Đập Nồi Bán Sắc Dưỡng Vương Gia

Chương 13: Chương 13: Vào ở Đằng vương phủ




Mấy ngày này Ngư Tiểu Nhàn ở trên thuyền đi qua một con sông nhỏ, tiếp theo thay xe ngựa rồi liền một đường chạy băng băng trên quan đạo. Ngoài rèm, cảnh sắc càng ngày càng hoang vu, màu xanh của lá cây dần dần khuất tầm nhìn, cuối cùng lọt vào trong mắt chỉ còn lại đầy trời cát bụi.

Ban ngày chỉ thấy một quả cầu lửa sáng ngời đốt người, cát vàng đầy đất, ban đêm nhiệt độ hạ thấp đột ngột, đưa mắt cũng không thể nhìn thấy cái gì. Dù có đốt bốn, năm đống lửa cũng vẫn lạnh đến mức răng cắn vào nhau lập cập nhưng nàng mặc áo khoác Tử Vân đưa nên cũng thấy ấm áp hơn. Trên hoang mạc bao la, nàng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đêm mênh mông, bát ngát, nàng cảm thấy giống như mình có thêm đôi cánh, kể từ khi tới cổ đại chưa bao giờ tâm hồn cảm thấy tự do như lúc này.

Dọc theo đường đi ăn uống đều đơn sơ, ngay cả tắm rửa cũng không thể, bình thường một cái bánh kẹp hai miếng thịt bò và nửa túi da nước cũng đã là vô cùng tốt.

Nàng nhìn Tử Vân cũng ăn như vậy, nàng cũng từ từ ăn, vừa ăn vừa uống nước nuốt xuống, mặc dù khó ăn nhưng cũng chưa từng lãng phí một chút thức ăn nào.

Mà Tử Vân cũng không hạn chế số lần nàng uống nước cho dù hắn biết trên sa mạc nước so với hoàng kim còn trân quý hơn.

Trong giầy tích tụ toàn cát, nàng học bọn họ cũng liền đổ ra, chịu đựng miệng đầy cát, một chữ khổ cũng không kêu la, kiên nghị của nàng khiến đoàn người có vài phần kính trọng.

Cho đến một ngày nọ, Ngư Tiểu Nhàn cũng không thể nhớ rõ xuất môn đã bao nhiêu ngày rồi, rốt cuộc cũng đi đến một tòa thành, cửa thành người ra vào không ít, đa số là thương lữ, nguyên lai Lương Châu này là một thành quân sự trọng yếu, trọng trấn biên thùy, cũng là một con đường thông thương quan trọng, các tiểu quốc lân cận không xa sa mạc đều xuyên qua sa mạc tới nơi này dùng dê, bò, ngựa đổi chút vải dệt, lúa mạch, cộng thêm đoàn thương hành lạc đà đi qua thấy nơi này giao dịch công bằng nên số lần dừng chân trở nên nhiều hơn, bất tri bất giác liền trở thành một địa điểm đầu mối buôn bán then chốt.

Dĩ nhiên lúc Tử Vân vừa tới tình trạng cũng không phải như thế này….

Cửa thành binh lính quần áo cũ kỹ nhưng trông coi nghiêm khắc, cẩn thận đối chiếu với tài liệu trong tay mới có thể cho đi, thời điểm xếp hàng phía sau bọn họ cũng đợi không ít người, cho đến khi Long Liên lấy ra yêu bài, binh lính thấy Tử Vân trên lưng ngựa liền thể hiện ra kích động hiếm thấy, yết hầu lên lên xuống xuống, nghiệm nghị cho qua.

Xe ngựa rất thuận lợi vào thành, lúc Tử Vân đi qua người binh lính kia ngoài ý muốn hỏi hắn một câu: “Thái lão phu nhân chân đã khỏe nhiều chưa?”

