Dark Desiring

Chương 7: Chương 7




Nhà thờ nhỏ trông thật đẹp với rất nhiều loại hoa ở dọc theo các bức tường, mùi hương gần như khiến cái nóng giữa trưa chán ngấy. Helen yên lặng tự hỏi lần cuối cùng lễ cưới tổ chức ở đây là khi nào – có lẽ là đám cưới của Simonetta. Sau cuộc trò chuyện với bà vào sáng nay, sự buông xuôi định mệnh đã choáng hết các giác quan của cô, và nó giúp cô có thể trải qua lễ cưới mà không lo âu gì.

Chỉ có những gia đình gần gũi và công nhân vùng đó có mặt, nhưng nhà thờ bé nhỏ dường như quá tải. Khi Carlo đeo chiếc nhẫn vàng thanh lịch vào ngón tay cô, và cô đáp trả hành động đó, cô nhận thấy những đường nét ngạo mạn lạnh lùng của anh và trong giây lát cô tưởng mình đã thấy nét dịu dàng trong đôi mắt anh, nhưng ngay sau đó bỏ ngay ý niệm đó. Nụ cười chiến thắng cay đắng hằn lên trên môi anh khi anh cúi đầu hôn nhẹ lên lông mày cô.

Họ tay trong tay rời khỏi nhà thờ, những lời chúc mừng của toàn bộ khách mời vang lên trong tai họ. Carlo mặc một bộ đồ lịch sự thanh lịch nhất, kèm theo một chiếc mũ, trong khi Helen không ý thức được trông cô đáng yêu thế nào : theo tưởng tượng của mọi người đàn ông, ở trong đại dương những dải ăng ten bồng bềnh, cùng mái tóc vàng đổ xuống vai. Máy ảnh nháy không ngừng, mọi người ở đó đều quyết tâm có được bức ảnh của chính họ trong dịp này cũng như những nhà nhiếp ảnh chính thức.

Tại nhà của cha anh, cô được giới thiệu với mọi vị khách để mà sau nụ cười lịch sự cuối cùng cô cảm thấy như mình đã bị dán chặt vào một chỗ. Bữa ăn thật tuyệt vời, và những li sâm panh ngong nhất chảy vào người cô như nước lã. Rõ ràng đó là một buổi lễ tuyệt vời, đám cưới của con trai của ngôi nhà này. Cha của Carlo trông rất hài lòng và uống quá nhiều tới mức Helen đã nghĩ đến việc ông say đến mức ngã khỏi xe lăn, và mỉm cười với suy nghĩ ấy.

Carlo đóng vai là một chú rể hạnh phúc rất tuyệt vời, chưa từng để cô lại. Nếu cô không thật sự biết có lẽ cô cũng tưởng đó là cái nhìn quan tâm của anh, và những cái chạm nhẹ nhàng lên vai cô.

Hết giờ này tới giờ khác, cô đã bắt đầu nghĩ buổi chiều sẽ không bao giờ kết thúc. Vậy lên thật nhẹ nhom khi cô cho phép Carlo giúp cô đi vào xe cưới. Một nụ hôn từ cậu em trai và bà, người sẽ rời khỏi đó vào buổi tối, một cái vẫy tay cuối cùng với đám đông tụ tập, rồi Tommaso lái xe đưa họ đi.

Sự nhẹ nhọm của cô thật ngắn ngủi, khi cô nhớ ra còn có tiệc chào mừng ở Palermo. Khoảng vài trăm bạn bè và đối tác của gia đình Manzitti tập trung ở Hilton Palermo, đợi họ để chúc mừng cặp đôi hạnh phúc.

Sau khi cô hỏi những điều cần thiết cho cuộc chào đón thứ hai Carlo trả lời nhanh. “Sức khỏe của cha anh không cho phép ông tham gia những bữa tiệc lớn, nhưng cái tên Manzitti thì rất nổi tiếng ở trên đảo này và người ta mong đợi môt bữa tiệc chào mừng lướn. Quá nhiều người sẽ thấy bị xúc phạm nếu không được mời tham gia trong những buổi lễ ấy.”

Căng thẳng bắt đầu hình thành trong người Helen khi họ đi qua tuyến đường chính vào Palermo. Cô giơ tay lên đầu và bỏ chiếc mũ lớn ra, gạo được để trong vành mũ bắn vào người Carlo khi cô làm vậy.

“Ném những thứ này ra khỏi anh ngay, cara?” Anh mỉa mai nói. “Anh hi vọng đó không phải là một điềm báo cho những thứ đến sau này.”

Bụng Helen quặn đau trước lời nói của anh, nhắc nhớ đến đêm tân hôn như thể một lời đe dọa cho những dây thân kinh đã căng lên của cô. Sự im lặng dường như kéo dài đến đáng sợ, và cô nói đầu tiên cô nghĩ tới. “Mấy giờ rồi?”

Một nụ cười nhạo báng vang lên chào mừng câu nhận xét của cô. “Đừng lo lắng, Helena, em vẫn có một vài giờ ân sủng. Anh đã đặt riêng một dãy phòng ở khách sạn cho việc sử dụng riêng tư của em. Anh đã nghĩ chúng ta sẽ có một hai giờ nghỉ ngơi,” anh nhạo báng, “ trước buổi tiệc, nhưng may mắn cho em chúng ta đến muộn. Khách chắc đang đến đó hết rồi.”

Cô thở phào khi nhận thấy chiếc xe đang dừng lại. Họ đã đến khách sạn.

