Một ngày trước khi cửa hàng khai trương, bình thường Ngân nhi là người dậy sớm hơn gà để đến làm việc thế nhưng hôm nay ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
“Nha đầu này ngủ quên sao?” An tẩu tử ra ngoài dò xét mấy lần suy đoán như vậy.
Dù sao nàng cũng chỉ là một đứa bé, ngủ quên cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Nhưng đã qua giờ Mẹo lại qua giờ Thìn, coi như ngủ quên sau đó mới bò dậy lề mà lề mề đi tới Điền Gia thì từng ấy thời gian cũng đã quá dư dả.
Ngư Tiểu Nhàn tin Ngân nhi không phải loại người sẽ tùy ý không đi làm, có chuyện lại không nhờ người ta tới đây thông báo một tiếng.
Nàng dừng công việc đang dở, đứng lên, đi ra ngoài.
“Muội tử, người muốn đi đâu?”
“Ngân gia.”
“Ta cũng đi, lão Tam không phải là người tốt đẹp gì, tính tình xấu muốn chết, không ai chịu được, ta với muội đi xem xem.” An tẩu tử cũng không dám để Tiểu Nhàn đi một mình đến Ngân gia, cũng dừng việc đang làm dở, lau tay đi theo ra cửa.
Nhà lão tam ở cuối thôn, càng đi xuống phía cuối thôn càng thấy hoàn cảnh ở đây dơ dáy bẩn thỉu. Phòng đã bị sụp một nửa, chuồng heo, nhà cầu sát ngay phòng ốc, vật dụng cũ kĩ, nông cụ chất thánh đống để ở phía ngoài phòng bếp.
Hai người còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào, “Cha, cha. . . . . . Ngài tạm tha cho con đi, con không dám nữa. . . . . .”
“Lần sau, còn có lần sau, nha đầu thối to gan lớn mật, dám giấu bạc sau lưng ta, không có tiền mua rượu cho ta, lại có tiền giấu làm vốn riêng, đánh chết cái đứa con gái bất hiếu này!”
“Đừng đánh, đừng đánh. . . . . . Đau quá!”
Ngư Tiểu Nhàn và An tẩu tử đều nghe ra đó là tiếng khóc thút thít xen lẫn âm thanh rên rỉ vì bị đánh đau của Ngân nhi.
Ngư Tiểu Nhàn vội nâng váy, chân lướt như bay vọt vào nhà.
Chỉ thấy một người đàn ông ngồi trên giường gạch, cánh tay quơ một cây roi mây đã tróc vỏ ngoài, có thể thấy cây roi ấy thường xuyên bị sử dụng, Ngân nhi quỳ trên mặt đất, mặc cho roi mây quật vào người nàng, cái áo bông mỏng trên người đã bị rách, rơi ra mấy sợi bông, nàng đau đến phát run nhưng một bước cũng không dám tránh, chỉ có thể như tôm tép cuộn thành một cục mặc cho người ta đánh dữ dội.
Ngư Tiểu Nhàn vô cùng tức giận, quả thật có thể so sánh với núi lửa phun trào.
“Ngươi dừng tay cho ta!”
Biết rõ là dù ở niên đại nào, cha mẹ quản giáo con cái là chuyện thiên kinh nghĩa địa, nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn, ngồi yên mặc kệ, nàng không làm được! Chuyện đang dễn ra trước mắt nàng căn bản là đánh cho đến chết, đâu phải là dạy dỗ đứa bé?!
“ Xú bà nương ở đâu ra, ta quản giáo con ta ngươi quản được sao? !” Giọng nói của nam nhân này có chút khàn khàn, gương mặt nhìn cũng khôi ngô, bởi vì quanh năm nằm trên giường, bắp thịt trở nên lỏng lẻo nhưng có thể thấy được đối với hắn mà nói muốn giáo huấn một đứa bé vẫn là chuyện rất dễ dàng.
Ngân nhi vẫn đang ngồi dưới đất bỗng ngẩng mặt, đôi mắt đẫm lệ nhưng vẫn nhìn thấy rõ gương mặt của Ngư Tiểu Nhàn, nàng run rẩy nói: “Phu nhân. . . . . .”
“Cái người này ngu sao, ông ta đánh em, sao em không chạy?” Ngư Tiểu Nhàn chống nạnh, nghễnh đầu, đôi mắt như chuẩn bị phóng hỏa.
“Nàng dám chạy? Ta không chỉnh chết nàng mới là lạ!” Lão tam ném roi mây xuống đất, nghiến răng nói.
An tẩu tử lắc đầu, không nhịn được mà đỡ Ngân nhi dậy, cô gái nhỏ giống như tìm được cảng tránh gió, chui vào trong ngực nàng.
An tẩu tử cầm thật chặt cánh tay nhỏ bé lạnh toát đang phát run, tên xú nam nhân chết tiệt này!
