CHƯƠNG 10
Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm
Biên tập: Vô Tâm
Đang lúc giằng co, nhãn châu của Đàn Huyền Vọng bỗng nhiên xoay động, bỗng nhiên cất cao giọng nói “Chư vị hiệp sĩ có điều không biết, Kim cẩu hoàng đế Hoàn Nhan Lượng trước khi xuất quân đã tuyên thệ phải đánh chiếm Nam Tống ta. Mà Đàn Hạo Thanh chính là tay sai do hắn phái tới. Đối với hạng người này, chúng ta sao lại nói đến nghĩa khí giang hồ, chi bằng cùng nhau chung sức giết chết hắn, lấy máu tế các kháng Kim nghĩa sĩ đã vì nước mà hi sinh.” Đàn Hạo Thanh ngẩng đầu, căm tức nhìn về phía kẻ hai mặt. Lúc nãy, hắn cứ tin tưởng Đàn Huyền Vọng sẽ nghĩ đến chút tình thủ túc mà không sử dụng đến chiêu hèn mọn ném đá giấu tay. Nhưng thật không ngờ, hắn đã đặt sai hi vọng rồi. Người Kim có con cháu như đường đệ hắn, quả thật là một thất bại nặng nề.
Đàn Huyền Vọng bị ánh mắt lãnh liệt của Đàn Hạo Thanh liếc qua, theo bản năng lui lại hai bước, mặt mày biến sắc. Tạ Khiếu Phong đứng bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, ra ý trấn an. Sau đó, hắn tự mình tiến về phía trước, nói “Chư vị anh hùng, Tuyết Y Hầu là Kim quốc bối tử, dù đã bị thương nhưng tội ác mà hắn gây ra có thể nói là không thể chối bỏ. Nay tại hạ bất tài, xin vì thiên hạ mà diệt trừ kẻ gian.” Tuệ Thâm nghe nói Kỉ Khinh Phiêu năm xưa chính là võ lâm minh chủ của Bắc Ngũ tỉnh nên cũng muốn đọ chiêu so tài, nhưng bất quá lại vuốt cằm không nói. Mạnh Tuyết Quyên, Lâm Tông Khả cùng đa số những người khác đều biết nếu tự thân đơn đả độc đấu nhất định sẽ không phải là đối thủ của Đàn Hạo Thanh. Nay có người đứng ra quyết chiến nên họ liền gật đầu ưng thuận. Đàn Hạo Thanh nhìn vị thanh niên trước mặt. Người này tự xưng Tạ Khiếu Phong, tuy rằng bề ngoài trẻ tuổi, nhưng lại có thể trờ thành võ lâm minh chủ của Bắc Ngũ tỉnh, hiển nhiên là người có tài nghệ phi thường. Không biết vì sao Đàn huyền Vọng lại có thể gặp một người như vậy? Hay là kẻ này chính là đại nội sát thủ do Hoàn Nhan Lượng phái đến đây? Chính là, trước đó hắn không hề thẹn với lương tâm nhưng sau đêm qua, hắn vì cứu Tiểu Xuân mà đáp ứng lời đề nghị của Lý Tư Nam. Đến hôm nay thì hắn đã không còn mặt mũi nào để mà trở về nữa. Dù hoàng thượng có cho người đuổi giết thì hắn cũng không thể oán trách được…
Ý nghĩ ngắt quãng, nghĩ đến cơ nghiệp quốc gia, Tiểu Xuân kịch độc công tâm, khó có thể cứu chữa được mà lòng hắn không khỏi kêu gào căm phẫn “Kim Tống đối đầu, can qua há có thể tránh khỏi. Các ngươi muốn giết ta, ta cũng không oán, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ khoanh tay chịu chết.” Thanh Phong kiếm trong tay hắn rung lên, kích động không thôi. Hắn nhịn không được gõ nhịp hát nói “Trong rừng có kì điểu, tự ngôn là phượng hoàng. Thanh hướng ẩm lễ tuyền, ngày đêm tê sơn cương. Cao minh triệt Cửu Châu đảo đảo, duyên cảnh vọng bát hoang. Thích phùng thương phong khởi, cánh chim tự tồi giấu. Vừa đi Côn Lôn tây, khi nào phục bay lượn. Nhưng hận chỗ phi vị, sảng hận sử đau lòng.”