Một lần nữa Carlo choàng lên chiếc áo của người chồng tận tâm khi anh đưa cô đến bàn tiếp tân. Anh đẹp trai như một diễn viên không thua kém gì Olivier. Từ bộ com lê bằng lụa xám, tới đôi giày đóng thủ công, anh tỏa ra một hương vị đàn ông quyến rũ mà không cần cố gắng gì.

Helen không thể không thấy những cái nhìn ghen tị của hầu hết đàn bà ở đó. Nụ cười rồng tuêch dâng lên rồi lại chết nghẹ nơi cổ họng cô. Chúa ơi, nếu họ biết chuyện, cô sẵn sàng đổi vị trí này cho bất cứ người nào trong số họ.

Cô càng thấy căng thẳng, và cũng chẳng khá hơn khi Carlo biết được chuyện. Anh cười và đùa với tất cả mọi người và sự tính toán lặt vặt rõ ràng nhưng cẩn thận không để cô lại một mình. Cô tự hỏi sao lại vậy điều đó cũng chỉ khiến cô để ý tới sự mỉa mai trong đôi mắt đen của anh khi chúng lướt qua cô. Tối nay anh sẽ có được cô, dù sẵn lòng hay không, và cô muốn hét lên vì ý nghĩ ấy. Một tuần trôi qua anh đã khoác lên mình bộ mặt lạ thờ ơ lạnh đãm khiến cô có cảm giác an toàn giả, nhưng giờ anh chẳng cần cố gắng để che đậy ý định của mình. Cứ khi nào anh nhìn về phía cô, môi anh cong lên nụ cười đầy dục vọng.

Helen uống hết ly sâm panh trong tay, và ngay lập tức lấy một li khác. Chiều nay cô uống có chút ít và còn ăn ít hơn nữa, nhưng lúc này cô tuyệt vọng muốn có một chút can đảm, thậm chí dù nó chỉ đến từ một chai rượu. Cách cư xử của Carlo khiến cô không thể giải thích. Cô chắc chắn anh căm ghét cô.

Vài ngày trước họ hiếm khi trò chuyện, và khi họ có nói chuyện với nhau anh cũng không cố che đậy sự hận thù cay đắng. cô không để tâm đến nó chỉ chú tâm thúc đẩy sự tự tin trong hợp đồng mà họ đã đạt được. khi cô nghĩ đến đêm tân hôn, cô đã tưởng tượng đến cặp đôi máu lạnh, nhanh chóng đạt được và cái thai là kết quả ngay sau đó. Giờ cô không còn dám chắc nữa. vì bằng mọi cái nhìn cái chạm Caeelo đang làm tốt nhất để khiến cô cảm nhận được anh, và tồi tệ hơn nữa, anh đã thành công.

Cô biết ơn nhìn theo một người phục vụ đang qua đó, và đặt cái ly trống rỗng vào khau, lấy một ly đầy, uống hết nó chỉ bằng hai lần uống. Cánh tay Carlo vòng qua eo cô, ngón tay của anh đốt cháy cả da thịt cô xuyên qua lớp vải quần áo khi anh giữ chặt lấy, kéo cô lại gần bên anh. Cô có thể cảm nhận được chiếc đùi cơ bắp, có lẽ cứng rắn chạm vào cô, và không thể làm gì để kiểm soát cơn run dâng lên trong cô. Có lẽ uống rượu không phải là một ý tốt, chỉ tạo ra phản ứng đối lập với cô mong muốn. Thay vì cho cô dũng khí, cô cau mày nghĩ, nó chắc hẳn đã giảm sự chống đối của cô.

Sau đó Carlo cúi xuống hướng về phía cô, và giả ngửi bên tai cô, anh nghiêm khắc thì thầm, “Uống thế đủ rồi, mia sposa ( cô dâu của tôi). Anh không định đưa một người say vào giường đâu.”

Tinh thần chống đối của cô dâng lên. “ Có khó gì đâu. Anh chỉ phải ngủ một mình thôi,” cô độp lại, cố gắng thoát ra khỏi sự nắm bắt của anh.

“Ồ, ồ! Bất đồng chính kiến rồi à, và buổi tiệc chào đón vẫn chưa kết thúc đâu,” một giọng nam quen thuộc cắt ngang trước khi Carlo có phản ứng chống lại lời nhận xét của Helen.

Helen lặng lẽ rên rỉ khi nhận ra người đàn bà đứng trước mặt họ. Nụ cười rạng ngời trên đôi môi hồng ngọc đi ngược lại với cái nhìn ác ý, khi chúng lướt qua Helen, đến bên Carlo với niềm khao khát.

“Caterina, thật vui cô đã tới dự! Cho phép tôi giới thiệu vợ của tôi,” Carlo ngân dài, lờ đi ẩn ý đầu tiên của người phụ nữ.

“Oh, không cần đâu, Helen và tôi từng gặp nhau. Cô ấy không nói cho anh biết sao?” Cô ấy thủ thỉ, một bàn tay nhỏ bé vòng qua chiếc tay còn rảnh rỗi của Carlo.

Carlo nhìn Helen, một bên lông mày cau lại nghi hoặc, và cô chỉ có thê nói, “Đúng, chúng em từng gặp nhau.”

Caterina bằng cái giọng đầy gợi cảm nói tiếp, “Cho phép tôi chúc mừng cô, Helen. Tuần trước Stephano, và tuần này cưới Carlo. Cô phải chỉ cho tôi bí quyết đó,” cô ta hỏi đầy ẩn ý.

Helen đỏ mặt vì lời nhận xét, bực bội nhìn về phía người chồng mới cưới, nhưng anh dường như vui vẻ trước ác ý của một người đàn bà khác, và vui vẻ đáp lời, “À, Caterina, cô chẳng thay đổi gì, luôn cố gắng gây rồi. Stephan đang theo đuổi Helen giúp tôi… chẳng có gì khác.”