Ngư Tiểu Nhàn nhìn Ngân nhi được An tẩu tử ôm vào lòng, hừ lạnh một tiếng liền mắng: “Ngươi thực uy phong đấy, ngươi dạy dỗ Ngân nhi thì ta tán thành, đánh nàng chết, ta xem ngươi phải dựa vào người nào để có thể ăn uống, vệ sinh? Làm cha như ngươi rất uy phong sao? Bạc cũng không phải là thứ ngươi kiếm được, ngươi có thể sống tới ngày nay, là nhờ Ngân nhi vậy mà ngươi còn có hơi sức đánh nàng. Đáng đời Ngân nhi vì quá hiếu kính ngươi, phục vụ ngươi quá tốt, đáng đời nàng hôm nay bị ngươi đánh”
Làm việc cùng Ngân nhi mấy ngày này, nàng biết nàng là một đứa bé gần như ngu hiếu, lo cho lão Tam ba bữa cơm không nói, khi tâm tình hắn buồn bực, nàng sẽ gặp xui xẻo lớn.
Nàng cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà của người ta, nhưng liên lụy đến người của nàng thì chớ bàn những chuyện khác.
Nàng đông một câu đáng đời, tây một câu đáng đời, mắng lão tam xối xả!
Nói cho cùng trên đời này trừ cha mẹ thì chưa có nữ nhân nào dám chỉ vào mũi hắn mà mắng như vậy, hắn cũng có chút mụ mị rồi.
“Ngươi rốt cuộc là ai mà dám chạy đến nhà ta ăn to nói lớn? Nữ nhân da mặt dày!” Sau khi phục hồi tinh thần, hiển nhiên chuyện gây gổ với một nữ nhân cũng không phải là thế mạnh của hắn, hắn suy nghĩ vòng vo nửa ngày, giận đến mức tim đập thình thịch cũng chỉ có thể nghĩ ra những lời này để nói.
“Ta là cái gì, thì ngươi không phải là cái đó.” Nàng lạnh lùng nói.
Kể từ khi xuyên tới nơi này, Ngư Tiểu Nhàn chưa từng cãi nhau với ai, mặc dù không phải là người khiến người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, nhưng ít nhất nhân duyên của nàng cũng rất tốt, không ngờ người đầu tiên để cho nàng phải mở miệng mắng té tát lại là một nam nhân muốn xuống giường cũng không được.
Không sao, mọi việc luôn có lần đầu tiên mà.
“Ngươi. . . . . .” Lão tam cũng biết người kia đang nói mát hắn, mắng hắn không phải là người. “Ta đánh chửi khuê nữ nhà mình mắc mớ gì tới ngươi! Ngược lại phu quân nhà ngươi nên tới dẫn ngươi về, hảo hảo quản giáo để ngươi không ra ngoài làm chuyện mất mặt xấu hổ!”
“Ta có làm phu quân ta mất mặt xấu hổ không là phu quân ta định đoạt, ngươi là nam nhân thì nên xuống giường làm việc kiếm tiền, đừng không biết xấu hổ mà mơ ước một chút vốn riêng của khuê nữ, đây là bạc mà mỗi ngày nàng phải tân tân khổ khổ, trời chưa sáng đã đi làm mới kiếm được. Ngươi lại muốn cầm số bạc ấy đi uống rượu? Còn ngươi, nam tử hán đại trượng phu, chỉ mất một cái chân, thì người toàn thế giới này thiếu nợ ngươi sao? Lão bà bỏ đi thì thế nào, ngươi mạnh khỏe còn hai tay một chân đấy? Lão tam, ngươi phải hảo hảo mà quý trọng người trước mắt mới phải!”
Lão Tam bị lời nói của Ngư Tiểu Nhàn đập cho váng đầu rồi, nàng nói quý trọng người trước mắt sao? Nhìn nữ nhi đang núp trong ngực An tẩu tử đã gầy ốm tong teo , trong mắt chỉ có sợ hãi, nhìn lại bản thân mình, hắn. . . . . . rốt cuộc đã làm những gì?
Hắn không lên tiếng, nhưng cũng không ngăn cản Ngư Tiểu Nhàn mang Ngân nhi đi.
“Cha em. . . . . .” Ngân nhi vẫn không yên lòng liên tục quay đầu lại.
“Để cho hắn lẳng lặng suy nghĩ đi, bây giờ cha em cần phải an tĩnh mà suy nghĩ thôi.” Nếu như nam nhân kia còn có một tia thương tiếc khuê nữ của mình, hắn sẽ tự tỉnh táo lại, nếu không, liền thối nát ở đó đi!
Ngân nhi gật đầu tán thành: “Nhưng. . . . . .”
“Tối nay em nhớ về đưa cho hắn cơm tối là tốt rồi.” Được rồi, nàng can thiệp vào chuyện nhà người khác như vậy, Điền Thập Tứ sẽ không phản đối chứ?
Trước kia khi nàng làm việc chưa bao giờ cân nhắc đến ý kiến của Điền Thập Tứ, mọi việc đều là mình làm, mình quyết định. Thế nhưng tại sao một việc chuyện nhỏ như lúc này lại làm nàng nghĩ tới hắn? Không chỉ như vậy, tần số mình nhớ tới hắn cũng càng ngày càng nhiều, nàng đang làm sao vậy?