Bài ca hắn vừa xướng chính là của Nguyễn Tịch thời Ngụy Tấn 《 bày tỏ tâm tình hoài bão chi thất thập cửu 》. Lấy phượng hoàng để miêu tả chính mình, cao cao tại thượng, có cả sự hào hùng cùng khí phách phong lưu dầu có rơi vào hoàn cảnh gian nan, hiểm nguy muôn trùng. Chính là, Đàn Huyền Vọng năm lần bảy lượt hại hắn, trơ mắt nhìn sự tình không thể bóc trần nên hắn vô cùng phẫn uất mà kí thác tiếng lòng vào lời ca. Tạ Khiếu Phong cùng quần hùng nghe thấy lời ca khảng khái mà đầy bi ai, tuy hận hắn tận xương tủy nhưng cũng phải dập đầu kính trọng hắn, một tài năng võ công tái thế, xử sự phân minh. Hơn nữa cuộc quyết chiến hôm nay, Đàn Hạo Thanh tuy đã giết chết bang chủ Cái Bang Hồng Đào, nhưng đó là cuộc tỉ thí công bằng. Hiện tại Tạ Khiếu Phong khiêu chiến hắn, dù có chiến thắng thì mặt mũi của Giang Nam võ lâm còn đểở chỗ nào khi cả đám người lại nhào vào ức hiếp một kẻ thân mang trọng thương. Tạ Khiếu Phong ánh mắt chớp động, nói “Các hạ có tâm nguyện gì chưa làm xong thì cứ nói. Nếu làm được, Tạ mỗnhất định sẽ không từ nan.”
Đàn Hạo Thanh nhìn Tiểu Xuân đang ngồi ở xa xa mà lòng vô cùng xót xa. Sau đó, hắn lấy ra một bình sứ nhỏ mà Lý Tư Nam đã đưa cho vào tối đó “Trong chai này có khỏa đan dược, ngươi lấy nó cho tiểu huynh đệ kia uống vào, sau đó dẫn hắn đến Mạnh phủ tìm Lý đại phu, cầu hắn giải dược giúp Tiểu Xuân.” Mọi người nghe hắn nói xong thì vô cùng kinh ngạc, đồng loạt đều hướng mắt về con người mang tên Tiểu Xuân. Vừa rồi bọn họ nghe nói Tiểu Xuân chính là hài tử của Lưu Thế Nghĩa, mà Lưu Thế Nghĩa lại từng quyết đấu một trận sinh tử với Đàn Hạo thanh. Vậy thì tại sao, Đàn Hạo Thanh trước lúc chết lại vẫn quan tâm đến kịch độc trên người Tiểu Xuân như vậy?” Đàn Huyền Vọng liền tận dụng thời cơ. Hắn đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Tiểu Xuân reo lên “A nha, diện mạo của đứa nhỏ này. . . . . .” Hắn muốn nhân cơ hội này mà bóc trần thân phận của Tiểu Xuân.
Đàn Hạo Thanh rùng mình, một kiếm đâm ra, chém vào ngay yết hầu của kẻ tiểu nhân.
Đàn Huyền Vọng nhìn thấy đường huynh, tuy rằng biết nội lực của nam nhân đã suy giảm nhưng chim sợ cành cong, hắn theo bản năng lùi lại, sử dụng chiết phiến chống đỡ.
Tạ Khiếu Phong đối với hảo hữu thập phần lo lắng nên thi triển chưởng lực, xông đến nói “Tuyết Y Hầu, đối thủ của ngươi là ta.” Đàn Hạo Thanh sao có thể để cho đường đệ tẩu thoát? Hắn đánh mấy đường, kiếm quang tung hoành, nhất thời chặn mất đường thối lui của Đàn Huyền Vọng. Đàn Hạo Thanh vốn hận Đàn Huyền Vọng tận xương tủy, huống chi kẻ này không những muốn hại mình hắn mà còn muốn gây nguy hiểm cho Tiểu Xuân. Cho dù hắn có chết đi thì Tiểu Xuân vẫn còn có phụ thân để mà nương tựa, nói không chừng Lý Tư Nam có thể nể mặt hắn là Giang Nam minh chủ võ lâm mà chữa trị giúp tiểu ngốc tử…Tiểu Xuân nhất định có thể hảo hảo mà sống, sau này còn có thể cưới vợ sinh con…
Tiểu Xuân đơn thuần ngây thơ, đáng lý phải có một cuộc sống bình thường ấm áp chứ không phải giống như hiện giờ cùng hắn mắc kẹt ở đây, hứng chịu đau đớn. . . . . .
