Đạo

Chương 201: Chương 201: Tam Thiên Đạo môn, thiên thần khôi lỗi




&Trong lòng Vệ Tử Thanh đau xót, hồng sắc hộ thuẫn có tên Hỏa Vân thuẫn này, tuy rằng chỉ miễn cưỡng đạt tới trung phẩm pháp bảo, nhưng bảo vật này trong lúc luyện chế đã cho vào thuộc tính Hỏa Vân Thiên Tinh có thể tự tu phục. Nếu bản thể không bị triệt để phá hủy, thì có thể hấp thụ năng lượng hỏa hệ xung quanh mà chữa trị. Bảo vật này phối hợp sử dụng với Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp, có thể phát huy ra uy lực cực lớn, thậm chí không thua gì một cực phẩm pháp bảo loại phòng ngự, hơn nữa trong một ít trường hợp đặc thù, ví dụ như trong núi lửa, sẽ có khả năng phát huy Trong lòng Vệ Tử Thanh đau xót, hồng sắc hộ thuẫn có tên Hỏa Vân thuẫn này, tuy rằng chỉ miễn cưỡng đạt tới trung phẩm pháp bảo, nhưng bảo vật này trong lúc luyện chế đã cho vào thuộc tính Hỏa Vân Thiên Tinh có thể tự tu phục. Nếu bản thể không bị triệt để phá hủy, thì có thể hấp thụ năng lượng hỏa hệ xung quanh mà chữa trị. Bảo vật này phối hợp sử dụng với Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp, có thể phát huy ra uy lực cực lớn, thậm chí không thua gì một cực phẩm pháp bảo loại phòng ngự, hơn nữa trong một ít trường hợp đặc thù, ví dụ như trong núi lửa, sẽ có khả năng phát huy vô số tác dụng.

Nhưng giờ Tiêu Thần mở miệng đòi, mà hắn thì không thể không đưa, dù pháp bảo này là phối hợp cùng với Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Tháp, tuy rằng nó quý giá, nhưng lại không thể không bỏ!

- Được, vật ấy liền giao cho đạo hữu làm vật phòng thân vậy, cũng coi như hôm nay ta bồi thường cho đạo hữu.

Trong lòng người này làm ra quyết định, liền không hề chần chừ mà triệu hồi tấm thuẫn bài vào trong tay, lại đưa ra, vứt về hướng Tiêu Thần.

Tiêu Thần cầm vật ấy trong tay, dùng thần thức đảo qua xem có ấn ký cấm chế nào không, trên mặt lộ vẻ hài lòng, gật gật đầu rồi thu vào túi trữ vật, lại trầm ngâm nói:

- Điểm thứ hai..

- Đạo hữu phải có chừng mực, đừng có như sư tử ngoạm, nếu không sau này có xảy ra chuyện gì thì tại hạ cũng không dám bảo đảm!

Vệ Tử Thanh thấy thế âm trầm mở miệng, lạnh lùng nói.

Tiêu Thần bị cắt ngang cũng không để ý, khoát tay cười nói:

- Đạo hữu yên tâm, điều thứ hai cực kỳ đơn giản, sẽ không làm ngươi khó xử.

- Ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch, thêm cam đoan rằng sau này Tam Thiên Đạo Môn không được làm khó ta, thì tại hạ liền đáp ứng yêu cầu của đạo hữu!

- Đạo hữu cam đoan đây là yêu cầu cuối cùng.

Vệ Tử Thanh nghe vậy trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ba mươi vạn hạ phẩm tinh thạch tuy không phải là số lượng nhỏ, nhưng đối với hắn thì không cũng không xem vào đâu.

- Đương nhiên

Đáy mắt Tiêu Thần hiện lên ý cười, gật đầu nói.

Vệ Tử Thanh nghe vậy thì liếc Tiều Thần một cái thật sâu, âm trầm nói:

- Hy vọng đạo hữu giữ lời, nếu không…

Hắn vẫn chưa nói xong, nhưng từng tia sát khí lạnh như băng đã tỏa ra..