Ngư Tiểu Nhàn mang Ngân nhi về nhà, để nàng rửa mặt, rồi bôi thuốc cho nàng, còn tết tóc nàng thành hai cái đuôi sam khả ái, đeo thêm một cây trâm hoa, nhìn nàng đứng ngồi không yên, cũng không để ý tới nàng, cho đến lúc chuẩn bị đến giờ ăn tối, Ngư Tiểu Nhàn mới đem hộp đựng thức ăn giao cho nàng mang về, phân phó: “Nếu như cha em chịu tới đây thì em nói cho hắn biết ta có việc cho hắn làm.” Nếu hắn không cần thì thôi.
Nghe chuyện liên quan đến phụ thân của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cả ngày không chút thần thái của Ngân nhi đột nhiên sáng lên: “Phu nhân, đây là sự thực sao?”
“Ta đã lừa gạt em bao giờ chưa? Ngày mai cửa hàng điểm tâm ở trấn trên của ta khai trương, em sẽ phải tới sớm một chút, chúng ta có một ngày phải bận rộn rồi.”
“Em hiểu rồi.” Nàng như một con cún ngoan ngoãn gật đầu, vừa ra khỏi viện, cơ hồ là chạy chậm muốn nhanh chóng đi về, sau đó lại chạy quay lại, đỡ đầu gối, thở nhẹ, nói: “Cám ơn phu nhân.” Tiếp đó lại chạy về.
Ai, đứa bé này vẫn nóng lòng trở về, nàng giống như đã làm người xấu rồi.
“Nàng làm rất tốt.” Một khí tức ấm áp tiến đến gần nàng, cánh tay rất tự nhiên mà vòng qua hông nàng.
Thân thể nàng cứng lại, nhưng ngay sau đó ý thức được người đến gần nàng là ai, chóp mũi ngửi được hương vị sạch sẽ quen thuộc của hắn, cũng may mắn là trừ cái tay nhẹ nhàng ôm nàng ra hắn cũng không tiến thêm một bước, cũng không có động tác bất chính nào, nàng cũng an tâm.
Không biết có phải sự ăn ý có thể từ từ bồi dưỡng ra được không, khi bọn họ nắm tay, thậm chí là những đụng chạm lơ đãng của hắn nàng đều có thể vui vẻ tiếp nhận, có lẽ chuyện này có quan hệ rất lớn tới việc hắn là trượng phu của nàng. Từ khi nàng tới đây, quan hệ của hai người đã là phu thê, không có lựa chọn khác, mặc dù lúc bắt đầu trong lòng không thể tiếp nhận, nhưng lâu ngày nàng phát hiện ra cá tính của hắn trừ có chút an tĩnh, có chút sâu không lường được ra, bình thường khi nàng làm thức ăn, hắn cũng sẽ giúp nàng nhóm lửa, nàng làm ăn, buôn bán, hắn cũng giúp một tay, là người vô cùng chịu khó.
Trừ lúc giúp đỡ việc nhà, khi nàng tới mấy ngày đó, hắn còn có thể đi nấu đường đỏ với gừng để cho nàng uống, xoa bụng cho nàng. Tiền bạc trong nhà đều do nàng quản lý, chỉ đưa cho hắn tiền tiêu vặt, đến cuối tháng, hắn lại giao toàn bộ số tiền nàng đưa cho nàng, hắn không thuốc, không rượu, không cờ bạc không gái gú. Nam nhân như vậy ở thời hiện đại cũng không còn mấy.
Ở cổ đại, nàng cũng nhìn ra được tuy thôn quả phụ này là một thôn nhỏ vắng vẻ, nhưng nam nhân vẫn là người quyết định mọi chuyện của thê tử và con cái, lễ giáo phong kiến đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức của mọi người. Bọn họ muốn nữ nhân không ra cửa lớn, không gần cửa sau, chỉ ở nhà giúp chồng dạy con. Có như vậy nữ nhân mới được coi là người chân chính mỹ đức. Nàng xuất đầu lộ diện đi bày quầy buôn bán, nàng ra ngoài làm việc, tuy lúc bắt đầu là vì kiếm miếng cơm ăn, nhưng vẫn bị miệng lưỡi thế gian, bị người chỉ trích phẩm hạnh không đoan chính. Là nam nhân khác có lẽ sẽ không dễ dàng mà để nàng tiếp tục làm việc nhưng Điền Thập Tứ không nói nàng nửa câu không đúng, cũng chưa bao giờ dùng những thứ như lễ nghĩa, khuôn phép để nói nàng.
Hắn thông tình đạt lý, tài đức sáng suốt không giống như nam nhân ở cổ đại.
Nhớ tới những điểm tốt của hắn, như một điều tự nhiên, nàng bắt đầu tin cậy, dựa dẫm vào hắn, cho dù thân thể hai người không có tiếp xúc thân mật, vẫn luôn ngăn cách với nhau bằng những lớp trang phục nhưng thân thể trẻ trung của nàng vẫn cảm nhận được hắn có vai rộng eo thon, bắp thịt co dãn mười phần.