Anh thiên vị với người phụ nữ nắm lấy tay anh bằng một nụ cười, cô ta đáp trả với cái giọng khàn khàn. “Anh biết tôi rất rõ mà, caro ( = dear, anh bạn thân mến).Cô phải tha thứ cho câu đùa nho nhỏ của tôi Helen ạ, nhưng Carlo hiểu mà. Anh ta và tôi là kiểu …bạn cũ.” Từ bạn được nói chỉ đủ do dự để khiến Helen không thể nghi ngờ rằng họ từng là tình nhân. “Nhưng nghiêm túc mà nói, Helen, tôi mong cô sống tốt nhất, và tôi hi vọng cả hai hạnh phúc.”

Helen nghĩ, đồ chó săn nói dối, khi lịch sự nói cám ơn. Carlo chẳng giúp gì, vui vẻ đứng lắng nghe cuộc trao đổi, một nụ cười giễu cợt hiện trên gương mặt đẹp trai của anh. Helen có thể chớp cơ hội để tuột khỏi vòng tay của anh, nhưng đã không làm thế.

Carlo dẫn cô tới giữa phòng, cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô.

“Anh nghĩ anh đang làm gì thế hả?” Helen thì thầm, nhận ra ánh mắt của mọi người dán lên họ.

Carlo mỉm cười với cô, nói nhỏ, “người ta mong chờ chúng ta bắt đầu màn khiêu vũ, nên vứt cái vẻ cau có khỏi mặt em đi, không người ta có ấn tượng xấu đó.” Anh đang siết chặt vòng tay khi anh nói, chiều dài cơ thể anh chạm mạnh vào cô.

Có lẽ chính là sâm panh, hay có lẽ là sự thách thứ của một người đàn bà khác, helen không biết nữa, nhưng cô không còn ý phản kháng lời mời rành mạch trong đôi mắt đen của Carlo. Cô thư giãn bên anh, gục đầu lên vai anh khi họ di chuyển hoàn hảo trong bản nhạc tình yêu đầy lãng mạn.

Buổi tối diễn ra giống như một giấc mơ với Helen. Carlo ngồi cạnh cô, nhận lấy một vài lời nhận xét hơn cả thô tục của bạn anh bằng sự hài hước vui vẻ mà Helen không thể chống lại nổi. Nụ cười hiện lên trong đôi mắt sáng của anh trước một lời nhận xét ngắn gọn như vậy, cô bị mắc kẹt và cường độ cảm xúc ấy giữ chặt khi cô trông thấy chúng ở đó. Carlo chầm chậm cúi xuống bên cô, bờ môi anh nhẹ nhàng lướt trên môi cô, thì thầm để chỉ cô nghe thấy tôi, “Anh nghĩ đến lúc chúng ta rời khỏi đây rồi Helena.”

Helen đứng trước một chiếc giường lớn trang trí công phu, tê liệt không thể nghĩ gì cả. m thanh chiếc cửa mở ra phá vỡ lối đi của cô và cô quay lại thấy Carlo chốt khóa cửa. Tim cô đập loạn khi anh bước về phía cô, cởi áo khoác ngoài và cà vạt. Anh chỉ dừng lại trước cô có vài cm, rồi chầm chậm cửi áo sơ mi.

Cô nhìn anh, như bị mê hoặc khi anh kéo nó qua bờ vai rộng và ném nó xuống sàn nhà, đôi mắt cô đi theo tay anh khi nó di chuyển xuống chiếc thắt lưng bên quần.

“Em không định đi ngủ ở đó, phải không?” Carlo hỏi nhỏ, để một ngón tay dưới đường viền trên vai của váy cô.

“Kh – không, không.” Cô thì thầm khi tay anh giữ lấy vai cô.

“Hãy để anh giúp em, cara.”

Cô bất lực đứng im khi anh nới lỏng chiếc khăn mềm mại qua vai cô xuống eo cô và thấp xuống đầu anh, nhẹ nhàng chỉ chạm vào phía trên rải đăng teo tạo thành đường viền quanh ngực cô. Helen nhẩy lên như thể bị bỏng, nhưng không thể quay đi.

Cô đã đồng ý với anh chuyện này, cô tự nhủ vậy, nhưng hợp đồng của họ không bắt cô ở trong vòng tay anh, mà chính khao khát đau đớn cảm nhận bờ ngực cơ bắp rắn chắc trên những đường cong nhạy cảm hơn của cô. Môi cô tự nguyện tách ra khi anh hôn cô một nụ hôn dài đầy khao khát.

Cô cảm nhận được váy rơi xuống sàn khi cô đưa tay lướt qua làn lông mềm mại ở ngực anh để ôm lấy cổ anh, kéo dài nụ hôn. Cô biết vậy là sai, nhưng không thể chống lại sức hút mạnh mẽ đầy nam tính của anh.

Carlo kéo cô vào trong vòng tay, thì thầm những từ ngữ cô không thể nói được. đặt cô lên giường, anh anh chóng cởi bỏ chỗ quần áo còn lại và lên cùng cô. Trong ánh đèn mờ của că phòng, vẻ đẹp của cơ thể khỏa thân của anh là thứ kích dục mạnh với tâm trí kinh ngạc của cô. Anh dựa vào người cô và cô quan sát anh trong một loại phim hoạt hình bị cấm, anh lần lượt cửi bỏ quần áo bên dưới của cô, giờ bao phủ lấy cô bằng cơ thể nóng bỏng và những nụ hôn nhẹ nhàng, từng mảnh quần áo mỏng manh đều bay xuống sàn nhà. Sau đó miệng anh lại tìm kiếm miệng cô, lưỡi hộ chạm nhau và thăm dò, ngấu nghiến lẫn nhau.

