Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Chương 110: Chương 110




Cả Trần Dĩnh và Ngô Tĩnh đều không cần cổ phần, đặc biệt là Trần Dĩnh, cô nói bản thân đã có cửa hàng hoa rồi. Nhưng Trương Hoa kiên quyết chia cổ phần cho cô, Lí Dương Uy và Ngô Phong Hải cùng khuyên cô nên nhận.

Buổi tối sau khi đi ăn xong, Trần Dĩnh nhân lúc có hai người nói với Trương Hoa: “Anh chia cổ phần cho em khiến em cảm thấy quan hệ của chúng ta lại xa hơn một chút!”

“Đừng nghĩ vớ vẩn, có bỏ công sức ắt phải được đền đáp!”

Ngô Tĩnh lại gần cười nói:

“ Hai người cần nói chuyện riêng thì nói đi, em đi trước đây!”

Trương Hoa nói: “Chúng ta cùng đi trên đường về anh cần bàn bạc với em vài vấn đề khi đàm phán với Cổ Triết Đông!”

Trần Dĩnh nhìn theo cái bóng của Trương Hoa và Ngô Tình rất lâu, Ngô Phong Hải đến gần chào Trần Dĩnh một câu thay cho Lí Dương Uy, bảo Lí Dương Uy đã về trước rồi. Ngô Phong Hải nói: “Chị dâu, hay là để tôi đưa chị về nhé!”

Trần Dĩnh gạt đi: “Không cần đâu, vẫn còn sớm mà, không sao đâu!”

Ngô Phong Hải do dự một lát rồi hỏi: “Sao dạo này không thấy Huệ Anh đến chơi nhỉ?”

Trần Dĩnh nhìn Ngô Phong Hải, cười bảo: “Thay đổi xưng hô rồi hả? Trước đây chẳng phải toàn gọi Lưu tiểu thư sao?”

Ngô Phong Hải cười bối rối: “Tôi đổi cách xưng hô rồi, Trương Hoa cứ trách tôi toàn gọi anh ấy là giám đốc Trương, còn nổi cáu với tôi nữa!”

Trần Dĩnh nói: “Nhớ cô ấy thì trực tiếp đi tìm cô ấy, làm gì có ai tự tìm đến cổng nhà anh chứ?”

Ngô Phong Hải vội giải thích: “Không phải nhớ cô ấy, tại tôi thấy trước đây cô ấy thường hay qua đy chơi, nhưng dạo này rất ít gặp, vì vậy mới tiện miệng hỏi thôi!”

“Thôi được rồi, ngày mai tôi sẽ hỏi giúp anh!”

Trên xe, Trương Hoa hỏi: “Em đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?” Ngô Tĩnh nói: “Không vấn đề!”

“Phương án anh đã xem kĩ rồi, rất được, nhưng liệu Cổ Triết Đông có đồng ý hay không thì còn khó nói!”

“Em nghĩ chắc ông ta sẽ đồng ý thôi, bởi vì khu vực nghiệp vụ và phạm trù nghiệp vụ của công ty ta giữ lại hiện tại về cơ bản sẽ không có bất cứ thay đổi gì!”

Ban ngày Trương Hoa liên lạc với Cổ Triết Đông, nói Ngô Tĩnh sẽ đại diện những người khác đến gặp ông. Cổ Triết Đông cười nói: “Thế cũng được, tôi nghe nói Ngô tiểu thư rất thông minh, đã muốn gặp mặt từ lâu rồi!”

Buổi tối, lúc Trương Hoa dẫn Ngô Tĩnh vào quán cà phê, Cổ Triết Đông đã ngồi ở đó rồi. Trương Hoa nói: “Lại để cho chủ tịch Cổ phải chờ rồi, thật ngại quá!”

Cổ Triết Đông cười nói: “Tại tôi đến sớm thôi!”, sau đó nhìn sang Ngô Tĩnh hồi lâu

Ngô Tĩnh cười nói: “Có phải hôm nay tôi ăn mặc không phù hợp nên chủ tịch Cổ mới nhìn tôi như vậy không?”

Cổ Triết Đông vội nói: “Đương nhiên là không phải, chỉ cảm thấy cô Ngô rất giống một cố nhân thôi!”

“Rất nhiều đàn ông khi theo đuổi phụ nữ đều dùng câu nói này, không ngờ chủ tịch Cổ cũng sử dụng câu này để kéo gần mối quan hệ trong khi đàm phán!”