Trong đầu nàng cứ nghĩ sai lệch như vậy, nàng còn nghĩ tới mấy hình ảnh khi hắn tắm rửa vào buổi tối cơ bắp bền chắc, cường tráng, eo hẹp săn chắc.
Ah, nàng nghĩ đi đâu rồi?
Buổi tối nàng luôn cố gắng để không để ý đến khí tức của nam nhân bên cạnh, nhưng bây giờ dường như khoảng cách giữa hai tầng vải vóc đã hoàn toàn không có tác dụng, vào những thời điểm đều không đúng, thân thể nàng lại nóng lên một cách kỳ lạ.
Nàng đang tuổi xuân sắc vô biên sao! Thật mê trai!
“Ta không giàu tinh thần trọng nghĩa như trong tưởng tượng của chàng đâu.” Nàng luôn nghĩ đến chính mình trước rồi mới có hơi sức mà suy bụng ta ra bụng người.
“Vậy thì sao? Bất luận là nàng làm cái gì, chỉ cần đừng để mình bị quấn sâu vào là tốt rồi.” Vẻ mặt hắn có chút lười biếng, bình tĩnh không giống người thường.
“Chỉ là sẽ phải thuê càng ngày càng nhiều người.” Nàng xoay người đối mặt với Điền Thập Tứ.
“ Không phải nàng còn có ta sao?” Nhìn thấy Ngư Tiểu Nhàn nở nụ cười với hắn, nụ cười kia chạm đến cả đáy mắt, giống như gió xuân phất qua mặt hồ, làm nổi lên vô số ngọn sóng nhỏ lăn tăn, ấm áp mà mỹ lệ.
“Ta có thể nói mình có một phu quân rất tốt không?” Dường như nàng chưa bao giờ khen ngợi nửa kia của mình thì phải.
“Ừ, nàng có thể khích lệ ta nhiều một chút, như vậy sau này ta sẽ biểu hiện càng tốt hơn.”
Thật là! “Chàng nghĩ hay quá nhỉ!”
Ngày hôm sau, Ngân nhi khôi phục thói quen đến sớm trước sau như một, nhìn thấy Ngư Tiểu Nhàn vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng nụ cười của nàng cũng nhiều hơn một chút, trên người cũng không có thêm dấu vết bị đánh chửi, ấn tượng xấu của nàng với lão Tam có giảm một chút, nhưng có thể duy trì bao lâu thì cái này phải xem biểu hiện tiếp theo của lão Tam như thế nào.
Đoàn người ngồi lên cái xe trâu vừa mới mua, đi lên trấn.
Tiếng pháo đùng đoàng, vui mừng vang lên.
Món ăn của Ngư Tiểu Nhàn nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nàng đối đãi với mọi người lại khiêm tốn khách khí, cũng không nạt già khinh trẻ. Lúc nghe tin nàng mở tiệm, nhiều khách nhân nghĩ thầm, người ta mở tiệm ăn món bánh vốn có giá 2-3 đồng mà có thể lấp đầy bụng lại ngon nhất định sẽ tăng giá, muốn ăn cũng khó mà mua nổi, ai ngờ tới nơi nhìn giá tiền mấy món ăn trên bảng hiệu không chỉ không tăng giá mà ở trong điếm dùng cơm còn có bát cháo cỡ nhỏ và trà lạnh miễn phí, mua thức ăn thì tiệm còn tặng dưa chua.
Có chyện tốt thì mọi người thường báo cho nhau, cho nên những khách quen cũ lúc trước có lo lắng về chuyện tiền bạc đều hào phóng tới cửa. Bà chủ Ngư Tiểu Nhàn trừ việc phải chào hỏi khách nhân, còn phải bận rộn làm rất nhiều việc, cuối cùng ngay cả liền Điền Thập Tứ cũng bị gọi đi ra quầy phụ trách tính tiền, khuôn mặt phải tươi cười với khách. Mọi người làm việc không ngừng nghỉ cho đến khi đóng cửa thì chân tay ai nấy đều đã run run.
Nhưng việc làm người ta vui chính là doanh thu của ngày đầu khai trương, trừ tiền vốn, vẫn lãi gần năm mươi lượng .
Năm mươi lượng mặc dù không bằng số tiền thu vào của một tiệm ăn buôn bán thịnh vượng đã sớm đứng vững ở trấn, nhưng đối với Ngư Tiểu Nhàn mà nói, việc khai trương Ngũ Hoa mã đã cho nàng thêm động lực tiến về phía trước.
Một tháng sau, hoạt động của Ngũ Hoa mã đã đi vào quỹ đạo, sinh ý cũng khá tốt, Ngư Tiểu Nhàn từ từ giao mọi hoạt động của phòng bếp cho An tẩu tử quản lý, thậm chí còn đem cách điều chế tương và hương liệu dạy cho nàng.