Tay Carlo đặt trên ngực cô dày vò chúng buộc chúng lớn lên hết cỡ, nụ hoa cô cứng lại vì khao khát. Miệng anh chạm vào cái đau đớn đầu tiên, sau đó là cái còn lại, cho đến khi cô mê sảng với một nỗi kích thích giác quan duy nhất anh có thể khuấy động trong cô. Tay cô nắm chặt lấy vai anh như một phản ứng co thắt khi cơ thể cô cong lên dưới anh. Anh hạ thấp người xuống bên cô, cho phép cô cảm nhận toàn sức nặng của anh, thì thầm những câu yêu thương khàn khàn bên cổ cô. Tiếng tim đập nặng trịch của anh hòa nhịp với tiếng tim đập thình thịch của cô.

Mắt cô mở to khi tay anh trượt vào giữa hai cơ thể họ khum lấy cái gò mềm mại chắn ở cánh cửa tới chỗ nữ tính của cô, những ngón tay dài tìm kiếm vuốt ve. Cô nhìn vào gương mặt đẹp trai của anh, giờ đang đỏ bừng lên vì đam mê, đôi mắt đen lấp lánh vì ham muốn khó kiểm soát.

“Anh muốn em, Helena, anh muốn em… anh không thể đợi thêm nữa.”

Cô không thể nói gì, cổ họng cô nghẹn lại vì cảm xúc, nhưng cô chầm chậm kéo đàu anh xuống với cô, ra dấu là cô chấp nhận. Đôi chân dài của cô quấn quanh hông anh.

Anh nhanh chóng nới lỏng bản thân một chút, rên rỉ, “Chúa ơi, anh đã đợi chuyện này sáu năm rồi.”

Trước những câu nói của anh Helen sững người lại, mọi cơ bắp trong cơ thể siết chặt từ chối ngay tức thì. Sao anh có thể như vậy? tâm trí cô gào thét. Sáu năm trước anh đã đính hôn với Maria. Làm sao anh có thể nhắc cô nhớ tới sự trả thù của anh vào lúc này.”

“Ôi, không. KHông! Đừng làm vậy với anh,” Carlo khàn khàn đáp lại, nhìn vào đôi mắt xanh mở to của cô.

Những câu giải thích dâng lên trong cổ họng cô nhưng không thể phát ra khi miệng anh chiếm lấy miệng cô, trong khi cơ thể anh càng ngày càng vào sâu, cuối cùng lấy đi sự đáp trả mà cô không thể nào giấu nổi. Cơ thể to lớn của anh run lên mất kiểm soát, sau đó anh kéo ra khỏi cô để nằm xuống bên cạnh, hơi thở gâos chỉ là một dấu hiệu cho chuyện gì vừa diễn ra.

Helen quay lưng lại phía Carlo. Cô thấy hoàn toàn suy sụp, bị lợi dụng. Sự tổn thương còn mạnh hơn so với những gì cô tưởng tượng ra. Một bàn tay cơ bắp chạm vào vai cô, và Carlo hỏi nhỏ, “Em không sao chứ, mia cara?”

Kiêu hãnh khiến cô đẩy tay anh ra, và cô đáp lại giọng chế giễu cay đắng, “Tôi hi vọng tôi có sao đó! Tôi đã cầu nguyện là tôi có thai luôn, để mà không bao giờ phải chấp nhận sự động chạm của anh nữa.”

Cô nhảy ra khỏi giường, đi thẳng tới phòng tắm trước khi anh có thể chặn cô lại. Cô khóa cửa và nước mắt bắt đầu chảy tràn trên má, cú sốc của những ngày qua, cùng với sự trống rỗng dai dẳng trong lòng, kết hợp lại khiến cô hoàn toàn suy sụp.

Cuối cùng cô bước vào bồn tắm, và vặn nước hết cỡ, cô chà xát cả cơ thể, cố gắng xóa bỏ cái động chạm của anh lên da cô. Lấy một cái khăn bông lớn, cô lau khổ người, sau đó cẩn thận mở cửa đi vào phòng ngủ. Tiếng thở đều đều của Carlo cho cô biết anh chắc hẳn đã ngủ, và cô nhón chân bước qua phòng đến bên cửa. Cô nhìn nhanh lên giường. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng là ánh trắng chiếu qua cửa sổ.

Carlo đang nằm thẳng, một tay đè lên gối, một tay khác duỗi sang một bên giường, để trên nơi anh đã ném quần áo xuống. cô lặng lẽ đi đến phía giường còn lại, và cẩn thận chui vào trong chăn. Carlo có quay người một lần, nhưng may sao anh không tỉnh giấc. Helen nằm đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không, tự hỏi liệu có một cô gái khác có một đêm tân hôn khủng khiếp như vậy không cho tới khi cô chìm vào giấc ngủ.

Cô trở mình, lười biếng mở mắt, và một lúc lâu sau cảm nhận được hơi ấm và sự thoải mái của một bờ vai mạnh mẽ dưới đầu cô, và cánh tay vòng qua eo cô. Rồi kí ức quay lại, và những việc xảy ra đêm hôm trước choáng lấy tâm trí cô. Cô giật mình ngồi dậy khi việc nhận ra cánh tay đó là của ai khiến cô đau đớn.