Binh lính thoạt nhìn thực trẻ tuổi, chỉ là phong sương sa mạc khiến trên mặt hắn thêm mấy phần tục tằng: “Đa tạ vương gia nhớ tới tổ mẫu tiểu nhân, tổ mẫu mấy ngày trước đã có thể xuống giường, nàng còn nhắc đi nhắc lại đã lâu không gặp Vương gia, chẳng biết ngài có mạnh khỏe hay không? Nếu biết được ngài bình an trở về, khẳng định lập tức lên Tự Miếu thắp hương tạ lễ rồi.” Mấy câu cuối bỗng trở nên nghẹn ngào.

“Nhờ phúc lão thái thái, bổn vương đã vô sự.”

“Lão thiên gia cuối cùng cũng đứng bên chúng ta…”. Tiểu binh tựa hồ liền khóc.

Ngư Tiểu Nhàn ở trong xe nghe được không rõ ràng lắm, nhưng từ chuyện nhỏ này có thể nhìn ra được Tử Vân ở Lương Châu thành danh tiếng dường như không xấu.

Nàng không nghĩ tới đây mới chỉ là ngoài cửa thành, còn phải qua vài trạm kiểm soát nữa mới chân chính vào bên trong Lương Châu thành, mà đi qua từng trạm kiểm soát đều sẽ có người đến thỉnh an, có người lớn gan cao hứng muốn đến ôm bắp đùi hắn, sau bị trưởng quan hắn đuổi mới từ bỏ.

Thì ra nhân duyên của hắn không chỉ không xấu mà còn rất được kính yêu.

Lúc này nàng cũng không biết, người dân bên trong Lương Châu thành, ngay cả binh tướng cũng đều là Tử Vân nuôi dưỡng. Nếu không có Tử Vân mỗi người muốn an tâm ăn một miếng cơm cũng là vấn đề.

Xe ngựa chạy trên con đường đá xanh rộng ba trượng, âm thanh ầm ầm bên tai không dứt, quang cảnh cũng không quá hoang vu, ít nhất so với tưởng tượng của Ngư Tiểu Nhàn thì tốt hơn, dọc hai bên đường toàn là các kiến trúc xây bằng đá, có nhà dân, quan phủ, Phật tháp, chùa chiền, chợ, các kiến trúc cũng không lớn, nhìn qua không được đẹp mắt nhưng thắng ở bền chắc.

Mười năm qua, Tử Vân đã biến nơi ngay cả chuột cũng không muốn tới đào hang này trở thành một địa phương buôn bán triển vọng.

Nhưng nếu nàng chưa tới nơi này một chuyến, sợ là cả đời đều sẽ bị suy nghĩ rập khuôn cho rằng địa phương xa xôi nhất Bạch Bích hoàng triều sẽ tràn ngập phong tình tha hương và cũng là nơi lạnh khủng khiếp (khổ hàn chi địa), mà không cách nào tưởng tượng dáng vẻ chân chính của nó.

Biết nơi này vô luận như thế nào cũng là yếu địa quân sự, kiến trúc khẳng định không giống với Giang Nam cầu nhỏ nước chảy, nhưng đến đại môn Đằng vương phủ khi theo Lưu ma ma tiến vào khuôn viên rực rỡ, nàng nhìn chằm chằm đại môn hồi lâu, một lát sau mới tự giễu một chút.

Chữ bằng đồng trên đại môn đỏ thắm, hai bên tường vây xây bằng đá tảng, tường ngói màu xám tro mang hơi thở mạnh mẽ mà ngăn nắp, hộ vệ giữ cửa đều mang đại đao, sát khí nghiêm nghị.

Đến đây, ba mươi mấy chiếc xe ngựa một đường đi theo sẽ không đi chung đường với nàng.

Ba mươi mấy chiếc xe ngựa này đều là dọc đường khi đi qua các đại trấn, Tử Vân phân phó thủ hạ thu mua đồ, mua những thứ đồ này cũng không tốn nhiều thời gian, Ngư Tiểu Nhàn lúc đầu cũng cho là như vậy nhưng không ngờ những thứ này tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tử Vân từ trước, bọn họ từ Quả phụ thôn lên đường, đám người Long Liên đã bắt đầu hành sự, hành trình nửa đường ba mươi mấy chiếc xe ngựa này liền bắt đầu lục tục gia nhập đoàn xe của bọn họ.