Đầu tiên An tẩu tử vẫn từ chối, nhưng sau không chịu được một phen thật tâm thật ý bày tỏ của Ngư Tiểu Nhàn, hơn nữa cửa hàng này cũng do hai người bọn họ giúp đỡ nhau mới làm nên, chỉ là nàng vụng trộm thề, nhất định sẽ biến Ngũ Hoa mã thành tiệm ăn kiếm lợi nhiều nhất ở trấn ô đào.
Trong phòng bếp có An tẩu tử, trong giao thiệp có Kim chưởng quỹ khôn khéo, Ngư Tiểu Nhàn lui khỏi vị trí, chỉ phụ trách thẩm tra đối chiếu doanh thu trong cửa hàng, mỗi tháng ghi sổ số hàng hóa nhập vào, số bạc thu vào, chi ra, lúc đầu nàng cũng chăm chỉ làm chưởng quỹ một phen, sau đó cũng phủi tay mặc kệ.
Nàng đem toàn bộ tâm tư của mình để làm đồ sơn mài, mặc dù nói sẽ đợi lão Tam tới làm việc, nhưng Ngư Tiểu Nhàn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nam nhân kia vừa nhìn đã biết là người cố chấp, dễ tức giận, không dễ dàng để cảm hoá, nếu dễ dàng cảm hóa thì Ngân nhi đã không phải khổ cực như vậy rồi.
Ngân nhi, vận khí của em thật không tốt.
Nhưng nàng không nghĩ đến, hôm nay, lão Tam lại tìm tới cửa, hắn mặc một bộ quần áo màu nâu sẫm bằng vải thô đoản sam, gương mặt đã được rửa sạch sẽ, cũng không biết tìm được ở nơi nào một cây gậy gỗ làm nạng, nhưng xem ra hắn cũng chưa sử dụng quen lắm, khuôn mặt xám trắng, đứng ở bên ngoài Điền Gia, ánh mắt hắn ánh lên sự kinh ngạc khi nhìn đồ vật trên tay Ngư Tiểu Nhàn.
“Nhà chúng ta không thiếu môn thần (thần giữ cửa), đã đến rồi thì vào đi.” Nàng đặt bút điêu khắc xuống, xác nhận hoa văn không có vấn đề, vỗ vỗ vụn gỗ trên người mới đứng lên.
“Đó là. . . . . .” Tròng mắt hắn khẽ rụt một cái, đáy mắt phiếm nét khổ sở và không dám tin —— là đồ sơn mài.
Hắn thấy trên kệ đặt vài đồ sơn mài, có cái chưa thành hình, cũng có cái đã thoát thai, mặc dù còn chưa thành hình hoàn chỉnh, nhưng cũng có thể nhìn ra hình dáng, trên bàn còn có một vật phẩm đã hoàn thành.
Hắn chỉ là một người thợ mộc rất bình thường, có một tay nghề có thể nuôi gia đình, nhưng sau khi mất một cái chân, hắn liền bắt đầu tự giận mình, đem tất cả công cụ trong nhà ném đi. Bây giờ nhìn thấy đồ sơn mài khó gặp, còn là thủ nghệ của một nữ nhân, hắn chỉ cảm thấy chuyện cũ hiện ra rõ mồn một trước mắt, những năm tháng mệt mỏi, chán chường, nản chí, làm hắn cảm thấy rất khổ sở, không biết nói như thế nào mới phải.
Hắn hoảng hốt nghe thấy giọng nói của một nữ tử, yêu kiều giống như một dòng suối trong suốt.
“Ngân tiên sinh mời ngồi.”
Lão Tam không dám ngồi, chỉ chống gậy mà đứng im. Vì nắm gậy quá chặt mà gân tay của hắn đều nổi lên: “Khuê nữ của ta nói phu nhân có việc có thể giao cho ta làm.”
“Ta nghe nói Ngân tiên sinh có thủ nghệ nghề mộc cực tốt.”
Nét mặt hắn có chút hổ thẹn.
Sau đó, nàng lại mở miệng: “Ngươi cũng biết, quy trình để sản xuất đồ sơn mài có chu kỳ rất dài, từ lúc bắt đầu sản xuất đến khi có thành phẩm ít thì nửa năm, lâu thì hai, ba năm. Nếu việc này chỉ dựa vào một mình ta, thì tiền ăn cơm ta cũng không kiếm được, ta đang muốn tìm một người tỉ mỉ chu toàn lại linh hoạt giúp ta, mỗi tháng hai lượng bạc. . . . . . Không biết Ngân tiên sinh có bằng lòng giúp một tay hay không?”
Giúp mình làm đồ sơn mài, hắn có thể học các loại phương pháp điêu khắc cùng với cách dùng nước sơn để đổi màu sắc, bởi vậy đó phải là người tương đối thân tín mới được.
Nghề mộc của hắn hoang phế đã lâu, có một công việc đã rất mừng rỡ, không ngờ nàng vừa lên tiếng đã cho hắn hai lượng một tháng!
“Phu nhân chịu tin dùng tiểu nhân, tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức, chỉ là tiền công phu nhân cho ta quá nhiều rồi . . . . .” Lão Tam đâu còn đứng vững, vội vàng khoát tay.
