Đạo

Chương 283: Chương 283: Sợ hãi




-Bên trong hắc vụ lại tiếp tục truyền đến tiếng đấu pháp kịch liệt cùng những tiếng gào thảm thiết của những tu sĩ sắp chết truyền ra, nhất thời bên trong sơn cốc sắc mặt mọi người cuồng biến, đồng tử co rút kịch liệt lại hướng về phía hắc vụ nhìn lại, cũng không biết đến tột cùng bên trong xảy ra chuyện gì!

- Trong hắc vụ hình như có điều cổ quái, nếu không lấy thực lực Nguyễn sư muội những tu sĩ đoạt bảo trong đó không thể đối kháng được! Nhưng giờ phút này song phương còn triển khai lực lượng kịch liệt như vậy, ắt là có điều gì quái dị.

Sắc mặt Dương Phong âm trầm, trong lòng một mảnh âm u cực điểm, tuy nàng kia từ trước đến nay hung hăng càn quấy, nhưng lại được sự sủng ái của đại trưởng lão, nếu hôm nay xảy ra điêu gì ngoài ý muốn, hắn trở về cũng khó ăn nói.

- Dương sư huynh, có cần ta vào hắc vụ tiếp ứng Nguyễn sư tỷ một chút không?

Người vừa nói mày rậm mắt to dáng người khôi ngô, giờ phút này hướng về phía hắc vụ, ánh mắt cũng là một mảng lo âu.

Mà bên kia, Vô Cực Tông Tiếu Nguyệt sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, hắc vụ lần này đã có gần trăm tu sĩ tiến vào, đến nay một người cũng không thấy trở ra, hơn nữa bên trong còn truyền ra tiếng đấu pháp kịch liệt như thế, như vậy có chút quỷ dị, trong lòng sinh ra vài phần lạnh lẻo!

Đột nhiên hăn nhướng mày, lộ ra vẻ kiên quyết, hướng Dương Phong ôm quyền nói:

- Dương Phong đạo hữu, hắc vụ này có vẻ không đơn giản, song phương đều có người bên trong đó, lúc này không biết đạo hữu có thể cùng ta liên thủ, tiến vào vào trong đó xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra không? Nếu có chuyện phát sinh chúng ta cũng có thể tiếp ứng đi ra, để tránh chuyện ngoài ý muốn, nếu không cho dù chúng ta bình yên đi ra, cũng không tiện cùng tông môn báo cáo!

Dương Phong nghe vậy sắc mặt trợt âm trầm bất định, tiếng gào thét bi thảm từ nội vụ càng ngày càng dày đặc, thấy vậy hắn ngẩng đầu, nói :

- Được, một khi đã như vậy, hai ta liền liên hợp tiến vào hắc vụ nhìn xem đến tột cùng là ẩn tàng bí mật gì!

- Lan tiên tử, tuy rằng quý phái không có tu sĩ bên trong, nhưng chúng ta tam tông đồng khí tương liên, nều bọn ta có gì ngoài ý muốn, chỉ sợ quý phái cuối cùng cũng vô pháp thoát khỏi, không bằng cùng bọn ta tiến vào trong, tập hợp hơn hai mươi tu sĩ Kim Đan kỳ, ta không tin không có cách nào xông qua được nơi đây!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng, Lan Nhược Ly khẽ nhíu mày, cũng lập tức nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng đúng thời khắc này, bên trong hắc vụ lại truyền ra tiếng kinh hô!

- Mau nhìn, hình như có người thoát khỏi hắc vụ !

- Xem không rõ, nhưng hình như không phải một mà rất nhiều người!

- Lúc trước còn nghe thấy rất nhiều âm thanh thảm thiết thoát ra, mà sao bây giờ có nhiều người trở lại vậy!

Mọi người kinh hô, nhất thời hấp dẫn toàn bộ chú ý vào đám người vừa thoát ra, đám người Lan Nhược Ly tiến lên, cách hắc vụ mấy trượng, quả thật mơ hồ thấy không ít bóng người, mà tiếng đấu vẫn phát ra kịch liệt như thường.

- Dương sư huynh, mau mau cứu ta!

Mọi người đang kinh nghi thì bất chợt một tiếng thét chói tai từ hắc vụ truyền đến, mặc dù bị cắt đứt, nhưng lại tiếp tục truyền ra tiếng kêu thảm.

Dương Phong cùng Tiếu Nguyệt hai người sắc mặt nhất thời cuồng biến, tuy rằng bọn họ biết hắc vụ tồn tại một số nguy cơ, nhưng thật không ngờ đám người Nguyễn Ngọc Linh vừa tiến vào đó nay đã tan tác, thật giống như đang bị một vật nào đó đuổi cùng giết tận! Bên tai truyền đến mấy tiếng kêu thảm, mơ hồ xuất hiện một số bóng người, hai người không tiếp tục chờ nữa, đồng thanh nhất tề bạo rống một tiếng!

- Tu sĩ Đại Đạo Tông theo ta tiến nhập hắc vụ!

- Tu sĩ Vô Cực Tông tiến vào!

Hai người nói xong không có nửa phần dừng lại, trên người độn quang gào thét tiến nhập vào trong hắc vụ.