Cùng lúc đó, Lưu Thế Nghĩa đang thay Tiểu Xuân khu độc nghe thấy tiếng kêu của Đàn Huyền Vọng thì ngay lập tức đoán biết được âm mưu của kẻ này nên trong lòng một trận cả kinh. Nhưng trong lúc vận công há có thể phân tâm? Tay hắn run lên, hắn nhất thời mất khống chế, một chưởng đánh mạnh vào hậu tâm của Tiểu Xuân. Thân mình tiểu ngốc tử run lên, sau đó hắn phun ra một ngụm máu đen. Lưu Thế Nghĩa kinh hãi, chỉ có thể tiếp tục vận khí giúp Tiểu Xuân trị độc. Lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện, thực khí trong người Tiểu Xuân giống như Hoàng Hà, Trường Giang gặp biển, vận chuyển về vị trí cũ, đả thông kinh mạch. Ngay cả nội lực của Lưu Thế Nghĩa cũng bị thu vào, hội ngộ với hai luồng chân khí có sẵn, không hề bài xích. Lúc này Đàn Hạo Thanh một lòng muốn giết đường đệ, chiêu kiếm xuất ra cũng không còn bình thường, khiến cho Đàn Huyền Vọng hết đỡ trái rồi lại đỡ phải, hết sức chật vật. Nhưng Tạ Khiếu Phong cũng không muốn lui ra, quyền cước sinh phong, mỗi chiêu đánh ra đều đánh trúng Đàn Hạo Thanh khiến cho hắn thổ huyết không ngừng.
Mạnh Tuyết Quyên đứng bên ngoài xem xét, nhịn không được nói “Tuy hắn là tặc tử Kim quốc, nhưng hai đánh một, không phải là. . . . . .”
Tuệ Thâm nhíu mày không nói.
Tạ Khiếu Phong có nội lực thâm hậu, tuy đang đánh nhau nhưng cũng có thể nghe rõ nên mặt hắn tự khắc đỏ bừng. Dù sao trước đó hắn chính là người đã nói nhiều người đánh một là không đúng. Nhưng nếu hắn thu tay lại thì Đàn Huyền Vọng chắc chắn sẽ gặp nguy nan. Tình cảnh này hắn lui không được mà tiến cũng chẳng xong a.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đang khi hắn còn do dự thì Đàn Hạo Thanh đã sử dụng nhiếp hồn ma nhãn. Đôi mắt sâu xa, ba quang lưu chuyển không ngừng như ngọc lưu ly, khiến người ta nguyện chết chìm trong đó, mãi không tỉnh lại. Tạ Khiếu Phong tuy đang khó xử nhưng nhìn thấy bằng hữu bị chém ngang yết hầu, nét mặt trắng xanh không còn chút máu thì lại rất đau lòng. Hắn điên cuồng hét lên, xuất chưởng đánh trúng vào ngực Đàn Hạo Thanh khiến nam nhân bay ngược ra ngoài, chưa rơi xuống đất đã liền ngất đi. Nguyên lai Đàn Hạo Thanh luân phiên khổ chiến, lại bị đường đệ đâm trúng một nhát, tinh thần yếu đi, đến lúc này rốt cục cũng không thể chống cự hơn đươc nữa. “A –!”
Ngay lúc đó, Tiểu Xuân cũng vừa đứng lên, cảnh tượng thê lương ngay lập tức hiển hiện khiến hắn hai hàng lệ rơi, thê lương kêu gào mấy tiếng. Tạ Khiếu Phong bất chấp tất cả mà quay trở lại xem xét bằng hữu của mình – Đàm công tử. Lúc này mới phát hiện vết thương của người kia không quá nghiêm trọng nên hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không quên nhanh tay băng bó cho người kia.
Giang Nam quần hùng tâm tình bất định. Nhìn thấy Đàn Hạo Thanh một thân bạch y ngất xỉu bên cạnh vách núi đen, nhất thời bị khí thế của hắn thuyết phục, không ai tiến lên.
Lưu Thế Nghĩa trong lòng có quỷ, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Xuân nên sợ người khác chú ý đến nơi này. Dù sao yết hầu của Đàn Huyền Vọng cũng bị trọng thương tạm thời không cần phải bận tâm. Hắn nghĩ muốn dẫn Tiểu Xuân quay về sơn trang, đem sự thật giấu diếm thật kĩ, không để cho người khác nhìn thấy tướng mạo hắn. Đương lúc hắn kéo Tiểu Xuân về sau thì tiểu ngốc tử lại né đi. Lưu Thế Nghĩa ngơ ngác đứng tại chỗ, nghĩ đến việc mình làm là đúng hay sai. Cho dù năm đó thê tử hắn truyền xá nữ huyền công cho đứa con nhưng cũng không đến mức cường đại như thế này a.