“Ngươi không phải từ chối, bạc này không dễ cầm như vậy, về sau nếu ngươi vẫn nghiện rượu làm những chuyện sai lầm, bạc và cả công việc, ta đều sẽ thu hồi lại.”
Đầu mùa đông, cửa hàng kim khí Kim diệu phong hoa ở huyện thành bày một hộp nữ trang tên là “Liễm Diễm đồng hợp” , điểm đặc biệt của hộp nữ trang này là dùng phương thức điêu khắc để trang trí, có lẽ thủ pháp điêu khắc của người thợ này cực cao bởi trên bề mặt của toàn bộ hộp nữ trang đều là hoa, nhiều không kể xiết, có hoa mai, mẫu đơn, hoa hồng, mộc lan, đỗ nhược,..... các đóa hoa vô cùng tinh tế kỳ xảo, cực kỳ tươi đẹp phức tạp, giống như biển hoa tầng tầng lớp lớp, vẻ thùy mị ngàn vạn, cẩn thận xem xét cả hộp có thể làm người ta kinh ngạc vô cùng, tựa như đang xem hoa cẩm tú nở rộ vậy.
Những khách nhân chỉ biết tác phẩm này do một người tên là vô danh làm ra, hỏi những thứ khác thì Tào Lão Bản của Kim diệu phong hoa đều không chịu tiết lộ một câu.
Vẻ đẹp của hộp nữ trang làm rung động cả huyện thành, rất nhiều quý nhân đại hộ nghe tiếng mà tìm đến mua, nhưng Tào lão bản nói hộp nữ trang Liễm Diễm chỉ trưng bày ba ngày trong cửa hàng, ba ngày sau sẽ tiến hành đấu giá, đến lúc đó hoan nghênh mọi người tới đấu giá, ai cũng có cơ hội có được.
Lần này không chỉ có các quý nhân của cao môn đại hộ muốn có, những bô lão của các nhà sơn khắc thế gia kia cũng nghe tiếng mà đến, muốn xem để bình xét một tác phẩm ưu tú, họ còn đề nghị mang cả nước sơn khắc đến buổi đấu giá để đánh giá.
Những bô lão trong những thế gia này bề ngoài trông thanh cao vô cùng, nhưng sau lưng người nào lại không có quyền quý và thiên ty vạn lũ các mối quan hệ, trong lòng có ý định gì, cũng không có ai biết.
Được các văn nhân truyền tụng, Liễm Diễm đồng hộp một truyền mười, mười truyền một trăm, tin tức này cũng truyền đến tận hoàng cung.
Chuyện này cũng khó trách,ở Bạch Bích hoàng triều, đồ sơn và hàng mỹ nghệ rất được Hoàng đế yêu thích, hơn nữa công nghệ sơn khắc lúc này cũng chưa phát triển lắm, nên đồ sơn khắc được làm từ ba loại kỹ thuật điêu khắc kết hợp với nhau mà thành là đồ vật mà mọi người chưa từng thấy qua.
Cửa hàng Kim diệu phong hoa mỗi ngày đều đông như trẩy hội, Tào Lão Bản cúi người chào khách nhiều đến nỗi lưng cũng sắp còng rồi, nhưng đối với việc mỗi ngày cửa hàng đều tấp nập người ra người vào thì Tào lão bản lại hài lòng vô cùng.
Ba ngày sau, trên hội đấu giá, người vô danh làm ra Liễm Diễm đồng hộp ra giá hai vạn lượng bạc trắng cho người nào muốn mua lại.
Ở thôn quả phụ Ngư Tiểu Nhàn vẫn sinh hoạt bình thường ăn cơm, ngủ rồi làm việc. Nếu muốn hoạt động gân cốt thì đi đến cửa hàng hỗ trợ rửa chén đĩa, tuyệt không bị ảnh hưởng.
Nhưng đêm nay, bên ngoài Điền gia cũng không an tĩnh như vậy.
Đêm đã khuya, bỗng có tiếng bịch vang lên, người nhìn như đang ngủ say -Điền Thập Tứ đột nhiên mở mắt ra. Hắn không muốn quấy nhiễu đến giấc ngủ của người đang gác đầu lên cánh tay hắn Ngư Tiểu Nhàn, nên chậm rãi rút tay ra, lắc mình từ trong nhà ra ngoài, đứng ở ngoài viện.
Hắn khẽ nhắm mắt, đứng thẳng, dưới ánh trăng, quần áo, giày của hắn đều làm từ vải thô, nhìn như bình thường nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không có một nụ cười, thời khắc này thời gian như đã ngưng lại, chỉ có tiếng gió thổi lá cây phát ra âm thanh xào xạc, trong không khí phiêu tán có mùi hoa nhàn nhạt.
“Tất cả đi ra đi.”
Ánh trăng rơi xuống thành từng mảnh vỡ, tỉ mỉ rơi xuống khóe mắt hắn, toàn thân hắn tản ra một cỗ thần cản sát thần, ma chắn diệt ma.
Vài bóng người từ góc tối xông ra, Hàn Tuế, Long Liên, An Di, Hắc Sí Ngọc theo thứ tự xuất hiện, thấy rõ mặt mũi Điền Thập Tứ, cùng nhau quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến Vương Gia.”
