&- Ha ha, sư muội cuối cùng đã tới, như vậy ba người chúng ta rốt cục cũng đông đủ.
Lý Thanh Liễu hạ xuống mặt đất, hướng hai người vén áo thi lễ, vui vẻ nói:
- Tiểu muội tham kiến sư huynh, tham kiến Tinh Nguyệt đạo hữu.
Tử Tinh Nguyệt cười gật đầu, trầm ngâm một lát, nói:
- Biểu ca, hiện tại chúng ta ba người đã đến đông đủ, có thể xuất ra địa đồ, trước tiên tìm thượng cổ mật cảnh kia không?
- Ân, thăm dò mật cảnh không biết sẽ phí bao nhiêu thời gian, nhưng chúng ta ở Thí Luyện Giới, lại chỉ có một tháng.
- Sau khi thăm dò bí cảnh, còn phải tranh đoạt Thanh Ngọc Kiếm, cho nên việc này không nên chậm trễ, ba người chúng ta lập tức xuất phát.
Dương Vĩ gật gật đầu, trầm giọng nói.
Từ xưng hô mà xét, hai người Dương Vĩ, Tử Tinh Nguyệt, không ngờ là quan hệ huynh đệ, việc này ngoại giới cũng không có mấy người biết.
- Bất quá trước đó ta cần nói rõ, bên trong Thí Luyện Giới, ba người chúng ta đều phải lấy tâm ma mà thề, tuyệt đối không gia hại lẫn nhau.
Dưới trọng bảo, quan hệ huyết thân cốt nhục đều có thể trở mặt thành cừu âm thầm ám hại, loại chuyện này ở Tu Chân Giới cũng thấy không ít.
Cho nên, chỉ có lấy tâm ma mà thề, mới có thể củng cố cam đoan hợp tác ở mức lớn nhất, đây cũng là phương pháp phổ biến mà các tu sĩ khi cần hợp tác nhau sử dụng.
Tử Tinh Nguyệt, Lý Thanh Liễu hai người nghe vậy gật đầu, ba người lập tức đều tự lấy tâm ma mà thề, hoàn thành ước định.
- Lấy bản đồ ra đi.
Sau khi phát ra lời thề xong, Dương Vĩ thở sâu, chậm rãi nói.
Ba người nhìn nhau, đồng thời gật đầu, đều tự đưa tay vỗ túi trữ vật, năm ngón tay xòe ra, trong lòng bàn tay đều có một khối thanh sắc ngọc điệp bị hư hỏng.
Nhưng sau khi ba người đưa bàn tay gần lại nhau, ba khối ngọc điệp đã vỡ nát nhất thời tản mát ra một tầng thanh quang, lập tức kịch liệt run rẩy lên.
Ba!
Ba khối ngọc điệp nứt vỡ đột nhiên thoát ly bàn tay ba người, nháy mắt tụ tập cùng một chỗ, thanh quang chói mắt hiện lên, một mai ngọc điệp hoàn chỉnh toàn thân xanh biếc, phủ kín hoa văn huyền ảo, xuất hiện ở trước mắt ba người.
. . . . .
Ở một hẻm núi, rộng không đủ năm mươi trượng, hai bên núi cao sừng sững, trên mặt đá sinh ra một loại rêu xanh kỳ dị không biết tên, đưa tay sờ vào chỉ thấy mềm mịn dị thường, đồng thời có hương vị ngọt ngào thoang thoảng truyền đến.
Xuyên qua hẻm núi này, mấy trăm trượng phía trước, chính là cửa ra của Thí Luyện Giới.
Tu sĩ cầm trong tay Thanh Ngọc Kiếm, không thể thông quá Thí Luyện Thạch truyền tống ly khai! Phàm là tu sĩ lấy được Thanh Ngọc Kiếm, chỉ có thể tại ngày cuối trong kỳ hạn một tháng, tới nơi này thông qua truyền tống môn tự động mở ra mà rời đi.
Giờ phút này, trên hai tòa núi cao ngàn trượng hai bên hẻm núi, hai gã tu sĩ trẻ tuổi đối mặt.
Một người trong đó mặt như ngọc, trên người mặc đạo bào thêu toàn là hình chim bay cá nhảy, khóe miệng từng thời khắc đều mang theo ý cười hờ hững, người này chính là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Doanh Châu Tam Thiên Đạo Môn, Vệ Tử Thanh.
Còn ở phía đỉnh núi đối diện, là ngưới mặc hắc bào sắc mặt âm lãnh, ánh mắt ngạo nghễ cuồng vọng vô biên, tự nhiên là thiếu tong chủ của Doanh Châu Vô Thượng Ma Tông, Âm Vô Trần.
Doanh Châu Tam Thiên Đạo Môn, Vô Thượng Ma Tông, trừ Mộc gia ở ngoài, là hai thế lực tu chân cực mạnh tại Triệu quốc, trong mỗi môn phái đều có hơn mười tên tu sĩ Kim Đan, một chính một tà từ khi sáng lập liền tranh đấu không thôi, tích lũy trong suốt trăm ngàn năm, giữa hai phái có thể nói oán hận chồng chất, dù chưa bạo phát tranh đấu chính diện, nhưng ám đấu thì không có lúc nào là không tiến hành.
Mà hai người này là kẻ nắm quyền tông môn trong tương lai, mối quan hệ lẫn nhau tự nhiên cực kỳ khẩn trương, ám đấu càng không ngớt, đều muốn áp chế đối phương.
- Vệ Tử Thanh, ta có một chuyện không rõ, không biết ngươi có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?
Âm Vô Trần trong mắt lãnh mang chớp lên, tuy rằng gió từ trên cao rít gào từng trận, nhưng thanh âm của hắn cũng xuyên thấu khoảng cách trăm trượng, truyền ra rõ ràng.