Tuệ Thâm thiền sư nhìn Tiểu Xuân, miệng không ngừng đọc kinh niệm phật. Trong tất cả mọi người ở đây thì chỉ có một mình hắn là hiểu thấu sự tình: Tiểu Xuân vì muốn thoát ra cứu Đàn Hạo Thanh nên đã ăn chi linh thảo thảo, sau đó vận dụng xá nữ huyền công cùng thái huyền chân khí, tự mình giải trừ độc chất. Theo lý thuyết, chỉ cần dùng chi linh thảo điều hòa thì thực khí nghịch hành không phải là chuyện mà kẻ gầy yếu như hắn có thể chịu đựng được. Chính là lúc Lưu Thế Nghĩa thay hắn khu độc, một chưởng lỡ tay kia lại bất ngờ đả thông kì kinh bát mạch, thái huyền chân khí cùng xá nữ huyền công tự lưu chuyển giao hòa với nhau, bức độc tố ra ngoài. Lúc nãy hắn phun ra máu đen kì thực chính là do chất độc bị bức ra mà thôi. — không chỉ như thế, Tiểu Xuân còn hấp thụ nội lực mà phụ thân hắn truyền cho, luyện thành xá nữ huyền công. Hắn tuy rằng không biết chiêu thức nào, nhưng nội lực hiện rất thâm hậu, e rằng còn cao hơn tất cả những người ở đây gộp lại.
Chính là, võ nghệ cao cường thì làm sao?
Tiểu Xuân trơ mắt nhìn Đàn Hạo Thanh ngã xuống trước mặt mình mà không thể làm gì được. Hắn từng bước một đến gần vách núi đen, nhìn thấy gương mặt đang hôn mê của nam nhân, sau đó hắn quay sang nhìn chằm chằm vào Tạ Khiếu Phong cùng Đàn Huyền Vọng. Đôi mắt trong suốt lóe lên tia nhìn tàn độc, dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng khiến người ta phải lạnh đến tận xương. Hắn rất muốn đến nhìn xem thương thế của Đàn Hạo Thanh nhưng, chỉ sợ hắn bước thêm một bước, Giang Nam quần hùng nhất định sẽ không chịu để yên, e là cả phụ thân của hắn cũng vậy.
Kì Tú Phong, bao bọc bởi hàng nghìn vách núi đen. Tuy rằng nhân số đông nhưng kẻ đứng về phía hai người bọn họ lại không có một ai. Đàn Hạo Thanh là quý tộc Kim quốc, còn hắn là yêu nghiệt do đại hiệp chính đạo cùng ma nữ sinh ra. Vả lại cả hai đều là nam nhân. Bọn họ…mối tình này vốn là sai trái, không hề nhận được sự chúc phúc từ thiên địa, hay bất kì ai…
— nếu muốn cục diện xoay chuyển thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. . . . . .
Cúi đầu thật lâu sau, Tiểu Xuân bỗng nhiên chỉ vào Tạ Khiếu Phong cùng Đàn Huyền Vọng hét rầm lêm, thanh âm thê lương vô cùng “Phụ thân, chính là hắn, chính là hắn. . . . . .”
Quần hùng ồ lên kinh ngạc. Tạ Khiếu Phong thân là minh chủ của Bắc Ngũ tỉnh, đến Giang Nam với mục đích đánh bại Kim quốc bối tử Đàn Hạo Thanh. Tuy rằng chiến thắng này không hề vẻ vang nhưng nhân sĩ Nam Tống cũng chết dưới tay Đàn Hạo Thanh khá nhiều, Hồng Đào lạc bại thân vong, Lưu Thế Nghĩa cùng hắn lưỡng bại câu thương. Hai bên giằng co mà người Tống lại có phần thất thế. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để đánh bại Tuyết Y Hầu nhưng là, hài tử của Lưu Thế Nghĩa đột nhiên xuất hiện, chỉ tay vào hai vị cao thủ từ xa tới, e rằng có ẩn tình gì đó. Mọi người vì thế mà bị kích thích, không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.
