Lúc ba người đi ra, lái xe của Cổ Triết Đông đã chờ sẵn ở bên ngoài, Cổ Triết Đông nói: “Hay là tôi đưa hai người về nhé!”
Trương Hoa liền nói: “Không cần đâu, chúng tôi tự bắt xe về cũng được!”
Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh: “Em về trước đi, anh qua chỗ Trần Dĩnh một lúc, hi vọng cô ấy sẽ đồng ý qua công ty mới!”
“Anh đừng nói chuyện này với chị ấy bằng giọng như bạn làm ăn đấy!”
“Anh hiểu ý em rồi!”
Lúc Trương Hoa đến, Lưu Huệ Anh vẫn chưa đi. Lưu Huệ Anh thấy Trương Hoa gõ cửa và bước vào liền cười nói: “Thật ngại qua, tối nay em đã hẹn Trần
Dĩnh sẽ ngủ chung mất rồi!”
“Phong Hải vừa gọi cho anh, hẹn chúng ta ra ngoài uống rượu, đang chuẩn bị gọi cho em đây, nếu em đã ở đây
thì đỡ tốn tiền điện thoại, chúng ta mau đi thôi!”
“Thật không? Thế Trần Dĩnh có đi không?”
“Giờ anh thay đổi ý kiến rồi, em đi một mình đi, anh với Trần Dĩnh có chút chuyện quan trọng cần bàn”.
Lưu Huệ Anh xì mặt: “Trương Hoa chết tiệt! Rốt cuộc là thật hay giả thế?”
Trương Hoa cười nói: “Đương nhiên là giả rồi! Nhưng có một điểm là thật, anh thực sự có chuyện cần bàn với Trần Dĩnh!”
“Thật không ngờ bây giờ anh nói dối mà chẳng cầ
n phải nghĩ nữa, muốn ở riêng với Trần Dĩnh thì cứ nói thẳng, cần gì phải bịa đặt thế?”
“Thất vọng rồi chứ gì? Thực ra Phong Hải đúng là có muốn hẹn em ra ngoài uống rượu, đáng tiếc là không dám chủ động mời!”
Lưu Huệ Anh đứng phắt dậy, nói: “Thôi bỏ đi, nhường lại không gian cho hai người! Tránh để Trương Hoa cứ thêu dệt mãi!”
Trần Dĩnh nói: “Không sao đâu, cậu cứ ở đây cũng được!”
“Tớ thấy tớ nên về sớm suy nghĩ xem rốt cuộc đàn ông là giống động vật gì thì hơn!”
Trương Hoa nói: “Em nói câu này đầy hàm ý đấy nhé!” Lưu Huệ Anh nhìn Trương
Hoa, nói: “Đương nhiên rồi, đặc biệt là mẫu đàn ông như anh, Trần Dĩnh
lại không nhìn rõ. Em phải giúp cô ấy phân tích mới được!”
Trần Dĩnh vào trong bếp rửa bát. Trương Hoa ngồi trong phòng khách hút thuốc và nói: “Sao cả ngày em không đến công ty thế?”
Trần Dĩnh vừa làm vừa nói: “Em không muốn đến!” Trương Hoa lại hỏi: “Em đã rửa ảnh của Tỉnh Tỉnh cho anh chưa?”
“Chưa”.
Trương Hoa cảm thấy Trần Dĩnh hôm nay có gì là lạ nên thôi không nói nữa. Trần Dĩnh thu dọn trong bếp xong liền vào phòng lấy quần áo vào nhà vệ sinh
giặt. Trương Hoa đứng bên ngoài nhà vệ sinh nói: “Em có thể đừng giặt mà qua đây ngồi nói chuyện với anh một lúc được không?”
Trần Dĩnh ngồi xổm giặt quần áo, đầu chẳng buồn ngẩng lên, nói: “Có chuyện gì à?”
Trương Hoa ậm ừ một tiếng. Trần Dĩnh nói: “Anh nói đi, em nghe được mà!”
“Em sao thế? Tâm trạng không vui à?”
“Đâu có!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh hồi lâu, sau đó tự lẩm bẩm: “Tâm lí phụ nữ thật khó nắm bắt!”