Nàng đã hỏi Tử Vân trong xe này chứa những gì? Hắn chỉ ngắn gọn nói là những đồ vật đất phong còn thiếu.

Thấy hắn không muốn nói nhiều, nàng cũng không hỏi.

Bọn họ khó có được một chuyến đến miền nam cho nên có khả năng mua được bao nhiêu thứ thì liền đặt mua bấy nhiêu.

Tiến vào đại môn, nàng không ngừng vén mũ sa lên, ngẩng đầu nhìn tòa phủ đệ đã được bố trí chu đáo kỹ càng nhưng vẫn hiển lộ sự thô ráp.

Đại trụ, đại cổng vòm, đại vườn, cái gì cũng rất lớn.

Lãnh thổ Tây Bắc trống trải, vương phủ cũng xây dựng vô cùng lớn, không giống trong kinh thành, phủ đệ con cháu hoàng tộc phải chịu quy cách hạn chế, ở chỗ này, gia pháp, quy củ đều là tự định ra, khụ, nói cách khác, chỉ cần Tử Vân nói liền thành.

Nàng cười híp mắt, cũng không vì vương phủ thô ráp mà giảm bớt ánh sáng lóe lên trong mắt.

Nơi này cũng không có quy củ như trong kinh phân chia cổng trước, cổng trong, phải nói tại thời điểm ban đầu xây dựng vương phủ Tử Vân căn bản chưa từng nghĩ đến trong phủ hắn sẽ có nữ quyến.

Nơi này ra ra vào vào nếu không phải thân binh, võ tướng, hiệu úy, sư gia, trưởng lại thì chính là ngũ hổ tướng tới tìm hắn uống rượu….Đều là nam nhân.

Vì vậy hắn cảm thấy không cần làm điều thừa, cho nên cả Đằng vương phủ phân chia tiền viện và hậu viện một cách rất đơn giản.

Tiền môn đã sớm nhận được tin tức nên các quản sự, nha hoàn, ma ma, gã sai vặt đã ra ngoài chờ đợi, người không nhiều lắm, Ngư Tiểu Nhàn dùng mười ngón tay đã đếm hết.

Những người này đều là thân tín của Tử Vân nên có thể an tâm giữ lại trong phòng, trước đó bọn họ cũng được thông báo Vương gia đại nạn không chết trở về nhất định sẽ mang Vương phi về cho bọn họ.

Đây chính là đại hỉ sự!

Sự kiện Tử Vân gặp nạn mặc dù được những gia tướng đắc lực cực lực giấu diếm nhưng là không thể lừa gạt được người trong vương phủ. Vì thế gia tướng hạ tử lệnh cấm bọn họ nói chuyện, ai dám lắm miệng nói ra một lời không nên nói liền tự mang đầu đến gặp họ!

Nhưng vô luận bọn họ phong tỏa tin tức như thế nào, sau chận triến quan viên muốn cầu kiến Đằng vương nhưng lại không một ai có thể thấy mặt Tử Vân. Hơn nữa vốn thường xuyên tuần tra trong Lương Châu thành nay hắn lại đóng cửa không ra, khiến cho đủ loại phỏng đoán sinh ra, thời gian dài làm lòng người bất an.

Mấy tháng trước có tin tức truyền về phủ đệ báo Vương gia bình an, đám người này mới thả tâm xuống, mỗi ngày xách theo thùng nước khăn lau quét dọn vương phủ không một hat bụi, trông ngóng vương gia sớm ngày trở về.

Bọn họ tới ra mắt, Tử Vân liền đẩy Ngư Tiểu Nhàn đang bên cạnh hắn lên: “Các ngươi tới ra mắt Vương phi tương lai đi, tương lai nàng chính là chủ mẫu của các ngươi, lời nói của nàng chính là ý tứ của bổn vương, không thể làm trái.”