Tạ Khiếu Phong mới vừa giúp Đàm công tử băng bó vết thương xong thì bị tiếng thét chói tai của Tiểu Xuân làm cho giật mình hoảng sợ. Bất đắc dĩ, hắn ngẩng đầu, cười ngượng nói “Tiểu huynh đệ, ngươi. . . . . . Ách, ngươi là muốn lấy đan dược của Tuyết Y Hầu sao?” Vừa nói, hắn vừa nhanh tay lấy ra một bình sứ nhỏ. Tiểu Xuân cầm bình sứ trong tay, nghĩ đến Đàn Hạo Thanh mà không khỏi xót xa. Nhưng, bây giờ không phải lúc thích hợp để mà đau khổ, hắn dùng lực một chút bóp nát bình sứ, sau đó lớn tiếng nói “Các ngươi đều là người xấu. Tiểu Xuân sẽ không mắc mưu của các ngươi.” Chuyện này khiến cho quần hùng trở nên hồ đồ, ngay cả Tuệ Thâm cũng trở nên mờ mịt. Hắn là người duy nhất biết Đàn Hạo Thanh mang Tiểu Xuân đến đây vì mục đích gì, trong lòng thầm thiết lập hảo cảm. Chính là, tình thế nguy cấp, chẳng lẽ tiểu tử này vì muốn thoát tội mà nhẫn tâm chặt đứt quan hệ với nam nhân kia? Dù sao thì trước mặt mọi người, Đàn Hạo Thanh cũng phó thác dược để lại cho Tiểu Xuân, khó tránh khỏi nhiều người nghi ngờ mối quan hệ giữa hắn và ma đầu Kim quốc. Đàn Hạo Thanh té xỉu ở vách đá, bạch sam nhiễm sắc hoa đào, vết máu loang lổ, dưới thân là một vũng tanh nồng đến khó thở. Tuy rằng lúc nãy hắn giết chết Hồng Đào, đả thương Đàn Huyền Vọng nhưng đồng thời cũng lãnh nhận vết thương trí mạng. Nếu không nhanh chóng chữa trị, hắn có thể chết vì mất máu quá nhiều.
Những giọt nước đong đầy trong hốc mắt nhưng Tiểu Xuân lại kiên cường ngăn lại, không để chúng phải trào ra. Hắn dán mắt lên Tạ Khiếu Phong, vươn tay chỉ về phía Đàn Huyền Vọng, khóc ròng “Phụ thân, chính là hắn! Đêm đó chính hắn đã bắt Tiểu Xuân đem đi. Độc trên người Tiểu Xuân cũng là do hắn ban cho. Bây giờ hắn lại còn muốn ép ta uống độc dược, không có cửa đâu!”
Quần hùng trở nên ồn ào. Ngày đó, trận chiến ở Lạc Mai sơn điên, Lưu Thế Nghĩa bị thương được đưa xuống núi, sau khi tỉnh lại thứ đầu tiên hỏi không phải là kẻ thù mà chính là tông tích của đứa con. Mọi người lúc ấy đều tề tựu đầy đủ nên chuyện hài tử của hắn mất tích bọn họ đều biết rõ. Nhưng tất cả họ đều không ngờ, đứa nhỏ đó hôm nay lại xuất hiện ở Kì Tú Phong. Hơn nữa bình sứ kia là chính tay Đàn Hạo Thanh đưa cho Tạ Khiếu Phong, vậy mà Tiểu Xuân lại nói đó là độc của Đàn Huyền Vọng. Những người xung quanh nhất thời bị hắn khiến cho thần trí trở nên mê muội.
Tạ Khiếu Phong sắc mặt đại biến “Tiểu huynh đệ, không thể ngậm máu phun người a.”
Tiểu Xuân cơ hồ bị hắn dọa nạt nên bắt đầu rơm rớm nước mắt, khóc thút thít, cũng không dám nói thêm lời nào. Mạnh Tuyết Quyên nhìn thấy mĩ thiếu niên rơi lệ, sự thương hại lại nổi lên “Tạ minh chủ, ta biết ngươi quan tâm bằng hữu, nhưng cũng phải để tiểu huynh đệ đây nói hết đầu đuôi câu chuyện. Dù sao, vị Đàm công tử này là nghĩa sĩ kháng Kim đến từ phương bắc cũng chỉ là lời nói phiến diện của ngươi. Chúng ta nhiều người như vậy cũng chưa từng gặp hắn một lần nào.” Lời lẽ của nàng vô cùng uyển chuyển, rõ ràng là đang thiên vị cho Tiểu Xuân a. Lâm Tông Khả cũng bồi thêm một câu “Tri nhân tri diện bất tri tâm, Tạ minh chủ, phải cẩn thận khi kết giao bằng hữu.”
Đối với một Bắc Ngũ tỉnh võ lâm minh chủ đột nhiên xuất hiện, Giang Nam quần hùng có phần kiêng kị nên lúc này cũng không ai nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng đó chờ xem kịch hay.
