Đạo

Chương 360: Chương 360: Trường Phong Thành.




Sóng xanh nghìn dặm, ánh nắng chiếu xuống trời đẹp, có một đạo thanh hồng gào thét mà bay, nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã bay qua được hơn trăm ngàn trượng.

Ở bên trong độn quang, một tu sĩ mặc áo xanh có sắc mặt chua xót, hiện giờ đang chậm rãi lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý phức tạp.

Đúng lúc này, ngọc điệp bên hông người này đột nhiên tản ra ánh sáng, lập tức một hư ảnh lão già xuất hiện bên cạnh người, ánh mắt thân thiết nhìn trên người người này.

Tu sĩ này, đương nhiên đó chính là Tiêu Thần.

Từ lúc Tiêu Thần giao chiến với Huyết Ngục Lão tổ thì Lý Vũ Hiên đã tỉnh lại, đã thấy được sự việc phát sinh tại đó, nên trong lòng hắn rất rõ ràng.

- Tiểu nha đầu ở trong động phủ đó chính là Tử Yên tiên tử sao?

Tiêu Thần nghe vậy đương nhiên đã hiểu được sư tôn biết hết rồi, lập tức không chút giấu diếm, thành thật thừa nhận, sau đó cười khổ:

- Để sư tôn chê cười rồi, đệ tử vốn định…Lại không biết rằng trong lòng người ta không muốn tiếp nhận đệ tử. Mà lòng đệ tử lại tràn đầy vui mừng khi gặp lại, kết quả chỉ làm khổ thêm.

Nói lời này, nỗi chua xót trong lòng Tiêu Thần ngày càng sâu, cười khổ liên tục không thôi.

Lý Vũ Hiên im lặng một lát không nói gì, ròi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Có lẽ nàng có nỗi khổ nào đó khó nói cũng không chừng, người đừng để việc đó ở trong lòng. Có một số chuyện một khi đã xảy ra thì không có cách nào trốn tránh được.

Tiêu Thần trầm mặc, một lát sau khẽ lắc đầu, dường như đem toàn bộ việc này vứt ra khỏi đầu, sau đó khẽ cười nói:

- Sư tôn đừng lo lắng về chuyện này, đệ tử sẽ xử lý tốt. Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là phải đưa người về nhà đã. Bất quá Trường Phong thành ở đâu thì người phải chỉ đường đi đã.

Lý Vũ Hiên nghe vậy trong lòng khẽ thở dài, đệ tử này của hắn tuy rằng bề ngoài cực kỳ ôn hòa, nhưng trong lòng cũng có sự kiêu ngạo của mình, chuyện hôm này mà Tử Yên gây nên, e rằng đã khiến niềm kiêu ngạo đó của hắn bị tổn thương. Thoáng chần chờ, hắn vẫn không vội nói như vậy, việc này hắn không muốn nghĩ nhiều, thôi kệ bọn họ giải quyết đi.

- Sư tôn bị nhốt trong động phủ đã mất trăm năm, nhưng các đại thành trì vẫn không có thay đôi gì, chỉ cần sau khi ngươi tiến vào đại lục xác định vị trí, vi sư có thể tìm thấy vị trị của Trường Phong thành.

Khi nói chuyện, Lý Vũ Hiên xoay người nhìn về phía Hãi Hải đại lục xa xa, đáy mắt lộ ra vài vẻ nóng bỏng kịch liệt.

Lá rụng về cội, thần tử hồi hương.

Khi sắp đến cuối đời, bất kể là ai thì trong lòng cũng đều sinh ra tưởng niệm nông đậm đối với quê thương.

Tiêu Thần thấy thế thì trong lòng thoáng ảm đạm, thời gian của sư tôn đã không còn nhiều nữa.

- Sư tôn, ngài vào trong ngọc điệp tu dưỡng trước đi, đệ tử sẽ dốc hết sức di chuyển, nột trong một ngày sẽ đi đến đại lục, tìm ra được thành trì mà ngài đã chỉ.