“Cô Ngô hiểu nhầm rồi, cô quả thực rất gống một cố nhân của tôi!” - Nói rồi liền cười cười: “Thôi được rồi, đừng nói những chuyện này nữa; tôi muốn nghe những suy nghĩ có liên quan đến chuyện hợp tác của cô Ngô!”

Ngô Tĩnh trình bày cụ thể phương án của mình một lượt. Đầu tiên, trước mắt công ty Trương Hoa vẫn tiếp tục tồn tại độc lập, không có bất cứ quan hệ gì với công ty mới, nhưng khu vực và phạm trù nghiệp vụ sẽ không có gì thay đổi, chỉ giới hạn ở trong thành phố. Hiện nay nghiệp vụ đào tạo của tập đoànông cũng có thể tiếp tục tiến hành độc lập, nhưng cũng chỉ có thể hạn chế ở trong khu vực thành phố, bởi vì ngành đào tạo mà tập đoàn Triết Đông theo đuổi là thị trường lao động cao cấp, không có xung đột gì với thị trường đào tạo mà Trương Hoa đang theo đuổi.

Phạm vi hợp tác của đôi bên là các khu vực bên ngoài thành phố. phạm trù nghiệp vụ là đủ các hướng. Địa chỉ công ty mới sau khi hợp tác không thể là tại tập đoàn Triết Đông, phải thuê một văn phòng khác, tính chất công ty cũng không có bất cứ liên quan gì đến tập đoàn Triết Đông.

Phương thức hợp tác của công ty mới là: Tập đoàn Triết Đông bỏ vốn đầu tư, công ty Trương Hoa lo đội ngũ làm việc, cổ phần có thể để tập đoàn Triết Đông chiếm đa số, như thế tập đoàn Triết Đông có quyền quản lý và quyết định, cổ phần còn lại do mấy vị cổ đông của công ty Trương Hoa bàn bạc và quyết định.

Vấn đề cuối cùng là kết cấu thành viên của công ty mới, tập đoàn Triết Đông sẽ cử một vị quản lý đến công ty mới làm tổng giám đốc, giám đốc tài vụ cũng do tập đoàn Triết Đông đảm nhận, như thế việc quản lý và tiền bạc đều do tập đoàn Triết Đông kiểm soát.

Sau khi Ngô Tĩnh nói toàn bộ kế hoạch hợp tác, nhìn Ngô Tĩnh hồi lâu. Ngô Tĩnh nói: “Đây là phương án cơ bản mà các cổ đông của công ty chúng tôi đã thảo luận và đưa ra, nếu tập đoàn Triết Đông không thể làm theo phương án này, chúng tôi đành phải từ từ phát triển công ty thôi!”

Cổ Triết Đông nói: “Phương án này do ai đưa ra vậy?”

Trương Hoa nói: “Là Ngô Tĩnh, nếu không phải cô ấy đề ra phương án này, các vị cổ đông chưa chắc đã đồng ý hợp tác!”

Cổ Triết Đông nói: “Có thể cô Ngô đã cân nhắc rất chu toàn, bao gồm cả việc xóa bỏ nỗi lo lắng cho tôi ngay từ đầu, nhưng có một vấn đề tôi muốn hỏi một chút, tại sao nhất định phải giữ lại công ty hiện nay? Nếu giữ lại công ty hiện nay, đội ngũ làm việc sẽ phải chia ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển nghiệp vụ của công ty mới”.

Ngô Tĩnh nói: “Công ty này là do mấy thanh niên chúng tôi một tay gây dựng lên, cũng là “căn cứ địa” đầu tiên của chúng tôi. Giữ lại nó cũng coi như là để giữ lại một chút hồi ức. Còn về chuyện đội ngũ làm việc, điểmủ tịch khỏi phải lo. đội hình chủ yếu sẽ làm việc ở bên công ty mới, công ty hiện nay chỉ giữ lại mấy nhân viên vừa mới tuyển đợt trước, nếu không đủ chúng tôi sẽ tiếp tục tuyển người mới”.

Ngô Tĩnh lại bổ sung thêm: “Nói chung công ty hiện nay có quy mô nhỏ, giữ lại cũng chỉ duy trì vài nghiệp vụ nho nhỏ thôi, chúng tôi cũng không mấy để tâm đến thành tích đạt được, chỉ là muốn giữ lại một mảnh đất cho riêng mình!”