Người này nói xong liền đem một túi trữ vật ở bên họng ném cho Tiêu Thần, đồng thời quát:

- Tại hạ là Vệ Tử Thanh, hôm nay ta đứng trước mọi người cam đoan rằng nếu hắn làm đúng theo ước định thì Tam Thiên Đạo Môn ta sau này tuyệt đối không làm khó hắn!

- Bây giờ tại hạ đã thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của đạo hữu, ngươi có thể thu hồi pháp bảo rồi chứ.

Tiêu Thần tiếp nhận túi trữ vật, dùng thần thức đảo qua xong liền lật tay đeo lên bên hông, trên mặt lộ ra ý cười, gật đầu nói:

- Đây là tự nhiên!

Nói xong hắn vỗ tay một cái, đối với Phiên Thiên Ấn cười nói:

- Tiểu tử kia, ta đã giúp ngươi tranh thủ đủ thời gian rồi, ngươi còn không mau mau thôi phệ đi.

Âm thanh vừa dứt, tốc độ vận chuyển của Phiên Thiên Ấn nhất thời điên cuồng xoay tròn, một cỗ hấp lực mạnh gấp ba lần lúc trước từ trong đó bộc phát ra! Trong miệng quái điểu kia phát ra một tiếng kêu to sợ hãi, hình thể cũng nhanh chó bị kéo xuống dưới, trong một lần hô hấp liền bị nuốt trọn trong lốc xoáy!

Ông!

Sau khi quái điểu bị hút vào, lốc xoáy do Phiên Thiên ấn chậm rãi tiêu tán, nhưng trên thân đột nhiên bộc phát ra hai đạo thần quang hắc hồng cùng thổ hoàng, không ngừng điên cuồng đồng hóa thôn phệ nhau! Nhưng thổ hoàng sắc do thổ hệ pháp bảo phát ra, chiếm cứ lợi thế, nên đã giành thượng phong.

- Tiêu Thần, ngươi dám gạt ta!

Con mắt Vệ Tử Thanh che kín huyết sắc, rống một tiếng trầm thấp lạnh băng như từ dưới Cửu U, lại ẩn chứa sát khí vô tận! Giờ phút này, sắc mặt hắn lại bình tĩnh đến quỷ dị, nhưng hơi thở phát ra lại làm xung quanh người dần dần hiện ra từng mảnh băng, đem sát ý trong lòng hắn lộ ra rõ ràng.

- Hôm nay ta muốn ngươi chết không chỗ chôn!

Đôi mắt của Vệ Tử Thanh gắt gao dừng trên người Tiêu Thần, thanh âm trầm xuống, đầu tóc hắn tung bay tán loạn, quần áo cũng phấp phới theo gió, sát khí trong mắt đại thịnh.

Đối với những biến hóa phát sinh trong sân, tu sĩ các phái tại cửa ra ngoại giới đã sớm trừng lớn hai mắt, trong mắt toát ra sự hoảng sợ. Âm Vô Trần, Vệ Tử Thanh cùng với Tiêu Thần ba người tuy răng đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng chiến lực mạnh mẻ do ba người phát ra cũng không thấp hơn tu sĩ Kim Đan kỳ. Nhất là lúc Vệ Tử Thanh đấu pháp bảo với Tiêu Thần, hai kiện pháp bảo thượng hạng đối chiến, càng làm cho bọn hắng hoảng sợ.

- Tiêu Thần này đến tột cùng là có được đại cơ duyên gì, mà tu vi, thần thông, pháp bảo đều nghịch thiên như vậy!

- Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trần, Tam Thiên Đạo Môn Vệ Tử Thanh, hai người này lúc trước có thể coi là song kiêu của Triệu quốc Tu Chân Giới chúng ta, nhưng bây giờ lại bị Tiêu Thần này nhất nhất đánh bại!

- Bất luận là so pháp thuật hoặc tâm trí, Tiêu Thần này đều chiếm thượng phong, hôm nay nếu người này không chết, thì thành tựu sau này sẽ là không thể hạn lượng

- Vô luận trân chiến này có kết quả như thế nào, thì tên người này cũng sẽ truyền khắp Triệu quốc Tu Chân giới, làm cho vo số tu sĩ kính ngưỡng!