Sau đó cô nhanh chóng ra khỏi giường, khi giọng ngái ngủ của Carlo kéo dài ra, “Rất đẹp,” nhắc cô nhớ tới mình đang trần truồng. cái khăn tắm cô quấn quanh người đêm qua đã nằm ở đâu đó quanh giường.

Cô đỏ bừng mặt, nhịp tim tăng lên. “Tôi muốn thức dậy!” Cô kêu lên, đẩy cánh tay ôm lấy cô ra.

“Gì phải vội vậy Helen? Sophia và Tommaso đi nghỉ cuối tuần. Chỉ có chúng ta tự vui vẻ thôi,” anh lộ nguyên hình, kéo cô lại gần hơn, hơi thở anh phả vào má cô khi nói chuyện.

“Anh chẳng thể làm được gì khiến tôi vừa lòng,” cô chế nhạo, một lần nữa cố gắng đẩy tay anh ra khỏi người cô.

Ngón tay anh giữ chặt lấy eo cô khi anh chống một khủy tay nhìn gương mặt đỏ bừng tức giận của cô.

“Đó có phải là một thách thức không, mia sposa?” Anh hỏi, cười mắt sáng lên vì niềm vui ác ý.

“Như thể tôi sẽ dám thách thức ông Manzitti vĩ đại vậy!” Cô mỉa mai, quyết tâm không bị quyến rũ chấp nhận nét quyến rũ rất nam tính của người đàn ông này, trong khi tự thừa nhận rằng đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Chồng cô trông trẻ hơn nhiều và rất thu hút vào sáng nay, với mái tóc xõa xuống vầng trán rộng, và lớp râu chỉ mọc sau một ngày làm đen cằm của anh. Nụ cười biến mất khi cô nhìn anh.

“Sáng nay em rất dũng cảm đó. Tối qua không dạy em điều gì sao?” Anh lạnh lùng hỏi.

Cô vẫn cố thoát khỏi tay anh, nhưng không thành công, Helen gào lên, “Tôi không thể chịu nổi khi anh chạm vào tôi!”

Trước sự ngạc nhiên của cô Carlo không nói gì chỉ đơn giản bỏ tay ra khỏi eo cô. Nhưng trước khi cô có thể di chuyển anh xoay người, giữ cô dưới anh. Vẫn không nói gì khi anh vui vẻ tìm hiểu cô như thể anh chưa từng nhìn thấy cô như vậy, với khuôn mặt đỏ ửng nổi loạn, mái tóc vàng dài tạo thành một mớ hỗn độn bên gối.

Ánh hưởng của cơ thể trần của anh, chạm vào cơ thể cô từ ngực tới chân, là một ảnh hưởng khủng khiếp với nhịp tim của Helen, và mắt anh đi xuống tới cổ cô, và xuống dưới, và tự cô thấy ghét nhịp tim đập nhanh bên cổ cô.

“Vậy, tôi khiến em kinh tởm sao? Em không thể chịu nổi khi tôi chạm vào em?” Anh mỉa mai hỏi. “Nói dối… em không phải làm tôi giận đến mức phải làm tình với em. Hãy thử yêu cầu tôi nhẹ nhàng xem,” anh mỉa mia, di chuyển xuống dưới khi nói vậy.

Tác động lên giác quan của Helen rất lộn xộn, khi nụ hoa của cô cứng lại dưới bờ ngực rộng của anh. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai tối sầm ở phía trên cô, cơ thể cô run lên khi hiểu ra. tại sao cô lại mắc bẫy anh? Cô chẳng có nghĩa lý gì với anh, và cô biết điều đó.

Quay đầu qua một bên cô thì thầm giọng nhẹ nhàng hơn nhiều, “Làm ơn, em có thể thức dậy lúc này không? Không cần xem xét lại bài học đêm qua đâu.”

“Đồ nhát gan,” anh thì thầm nhỏ khi môi anh tìm thấy nhịp đập điên cuồng ở cổ cô, anh hôn cô sau đó nhẹ nhàng lướt từ cổ cô đến môi. Lưỡi anh đi vào tận khóe miệng cô.

Cô run lên trước sự vuốt ve của anh, nhưng không quay đầu lại, và nói, “Anh sẽ để em một mình chứ?”

“Không đâu cara mia. Có lẽ đêm qua anh có chút thô lỗ, nhưng giờ em đã học được nhiều điều rồi đó nếu em tưởng tượng em có thể để anh đi xa như anh có thể, vậy hãy bắt đầu chơi trò chơi. Nhưng đừng lo lắng,” anh kéo dài giọng. “GIờ anh sẽ chỉ cho em xem nó có thể làm gì cho chùng ta.”

Đã sang buổi chiều trước khi Helen ở một mình trên giường. những giờ qua là cả sự khám phá và dằn vặt mà cô không thể tưởng tượng sẽ có vào ngày hôm qua.

Carlo đã làm tình với cô với quyết tâm chậm rãi đầy gợi cảm như nhạo báng khi cô cố gắng nằm cứng nhắc trong vòng tay anh. Kéo tay cô qua đầu bằng một tay anh, anh đã nhập vai như một chuyên gia tình dục khi cư xử với cơ thể cô, lấy đi sự kiềm chế của cô với bàn tay kiềm chế của anh. Bằng môi, lưỡi và răng anh đã khám phá mọi cm của cơ thể cô, những ngón tay dài thăm dò mọi chỗ bí ẩn của cô cho đến khi cô nằm run rẩy trước mỗi ngọn lửa không bao giờ dừng lại, và máu cô nóng chảy trong huyết mạch.

