lần.

Xung quanh lôi đài, vô số tu sĩ thấp giọng cảm khái, tràng diện nhất thời tạo thành một cảnh hỗn tạp.

Dương Nhược Hải lúc này mới họ nhẹ một tiếng, thêm cả pháp lực vào, nhất thời vượt qua tiếng nghị luận của chúng tu sĩ, mắt thấy gia chủ của Dương gia chuẩn bị mở miệng, tràng diện nhất thời lại im lặng lần nữa.

Nhìn cảnh yên tĩnh phía dưới, Dương Nhược Hải mới hài long gật đầu, khẽ cười nói:

- Nếu Lý gia và Cẩm gia đã phân thắng bại, như vậy lại chỉ còn Dương gia chúng ta. Không biết Lý gia còn có người nào nguyện ý xuất chiến đấu với cung phụng Huyết Nhẫn Ma Quân của Dương gia chúng ta hay không, nếu không thì lần này Lý gia sẽ lần thứ hai nằm ở vị trí cuối của cuộc giao đấu tam tộc, dựa theo quy định thì Dương gia ta cùng Cẩm gia có thể đem các ngươi trục xuất ra khỏi Trường Phong thành.

Nói đến đây, âm thành của Dương Nhược Hải trở nên cực kỳ lạnh lẽo:

- Tốt lắm, ta cho các người mười tức, liệu có tiếp tục thi đấu hay không, nếu nhận thua, hãy rời xa khỏi Trường Phong thành này trước khi trời tối!

Âm thanh vừa dứt, tất cả đều im lặng đến âm thanh nước rơi cũng có thể nghe thấy.

Sắc mặt Lý Huyền Đức lộ vẻ sầu thảm, ánh mắt đảo qua mọi người xung quanh mình, phàm là ai thuộc đám tu sĩ Lý gia bị nhìn đến đều hốt hoảng cúi đầu. Thủ đoạn thần thông của Huyết Nhãn Ma Quân, bọn họ đá sớm lãnh giáo qua, hơn nữa người này tâm ngoan thủ lạt, thần thông ác độc, cùng người đó giao chiến, cho dù còn sống đi xuống, cũng sẽ trả một cái giá không nhỏ.

Hơn nữa đã biết rõ cục diện trước mặt tất bại, bọn họ tự nhiên không nguyện ý đưa người xuất chiến.

Chứng kiến phản ứng của mọi người, sự bi ai trong lòng càng tăng thêm, miễn cưỡng đứng dậy, đẩy đám đông ra, trầm giọng nói:

- Lão phu thân là gia chủ của Lý gia, hôm nay dù có chết cũng phải chết ở bên trong Trường Phong thành. Trận chiến này Lý gia ta không có quyền bỏ, hãy để lão phu tiến lên lĩnh giáo thủ đoạn của Huyết Nhãn Ma Quân.

Âm thanh vừa dứt khiến các tu sĩ Lý gia đều xấu hổ không thôi.

Đáy mắt Cẩm Trung Lâm hiện lên vẻ khâm phục, không quản đến tu vi, phẩm chất đạo đức của Lý Huyền Đức này thật đáng để người khác tán thưởng.

Về phần các tu sĩ xung quanh lôi đài kia, hiện tại trong ánh mắt tất cả đều hiện lên vẻ phức tạp.

Dương Nhược Hải trong long cười lạnh thản nhiên nói:

- Nếu gia chủ Lý gia thì đại cung phụng sẽ ra tay ứng chiến. Bất quá tam tộc ta có quan hệ sâu xa với nhau, vậy xin đại cung phụng hãy hạ thủ lưu tình, chớ để gia chủ Lý gia bị thương đến tính mạng.

Huyết Nhãn Ma Quân nghe vậy đôi mắt chợt lóe hàn quanh, nhe răng cười bước ra một bước, than ảnh liền xuất hiện trong lôi đài,

- Lao phu ra tay thì khó lưu lại người sống lắm, gia chủ Lý gia hãy tự cầu phúc đi.

Chúng nhân Lý gia thấy thế đều biến sắc, chỉ có Lý Hiền kia là hiện lên thần sắc vui mừng khó hiểu.

Chỉ cần Lý Huyền Đức chết thôi là hắn sẽ trực tiếp trở thành gia chủ của Lý gia, đủ tư cách túm lấy nhất mạch, sau đó tuyên bố gia nhập Hoàng Tuyền Tông, như vậy cả Dương gia lẫn Lý gia tất nhiên đều không dám làm gì Lý gia cả!

Trong mắt Lý Huyền Đức hiện lên vẻ kiên quyết, vừa muốn tiến lên thì có một tiếng hừ lạnh truyền đến.

- Trận chiến này, tại hạ thay Lý gia chủ xuất chiến.

Âm thanh còn chưa hạ xuống, có một đạo hồng mang từ xa bay đến, nháy mắt dừng ở trên lôi đài.

Độn quang thu liễm, lộ ra một tu sĩ mặc thanh sam trẻ tuổi đang hờ hững thủ vị, nhưng ánh mắt đang lúc di chuyển lệ quang lóe ra không ngớt.

Người phía sau chính là tu sĩ Lý gia Lý Huyền Nhất đang kính cẩn đứng.

Biến cố như vậy nháy mắt khiến mọi người im lặng.

Cẩm Trung Lâm nhíu mày, đang nhìn thấy sự tình sắp được kết thúc mỹ mãn lại có biến cố thế này, khiến trong long hắn có cảm giác bất an.

Chẳng lẽ tu sĩ mặc thanh sam này chính là người mà Lý gia nhờ về giúp? Chỉ là khi hắn dung nguyên thần đảo qua, tất cả đều như chìm trong sương mù, không thể phát hiện được sự nông sâu của người này.

Đáy mắt Dương Nhược Hải hiện lên lệ mang, hiển nhiên hắn đã phái đám người Dương Uy đến chặn giết Lý Huyền Nhất. Mà hắn có thể bình yên trở về, nói vậy hiện tại tu sĩ Dương gia đã lành ít dữ nhiều. Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn không khỏi trở nên khó coi hơn.

Mục quang của Lý Huyền Nhất khẽ biến, tiến lên hai bước, vội vàng nói:

- Đại ca người bị thương, sao lại bị thương vậy?

- Thương thế tuy rằng không nhẹ, nhưng không đến mức mất mạng. Nhị đệ sợ rằng kiếp nạn lần này Lý gia ta khó long mà thoát.

Lý Huyền Đức thấy rõ người phía sau, ánh mắt lộ vẻ sầu thảm, lập tức hơi nghi hoặc nói:

- Nhị đệ, vị bằng hữu này là ai, sao lại về cùng với các người?

Lý Huyền Nhất lúc này mới nghĩ đến Tiêu Thần, cẩn thận nhìn lại, thấy sắc mặt hắn không dị biến, lúc này mới nói:

- Đại ca, ta có người muốn giới thiệu với người, vị này chính là Lưu Vân tiền bối. Lưu Vân tiền bối, vị này chính là gia chủ của Lý gia ta Lý Huyền Đức.

Tiền bối?

Lý Huyền Đức nhìn người trước mặt e rằng cũng chỉ là một tu sĩ có hai mươi mấy tuổi, nghe Lý Huyền Nhất giới thiều, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác hoang đường. Nhưng hắn lại là hạng người có tâm tư thâm trầm, dấu diếm đi dị sắc chắp tay ôm quyền.

Tiêu Thần khẽ cười hoàn lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.