Cổ Triết Đôngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc cô Ngô đã có phương án hoàn chỉnh rồi nhỉ?”

Ngô Tĩnh lấy từ trong túi ra xấp tài liệu đã chuẩn bị trước, đưa cho Cổ Triết Đông và nói: “Có thể những gì tôi vừa trình bày chưa được hoàn chỉnh lắm, đây là tài liệu cụ thể!”

Cổ Triết Đông đón lấy, nói: “Thực ra cô Ngô đã trình bày rất cụ thể rồi, hôm nay được gặp cô tôi càng mong được hợp tác với công ty. Bên cạnh Trương Hoa có cô, cho dù cậu ta có không muốn thành công e cũng khó!”

“Chủ tịch Cổ quá khen rồi, tôi chi làm những chuyện lặt vặt thôi!”

“Những chuyện lặt vặt cũng không hề dễ làm, bỏ cái chức vụ đi thì CổTriết Đông tôi cũng chỉ là một người làm chuyện lặt vặt ở tập đoàn Triết Đông thôi!”

Trương Hoa nói: “Chủ tịch Cổ về hãy xem kĩ lưỡng phương án này, nếu có thể hãy cho chúng tôi câu trả lời vào mấy ngày tới nhé!”

Cổ Triết Đông nói: “Ok, tối nay tôi sẽ xem kĩ lưỡng, chỉ có điều không cần đến vài ngày mới có đáp án đâu, ngày mai tôi sẽ trả lời các cậu, muốn hợp tác với thanh niên tôi cùng cần phải theo đuổi tốc độ và hiệu suất mới được!”

Trương Hoa cười nói: “Chủ tịch Cổ đang chê tôi đợt trước làm việc hiệu suất quá thấp, không thể cho ngài đáp án ngay đúng không?”

Cổ Triết Đông nói: “Làm gì có chuyện ấy, các cậu chỉ trong thời gian ngắn đã đưa ra được phương án hoàn chỉnh như thế này đã là không dễ dàng gì rồi, có thể thấy tiềm năng của các cậu là rất lớn, hi vọng tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”

Trên đường về, Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh: “Em nghĩ Cổ Triết Đông có tiến hành sửa chữa gì bản phương án đấy

“Chắc chắn là có rồi. Như thế không chỉ cho thấy ông ta đã tỉ mỉ nghiên cứu phương án mà còn thể hiện mức độ cẩn thận của ông ta, nhưng những điều kiện lớn sẽ không sửa, có sửa thì sẽ sửa những chi tiết nhỏ thôi!”

“Em cố ý để một vài chi tiết nhỏ cho ông ta sửa phải không?”

“Một mặt, tự đặt ra một phương án thì cho dù phương án có tốt mấy cũng không phải là hoàn chỉnh, bắt buộc phải có sự tham gia của cả hai bên mới được gọi là phương án hoàn chỉnh, còn về việc mỗi bên tham gia vào bao nhiêu nội dung thì có thể thay đổi tùy theo tình hình thực tế”.

Trương Hoa về đến nhà, nằm lăn ra giường, nhớ đến chuyện Trần Dĩnh nói đã lâu lắm anh chưa về nhà, liệu có phải có ý trách mình đã lâu không về thăm con cái không?

Ngày mai Cổ Triết Đông có trả lời chắc cũng phải tối, nếu đã hợp tác chắc chắn sẽ lại bận một thời gian dài.

Ngẫm nghĩ một lát, Trương Hoa gọi cho Trần Dĩnh. Trần Dĩnh nói: “Sao muộn thế này rồi anh còn gọi cho em? Bàn bạc với Ngô Tĩnh thế nào rồi?”

Trương Hoa nói: “Ngày mai ông ta sẽ trả lời, xem tình hình thì chắc sẽ đồng ý với phương án đó thôi!”

“Xem ra anh lại bận một thời gian rồi!”

“Hay là ngay ngày mai chúng ta về nhà thăm Tỉnh Tỉnh đi, nếu ở lại nhà một tối, nếu có việc thì tối sẽ về thành phố!”

“Thế cũng được, mẹ đã nói mấy lần rồi, cũng phải về nhà thăm mọi người!”

“Thế thì sáng mai anh qua chỗ em. sau đó chúng ta cùng về nhé!”