Anh đã đưa cô đến bờ vực lần nữa rồi chỉ giữ cô lại cho đến khi Helen xấu hổ van xin anh hãy chiếm lấy cô. Sự sở hữu cuối cùng của anh lên cô là một lần khám phá, tất cả chống đối đều bị quên lãng khi anh đi sâu vào trong cô. Cơ bắp của cô cứng lại quanh anh, thúc đẩy anh cho đến khi thế giới nổ tung quanh cô thành hàng triệu mảnh. Cơ thể họ khóa lại ở đỉnh điểm vụn vỡ không thể khước từ.

Cuối cùng anh rời khỏi cô, lời nói lúc ra đi lặp lại trong đầu cô. “Em là vợ anh Helena. Là của anh, hiểu không?”

Cô hiểu hoàn toàn …

* * *

Cô thấy nhẹ người khi nhìn thấy anh lái xe đến Palermo vào sáng thứ Hai. Sophia và Tommaso đã quay lại, với tất cả những nụ cười và lời chúc mừng, và sau khi căn dặn Sophia vài điều Helen quay lại phòng ngủ. Lúc trước cô vội vã mặc quần áo, lý do của sự vội vàng ấy khiến má cô đỏ bừng.

Cô đã thức dậy đóng cửa, và ở một nơi không có sự bảo vệ giữa giấc ngủ và hoàn toàn tỉnh táo, cô đã trông thấy, bất ngờ khi Carlo hoàn toàn không ý thức được tình trạng khỏa thân của anh, đã di chuyển quanh phòng ngủ thu lại quần áo của anh. Mặt trời lúc sáng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ vẽ lên những đường nét mạnh mẽ nam tính dưới cái sắc vàng nhạt, mái tóc đen của anh vẫn ướt rối bù.

“Xin lỗi, sáng nay anh không có thời gian, nhưng hãy giữ suy nghĩ đó đến tối nay được chứ?” Anh nói mỉa mai.

Giật mình vì sự nghiên cứu lén lút của cô với cơ thể cơ bắp của anh, cô nhìn thẳng vào gương mặt anh, sự thích thú trong đôi mắt đen bảo cho cô biết anh đã nhận ra sự tán thưởng đầy ấn tượng của cô đối với thân hình khỏa thân của anh. Cô nhảy nhanh xuống giường và chạy vào phòng tắm, khi tiếng cười của anh vẫn vang lên bên tai.

Hai ngày trước không khó khăn như cô nghĩ. Sau khi anh để lại mình cô trên giường vào thứ Bẩy, cô đi tắm. Sau đó mặc một bộ áo dài bông đơn giản, cô bước xuống lầu. Cô phải tập trung mọi niềm kiêu hãnh để bước vào nhà bếp, âm thanh trong đó nói cho cô biết Carlo ở đó.

Chuẩn bị đón chào niềm chiến thắng mỉa mai của anh, cô bất ngờ thấy anh đứng cạnh một chiếc chảo ở trên lò nướng, rõ ràng đang nấu gì đó. Khi cô bước vào phòng Carlo liếc nhìn qua và hỏi, “Trứng cháng và khoai tây chiên được chứ? Hãy ngồi xuống, chúng ta sẽ không được ăn ngay đâu.”

“Vâng,” Helen ngạc nhiên đáp lại.

Cô kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống bên một chiếc bàn gỗ thông lớn, mắt nhìn dán vào cái lưng rộng của anh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay và chiếc quần bò bó chặt, đeo một chiếc tạp dề ở eo. Cô thấy khó tin khi anh cũng chính là người đàn ông đã kết hôn với cô hôm qua. Cô nhanh chóng hạ tầm nhìn xuống bàn khi Carlo đặt đĩa thức ăn trước mặt cô và ngồi xuống phía đối diện. Mắt cô mở to, cái miệng lịch sự của cô khẽ nhếch lên hình thành một nụ cười khi cô để ý đến chỗ giữa bàn. Một cốc cà phê lớn cùng với một bông hồng đỏ đẹp tuyệt vời đặt ở trong nó.

Carlo theo sau ánh mắt cô, buồn bã nói, “Ý nghĩ ở đây, nhưng không may bình hoa không có. Anh không biết Sophia giữ cái thứ chết tiện này trong nhà bếp.”

Nụ cười của Helen chuyển thành tiếng cười khúc khích nhỏ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt họ gặp nhau, niềm vui thuần túy sáng bừng len giữa họ. Helen biết chính xác anh muốn nói gì, Sophia đã cho rằng đây là lần đầu tiên Helen đến đó và bà không thích ai khác trong nhà bếp của bà.

“Tiếp tục nào, grup’s up kẻo nguội,” Carlo nói, lấy dao và dĩa của anh và bắt đầu ăn. (grup’s up : đào lên)

“Anh học câu nói đó ở đâu thế?” Helen hỏi miệng đầy trứng.

“Grup’s up” là một phần hiếm gặp trong khóa học tiếng Anh chuẩn. Anh đã ở LSE ( London School of Economics: Trường kinh tế ở Luân Đôn) ba năm, và ở cùng phòng với hai gã người Manchester ở phố Earl. Anh nghĩ anh học được khá nhiều tiếng Anh từ họ hơn những gì anh đã học ở trường kinh tế,” Carlo nói, cười ngoác miệng. “Dù không phải vậy, có lẽ là ngôn ngữ của Nữ hoàng.”

“Em không biết anh học đại học ở Anh,” Helen nói, ngạc nhiên. “Em cũng tới LSE học, nhưng chỉ được một năm.” Sau đó cô ngừng lại.

Cô đang nghĩ gì chứ? Một Carlo thoải mái thân thiện còn nguy hiểm với sự ổn định trong tình cảm của cơ hơn cả một người đàn ông lạnh lùng của tuần trước. Và còn khó chống lại nữa.