Lý Vũ Hiên nghe vậy khẽ gật đầu, thân ảnh lập tức dung nhập vào ngọc điệp rồi biến mất không còn thấy gì nữa.

Phía chân trời một đạo kinh hồng đột nhiên run lên, sau đó tốc độ tăng vọt, giống như như chớp, trong tiếng xé gió ầm ầm vang lên, sau vài nhịp thở đã biến mất ở giao giới Thiên Hải.

. . . . .

Trường Phong thành, nằm ở giữa Đông Nam Vực thuộc Hãi Hải đại lục, đó là một tòa thành xứng danh với thành trì tu chân, phồn vinh dị thường, lượng tu sĩ lui tới mỗi ngày sợ là không dưới mấy vạn người.

Giờ phút này, ngoài thành cách đó ngàn dặm, một đạo thanh hồng đang bay rất nhanh trên bầu trời, bay thẳng đến Trường Phong thành.

- Sư tôn, lập tức sẽ đến Trường phong thành.

Âm thanh Tiêu Thần vừa dứt, trước mặt xuất hiện một bông hoa, thân ảnh Lý Vũ Hiên hiện ra giờ phút này trên mặt che kín vẻ kích động..

Lúc này phía trước hai người, có một mảng rừng rậm xanh um tùm, e rằng không dưới mấy vạn trượng.

- Hắc Phong Lâm, đấy chính là Hắc Phong Lâm a, nơi này có chút đổi khác so với ngày xưa, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được. Chúng ta đã đén được Trường Phong thành rồi.

Trong giọng nói Lý Vũ Hiên tràn ngập kích động, trên mặt đầy vẻ do dự, cái gọi là gần quê hương lại sợ chính là như vậy.

Tiêu Thần nghe vậy lòng chợt buông lỏng, trên đường đi hắn lại không có chút buông lỏng, liên tục bay một ngày một đêm, xuyên qua vạn dặm, cuối cùng đã đến được Trường Phong thành.

- Sư tôn, chúng ta lập tức đi tiếp, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ về đến nhà ngài.

Lý Vũ Hiên gật đầu, hai người đi tiếp, đều nhíu mày, nhìn vào bên trong rừng rậm kia, mấy đạo linh lực sặc sỡ dao động phát tán ra quấn lấy nhau, hiển nhiên nơi này đang có tu sĩ đang giao đấu.

Sự tình như vậy ở Tu Chân Giới vốn chả quan hệ gì, nguyên thần Tiêu Thần bay trước cảm ứng được tu sĩ đã giao đấu hơn trăm lần, cả hai đều không quan tâm đến lý lẽ gào thét mà đánh, nếu không phải quan tâm xung quanh nữa, e rằng không biết sẽ xảy ra thành sự tình gì.

Tiêu Thần khẽ lắc đầu, phát thêm độn quang rồi rời đi.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặ Lý Vũ Hiên bỗng kích động, chỉ tay vào rừng rậm nói:

- Huyền Nhất Đạo Khí, khí tức này là khí tức gia truyền thần thông của Lý gia ta, Tiêu Thần đồ nhi nhanh chóng bay xuống, trong trận chiến này chắc chắn có người của Lý gia ta.

Sắc mặt Tiêu Thần nghiêm nghị, nếu là hậu nhân của sư tôn, việc này tất nhiên không thể không quản, lập tức đổi phương hướng, thẳng đến khu rừng rậm kia.

. . . . .

- Dương Uy, hôm nay tu sĩ Dương gia ngăn cản đám người tại hạ ở trong này, cho đến bao giờ? Chẳng nhẽ các người không sợ việc ngày hôm nay lộ ra ngoài sao, khiến quan hệ hai nhà chúng ta hoàn toàn đổ bể!