Lưu Thế Nghĩa thân là minh chủ Giang Nam đáng lẽ lúc này nên đứng ra hòa giải. Nhưng là Đàn Huyền Vọng nắm giữ bí mật của hắn, vả lại người sai lần này lại chính là hài tử của hắn nên Lưu minh chủ cũng chỉ biết im lặng đứng sang một bên.
Tạ Khiếu Phong đổ đầy mồ hôi “Đàm công tử là bằng hữu của ta, ta tin tưởng hắn sẽ không làm chuyện như vậy!”
Tiểu Xuân ánh mắt chớp động, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Tuệ Thâm nói “Tuệ Thâm đại sư cũng biết ta trúng độc, độc chất này là đến từ Kim quốc, đúng hay không?”
Tuệ Thâm khóe môi lộ ra một nụ cười, tuy rằng biết tiểu tử này đang muốn lung lạc mọi người nhưng vẫn gật đầu làm chứng. Dù theo lẽ nào mà nói thì hắn cũng không có nói dối nga.
Mạnh Tuyết Quyên càng thêm thương tiếc “Tiểu huynh đệ, độc trên người ngươi vẫn còn sao? Ngươi sao có thể khẳng định Đàm công tử là người hạ độc? Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”
Tiểu Xuân ngang nhiên nói: “Đúng vậy! Chính hắn đem độc nhét vào cổ họng Tiểu Xuân. Tiểu Xuân dù muốn phun ra cũng không phun được, sau lại đau bụng quá, xém tí nữa là bỏ mạng rồi.”
Lúc này Đàn Huyền Vọng cũng từ từ tỉnh dậy, nghe kẻ kia trợn mắt nói dối mà yết hầu lại bị thương nên “…ngươi… ngươi…” nửa ngày cũng không phản bác được lời nào.
Tạ Khiếu Phong cả giận nói “Tiểu huynh đệ, nói chuyện phải đúng với lương tâm. Ngươi không được vu oan cho người tốt.”
Tiểu Xuân liếc mắt nhìn hắn: cho dù có bị ta vu oan thì hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì. Sơ lược một hồi, giống như đoán được quan hệ của hai kẻ kia, Tiểu Xuân nhanh chóng khóc lớn “Ta không gạt người! Ngoài việc hạ độc, người này còn…, còn. . . . . .”
Hắn nói đến đó tự nhiên trở nên vô cùng lúng túng. Quần hùng ai nấy đều hồi hộp chờ đợi câu nói kế tiếp. Bỗng nhiên họ nhìn thấy Tiểu Xuân lau lau nước mắt “Hắn còn xé rách quần áo của ta, cắn ta…” Có người lập tức bật cười, reo lên “Ngươi dù sao cũng là nam nhân, bị xé quần áo sao có thể là chuyện lớn được?”
Mạnh Tuyết Quyên ngược lại lại vô cùng lo lắng, nàng ân cần hỏi “Tiểu huynh đệ, người nọ, người nọ hắn. . . . . . Ách, hắn vì cái gì cắn ngươi?” Sau khi nói ra câu này, gương mặt nữ nhân đột nhiên đỏ bừng, thần tình cũng trở nên e thẹn.
Lưu Thế Nghĩa mặt như sương lạnh, mày kiếm nhíu lại, tay phải nắm chặt thành nắm đấm.
Tiểu Xuân ngẩng đầu ưỡn ngực, tự mình xé toan quần áo trên người “Tiểu Xuân cũng không biết hắn vì cái gì cắn ta, chính là mấy chỗ bị cắn đau quá. Ngay cả…ngay cả mông cũng có nữa.”
Cả đám người nhốn nháo cả lên. Nhìn đi rồi nhìn lại, ***g ngực thiếu niên dưới gió lạnh trắng muốt như sương như tuyết nhưng lại lưu rất nhiều hồng ngân. Người từng trải chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra vấn đề ngay. “Dâm tặc, còn dám tìm đến hài tử của võ lâm minh chủ mà giở ra loại thủ đoạn này. Thật đúng là khiến lòng người căm phẫn mà.” Có người nói “Đứa nhỏ này mặt như hoa đào, nên người khác mới nổi lên *** tâm. . . . . . Tấm tắc, nam nhi chốn võ lâm, giết người phóng hỏa cũng là chuyện thường, chính là hái hoa cũng phải tha cho tiểu hài tử. Loại hành động này đúng là không thể dung tha.”
“Ta xem, nghĩa sĩ kháng Kim không thể nào làm ra loại sự tình này. Tạ minh chủ cẩn thận kẻo bịlừa.”
“Hắc hắc, nếu là bị lừa thì thực tốt. Xem thần thái của hai người họ, hay là. . . . . . chính là một đôi cẩu nam nam, thích đi tìm thú vui?”