“Em thích cuộc sống trong trường đại học chứ?” Carlo hỏi, rõ ràng không để ý đến sự dừng lại nhanh chóng của cô. “ Anh biết anh rất thích. Bọn anh có những khoảng thời gian tuyệt vời dạo quanh Luân Đôn. Những bữa tiệc suốt đêm nơi bọn anh có thể uống rượu và đặt luận lệ cho cả thế giới, không thể nhớ nổi một từ nào vào sáng hôm sau.”

Cô nghĩ đến hình ảnh Carlo là một cậu sinh viên say xỉn thấy không thể cưỡng lại được. “Anh đã say thật sao? Em không thể tưởng tượng ra hình ảnh anh say xỉn thế nào đó,” cô vui vẻ thốt lên.

“Ồ, anh khẳng định với em đó. Nhưng em thì sao? Em chưa có già như vậy. Anh chắc chắn cuộc sống sinh viên của em không thay đổi nhiều lắm.”

“Em thật không biết nữa. Em chưa bao giờ tham gia vào phần xã giao. Có lẽ vì em không ở trong ký túc, nhưng phải đi đi về về hàng ngày,” Helen thấy mình đang giải thích.

“Và anh cá đó là ý của cha em.” Carlo dứt khoát chỉ rõ, đẩy cái đĩa sạch trơn của anh sang một bên, và mỉa mai nhìn chằm chằm vào Helen. “Không chối bỏ sao, cara.”

“Em không biết anh muốn ám chỉ điều gì,” cô giả bộ lầm bầm. “Chúng ta có thể đi xem dãy nũi Etna vào chiều nay không?” Cô hỏi, cố gắng chuyển chủ đề.

“Có thể, sao lại không chứ? Anh luôn thích làm hướng dẫn viên cho em.” Chấp nhận việc đổi chủ đề nhanh chóng mà không nói gì, và anh đưa tay qua bàn cầm lấy tay cô, để lòng bàn tay cô dưới tay anh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, thích thú nói thêm, “ trong mọi việc.”

Cơ thể cô tràn ngập hơi ấm từ cái chạm của anh. Cô rụt tay lại và đứng dậy, gần như làm đổ ghế vì vội vã.

Carlo cười, và bước vòng quanh bàn cầm lấy tay cô nói. “Tiếp tục nào Helena. Anh có một chiếc xe mới. Anh chỉ mới đặt nó và tuần trước, và anh khao khát muốn chạy thử. Em có thể có vinh dự là hành khách đầu tiên đó.”

Chiếc xe mới màu đen sáng bóng, chậm chạp, bánh xe dường như quá to. Nó trông giống thứ vũ khí chết người hơn là một chiếc xe hơi dưới con mắt không hiểu biết của Helen.

Giờ tiếp theo trôi qua theo vòng quanh mù quáng của màu sắc và tốc độ. Hiếm khi Carlo buộc phải đi chậm lại để nhìn toàn cảnh sinh động của vùng quê. Cuối cùng khi anh đỗ xe ở giữa một cánh đồng của tất cả mọi nơi cô không còn hơi để hỏi tại sao, trước khi anh kéo tay cô và đưa cô qua đồng cỏ gồ ghề, tới nơi một chiếc máy bay đang đợi.ư

Khi kéo tay anh cô la lớn, “Đợi đã Carlo! Sao lại làm vậy? Chúng ta sẽ đi đâu?”

Anh xiết chặt vòng tay quanh eo cô rồi đẩy cô vào buồng lái đang để mở, và nói. “Em muốn đi ngắm núi Etna, nên xe ngựa của em đang đợi đó, quý bà của anh ạ.” Anh nhảy lên cùng cô rồi bật cười khi nhìn thấy niềm háo hức bất ngờ hiện lên trên gương mặt đáng yêu của cô.

“Nhưng em nghĩ chúng ta sẽ đi bộ.”

“Không, Hôm nay đã quá muộn để làm chuyện đó. Nhưng Nico đã ở đây tốt bụng giúp chúng ta có được tầm nhìn của loài chim.”

Hình ảnh của ngọn núi lửa từ trên không quá tuyệt vời đến mức lời nói không thể nào diễn tả được hết, họ cũng không thể nói chuyện vì tiếng ồn. Nhưng Helen say sưa quan sát khi Carlo lặng lẽ chỉ cho cô nhiều miệng núi lửa khác nhau. Khi họ lươn quanh đỉnh núi, hơi nóng rõ ràng hiện ra ở chỗ rất sâu, mùi lưu huỳnh gần như áp đảo, và Helen phấn khởi nhưng cũng rất vui mừng khi đáp xuống mặt đất. Khoảng sau nửa giờ đồng hồ ở bầu không khí nặng nề ấy, cô thở phào hít thở không khí trong lành của vùng quê.

Quay trở lại xe xe carlo nói,” Anh biết có một nhà hàng nhỏ khá ngon ở dọc theo con đường này. Chúng ta có thể dừng lại ăn tối.” Nhìn nghiêng qua cô, anh nói thêm, “Trừ khi em thích quay lại nhà, chúng ta sẽ tự nấu ăn.”

Cô khó chịu nhìn anh, cắn môi dưới. Tâm trạng hổ hởi của Carlo vào chiều nay đã khiến cô quên đi quá khứ, và họ đã thư giãn trong một khoảng thời gian, là những người bạn đồng hành, nhưng giờ cô tự hỏi liệu thái độ mỉa mải của anh đã quay lại chưa.