Trong bao vây tầng tầng, có một người thân mặc áo bào màu thâm nâu, sắc mặt già nua ước chừng trên năm mươi tuổi trầm giọng gầm lên, tu vi người này miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Kim Đam kỳ. Hiện giờ bên cạnh hắn có ba nam hai nữ, sắc mặt tất cả đều tái nhợt, hơi thở nặng nề, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Ở xung quanh sáu người, có mười bảy đại hán mắc quần áo đầy máu, tay cầm loan đao trông giống như cây cột, ánh mắt tất cả đều âm lãnh không chút thay đổi, nếu không có hơi thở toát ra, e rằng người ta sẽ tưởng lầm đó là con rối mất.

Trong số đại hán áo dính máu đứng ở ngoài, có hai lão già, lúc này khóe miệng đang cười lạnh, bộ mặt đầy vẻ u ám.

Khi nghe được câu nói đó, khóe miệng lộ vẻ mỉa mai, nói:

- Băng Thiềm lão tổ tự nhân không phải đối thủ cỏa Cung Phụng Huyết Nhãn Ma Quân đại nhân của Dương gia chúng ta, sớm đã bỏ ước định giữa Dương gia chúng ta với bọn ngươi rồi, nếu không hôm nay huynh đệ chúng ta nào dám ngăn cản chư vị đạo hữu Lý gia các ngươi ở lại chỗ này. Sau ngày hôm nay, Lý gia các ngươi sẽ bị trục xuất hoàn toàn ra khỏi Trường Phong Thành, đến lúc đó cho dù có lộ tin tức hôm nay ra ngoài, thì các ngươi sẽ làm được cái gì chư? Hơn nữa liệu các vị đạo hữu Lý gia có thể bình yên rời khỏi đây không đã, thì hẵng làm các việc khác.

Nói xong, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Sắc mặt Lý Huyền Nhất đại biến, ánh mắt lộ ra ý tuyệt vọng, xem ra gia tộc khó có thể tránh được kiếp nạn này! Nhưng ba nam hai nữ ở bên người, tất cả đều là tiểu bối có tu vi thiên tư đạt thượng đẳng, hắn cho dù có chết, cũng phải giúp bọn họ thoát được, nếu không Lý gia tái khởi chỉ còn là vô vọng.

- Các người lập tức chạy đi, chạy càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng quay trở lại Trường Phong thành, gia tộc ta có thể chấn hưng lại lần nữa không, đó là tùy thuộc vào các ngươi!

Lý Huyền Nhất quát lớn một tiếng, pháp lực trong cơ thể nháy mắt điên cuồng phát ra, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt toát ra vẻ thống khổ, hiển nhiên đã dùng bí pháp nào đó khiến tu vi tăng lên trong một thời gian ngắn.

Trên mặt năm tu sĩ tiểu bối của Lý gia đều lộ vẻ sầu thảm, giờ phút này theo sát sau lão già, tìm kiếm cơ hội đột phá.

Huynh đệ Dương Uy thấy thế hừ lạnh một tiếng, linh quang trên người lập tức chợp lóe lên, nháy mắt hướng Lý Huyền Nhất công kích.

Hai người này có tu vi đều dạt đến cảnh giới Kim Đan trung kỳ, tuy rằng Lý Huyền Nhất thi triển bí pháp có thể so sánh với Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, nhưng hai người kia liên thủ vào vẫn ép lão phải rơi xuống thế hạ phong, cứ như vậy gầm lên, nhưng vẫn không thể phá được vòng vây.

Đến nỗi năm tiểu bối Lý gia kia, sau khi Lý Huyền Nhất bị cuống lấy, thoáng chống cự rồi bị bắt, chỉ còn mỗi Lý Huyền Nhất một mình gắng sức chống đỡ.

Nhưng hai tay khó địch tứ thủ, sau một lát, Lý Huyền Nhất bị Dương Uy chớp thời cơ cho một chưởng vào trước ngực, nhất thời thổ huyết, lộ vẻ thua thê thảm.