“Anh không đến công ty trước sao?”

Trương Hoa cười nói: “Bây giờ anh không đến công ty cũng không sao, chỉ sợ không có Ngô Tĩnh ở đó thôi!”

Buổi sáng, trên đường đến chỗ Trần Dĩnh, Trương Hoa gọi cho Ngô Tĩnh nói mình phải về thăm con gái. Ngô Tĩnh nói: “Cổ Triết Đông hẹn gặp mặt bàn bạc thì sao?”

“Ông ta có trả lời thì chắc cũng phải tối, mà sớm nhất cũng phải là buổi chiều, nếu như ông ta muốn gặp mặt nói chuyện, em tự đi cũng được. Đợi ông ta liên lạc với anh, anh sẽ báo cho em biết tình hình!”

Trương Hoa vào nhà Trần Dĩnh nhìn thấy bức ảnh con gái phóng to treo trên tường liền nói: “Thật không ngờ ảnh Tỉnh Tỉnh phóng to lên trông lại như ngôi sao nhí ấy!”

Trần Dĩnh cười nói: “Thế thì anh cũng phóng vài kiểu treo ở trong phòng anh đi!”

“Thế em phóng giúp anh mấy bức đi, anh sẽ trả tiền công cho em!”

“Cái gì, anh coi em là chân sai vặt của anh đấy à?” Tnrơng Hoa và Trần Dĩnh vừa vào đến sân, con gái đang đứng ở cửa lon ton chạy ra. Trương Hoa bế bổng con lên, nói: “Gọi bố đi nào!”

Mẹ Trương Hoa liền nói: “Không về thăm nó thì đứa nào nó gọi anh là bố!”

Trương Hoa bế con gái lại gần nói: “Chẳng phải là con bận quá hay sao, sau này con sẽ tranh thủ thời gian về thăm mọi người!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Lần nào cũng nói thế, thế mà chẳng biết được mấy lần!”

Trương Hoa cười ái . Mẹ Trương Hoa nói: “Sao hôm nay ban ngày lại về đây thế?”

“Hôm nay không có việc gì nên con tranh thủ về thăm nhà!”

“Lần nào về cũng không biết đường mà gọi điện trước”.

Trần Dĩnh đứng bên cạnh nói với Tỉnh Tỉnh: “Tỉnh Tỉnh, gọi bố đi con!”, con gái ngọng nghịu gọi bố. Trương Hoa liền hôn lên má con, nói: “Gọi thật rồi này, Tỉnh Tỉnh gọi thêm vài tiếng nữa đi con!”

Trương Hoa không thấy bố ở trong nhà liền hỏi: ‘'Bố đâu rồi hả mẹ?”

“Ban nãy ông Lưu hàng xóm vừa gọi sang bên đó chơi cờ rồi!”

“Con với Trần Dĩnh đưa Tỉnh Tỉnh ra ngoài chơi đây, trưa nay chúng con ăn ở ngoài, tối nay sẽ về nhà ăn cơm!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Đồ ăn bên ngoài sợ Tỉnh Tỉnh ăn không quen, hay thôi về nhà ăn đi, không có nó lại đau bụng!”

Trương Hoa cười nói: “Chỉ một bữa thôi mà mẹ, sẽ không làm hỏng bụng cháu gái mẹ đâu!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Thế thì đợi một lát, mẹ đi chuẩn bị ít đồ ăn và đồ dùng cho Tỉnh Tỉnh!”

Một lát sau, mẹ Trương Hoa xách ra ít đồ ăn vặt và đồ dùng cho Tỉnh Tỉnh, sau đó còn lấy một hộp cơm cho Tỉnh Tỉnh, còn dặn dò cẩn thận: “Đây là đồ ăn cho Tỉnh Tỉnh, đến quán ăn thì bảo họ hâm nóng lại cho Tỉnh Tỉnh ăn!”

Trương Hoa nói: “Chỉ một bữa thôi mà, cần gì phải phiền phức thế?”

Trần Dĩnh vội nói: “Anh đem đi, Tỉnh Tỉnh ăn đồ ăn mẹ nấu quen rồi!”

Trương Hoa còn định nói gì nữa nhưng Trần Dĩnh đã vội cắt ngang: “Thôi đừng nói nhiều nữa; chúng ta đi thôi, anh bế Tỉnh Tỉnh để em cầm những thứ này nhé”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.