Cô nhún vai nhẹ, quyết định chỉ hiểu nghĩa đen trong câu hỏi của anh, và trả lời, “Không, em nghĩ em thích ăn tối ở ngoài hơn,” rồi thành thật nói thêm, “Vả lại, em không biết nấu ăn,”

Carlo cười nhẹ khoan dung với cô, tay anh đặt nhẹ lên đùi cô một giây khiến cô đỏ mặt hơn là bắt cô phải thừa nhận.

“Đừng lo lắng, Helena, em không thể xuất sắc ở mọi lĩnh vực. Nhà hàng đây rồi.”

Họ cùng dùng một con tôm hùm to với món salad bên canh, và Helen ăn hết dâu và kem, trong khi Carlo ăn bơ và bánh quy. Tất cả đều được cuốn đi bởi rượu sâm panh, chủ quán nhấn mạnh đó là đồ miễn phí vì ông biết đến đám cưới gần đây của họ và vì Carlo là khách vip của ông.

Buổi tối có không khí của một bữa tiệc khi người đàn ông lớn tuổi bắt đầu chơi đàn piano, và Helen không do dự khi Carlo nắm tay cô ra khiêu vũ. Nhanh chóng, mọi người ở đó cũng tham gia, bao gồm cả ông chủ nhà hàng. Tới lúc qua nửa đêm một chút Carlo bảo họ nên về, nhưng cô miễn cưỡng bước đi. Helen thích niềm vui tự phát những người ấy thể hiện ở nhà hàng trước tin về đám cưới của họ, rồi đến buổi chào mừng trang trọng vào tối hôm trước.

Chính trên con đường dài về nhà ở một mình với chồng cảm giác sợ hãi đêm trước dâng lên cùng với cả sự căng thẳng lo lắng.

Cô bước thẳng đến giường, hi vọng là nếu cô ngủ trước khi Carlo lên lầu anh sẽ để cô lại một mình. Niềm hi vọng chưa kịp nhận ra khi anh trần truồng trượt vào giường nằm cạnh cô chưa đầy mười phút sau. Anh ôm lấy cô rồi thể hiện sự mỉa mai trước cố gắng vô ích để giữ mình chủ động trong vòng tay anh của cô, khi anh khéo lép đưa cô lên cao trào cảm xúc nhục dục, tận đến khi họ nằm đó thỏa mãn trong vòng tay của nhau.

Sáng Chủ nhận trời xanh trong, một ngày nóng như thiêu đốt. helen mở mắt nhìn thấy Carlo đứng bên giường, đã mặc đồ đầy đủ với chiếc quần trắng hàng ngày và một chiếc áo sơ mi dài tay, một tay cầm khay thức ăn.

“Dậy nào, cái đầu mê ngủ kia, bữa sáng sẵn sàng rồi.” Anh đặt khay xuống bàn, rồi cúi thấp xuống bên cô. Anh hôn khẽ lên lông mày cô, rồi cầm chiếc gối phụ lên. “Ngồi dậy nào, cara.”

Helen quá ngạc nhiên nên đã làm vậy. Cô hơi đỏ mặt tức giận tóm lấy chăn và dùng cánh tay giữ chặt nó trong khi Carlo kéo chiếc gối phía sau cô, rồi đặt chiếc khay thức ăn vào tay cô.

“Sophia nói với anh là em vẫn thích món focaccia. Anh thấy vui khi thấy em đã không từ bỏ tất cả mọi thứ của người Ý trong hai năm qua,” anh nói, nụ cười tự mãn hiện lên trên gương mặt điển trai ấy.

Trước ảnh hưởng của sự gần gũi của anh, và nhớ đến việc anh đã đánh bại cô dễ dàng thế nào vào đêm qua, khiến Helen bừng bừng lửa giận. “Em chưa từng dừng thích những thứ thuộc về nước Ý. Em chỉ thấy khó chịu với đàn ông thôi,” cô mỉa mai độp lại.

“Những lời châm chọc không phải là em đâu Helena, cả hai chúng ta đều biết em nói dối, đúng không nhỉ?” Anh nghiêm khắc hỏi, đôi mắt hiểu biết tối sần lại chế ngự cái nhìn nổi loạn của cô. Chính Helen cụp mi xuống trước. “Ăn sáng đi, và hãy chuẩn bị. Em sẽ đưa em ra ngoài suốt ngày hôm nay.”

“Em không chắc là em muốn ra ngoài đâu,” cô nói nhỏ, bức xúc với sự cao tay của anh. Rồi cô cầm lấy hai miếng bánh mì chấm vào cốc cà phê lớn.

“À, anh không quan tâm, anh có thể chỉ cùng với em trên giường nếu em thích vậy.” Anh mỉa mai gợi ý.

“Không! không, chúng ta sẽ ra ngoài. Em sẽ chỉ cần đến năm phút thôi,” cô lắp bắp nói, gần như mất khả năng nói rõ vì miệng đầy thức ăn.

Cô cảm nhận được sự lạnh lùng rõ ràng khi Carlo quay gót rời đi, nói với giọng nhạo báng vui vẻ.

“Anh tưởng em sẽ đổi ý chứ. Anh sẽ gặp em dưới lầu trong mười phút nữa. Không hơn…”

Vì một lý do nào đó mà Helen không thể thăm dò được, Carlo có khả năng khiến cô thư thái thậm chí khi cô quyết tâm làm khác đi. Cô lạnh lùng hỏi anh xem họ sẽ đi đâu, và sự đáp lại vui vẻ của anh khiến hàng rào của cô sụp đổ không mất chút sức lực nào.

“Đây là một chuyến đi bí ẩn. Thích anh rồi đúng không? Không phải tuần nào đàn ông cũng kết hôn đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.