Chiến Âm Vô Trần, nhất thức thần thông, trước phá thực cốt thủ, sau vỡ hộ thân pháp bảo, so đấu tinh thần, lại đánh trọng thương đối phương!

Đối Vệ Tử Thanh, bản chuyên xuất thế, ai dám tranh phong, đối chiến cực phẩm pháp bảo Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyện Bảo Tháp, tâm trí thâm trầm mà bày ra cạm bẫy để nghịch chuyển tình thế, chiếm thượng phong tuyệt đối!

Tiêu Thần trong khoảng thời gian ngắn đã hiển lộ tu vi cường hãn, tâm trí nhạy bén, đủ để cho bạn họ phải rùng mình!

Trong mắt Cát Thành Cương toát hoảng sợ liên miên như sóng biển chấn động không ngừng, ánh mắt nhìn lên cảnh hai luồng hắc hồng cùng thổ hoàng thần quang đang thôn phệ nhau trên không trung, lại nhìn về phía Tiêu Thần, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.

Kiếp sợ, kinh hãi, kính nể, lại che giấu thêm một tia tiếc hận sâu đậm.

- Người này vô luận là tâm trí, hay thần thông đều hơn người, nhất định là có được đại vận khí, nếu không thì với tuổi như vậy cũng không thể có được thành tựu như này được!

- Một nhân vật mạnh mẽ như vậy sao lại phải đi vào Mộc gia, lấy thiên tư như vậy trên Thiên Huyền Đại Lục rộng lớn khôn cùng này, thì ở đâu mà không đạt được thành tựu chứ? Vì sao.. Vì sao.. Ngươi lại lựa chọn muốn tới Mộc gia... Ác ma... Hủy diệt...

Thanh âm người này lúc nói càng lúc càng thấp, người khác cũng nghe không rõ hắn đang nói gì, nhưng cũng có thể thấy được hận ý nồng đậm phát ra trong mắt hắn.

Ánh mắt Hình Thiên dừng trên người mặc thanh sam, đến giờ phút này trong lòng hắn cũng như cũ không có vẻ khiếp sợ gì, mà trong lòng lại sinh ra một cảm giác thuyết phục. Người này trước nay đều là tâm cao khí ngạo, cả Triệu quốc cũng chỉ có tên của vài tu sĩ mới có thể để hắn thu vào trong mắt. Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn cũng âm thầm cười khổ, cuối cùng hắn hiểu được khi cùng Tiêu Thần so sánh, thì hắn lại kém hơn không chỉ một bậc! Nhưng sự thua kém này lại làm cho ý niệm trong lòng hắn càng thêm kiên định.

- Nếu cùng Tiêu Thần này giao hảo, Phá Diệt tông nhất định sẽ thu được rất nhiều lợi ích!

Vẻ mặt Lạc Thủy tông Quân Vô Hối lộ ra sự hoảng sợ, thân thể cứng đờ, nhìn đạo thân ảnh trên không trung, thật lâu cũng không nói được gì, trong lòng lại nhịn không được toát ra một ý niệm, sau khi ba sư huynh đệ bọn hắn cùng nhau ngưng đan, thì tu vi người này sẽ đạt tới cảnh giới nào?

Tiêu Thần đối chiến với Âm Vô Trần cùng Vệ Tử Thanh hai người, thế như chẻ tre, chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, dĩ nhiên đã tạo nên hình tượng mạnh mẻ vô cùng trong lòng tu sĩ các châu phái. Đợi cho những người này rời khỏi, sau này thanh danh của hắn được truyền ra, thì một số những người có lòng ghen ghét với hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ! Chỉ cần hắn bước qua cửa ải Trúc Cơ, thì con đường tu chân bằng phẳng trải rộng, ngưng kết Kim Đan chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó, lấy năng lực của hắn cũng đủ để che chở cho Lạc Vân cốc không bị kẻ nào uy hiếp và thương tổn!

