Đạo

Chương 126: Chương 126: Thiên Cơ Tử đền tội!




&- Chết đi!

Thiên Cơ Tử trong mắt hiện khoái ý, mở ra năm ngón tay hướng về phía đại hán hung hăng vỗ tới.

Trên năm ngón tay, kim mang lóe ra, pháp lực thâm hậu dao động cuồng bạo như Kinh Đào Hãi Lãng (sóng to gió lớn), mãnh liệt mênh mông, không chút nghi ngờ nếu một chưởng này hạ xuống đại hán tất xác thịt không còn, ngay cả nguyên thần cũng sẽ triệt để tan nát, mất cơ hội chuyển kiếp luân hồi, hoàn toàn biến mất trên thế gian.

Nhưng vào thời khắc này, đại hán đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ băng lãnh, một đôi mắt đen nhánh giống như biển sâu âm u không ánh sáng, trầm ổn nội liễm, nào có nửa điểm kích động lúc trước. Ánh mắt tự tin mang vẻ chờ mong, như là thợ săn tính toán kỹ càng, nhìn thấy con mồi sắp sa lưới.

Loại thần sắc biến hóa này dừng trong mắt Thiên Cơ Tử, khiến hắn đột nhiên cả kinh, rồi nổi giận, cuối cùng cười lạnh liên tục.

Kinh, là bởi vì người này đột nhiên thần sắc biến ảo tràn ngập tự tin, khiến trong lòng hắn nổi lên ngờ vực vô căn cứ.

Giận, là bởi vì người này ánh mắt cao cao tại thượng, đúng là không đem hắn đặt ở trong mắt.

Cười lạnh, là nhận định người này cố làm ra vẻ huyền bí, chẳng qua là phô trương thanh thế muốn khiến hắn kinh sợ mà thối lui bảo toànn tánh mạng.

- Hạng người phô trương thanh thế, lão phu ngang dọc một đời, nếu điểm kỹ xảo ấy cũng không thấu triệt chẳng phải cả đời sống uổng sao!

Thiên Cơ Tử cười lạnh đại thủ gào thét hạ xuống, cự ly cách đại hán không đủ năm mươi trượng, chỉ cần thời gian nửa cái hít thở đủ để ép hắn thành bột mịn.

- Dám cùng Liệt Diễm Tông ta đối địch, nên sớm chuẩn bị sẽ chết đi!

Ba mươi trượng!

Ngay trong nháy mắt này, đại hán đột nhiên giơ tay tung một vật. Vật ấy toàn thân đen sì, như nắm tay trẻ nhỏ, không toát ra chút khí tức, thần thức đảo qua cũng như hòn đá tầm thường, không có nửa điểm dị thường.

- Giả thần giả quỷ!

Thiên Cơ Tử thần thức đảo qua, trong lòng an tâm, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, đại thủ hung hăng chụp xuống.

Một chưởng toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù thiết tinh cũng bị ép trở thành đĩa sắt, thế nhưng vật đen sì kia đột nhiên run lên, lập tức từ trong tán ra một cỗ hắc khí âm lãnh đến cùng cực. Dưới hắc khí, pháp lực bảo hộ quanh cơ thể Thiên Cơ Tử không có nửa điểm tác dụng, nháy mắt bị mạnh mẽ xuyên thấu.

- Không tốt, vật này có chút cổ quái!

Nháy mắt khi thủ chưởng tiếp xúc vật nọ, một cỗ lãnh ý từ đáy lòng Thiên Cơ Tử đột nhiên dâng lên, lông tơ sau lưng dựng đứng, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng. Bất quá tuy rằng hắn phản ứng cực nhanh, nhưng hắc khí trong nháy mắt cũng đã chui vào bên trong vòng bảo hộ.

- A. . A. . A. . A. .

Thanh âm chói tai ai oán tràn ngập tứ phía, chỉ thấy vòng bảo hộ của Thiên Cơ Tử là một mảnh tối đen, không ai biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Thiên Cơ Tử sắc mặt kinh hãi, nhìn thấy từ trong vòng bảo hộ hắc khí ngưng tụ thành mười cái đầu lâu đen nhánh, từng thanh âm nức nở có chứa công kích thần thức kia là do đám đầu lâu này truyền tới. Lấy thần thức tu vi Kim Đan trung kỳ của hắn nhưng trong công kích dày đặc cũng cứng ngắc toàn thân, pháp lực trong cơ thể gần như đọng lại đình chỉ lưu chuyển.

- A!

Mười chiếc đầu lâu cùng lúc mở miệng thét lên một tiếng chói tai rồi nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể Thiên Cơ Tử.

Đám đầu lâu như là vật chất vô hình, không để pháp lực hộ tráo trong mắt, dễ dàng dung nhập vào huyết nhục, ngay sau đó trực tiếp xuất hiện bên trong nguyên thần của Thiên Cơ Tử, há miệng điên cuồng cắn xé.

Tu sĩ bị thương chỉ cần không phải vết thương trí mạng đều có thể dùng linh dược rất nhanh khôi phuc. Hơn nữa theo tu sĩ tu vi ngày càng sâu, tới Kim Đan cảnh giới, cho dù thân thể bị hủy diệt thì nguyên thần như cũ có thể tự mình tồn tại, nếu gặp cơ duyên xảo hợp thậm chí có thể đoạt xá trọng sinh. Mà nguyên thần nếu bị hao tổn thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, cho dù là người tu vi thông huyền, nếu nguyên thần tổn thương quá mức, cũng không tránh khỏi kết cục bỏ mình.