Trên đường về hắn đã trình sổ con lên cho Hoàng đế nói hắn đã chọn được Vương phi, bởi vì đường xá xa xôi nên không thể quay về kinh……. Về phần quyển sổ con này đưa tới sóng gió gì, hắn mặc kệ.

Thời điểm hắn vừa tới đất phong, Thái hậu cố ý chỉ hôn cho hắn để hắn lấy vợ sau đó mới đi nhậm chức. Hắn lấy lý do “Tuổi còn nhỏ chưa lập nghiệp làm sao thành gia” đánh rớt “hảo ý” của Thái hậu. Những năm này mấy vị trong kinh kia chỉ cần hơi nhàn rỗi liền muốn nhét nữ nhân tới bên cạnh hắn, hắn đểu đuổi hết, cho dù Hoàng đế hạ lệnh hắn hồi kinh hắn cũng phân phó Hồ Bất Vi thay hắn trình sổ con lấy cớ tiền tuyến chiến sự căng thẳng không thể thiếu Đằng vương trấn giữ chặn trở về.

Lúc này, hắn cưới một chính thê không có gia thế, không có bối cảnh, không có nhà mẹ làm trong triều, một cô gái không hề liên quan đến chính trị, trừ bỏ chê nàng thô bỉ hẳn sẽ không nói gì đi.

Hắn cũng không tính chờ Hoàng đế hạ chỉ mới thành hôn, hắn sẽ tìm người chọn ngày tốt nhất, gần nhất đem Ngư Tiểu Nhàn trở thành chính thê của hắn.

Dĩ nhiên những việc này hắn cũng không tính nói ra.

Nghe vậy trong mắt mọi người thoáng qua một chút kinh ngạc nhưng vẫn quy củ thi lễ.

Ngư Tiểu Nhàn cũng rất tự biết mình, chính nàng bộ dạng trâm gỗ quần vải so với dáng vẻ nên có của một Vương phi thì thật kém quá xa, bất quá nàng xem qua trong mắt bọn họ không thấy có bất kỳ sự xem thường hay không tốt nào.

Nàng hoàn lễ: “Mọi người hữu lễ, một lát xin Uông quản gia phát xuống, sau này vất vả mọi người”. Đối với quân tử nên yếu thế, đối với tiểu nhân nên mạnh mẽ, đạo lý này nàng hiểu rõ.

“Nào có gì cực khổ, đây đều là bổn phận của nô tài”. Tiến lên đáp lời chính là quản gia trong phủ, họ Uông, hắn là lão binh biên quân giải ngũ, tuy nói lão binh nhưng tuổi không vượt quá bốn mươi, bước chân kiện tráng, vẻ mặt tinh anh, cho dù hiện thời muốn hắn cầm đao giết người cũng là một phen hảo thủ.

Hàn huyên qua, Ngư Tiểu Nhàn theo Tử Vân đi vào trong, lại phát hiện chung quanh nhà trông đầy cây bạch dương, những cây đó xem ra không lớn, lại từng cây từng cây ngẩng đầu đứng thẳng, cực kỳ có tinh thần.

Nàng nhớ tới từng học qua tài liệu nói đây là một giống cây tốt, địa phương có hoàng thổ là có sự tồn tại của chúng, không tham luyến mưa, không tham luyến ánh mặt trời, có thể dựng lên một mảnh lục sắc. Có thể làm củi đốt, tạo gia cụ, làm xà ngang, nông cụ.

“Nói đến có được những cây bạch dương này có chút tốn tâm tư. Ban đầu Vương gia sai người nghĩ biện pháp lấy được giống cây này, phát động toàn bộ nhân dân Lương Châu thành tới trồng nó. Những năm này, mùa xuân bão cát thường xảy ra mấy lần nhờ chúng mà hòa hoãn không ít”. Uông quản gia sợ Ngư Tiểu Nhàn mới đến không rõ thực tận trách giải thích.