Trần Dĩnh giả bộ như không nghe thấy, giặt giũ một lúc rồi đứng dậy đi vào
phòng khách. Trương Hoa cũng đi vào theo, Trần Dinh nói: “Có chuyện gì
thế?”
Trương Hoa nói: “Thái độ này của em khiến anh chẳng biết
nói thế nào với em cả, hôm qua vẫn còn bình thường, sao tự nhiên hôm nay đã thay đổi thế này rồi!”
Trần Dĩnh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Có phải chuyện của công ty mới không?”
“Đúng thế! Tài vụ là trọng tâm của công ty, vì vậy anh hi vọng em sẽ sang công ty mới với bọn anh!”
“Em đã nói là không tham gia vào công ty với các anh nữa mà!”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, chỉ vì em không thích thôi!”
“Chẳng phải hiện giờ em toàn giúp anh chuyện công ty hay sao?”
“Tính chất là khác nhau, em không có dã tâm, cũng không thích môi trường phức tạp, vì vậy em cứ lo lắng chuyện cửa hàng cho nhẹ đầu!”
Mặc dù
Trương Hoa đã nói rất nhiều lý do nhưng Trần Dĩnh vẫn không chịu đồng ý. Cuối cùng Trương Hoa đành phải từ bỏ, nói: “Nếu em đã không thích thì
anh đành nghĩ cách tìm người khác vậy!”
Thấy Trương Hoa thất vọng bỏ đi. Trần Dĩnh lại thấy không đành. Cô ngồi ngây ra hồi lâu trong
phòng khách, bản thân cùng không hiểu rõ tại sao tâm trạng mình hôm nay
lại như vậy, chẳng lẽ là bởi vì hôm qua Trương Hoa thà trải thảm ngủ chứ không chịu ngủ chung với cô ư? Hay là vì Trương Hoa cho cô cổ phần của
công ty khiến đôi bên chỉ đơn thuần là bạn làm ăn? Hay là vì cuối cùng
Trương Hoa và Cổ Triết Đông cùng hợp tác thành công, khiến cho cô thấy
không vui? Hay là còn vì nguyên nhân khác nữa?
Trương Hoa xuống
khỏi chung cư nơi Trần Dĩnh thuê nhưng không bắt xe về ngay mà vừa đi
vừa hút thuốc và suy nghĩ. Mặc dù nói với Ngô Tĩnh là Trần Dĩnh không
chịu đến công ty mới làm việc nhưng trong lòng Trươmg Hoa vẫn tin tưởng
rằng Trần Dĩnh sẽ đến. Có thể trong tiềm thức của anh, anh cảm thấy Trần Dĩnh nhất định sẽ giúp đỡ anh vô điều kiện, chỉ cần anh đưa ra yêu cầu, nhất định cô sẽ đồng ý.
Nghĩ đến đây, Trương Hoa mới phát hiện
ra bản thân mình luôn cho rằng Trần Dĩnh sẽ ở lại bên mình bất cứ lúc
nào, cho dù bản thân anh có đối xử với cô ra sao, cô vẫn sẽ chịu đựng,
cho dù anh có đưa ra yêu cầu gì, cô cùng sẽ làm theo, xem ra anh đã
tưởng bở
Mặc dù Trần Dĩnh đã rời xa anh đến mấy lần, nhưng mấy
lần ấy đều chứng minh Trần Dĩnh hoàn toàn coi anh là trung tâm. Giờ có
cô ở bên cạnh, cũng biết cô sẽ không bỏ đi nữa, mối quan hệ cũng bình
thường, nhưng lần đầu tiên anh phát hiện không thể hiểu nổi tâm lý của
Trần Dĩnh. Thậm chí cảm thấy Trần Dĩnh bắt đầu không coi anh là trung
tâm nữa, cô đã bắt đầu đi con đường riêng của mình, có suy nghĩ và thái
độ tồn tại của riêng mình.
Trương Hoa nghĩ: có phải điều này đồng nghĩa với việc ngoài đứa con gái là sợi dây ràng buộc giữa hai người
ra, mối quan hệ của cả hai cũng đang nhạt dần và từ từ chuyển sang bạn
bè không? Hoặc cũng có thể Trần Dĩnh chưa từng thật lòng yêu mình. Những hành vi mà cô thể hiện ra một hai năm gần đây là bởi vì cô thấy áy náy
trong lòng.