Hơn mười tên Kim Đan tu sĩ cũng theo sau mà vào, bên trong hắc vụ đấu phap nháy mắt trở nên kịch liệt hơn.

- A ! Đây là quái vật gì!

- Mau chóng xuất thủ cứu người, không nên tiếp tục đấu, tạm thời rời khỏi hắc vụ!

Toàn lực ra tay!

Mấy hơi thở sau, một đám thân ảnh gào thét lao ra khỏi hắc vụ, cầm đầu đúng là hai người Dương Phong Tiếu Nguyệt, bất quá hiện tại sắc mặt tái nhợt ẩn chứa vài phần sợ hãi, hiển nhiên vừa rồi giao thủ, đối với hai người tạo thành đả kích rất lớn.

Đợi cho tu sĩ hai tông phái rút khỏi toàn bộ, mọi người lúc này mới hoảng sợ phát hiện, chỉ trong thời gian ngắn mà mỗi người trở ra sắc mặt đều tái nhợt, hô hấp kịch liệt, trong cơ thể pháp lực tiêu hao cực nhiều, còn có mấy người thân mang thương thế! Mà lúc này trong chúng tu sĩ, có người theo hắc vụ được cứu ra, một người trong đó là Nguyễn Ngọc Linh, bất qua hiện tại nàng sắc mặt trắng bệch, quần áo nhiều chỗ rách nát lộ ra những mảng lớn da thịt trắng buốt, nhưng giờ phút này nàng lại không để ý, ngồi chồm hổm trên mặt đất oa oa mà khóc.

Mặt khác bên kia hai người tu sĩ Vô Cực Tông, giờ phút này một người đứt một tay, một người trên ngực còn nguyên một vết thương kinh khủng, tất cả đều sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràng đầy vẻ hoảng sợ.

Ánh mắt Lan Nhược Ly dừng trên thân mấy người, sắc mặt biến đổi mấy lần, tiến lên hai bước trầm giọng hỏi:

- Hai vị đạo hữu, đuổi giết đám người Nguyễn đạo hữu bên trong hắc vụ đến tột cùng là quái vậy gì mà lợi hại như thế?

Hai người Dương Phong, Tiếu Nguyệt liếc nhau, đồng thời nuốt nước bọt mấy lần, đang định mở miệng nói, bên trong hắc vụ lại truyền đến tiếng bước chân làm rụng rời tim gan những người có mặt ở đây.

Chúng tu sĩ bên trong sơn cốc nháy mắt như lâm đại địch, một đám sắc mặt tái nhợt hướng về phía hắc vụ nhìn lại.

Tiêu thần nhíu mày, lập tức đứng dậy, ánh mắt ngưng tụ trên hắc vụ, lập tức đồng tử co rút kịch liệt.

Chỉ thấy nhiều điểm hồng mang hiện ra trước hắc vụ, rồi theo sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần, mà mọi người cuối cùng cũng phát hiện hồng mang kia chính là những đôi thị huyết lập lòe ló ra vẻ điên cuồng, bạo ngược, tàn nhẫn. Mà chủ nhân những con mắt này là một lũ đủ dáng người co quắp giống như cây khô.

- Trời! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, đây là những tu sĩ tiến vào hắc vụ mà!

Từ quần áo trên người bọn chúng thì là của những người đã tiến vào hắc vụ chưa ra!

Nhìn về phía bọn xác khô, cơ hồ không đếm nổi là bao nhiêu, từng đôi từng đôi mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng chúng tu sĩ, đáy lòng họ chợt phát sinh ra tâm lý hoảng sợ.

- Sát!

- Sát!

- Sát!”

Trong miệng đám thây khô phát ra những tiếng rít gào vô thức, nhưng lại ẩn chứa vô tận hơi thở tàn nhẫn! Nhưng rất nhanh chúng tu sĩ phát hiện ra rằng bọn thây khô dáng vẻ đáng sợ này lại không thể nào tiếp tục bước quá hắc vụ, đứng tại bên trong truyền ra những tiếng gầm bạo ngược.

- Bọn chúng không thể rời khỏi hắc vụ!

- Cứ tưởng là chết đến nơi rồi, may mà bọn chúng không thể ra, làm ta sợ muốn chết!

Mặc kê, chúng có thể tiến ra hay không, nhưng chính xác bọn chúng quá nguy hiểm, số người vừa tiến vào đó nhân số chết hơn phân nửa. Đây không phải đi tìm bảo vậy, mà chính xác là đi tìm chết, ta tuyệt đối không tiến vào đó, chờ ở chỗ này, chờ hết thời gian rồi sau đó rời xa địa phương quái quỷ này!

Sau tin tức thây khô không thể rời khỏi hắc vụ, tuy rằng vẫn còn sợ hãi, nhưng cảm xúc cũng miễn cưỡng ổn định lại.

Tiêu Thần dừng ánh mắt trên đám người thây khô phia trong hắc vụ, mặt thoáng qua một nét khó hiểu, một dự cảm hiện ra trong đầu, chỉ sợ sự tình cũng không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.

Mà vào thời khắc này, phía trên mặt đất huyết sắc đột nhiên từ hắc vụ xuất hiện, hơn nữa còn lan tràn về phía bên trong sơn cốc với tốc độ cực nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.