Ở phiến sa mạc trồng loại cây này xác thực là một chủ ý không tồi.

Tử Vân kỳ quái nhìn ánh mắt nghiêm túc dưới mũ sa của Ngư Tiểu Nhàn, nàng là thật tâm vui mừng nhìn những cây đó chứ không phải tỏ vẻ nhằm ứng phó.

Biết nàng thích loay hoay với vật liệu gỗ nhưng cứ nhìn chằm chằm chúng như vậy là vì cái gì? Hắn ép buộc dẫn nàng tới địa phương hoang vu cằn cỗi này, nàng chẳng lẽ không giận sao?

“Đây là giống cây tốt, giữ được nước.” Nàng thu hồi ánh mắt, nhịn không được hướng Tử Vân nói.

“Nàng biết?”

“Có biết một chút.” Muốn xanh hóa sa mạc đầu tiên không phải là trồng cây sao.

“Nàng mệt mỏi vào trong nhà nghỉ ngơi đi.” Thấy trên mặt nàng lộ ra thần sắc mỏi mệt, Tử Vân mở miệng nói rồi quay đầu phân phó ma ma đi đun nước nóng.

Ma ma và nha hoàn trước khi đi ngầm trộm nghe âm thanh trong phòng của của tân nữ chủ nhân “. . . . . . Ta còn tưởng rằng sạch sẽ gọn gàng lắm, ngươi xem.”

Họ tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vương phi tương lai không chút ưu nhã giũ cát trên y phục, trên thân thể, cuối cùng ngay cả giày cũng cởi ra đổ cát đi, không ngờ cát theo ống quần trên người rớt xuống một đống.

Nha hoàn nhìn đến choáng váng, ma ma đưa mắt ra hiệu, lôi kéo nàng bước đi.

Về phần quà ra mắt Ngư Tiểu Nhàn đưa cho Uông quản gia phân phát xuống, mỗi người không sai đều là một dây vòng vàng, một ít thỏi bạc.

Thành thật mà nói dây vòng vàng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng ít ra còn là vàng, bạc. . . . . . Trong phủ ma ma, nha hoàn phần lớn đều là người nhà võ tướng, biên cương luôn luôn không có gì béo bở, chớ nói chi là vàng bạc, lúc này nhận được chỗ tốt, dĩ nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Hạ nhân vừa rời đi, Tử Vân liền ôm Ngư Tiểu Nhàn đi đến chủ hậu viện.

“Nước nấu xong chưa?” Hắn đi vào liền hướng cận thân trước kia phục vụ hắn Cẩu Thặng tử hỏi.

“Tốt lắm, tốt lắm!” Hắn nào dám khiến chủ tử chờ, vội vàng đáp lời, xoay người ra cửa thúc giục Thu ma ma, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Tử Vân để Ngư Tiểu Nhàn xuống, động thủ cởi đi mũ sa của nàng, thấy nàng vẫn là bộ dạng cười nhẹ nhàng dọc theo đường đi, liền khuynh thân đi qua.

“Đừng, trên người đều là mùi mồ hôi đấy.” Hơi thở quen thuộc bao phủ nàng, trong mắt hắn tràn đầy dục vọng mãnh liệt. Nàng khẽ đẩy hắn.

Tử Vân ngửi một chút, xác thực ngửi được mùi mồ hôi, nhưng hắn cũng không chán ghét. “Ngươi trước đi tắm đi, ta đã sai người chuẩn bị cho ngươi một thùng tắm lớn.”

“Nơi này nước đủ dùng không?”

“Năm đó lúc ta tới đã tìm người tìm nguồn nước, cũng đào giếng, chỉ cần không phải mùa khô thì miễn cưỡng đủ dùng.”

“Sau này còn phải tìm nguồn nước sao?”

“Ừ.”

Xem ra nước không đủ dùng cũng là một vấn đề đau đầu.