Tiếng nói nho nhỏ lúc này cũng lớn dần, không những thế còn mang theo ý tứ không đứng đắn, đường hoàng. Tạ Khiếu Phong lúc này trở nên sững sờ, gương mặt đỏ bừng, nói không nên lời. Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy Đàn Huyền Vọng đang tức giận đến cực điểm, hai mắt lửa giận bừng bừng: ngươi này Tiểu Bạch Si nói dối không biết chớp mắt. Từ khi nào đã trở nên nhanh mồm nhanh miệng, vu oan cho thế tử gia ta?
Tạ Khiếu Phong nhìn thấy hai gò má hắn trở nên đỏ hồng thì bất giác động tâm. Gương mặt người này thực xinh đẹp, đào hoa nhìn thấy cũng phải nghiêng mình lệ tuôn. Hắn thấp giọng hỏi “Ngươi, ngươi thật sự thích nam hài sao?” Đàn Huyền Vọng thiếu chút nữa hộc máu. Hắn cầm chắc chiết phiến, hận không thể phanh thây tiểu tử này thành trăm ngàn mảnh.
Lưu Thế Nghĩa tiến lên một bước, lấy áo choàng khoác lên thân mình trần trụi của Tiểu Xuân nói “Mỗ gia thẹn với vong thê, để cho hài nhi chịu tầng này ô nhục! Họ Đàm kia, mau nhận lấy cái chết đi.”
Tạ Khiếu Phong cuống quít nói “Lưu tiền bối, chuyện này còn chưa rõ ràng, ngươi đâu cần nổi trận lôi đình. . . . . .”
Hai mắt Lưu Thế Nghĩa long lên sòng sọc “Có cái gì chưa làm rõ? Con ta tuy rằng ngu ngốc nhưng cũng không phải đến nỗi không nhận ra ai là kẻ hại mình. Tạ minh chủ, ngươi muốn ra mặt thay hắn thì cứ đến đây.”
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên tìm ra chỗ không đúng. Đầu óc Tiểu Xuân vốn hồ đồ, hiện tại lại nói năng rành mạch, tuy rằng ngữ khí rất ngây thơ nhưng rất gọn gàng, so với đứa con ngốc trước đây thì hoàn toàn khác xa. Hơn nữa, hôm đó hắn rõ ràng là bị nhiếp hồn ma nhãn của Đàn Hạo Thanh khống chế…, Nhưng mà trước mặt mọi người, chuyện hài tử mình bị nam nhân xâm phạm bị phanh phui, cho dù hắn có sáng suốt tới đâu cũng không thể không tức giận. Lửa giận công tâm, hắn không kiêng nể mà rút ra Tiểu Tuyết Mau Tình kiếm hướng Tạ Khiếu Phong một kiếm chém tới. Tạ Khiếu Phong cũng nhanh rút đao chống đỡ. Hai người nhất thời hòa mình vào trận đấu. Tuệ Thâm niệm phật, nhìn thấy Đàn Hạo Thanh đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất nên nhíu mày nói “Các vị, Tuyết Y Hầu còn hôn mê bất tỉnh, chúng ta nên thương lượng cách xử trí hắn.”
Tiểu Xuân hoảng hốt, mắng thầm: Đồ con lừa! Mọi người bị ta làm cho lú lẫn mà quên mất chuyện của Thanh ca. Cũng nhờ cái miệng của nhà ngươi.”
Đàn Huyền Vọng vừa mở mắt đã nghe thấy lời vu khống của Tiểu Xuân nên tức đến nỗi sùi bọt mép. Hai mắt hắn sáng quắc, hận không thể giết chết tiểu tử kia ngay lúc này. Tiểu Xuân linh quang thoáng hiện, bỗng nhiên nhớ đến cây trâm ngọc mà Lý Tư Nam trao cho mình trước đó. Hắn nắm chặt cây trâm, vừa lao đến chỗ Đàn Huyền Vọng vừa mếu máo nói “Tên xấu xa, Tiểu Xuân liều mạng với ngươi.”
Đàn Huyền Vọng nghĩ thầm: ngươi chỉ là một tiểu hài tử không biết võ công, ngươi nghĩ có thể đánh bại ta sao? Huống chi Tiểu Xuân lại ngậm máu phun người làm cho hắn vô cùng phẫn nộ “Tới đúng lúc lắm!” Chiết phiến mạ vàng linh động biến chuyển, nhắm vào điểm trí mạng của Tiểu Xuân mà đánh xuống.