- A!

Bên trong hắc vụ đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm khiến mọi người trong lòng cùng lúc nhảy dựng lên, nhịn không được sinh ra ý niệm kinh hãi trong đầu, ánh mắt không tự chủ được đặt trên người trung niên đại hán sắc mặt tái nhợt, lòng toát ra vài phần kính úy.

Cách đó trăm trượng, Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai người đồng tử một trận kịch liệt co rút lại, nhìn về phía trung niên đại hán, ánh mắt nhìn trung niên đại hán lóe lên vẻ kiêng kị.

Nhưng vào thời khắc này, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bộ dạng của trung niên đại hán đột nhiên phát sanh biến hóa, trên mặt một trận biến ảo, trở thành bộ dáng thanh niên!

- Tiêu Thần!

- Tiêu Thần đồ nhi!

- Tiêu sư thúc!

Tu sĩ Lạc Vân cốc sau khi thấy hình dáng nam tử trẻ tuổi, nhịn không được lớn tiếng kinh hô.

Bất quá đã có hai người đồng tử kịch liệt co rút lại, trong mắt che kín vẻ hoảng sợ. Hai người này, đúng là Mạc Ly cùng Đoạn Hoa Minh!

- Người này chính là Tiêu Thần Lạc Vân cốc!

- Tục truyền người này bái nhập Lạc Vân cốc vẻn vẹn một năm, đồn rằng hắn là tam phẩm thượng Luyện Đan Sư, tu vi có thể so với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, ta vốn trong lòng không tin, nhưng hôm nay xem ra người này tu vi đâu chỉ có thế!

- Nửa tháng trước kim Thủy Tông trưởng lão đối với Tiêu gia bất lợi, Tiêu Thần người này dẫn người đem tu sĩ Kim Thủy tông toàn bộ giết sạch, hiển nhiên không phải hạng người nhân từ, ngày sau cần cẩn thận ngàn vạn lần không cần được chọc giận hắn mới phải.

Trung niên đại hán đúng là Tiêu Thần dùng Biến Hình đan biến ảo mà thành!

Ngày đó sau khi Tiêu Thần li khai sơn động, bất đắc dĩ phát hiện hắn không biết Liệt Diễm Tông nằm chỗ nào, không còn cách nào hắn đành dùng Biến Hình đan sửa đổi dung mạo, kiên nhẫn chờ đợi đông đảo tu sĩ đi Liệt Diễm Tông xem náo nhiệt, sau đó cùng lão giả đầu bong lưỡng tới chỗ này, liền có chuyện xảy ra lúc trước.

- Đệ tử Tiêu Thần bái kiến chưởng môn chân nhân, bái kiến sư tôn!

Tiêu Thần hướng hai người kính cẩn thi lễ, lúc sau vội vàng nói:

- Xin chưởng môn chân nhân hãy mau ra tay, chém chết Thiên Cơ lão quỷ!

Thanh Vân tử nghe vậy mắt phát sáng, lấy kiến thức của hắn tự nhiên hiểu được, giờ phút này nguyên thần của Thiên Cơ Tử đang bị thương nặng, một thân pháp lực yếu nhược vô cùng, cho dù là một gã tu sĩ Luyện Khí kỳ tầm thường đều có thể dễ dàng mang hắn diệt sát, mà Tiêu Thần đem cơ hội này tặng cho hắn, không nghi ngờ chính là cho hắn cơ hội lập uy.

Nghĩ đến đây, trong mắt của hắn nhất thời lộ ra vài phần vẻ hân thưởng, vẻ kiêng kị che dấu sâu bên trong cuối cùng chậm rãi tiêu tán. Liếc nhìn Dược Đạo Tử, Thanh Vân Tử trên người độn quang chợt lóe, đã tới bên người Tiêu Thần.

Tiêu Thần kính cẩn thi lễ lui ra phía sau hai bước, thấy trên mặt Thanh Vân Tử không hiện dị sắc, trong lòng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

- Thỉnh chưởng môn chân nhân động thủ trừ bỏ người này, dương uy phong Lạc Vân cốc!

Tiêu Thần cung kính nói.

- Thỉnh chưởng môn chân nhân động thủ trừ bỏ người này, dương uy phong Lạc Vân cốc!

Một đám đệ tử Lạc Vân Cốc kích động sắc mặt đỏ bừng, dùng hết toàn thân khí lực, cùng nhau hô vang.

Thanh Vân Tử nét mặt già nua lộ ra vài phần kích động, hai tông tranh đấu hơn một ngàn năm, hôm nay cuối cùng Liệt Diễm Tông bị diệt ở trong tay hắn, đời sau trong lịch sử Lạc Vân cốc, tất nhiên hắn có một bút quan trọng!

- Thiên Cơ Tử, chúng ta đánh nhau cả đời, nhưng cuối cùng ngươi vẫn thua trong tay lão phu!

- Hôm nay, ta sẽ tiễn ngươi về cõi Phật!

Thanh Vân tử trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, vẫy tay đem pháp bảo hình mỏ chim cầm trong tay, ném mạnh về phía trước.

Phốc!

Pháp bảo nháy mắt xuyên qua hắc khí, bị bám một mảnh huyết vũ, trong thần thức cảm ứng của chúng nhân, nguyên thần có khí tức mạnh mẽ thuộc về Thiên Cơ Tử nhanh chóng suy yếu rồi hoàn toàn biến mất.

Liệt Diễm Tông tông môn, tu sĩ Kim Đan trung kỳ Thiên Cơ Tử đã bỏ mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.