Cổ Triết Đông về đến nhà thấy Cổ Vân Vân đang ngồi
nói chuyện với mẹ. Cổ Triết Đông ngồi xuống, cười nói: “Xem ra tâm trạng của Vàn Vân hôm nay không tồi nhỉ!”
Cổ Vân Vân ngồi xuống bên
cạnh Cổ Triết Đông, vui vẻ hỏi: “Bố à, có phải công ty ta hợp tác với
Trương Hoa mở một công ty mới không?”
“Xem ra thông tin của con gái bố nhanh nhạy gớm nhỉ!”
“Chuyện này có phải bí mật gì đâu chứ!”
Cổ Triết Đông nhìn con gái một lát rồi nói: “Còn nhớ những chuyện bố đã nói với con lần trước không?”
Cổ Vân Vân nói: “Bố yên tâm, con biết xử lý những chuyện này mà, Trần Dĩnh cũng luôn ở bên cạnh giúp đỡ cậu ấy, điều đó đã chứng tỏ thái độ của
cậu ấy rồi!”
“Con có thể nhìn nhận vấn đề một cách lý trí như vậy là tốt, bố rất vui!”
Cổ Vân Vân kéo cánh tay Cổ Triết Đông, nói: “Bố, con muốn bàn bạc với bố chuyện này!”
Cổ Triết Đông cười nói: “Nhìn bộ dạng của con như chuẩn bị ép bố phải đồng ý đến nơi ấy! Nói đi, chỉ cần bố làm được nhất định sẽ đồng ý!”
“Bố điều con đến công ty làm việc đi, con muốn dùng sự nỗ lực của mình để
chứng minh bản thân, hơn nữa mọi người đều là thanh niên, cũng dễ hiểu
nhau hơn!”
Cổ Triết Đông trầm ngâm hồi lâu. Cổ Vân Vân lay lay
cánh tay ông: “Bố, ban nãy bố mới nói chỉ cần bố làm được thì nhất định
sẽ đồng ý mà! Bố đồng ý đi!”
“Theo lẽ thường thì điều con đến
công ty mới là một lựa chọn không tồi, con có thể nhân cơ hội này để rèn luyện bản thân một chút, hơn nữa đám thanh niên bọn họ đều có năng lực
nhất định, làm việc với họ sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm, nhưng mà…”
Cổ Vân Vân biết ý của bố, vội nói: "Bố yên tâm, con với Trương Hoa đều là người lớn, chắc chắn sẽ xử lý tốt những chuyện này!”
Cổ Triết Đông nhìn vợ, thấy bà cũng tỏ vẻ bất lực nói: “Con ranh này cứ
bám lấy em suốt cả buổi, em đành phải nói nếu bố đồng ý thì mẹ cũng
không phàn đối!”
Trong văn phòng, Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh về
thái độ của Trần Dĩnh, Ngô Tĩnh cũng hơi bất ngờ, nói: “Em cũng hơi bất
ngờ xem ra lý do chỉ có một, dạo này anh có hành vi gì đó khiến chị ấy
bất mãn!”
“Cũng đành phải tìm một nhân viên tài vụ mới thôi!”
“Tìm một nhân viên tài vụ thì dễ, nhưng tìm một nhân viên tài vụ vừa có năng lực vừa là người của mình thì không phải là chuyện đơn giản đâu!”
“Vậy phải làm thế nào?”
Ngô Tĩnh nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Để em đi gặp chị ấy xem sao, nếu thực sự không ổn thì đành phải nghĩ cách khác
Lúc Ngô Tĩnh ra đến cửa còn ngoảnh đầu lại nói:
“Anh nhanh chóng liên lạc với lí Dương Uy đi, tốt nhất là trong hai ngày tới bảo anh ấy qau đây!”
Ngô Tĩnh đến cửa hàng tìm Trần Dĩnh, Lâm Lam nói: “Chị Dĩnh vẫn chưa đến cửa hàng!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Không sao, tôi ngồi đây đợi chị ấy một lát!”
Lâm Lam đứng dậy rót cho Ngô Tĩnh một cốc nước. Ngô Tĩnh đón lấy, hỏi:
“Thưòng ngày chị Dĩnh nói chuyện với mọi người có hay nhắc đến thầy
Trương không?”