“Đều đứng lên đi.”
“Đại ca, người đã để cho chúng ta đã một phen khổ sở.” Nỗi chua xót trong lòng không thể nói cùng ai, người cá tính nhất trong bốn người Hắc Sí Ngọc không nhịn được mà oán trách, có thể nhìn thấy chủ tử hơn nữa là đại ca kết bái bình an vô sự, từ nãy đến giờ nụ cười của hắn vẫn luôn thường trực. Hắn vốn có một gương mặt trẻ con, cười lên càng lộ vẻ ngay thẳng.
“Vương Gia bình an vô sự, Tề Thiên may mắn.” Long Liên trừng mắt, nỗi lo trong lòng có thể buông xuống rồi.
“Sao các ngươi lại tìm được ta sao?” Hắn biết mấy thủ hạ đắc lực nhất định của mình nhất định sẽ tìm đến, nhưng thôn quả phụ này thật vắng vẻ, hắn cho là khi hắn không để lại bất kỳ ám ký nào, bọn họ cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể tìm đến.
An Di lấy ra tấm ngọc điêu, đôi tay cung kính nâng đến trước mặt hắn: “Nếu không nhờ tấm ngọc điêu xuất hiện trên thị trấn, có lẽ bọn thuộc hạ sẽ không tìm được chủ tử nhanh chóng như vậy.”
Đó là tấm ngọc mã phong hầu mà lúc trước Điền Thập Tứ đổi để lấy sáu trăm lượng .
“Khổ cực cho các ngươi.” Hắn tự tay thu hồi ngọc điêu lại.
“Lúc này đêm đã khuya, sáng sớm ngày mai Vương Gia cùng thuộc hạ trở về Lương châu?”
Trở về Lương châu sao? Đó là đất phong của hắn, sớm muộn gì hắn cũng phải trở về, nhưng . . . . . . hắn liếc mắt nhìn nữ nhân ngủ say trong nhà, trong lòng có chút chần chờ.
“Ung Dung, hiện giờ tình huống của Tây Nhung thế nào?”
Ung Dung là tên chữ của Hàn Tuế.
“Vương Gia đuổi theo địch đến tám trăm dặm, bắt giữ Đại hoàng tử cùng lĩnh quân Phó soái của Tây Nhung, lại chém giết chủ tướng địch ở bờ sông, Tây Nhung đã gửi thư hàng.”
“Đại ca có điều người không biết, lúc thấy ngươi rơi xuống nước, Tiền Khác liều mạng suất quân một hơi đánh bảy bộ lạc của Tây Nhung, đuổi người Tây Nhung ra khỏi biên quan của chúng ta vài trăm dặm, quả thật là giết địch đến đỏ cả mắt, tin chiến thắng truyền về kinh, hoàng thượng ban thưởng đến trại lính, còn muốn Vương Gia hồi kinh lãnh thưởng nghe phong.”
Tiền Khác là người ở lại canh giữ Lương châu, là người đứng đầu cũng là một thành viên không thể thiếu của ngũ hổ tướng.
Giữ vững biên giới, hàng phục tứ di, là điều từ trước đến nay Đế Vương luôn coi trọng.
Lương Châu có vị trí ở phía Tây Bắc của Bạch Bích hoàng triều, là Tây Bắc Đô thành, vô cùng rộng lớn, cũng là nới có cái lạnh thấu xương, là nơi nhiều Phiên địa, tiếp giáp với biên giới Tây Nhung. Mặc dù là vùng đất hoang vu vô cùng, nhưng Tây Nhung là quốc gia có rất nhiều bộ lạc sinh sống, bọn họ sống chủ yếu bằng nghề đi săn, không có chỗ ở cố định, nhiều năm qua, xung đột giữa những người dân tộc thiểu số này và hoàng triều chưa bao giờ dừng lại.
Sắc mặt Điền Thập Tứ từ từ trầm xuống, hắn nhìn mấy huynh đệ đã thề chết sống có nhau, những người này là thần tử cũng là huynh đệ của hắn.
“Chuyện như vậy thì để cho tướng quân Hồ Bất Vi hoặc Tiền Khác đi là được.”
“Ngày mai tiểu nhân sẽ viết thư gửi về.”
“Có lời gì thì trở về rồi nói.” Điền Thập Tứ đi vào trong viện.
Luôn bị mọi người vây quanh, người nào gặp hắn cũng phải cúi đầu hành lễ, bởi vì có huynh đệ đến, hắn chợt nhớ đến mấy chuyện cũ như vậy. Nhưng đó chỉ là nhớ đến...
Tại sao một chút cảm giác hoài niệm hắn cũng không có?
“Đại ca, dầu gì ngươi cũng nên cho người đưa tin trở về, tất cả mọi người đều gấp đến bạc tóc rồi.” Hắc Sí Ngọc nói nhỏ.