Huynh đẹ Dương Uy cười lạnh thu tay lại, hắn đắc trí nói:

- Hôm nay, sẽ là ngày Lý gia các người triệt để bị trục xuất khỏi Trường Phong thành. Huyết y vệ, giết chết Lý Huyền Nhất, lưu lại hai mỹ nhân trẻ tuổi, để huynh đệ chúng ta sảng khoái, tự nhiên sẽ là trò nghịch cho các ngươi.

Trong đôi mắt hai gã Huyết y vệ đã hiện lên vẻ tàn nhẫn và dục vọng, lập tức cầm loan đao trong tay nhanh chóng tiến tới Lý Huyền Nhất.

Tất cả tu sĩ Lý Gia đều trở nên tuyệt vọng, hai nữ tử lại càng tuyệt vọng hơn, thân thể mềm mại rét run.

Vào đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến từ mọi hướng, rất huyền ảo, làm người ta không thể phát hiện âm thanh đó ở đâu, lập tức vài đạo canh kim kiếm khí xuất hiện giữa không trung, sau đó đột nhiên hai gã Huyết vệ ý bị chém rụng đầu mà không có một chút phản kháng nào, chết ngay tại chỗ.

Biến cố như thế, đương nhiên khiến sắc mặt các tu sĩ Dương gia đại biến, ánh mắt ẩn chưa vẻ kinh sợ nhìn về xung quanh, nhưng không thể thấy được điểm nào khác thường. Chính vì càng như thể mà trong lòng bọn họ lại càng bất an hơn.

Dương Uy miễn cưỡng ổn định tâm thần một chút, ôm quyền trầm giọng nói:

- Không biết chư vị đạo hữu ẩn nấp ở nơi u ám nào, tại hạ là tu sĩ Dương gia thuộc Trường Phong thành, xin đạo hữu hãy nể tình tiền bối Cung Phụng Huyết Nhãn Ma Quân mà đừng làm chúng ta khó xử. Việc hôm nay, Dương gia chúng ta sẽ không truy cứu, coi như không có gì phát sinh.

Âm thanh người này vừa dứt, có một tiếng cười lạnh truyền đến từ sâu trong rừng rậm.

- Huyết Nhãn Ma Quân là cái thứ gì, tại hạ cóc cần biết, cần gì phải nể mặt mũi hắn chứ.

Thanh âm còn chưa dứt, một tu sĩ mặc áo xanh chậm rãi đi ra, hàn quang từ đối mắt đen láy lóe ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn trên người đám người tu sĩ Dương gia.

Dương Vĩ nghe vậy sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn trên thân người hắn, lạnh giọng nói:

- Nghe khẩu khí đạo hữu nói, chắn hẳn đã quyết định nhúng tay vào chuyện này, chẳng lẽ không sợ rước họa vào thân sao?

- Rước họa vào thân?

Khóe miệng Tiêu Thần lộ ra vẻ mỉa mai:

- Các ngươi chính là người của Dương gia, nói với ta câu đó cũng được đó. Nhưng nếu để ta gặp được chuyện này, đành phải lưu các ngươi ở lại đây vậy.

Nói xong, sát khí trong mắt Tiêu Thần hiện lên, một chưởng vung ra, có vô số đạo canh kiêm kiếm khí nháy mắt phát tán ra từ trong tay, mang đầy khí tức tràn ngập không gian cắm thẳng đến phía chân trời.

Cảm nhận được khí tức kiếm quang mạnh mẽ bên trong canh kim kiếm khí , Dương Uy cùng tu sĩ Dương gia nháy mắt trắng bệch, bất cứ pháp bảo gì đều bị chém vỡ nhanh chóng dưới kiếm quang.

Huyết vũ bay ra, trong mấy nhịp thở, tu sĩ Dương gia nháy mắt bị giết chết hết, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.