Cây trâm ngọc yếu ớt trên tay Tiểu Xuân đưa tới, chỉ cần dụng lực thêm chút nữa là vỡ tan tành. Cảnh tượng này khiến cho Tuệ Thâm hốt hoảng. Hắn thét lên một tiếng “Không được!” rồi đứng chặn trước mặt cả hai.
Trong tình thế chỉ mành treo chuông đó, thân mình Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy một cỗ kì lạ. Xá nữ huyền công trong cơ thể bỗng nhiên vận hành, như tiếng xé gió ở gần bên tai. Độc thủy xuất ra từ đầu ngón tay, truyền đến cây trâm. Hắn một chiêu đánh văng chiết phiến trong tay Đàn Huyền Vọng, đầu trâm lại còn xẹt qua mu bàn tay nam nhân kia.
Tuy chỉ là một vết thương nhỏ nhưng độc chất đã nhanh chóng thấm vào người Đàn Huyền Vọng. . . . . . Cho dù chỉ là dư độc nhưng ba loại kịch độc trộn lẫn nhau, cơ thể ngươi làm sao chịu nổi? Không có công phu Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng, xem thử thiên hạ này ai có đủ khả năng giúp ngươi giải trừ.
Môi Tiểu Xuân thoáng nhếch lên thành nụ cười, không hề tránh né một chưởng của Đàn Huyền Vọng. Hắn bị đánh văng đến bên chỗ Đàn Hạo Thanh đang hôn mê. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng thét của Mạnh Tuyết Quyên “Đừng lại gần!”
Kia mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quần hùng chỉ nhìn thấy Tiểu Xuân giang hai tay ra ôm lấy cơ thể Đàn Hạo Thanh. Hai người dán chặt trên mặt đất, hướng ra ngoài toan chạy trốn, rốt cục té xuống vách đá. Mọi người không nhìn rõ sự việc, chỉ thấy vị Đàm công tử kia ra tay, một chưởng đánh sập vách đá, khiến cho hai người kia rơi khỏi vách núi đen. Lúc này, Lưu Thế Nghĩa cũng dừng tay, cùng quần hùng chạy đến nhìn xuống vách núi. Dưới đó là một vực sâu hàng trăm nghìn trượng, cuồng phong gào thét, mây trôi tràn ngập, sơn cốc đen ngòm không thể nhìn thấy đáy. Hiểm trở thế này, người nào rơi xuống cũng không thể sống được.” Mạnh Tuyết Quyên lã chã rơi lệ “Đứa nhỏ đáng thương. . . . . .” Mọi người cũng đồng lòng rầu rĩ.
Lưu Thế Nghĩa ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt, tức giận thét lớn “Họ Đàm kia, đền mạng cho con ta!” Hắn huy động trường kiềm nhưng đã bị tạ Khiếu Phong chặn lại.
Mạnh Tuyết Quyên oán hận nói “Chư vị anh hùng, theo ta thấy vị Đàm công tử này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hắn vội vã giết người diệt khẩu, chắc chắn là gian tế của Kim quốc. Không bằng chúng ta hợp lực bắt hắn, từ từ thẩm vấn.”
Mọi người ầm ầm đồng ý, ba chân bốn cẳng tiến tới. Quần hùng xúc động phẫn nộ, có người trong lòng tràn ngập căm phẫn. Cục diện lúc này vô cùng rối loạn, không tài nào khống chế được. Mắt thấy loạn đao nhắm mình hướng tới, Đàn Huyền Vọng dù có ba đầu sáu tay cũng thịt nát xương tan. Thẩm vấn? Đơn giản như vậy sao? Tạ Khiếu Phong nhìn thấy tình cảnh này thì không khỏi kinh hãi. Hắn rời khỏi Lưu Thế Nghĩa, đến bên cạnh Đàn Huyền Vọng, kéo tay nam nhân rồi cùng nhau trốn xuống chân núi.
Ánh mặt trời bỗng nhiên bị phủ bởi một màu ảm đạm. Không khí nơi Kì Tú Phong cũng đột nhiên trở nên buồn bã.
Tuệ Thâm đứng ở vách đá, tay cầm thanh ngọc trâm, mâu quang chớp động, cũng không nhớ rõ lúc nãy tiện tay đoạt trâm có lỡ tay đánh trúng Tiểu Xuân hay không, chứ Đàn Huyền Vọng bị trọng thượng, lấy đâu ra khí lực to lớn như vậy? Nhưng hắn cũng không dại dột mà đứng ra minh oan cho Đàn Huyền Vọng làm chi. Hắn đứng đó, miệng lẩm nhẩm kinh phật, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.