“Đúng vậy, nếu không có ngọc điêu, vào lúc này có khi chúng ta lại đang ở nơi khác để tìm người.” Long Liên có chút ảo não, tại sao ngày đó bọn họ lại không nhận ra Vương Gia cơ chứ? Xem ra mắt của bọn họ đều phải cẩn thận tắm rửa một chút rồi.
“Ta hiểu rõ rằng dù ta không có ở đó thì biên quan do các ngươi thủ vệ cũng không có vấn đề gì.” Điền Thập Tứ bất vi sở động, mỗi một thuộc hạ bên cạnh hắn đều có một năng lực nhất định, dầu gì về việc phòng thủ cũng ở Yến xích quan cũng có Hồ Bất Vi Tướng quân, thật sự hắn cũng không lo lắng gì nhiều.
Hắn bình thản ở lại chịu đựng gian khổ tại tiểu thôn này, tin tưởng những người này có thể làm tốt mọi chuyện cũng là một nguyên nhân.
Mấy người hai mắt nhìn nhau. Yến xích quan là biên giới trọng yếu, không thể bị mất. Vương Gia xin đi canh giữ biên cương đã nhiều năm, không phải đều nói như vậy với bọn họ, vào lúc này là cái gì đã thay đổi ý nghĩ của hắn?
“Vương Gia.” An Di chợt lên tiếng.
“Có chuyện gì sao?”
“ Đã bốn năm thuộc hạ không gặp mặt thê tử và đứa bé, họ đang ở nơi này, thuộc hạ thật sự nhớ nhung, xin Vương Gia cho thuộc hạ một khắc đồng hồ trở về thăm người thân.” Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng đối với hắn mà nói cũng là xa tận chân trời.
Điền Thập Tứ nhìn thấy ánh mắt hoài niệm và khát vọng của An Di. Muốn gặp người thân không có gì là có nên hay không, hắn có thể hiểu, chỉ là người thân của hắn ở nơi này sao?
An Di hình như cũng sợ Đằng vương không tin, chỉ vào An gia cách vách nói: “Đó chính là nhà của thuộc hạ.”
Điền Thập Tứ liếc nhìn An gia, không ngờ An Di là người nhà của người thân với Ngư Tiểu Nhàn như tỷ muội An tẩu tử.
“Đi đi.”
“Tạ vương gia.” Hắn khom người tạ ơn.
“Trên người có bạc không?”
Ah? An Di không hiểu ngẩng đầu lên.
“Ngươi rời đi nhiều năm, định tay không về nhà sao.”
“Tạ vương gia chỉ điểm, trên người thuộc hạ có bạc.” Thân hình hắn rất nhanh đã biến mất, thoạt nhìn như không thể chờ đợi.
“Ah , bọn họ là ai?” Nửa đêm tỉnh lại phát hiện Điền Thập Tứ không có trong phòng, Ngư Tiểu Nhàn chỉ mặc một cái áo mỏng đã ra cửa tìm người. Lúc này nhìn thấy bên ngoài có nhiều nam nhân như vậy, dụi dụi mắt, có chút mơ hồ.
“Mấy bằng hữu từ xa tới.”
“ Bằng hữu của Điền Thập Tứ? Khách quý khách quý, mời vào bên trong!” Nàng hào phóng hỏi thăm.
Thật là kỳ lạ, từ khi nàng và Điền Thập Tứ làm phu thê đến nay, chưa từng thấy hắn mang bằng hữu gì về nhà chơi, hôm nay lại có đến mấy người, khó có được, khó có được.
Ánh mắt mấy nam nhân đồng loạt rơi trên người Ngư Tiểu Nhàn.
Tiểu nương tử này xem ra tuổi cũng không lớn lắm, mặt mộc không trang điểm, búi tóc lỏng lẻo, trên đầu chỉ có một cây trâm hoa, trên người nàng là cái áo mảnh bằng vải bông, quần vải trắng nhạt, có thể nhìn ra được nàng thường phải phơi nắng, màu da chẳng hề có một chút quan hệ với từ trắng nõn, lại nói tư thái cũng tốt lắm, chậc, nhưng thật sự chưa thể gọi là thướt tha.
Khó có khi mấy người họ có chung một suy nghĩ.
Thật ra thì mấy nam nhân này đều là người mắt cao hơn đầu nên mới có mấy nhận xét ác liệt như vậy. Đúng là lúc đầu nguyên chủ thân thể này có gương mặt không mấy xuất sắc, ban đầu, nàng bận đến tối mặt, đồ ăn lại ít, trong nhà còn có Điền Thập Tứ là một bệnh nhân, có chút thức ăn ngon nào cũng muốn để lại cho hắn ăn.
Chính vì vậy thân thể rất nhanh đi xuống, người càng ngày càng gầy, nhưng bây giờ ngũ quanđã sắc nét hơn , chỉ cần nhìn kỹ, cũng sẽ thấy nàng là nữ nhân có mi thanh mục tú, thanh nhã thủy linh.
Cũng may là nàng không biết trong lòng mấy người kia đang nghĩ cái gì, nếu không khẳng định Ngư Tiểu Nhàn sẽ đuổi tất cả bọn họ ra khỏi cửa!