- Tuy rằng đạo hữu đưa đầy đủ bồi thường cho tại hạ, nhưng tại hạ lại đột nhiên đổi ý, cũng chính là đạo hữu nói, nếu Phiên Thiên Ấn thôn phệ được Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp, thì sẽ có cơ hội tiến giai thành Đạo Khí trong truyền thuyết, so sánh ra, đạo hữu cũng trả giá cũng quá ít.

Tiêu Thần tiếc hận lắc đầu, nhưng đáy mắt cũng lộ ra vài tia cười lạnh.

Huyết sắc trong mắt Vệ Tử Thanh càng ngày càng đậm, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười quỷ dị, bình tỉnh nói:

- Hôm nay, ngươi hẳn phải chết.

Người này vừa nói xong, tay liền vỗ mạnh lên túi trữ vật, lấy ra một hòn đá màu trắng trông giống như bàn cờ, trên hòn đá khắc rặm rạp trăm vệ sĩ thạch điêu mặc trên thân kim sắc thần giáp, gương mặt kiên nghị mang phong cách cỗ xưa.

- Thiên Thần khôi lỗi, biến ảo chân thân, giết giết giết, hủy diệt hết thảy!

Con mắt Vệ Tử Thanh đỏ bừng, hắn rống lớn một tiếng, pháp lực trong cơ thể điên cuồng tiến vào bàn cờ! Sau khi được pháp lực thúc dục, trên thân bàn cợ nhất thời bộc phát ra một trận kim quang chói mắt, tại trong kim quang, trăm tên kim giáp vệ đột dựng lên, hình thể trên không trung dần dần to ra, rơi xuống mặt đất liền biến thành một kim giác vệ thân cao hai trượng, tay cầm trường thương, gương mặt kiên nghị mang phong cách cổ xưa, theo khí tức có thể cảm ứng được, mỗi một kim giáp vệ đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh! Tại trong đám kim giáp vệ, có một kim giáp thống lĩnh mặc Tử Kim Tỏa Tử Giáp, tay cầm đại đạo, diện mạo to cuồng, khi tức mạnh mẽ không thua kém tu sĩ Kim Đan kỳ!

- Rống!

Trong cổ kim giáp thống lĩnh phát ra một tiếng gầm nhẹ, vô số kim giáp vệ trong nháy mắt đã sắp thành một công kích trận chặt chẽ chỉnh tề, lấy hắn làm đầu, hóa thành một công kích trận hình mũi tên!

Xôn xao! Xôn xao! Xôn xao!

Kim giáp va chạm phát ra âm thanh ma xát, cực kỳ đều nhịp, làm cho tim người khác đập nhanh hơn thở! Cùng lúc đó, vô số đạo sát phạt chi khí phát ra từ trong cơ thể họ, sau đó dần ngưng tụ trên đỉnh đầu. Phiến không gian bị sát phạt chi khí ảnh hưởng, giống như bị một lực lường nào đó áp chế, khiến cho trong lòng đông đảo tu sĩ căng thẳng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

- Tam Thiên Đạo môn, Thiên Thần Khôi Lỗi! Trên người Vệ Tử Thanh không ngờ có bảo vật này!

- Bảo vật này khi đưa pháp lực vào có thể triệu hồi chín mươi chín Trúc Cơ kỳ kim giáp vệ và một kim giáp thống lĩnh có tu vi Kim Đan kỳ tự chỉ huy sát lục chiến trận, liên thủ lại, ngay cả khi gặp tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng có thể đối kháng một hồi!

- Khó trách Vệ Tử Thanh này bị vây trong hoàn cảnh xấu như vậy, mà vẫn dám tuyên bố rằng Tiêu Thần sẽ chết không thể nghi ngờ, thì ra trong tay đúng là có vật ấy để dựa vào!

- Uy lực của bảo vật này kinh người, khồng cần sự thao tác của tu sĩ cũng có thể bộc phát ra lực lượng của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Nói như vậy, nếu Tiêu Thần không bỏ ra Thanh Ngọc Kiếm để rồi thoát đi, thì tính mạng khó giữ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.