Vệ Tử Thanh kia nghe vậy mỉm cười, chắp tay nói:
- Âm đạo hữu có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.
Ánh mắt âm lệ của Âm Vô Trần dừng ở trên người Vệ Tử Thanh, trong đó thần quang bạo phát, tựa hồ muốn xem thấu suy nghĩ trong lòng hắn, trầm giọng nói:
- Chúng ta tiến vào Thí Luyện Giới, vị trí ngẫu nhiên, khoảng cách hoặc xa hoặc gần cửa ra, chỉ có ba ngày cuối cùng trong kỳ hạn một thang Luyện Thạch mới có thể chỉ dẫn phương hướng, dẫn đường tu sĩ đến đây. Không biết ngươi có thể hay không nói cho ta biết, ngươi vì sao có thể tới chỗ này nhanh như vậy?
Vệ Tử Thanh nhẹ nhàng cười, như thanh phong phất diện, đối với ánh mắt hùng hổ doạ người của Âm Vô Trần làm như không thấy, thản nhiên nói:
- Vô Thượng Ma Tông Tứ Diệp đại sư tu vi thâm hậu, đắm chìm một mạch mấy trăm năm ở cấm chế trận pháp, có thể tìm được bí pháp chỉ đường tại Thí Luyện Giới, thật là làm Tam Thiên Đạo Môn ta kính nể thêm vài phần.
- Việc này Âm đạo hữu chỉ sợ sớm đã đoán được, cần gì phải ra vẻ không biết, còn đi hỏi ta.
Âm Vô Trần nghe vậy sắc mặt ngược lại càng trở nên bình tĩnh, lãnh mang trong mắt liền bình thản, nhàn nhạt nói:
- Kế sách của Tam Thiên Đạo Môn thật cao minh, có thể biết được việc này, ở Vô Thượng Ma Tông ta không quá mười người, thám tử có thể ẩn dấu sâu như thế, thật là khiến người khó lòng phòng bị.
- Âm đạo hữu xin yên tâm, người này đã rời đi, hơn nữa ngày sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại Vô Thượng Ma Tông.
Vệ Tử Thanh thản nhiên cười, nói.
Âm Vô Trần trầm ngâm một lát, khẽ cười nói:
- Như thế cũng tốt, giúp ta đỡ phí công thanh lý môn hộ.
Nói xong, hắn vươn người đứng dậy, mặt hướng nơi cương phong cuồn cuộn, thần sắc trên mặt hờ hững, nhưng mắt lại lộ ra chiến ý hừng hực.
- Ngươi cũng đã tới chỗ này, vậy hai người chúng ta không bằng đánh cược, lấy khe sâu này làm đường ngăn cách hai phiến địa vực, hai người chúng ta tách ra dựa vào bổn sự mà cướp đoạt Thanh Ngọc Kiếm.
Vệ Tử Thanh phủi nhẹ y sam, chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói:
- Đợi sau khi đông đảo đám tu sĩ tạp nham kia tới đây đi, hai người chúng ta lại đánh cược, mượn cơ hội tốt này chiếu cáo thiên hạ, xem trong đám tu sĩ trẻ tuổi là Tam Thiên Đạo Môn ta mạnh hay Vô Thượng Ma Tông ngươi cao hơn một bậc.
- Vệ Tử Thanh, tuy rằng ngươi là đối thủ lớn nhất của ta, nhưng không thể không nói ngươi phi thường hiểu biết ta.
- Người hiểu rõ ngươi nhất, tất nhiên là địch nhân lớn nhất của ngươi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời ngửa mặt mà cười, Vệ Tử Thanh phiêu nhiên thanh dật, Âm Vô Trần cuồng ngạo khí phách, hai đạo tiếng cười bất đồng rối rắm quấn quanh, giống như Long Hổ cùng ngâm, thanh âm như thủy triều cuồn cuộn truyền ra.
Lấy thực lực hai người, đối kháng toàn bộ đệ tử ưu tú nhất của tông phái các châu, quả nhiên là hai kẻ cuồng ngạo, ếch ngồi đáy giếng!
. . . . .
Trong một sơn động bí ẩn, từng đạo thanh âm kêu rên khe khẽ của nữ tử truyền ra, lúc cao lúc thấp, như có như không, quấy rầy tâm ý, khiến người khác nghe thấy nhịn không được nảy sinh tà niệm, suy nghĩ lung tung.
Sau nửa canh giờ, một tiếng thét chói tai truyền ra, rồi lập tức hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở gấp gáp vang lên.
Tại cửa động, một thanh sam tu sĩ khoanh chân mà ngồi, thẳng đến khi tiếng rên như có như không kia hoàn toàn dừng lại, thân thể căng thẳng kia mới chậm rãi thả lỏng.
Tiêu Thần miễn cưỡng thu liễm tâm thần, lặng lẽ vận công pháp, hơn nữa ngày mới đem được hỏa khí trong lòng hóa giải, khóe miệng nhịn không được lộ ra vài phần cười khổ.
Ngày đó gặp được ba người Âm Dương Hợp Hoan Tông có ý đồ bất chính với Lăng Thanh Nhi, hắn liền cẩn thận theo sau, thi triển thủ đoạn diệt sát ba người kia, đem nữ tử này cứu thoát.
Nhưng sau khi tìm tòi trong túi trữ vật của ba kẻ kia, Tiêu Thần không thể không đối mặt một cái cục diện cực kỳ xấu hổ. Âm Dương Hợp Hoan tông luyện chế Hợp Hoan Tán, không có thuốc nào chữa được, sau khi trúng độc chỉ có thể đợi cho một ngày sau dược lực tự mình tiêu tán, mới có thể khôi phục thần trí.