Vào phòng tắm, nhìn thấy đây quả thật là một thùng tắm lớn, Ngư Tiểu Nhàn trong lòng còn lo lắng vấn đề nước dùng nhưng đây là chuyện của nam nhân, không phải là vấn đề nàng có thể đề cập. Vì vậy nàng bước vào thùng tắm, đem tóc tháo ra thả vào trong nước, vui vui vẻ vẻ tận hưởng thời gian này, đây là lần lần đầu tiên nàng tắm nước nóng.

Tử Vân ở bên ngoài chờ cả ngày không thấy Ngư Tiểu Nhàn ra ngoài, đi vào phòng tắm liền thấy nàng đang dựa vào thùng nước tắm, tóc còn ngâm ở trong nước liền ngủ thiếp đi.

Thấy nàng ngâm mình ở trong nước thân thể bạch ngọc không tỳ vết, còn có hai khỏa anh đào trước ngực, cộng thêm bụi cỏ như ẩn như hiện, hai mắt hắn đỏ lên, nhỏ giọng mắng sau đó dùng khăn vải lớn bọc nàng lại, ôm trở về phòng.

Hắn quyết định muốn giải quyết chuyện hôn kỳ trước tiên!

Ngư Tiểu Nhàn một giấc này ngủ thẳng đến giờ thân, không có bất kỳ ai tới ầm ỹ nàng.

Nàng đứng dậy lấy khăn nhỏ, lau qua mặt, vấn tóc rồi cài Ngọc Lan Hoa trâm lên, lúc này mới nhìn tới trên người mình một thân áo nhỏ cùng váy tơ tằm màu xanh nhạt dường như không phải mình mặc vào, nàng mấy canh giờ trước không phải đang ngủ gật trong thùng tắm. . . . . . sao?

Chân nàng có chút mềm nhũn, nuốt xuống một ngụm nước miếng thật to, không có việc gì, không có việc gì, bọn họ không phải là phu thê sao, huống chi sớm đã bị hắn xem hết, hắn giúp mặc quần áo cũng là chuyên đương nhiên, không phải sao? Không phải sao?

Nàng không nhịn được đem khuôn mặt hồng như tấm vải đỏ vùi vào giữa giường, ah…..thật là mất mặt! Làm sao lại ngủ thiếp đi như vậy. . . . . .

Lúc này Tử Vân đã nghe hết các quản sự hồi báo, đem xử lý thỏa đáng những chuyện trong ngoài phủ đã xảy ra khi hắn không có ở đây. Tiếp theo hắn lại cùng võ tướng, phụ tá mở hội nghị, trong vài canh giờ đã đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ chỉnh lý rõ ràng.

Hắn chân trước vừa tiến vào chủ hậu viện liền vừa vặn đụng phải Ngư Tiểu Nhàn.

Rõ ràng vẫn là nàng như trước nhưng Tử Vân lại nhìn đến kinh diễm. Đều nói Phật muốn kim trang, người muốn y trang (ăn mặc), màu xanh nhạt này quả nhiên hợp với màu da nàng.

“Dùng bữa thôi.” Hắn kéo tay nàng đi ra ngoài, không chút nào kiêng kỵ có bao nhiêu mắt nhìn.

Trong viện bắt đầu nổi lửa, trên giá sắt là dê nướng nguyên con mùi thơm lan tỏa, trên bàn bày núi nhỏ dầu và xiên nướng, mỗi người trong tay hoặc là cầm xiên nướng hoặc là váng sữa non, có thể uống rượu trắng cho ấm người, bọn họ hoặc ngồi xổm hoặc ngồi bệt xuống, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nói đến kinh nghiệm trước kia của mình hoặc là những chuyện đã phát sinh tại mảnh đất này.

Như Tiểu Nhàn ngồi tại chủ vị bên cạnh Tử Vân, bởi vì vừa mới thoải mái tắm qua, lại được ngủ đủ giấc, khẩu vị nàng cực tốt, cầm thịt dê và váng sữa non Thu ma ma đưa ăn liên tục.