“Thường xuyên nhắc đến, chị Dĩnh bình thường nhắc đến nhiều nhất là giám đốc Trương với Tỉnh Tỉnh”.
Ngô Tĩnh lại hỏi: “Hiện giờ ở cửa hàng hoa có nhiều việc cần chị Dĩnh xử lý không?”
“Kể từ sau khi chị Dĩnh bảo Đổng Mộng Mộng tiếp quản cửa hàng thì chị ấy
gần như không nhúng tay vào việc ở cửa hàng hoa, chị ấy thường nói muốn
có nhiều thời gian rảnh rỗi đi thăm Tỉnh Tỉnh!”
Buổi sáng ra khỏi nhà là Trần Dĩnh đến cửa hàng ảnh trước. Trần Dĩnh nói với cô gái ở cửa hàng ảnh: “Rửa cho tôi mấy bức ảnh này theo kích thước như lần trước
nhé!”, sau đó Trần Dĩnh đi thẳng ra cửa hàng hoa.
Trần Dĩnh vừa
vào đã nhìn thấy Ngô Tĩnh đang ngồi bên trong, biết chắc cô ta đến tìm
mình là vì chuyện hôm qua Trương Hoa đã nói. Ngô Tĩnh vội đứng dậy nói:
“Chị Dĩnh mấy hôm nay không đến công ty, em bỗng thấy là lạ!”
“Trương Hoa bảo em đến đây phải không?”
Ngô Tĩnh cười nói: “Em chỉ muốn tìm chị nói chuyện một lát thôi!”
Trần Dĩnh đặt túi xuống, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy chúng ta ra quán cà phê gần đây ngồi một lát đi!”
Trương Hoa gọi điện cho Lí Dương Uy nói: “Cậu đã làm thủ tục nhận việc chưa
hả? Không định nuốt lời đấy chứ?”Cậu định để tôi quản lý công ty hiện
nay thật đấy à?”
“Đương nhiên là thật rồi, cậu tưởng tôi mang chuyện này ra đùa chắc?”
“Thế này chẳng phải ép tôi làm việc khó sao?”
“Có ai sinh ra đã biết đọc biết viết không? Chẳng phải ai cũng phải học từng chữ từng chữ một sao?”
“Tôi thật sự không đủ tự tin, Kỉ Oanh cũng thấy hơi lo lắng đấy!”
“Cậu trở nên lắm lời như đàn bà từ khi nào thế? Dù gì cậu cũng là giám đốc
khách sạn, còn tôi trước chỉ là một nhân viên quèn trong bộ phận nhân sự thôi đấy!”
Ngô Phong Hải bước vào, ngồi xuống ghế đối diện, lấy
thuốc lá ra, ném cho Trương Hoa một điếu rồi tự châm thuốc hút: “Mới gọi cho Lí Dương Uy à?”
Trương Hoa châm thuốc nói: “Ừ, hôm nay cậu ta sẽ làm đơn xin nghỉ việc!”
“Cứ nghĩ thôi đã thấy hào hứng rồi!”
Trương Hoa cười nói: “Có thể kiếm ra tiền hay không không mấy quan trọng, tôi
vui là bởi vì được làm việc chung với cả nhóm bạn!”
“Đúng thế, tôi cảm thấy quen biết các anh là một may mắn lớn, hay là chúng ta làm một buổi tụ tập hoành tráng để chúc mừng đi!”
Trương Hoa cười nói: “Tôi thấy cậu muốn mượn cớ này để gọi người nào đó cùng đến thì phải!”
Ngô Phong Hải cười he he. Trương Hoa nói: “Tôi đang đợi tin tức từ Ngô
Tĩnh, nếu là tin tốt tối nay chúng ta sẽ đi ăn uống một bữa!”
“Ngô Tĩnh đi làm gì thế?”
“Đi giải quyết một việc mà tôi không thành công, hi vọng cô ấy sẽ thành công!”
Ngô Phong Hải nói: “Anh không thành công thì chắc là độ khó không nhỏ,
nhưng Ngô Tĩnh càng lúc càng khiến người ta khâm phục, hiếm có cô gái
nào thông minh như