Thịt dê rất thơm, da dê rất giòn, váng sữa mang theo nồng đậm mùi sữa, hơi có vị ngọt, hết sức ngon miệng, nhìn nàng có khẩu vị, Tử Vân cũng đem xiên thịt dê trong tay hắn cho nàng.

“Ăn từ từ! Nếu như nàng ăn được, cả con dê thuộc về nàng cũng có thể.”

“Muốn ta đừng ăn nhiều thì cứ nói một tiếng.”

“Không phải vậy, Tây Bắc thịt để ăn không thiếu, mùa đông thì người nghèo chỉ ăn thịt, chỉ có người giàu mới có thể ăn xào với rau gì đó, trong quán rượu đắt tiền nhất là rau không phải thịt, ngay cả gạo và mì cũng đắt hơn so với thịt.” Thoạt nhìn cảm xúc hắn vô cùng tốt, nói một chuỗi lời nói, mắt nhìn đống lửa, trong mắt ánh sáng lay động.

Nàng im lặng gật đầu, chỗ này không thiếu người chăn dê chăn heo chăn bò nhưng lại không có người trồng trọt, cũng khó trách.

“Sau này chuyện trong phủ do nàng trông nom, bên ngoài tự nhiên có ta. Ta nếu không ở đây, vô luận từ trên xuống dưới nàng liền trông nom, có chuyện tùy nàng xử trí.”

“Đã biết.”

“Cảm thấy đáng sợ sao?”

“Không sợ.”

“Ta cũng biết rõ nàng không sợ, nếu không cũng sẽ không đi theo ta tới đây.” Tử Vân nói tới chỗ này cười cười: “Này từ trên xuống dưới có không ít chuyện, muốn nàng làm chủ định đoạt.”

“Ừ.”

“Qua hai ngày, ta muốn mang theo bọn hắn đi đại doanh luyện binh, để ngừa ngày xuân thiếu lương Tây Nhung đánh bất ngờ.” Hắn lấy tay nàng cầm trong tay sưởi ấm. “Tốn một ít thời gian mới trở về.”

Nói là một ít thời gian, hắn ước chừng đi mười ngày, ngày cuối cùng thẳng đến giờ tý mới đến nhà.

Ngư Tiểu Nhàn có thể hiểu được đoạn thời gian hắn không có trong phủ đã dồn lại bao nhiêu công sự cần xử lý, tốn không ít thời gian, cũng hao tổn tinh thần.

Tử Vân bận đến rất khó nhìn thấy bóng người, Ngư Tiểu Nhàn cũng không còn nhàn rỗi.

Cầm chìa khóa Tử Vân đưa, nàng mang theo Thu ma ma và một ma ma tuổi còn trẻ đi khố phòng, đem vật kiện trong minh khố cùng ám khố đều chỉnh lý lại, ghi thành danh sách, phân loại rồi sắp xếp lại.

Ở chỗ này, quan trọng nhất không gì ngoài bạc và nước, cho nên bạc trong phủ phải thăm dò rõ ràng, bao nhiêu cũng vẫn thiếu, là chuyện cực kỳ quan trọng.

Chờ Tử Vân trở về, nghe Uông quản sự báo cáo chi tiết, phát hiện Ngư Tiểu Nhàn đã phân phối quyền lực xuống, nàng cũng không ôm đồm hết tất cả mọi chuyện, trước người nào trông coi cái gì thì cứ quản cái đó nếu không có phạm sai lầm, nàng liền tạm thời quan sát, nếu ai am hiểu cái gì thuận tiện trông nom cái đó, trừ phi những người này có chuyện không xử lý được, bẩm đến nơi nàng nàng mới xuất thủ.

Lúc này mới trong một khoảng thời gian ngắn, nàng liền dùng người thỏa đáng đúng chỗ, hắn không khỏi nhớ tới, nàng từng nói qua người người đều là nhân tài, thì ra là nàng cũng am hiểu sâu đạo lý này.

Vị trí đương gia chủ mẫu vương phủ này, xem ra nàng hẳn sẽ ngồi vững vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.