Trần Dĩnh lấy chìa khóa ra mở cửa, Lưu Huệ Anh đi theo phía sau nói: “Cậu nói xem liệu bọn họ về sớm như lần trước không?”
Trần Dĩnh nói: “Cho dù có về sớm cũng không sớm đến mấy ngày
Hai người vào phòng khách, Lưu Huệ Anh thả mình lên ghế, nói: “Lâu lắm rồi không đi mua sắm, mệt thật đấy!”
Trần Dĩnh cũng ngồi xuống, đặt đồ trên tay xuống, sau đó nói: “Huệ Anh, có chuyện này tớ muốn nói với cậu!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trần Dĩnh nghĩ một lát rồi nói: “Trước khi Trương Hoa đi công tác có nói với tớ, bảo rằng tớ với giám đốc tài vụ Vu Hâm thân mật quá!”
“Không phải chứ? Anh ấy đang ghen đấy à?”
“Xem thái độ của anh ấy đối với tớ dạo này thì hình như có vẻ anh ấy để bụng thì phải.”
“Thế thì tốt quá, ít nhất chứng tỏ anh ấy vẫn còn tình cảm với cậu!”
Trần Dĩnh cúi đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Tớ cũng cảm thấy cái gã Vu Hâm này có gì đó không ổn, chiều nay tìm tớ bàn công chuyện, thế mà lại nói đến chuyện hôn nhân của anh ta, nói là cuộc hôn nhân của anh ta không
hạnh phúc!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh một lát rồi nói: “Thế thì
cậu cần phải chú ý, mặc dù tớ không muốn nhắc đến chuyện trước đây nhưng dù gì cũng từng có chuyện đó, chắc chắn sẽ để lại ám ảnh trong lòng
Trương Hoa, tuyệt đối đừng để anh ấy hiểu lầm!”
“Thế nên dạo này tớ mới không đến công ty, cũng cố gắng né tránh Vu Hâm! Chỉ sợ Trương Hoa hiểu lầm thôi!”
“Thế là đúng đáy, nếu không được thì xin nghỉ việc ở bên đó đi, đừng để xảy ra hiểu lầm!”
“Tớ muốn nghỉ việc từ lâu rồi nhưng tạm thời chưa được.”
Trần Dĩnh bảo Lưu Huệ Anh đi tắm trước, còn mình thì vào phòng thu dọn, đột
nhiên mẹ Trương Hoa gọi điện đến. Trần Dĩnh nói: “Mẹ à, có chuyện gì
thế?”
“Không có gì, Trương Hoa đang chơi với Tỉnh Tỉnh ở trong phòng khách, mẹ vào phòng gọi cho con thôi!”
Trần Dĩnh ngạc nhiên nói: “Trương Hoa ở nhà ạ? Anh ấy về lúc nào thế mẹ?
“Con không biết à? Nói như vậy có nghĩa bọn con chưa gặp nhau à?”
“Chưa ạ, con tưởng mấy hôm nữa anh ấy mới về chứ!”
“Thế thì tốt, nó tự mình về đây, mẹ còn tưởng hai đứa cãi nhau! Xem ra nó
nói thật, trên đường đi công tác về là về thẳng đây luôn”.
Mẹ Trương Hoa gọi điện xong ra ngoài thấy Trương Hoa vui vẻ nô đùa với con gái, cũng thấy yên tâm phần nào.
Lưu Huệ Anh tắm xong, Trần Dĩnh nói: “Trương Hoa đã về rồi, đang ở nhà bố
mẹ, nói trên đường về thẳng đấy chứ không về thành phố!”
“Nếu không về thành phố thì anh ấy về đây một mình à?”
Trần Dĩnh thắc mắc: “Liệu có chuyện gì không nhỉ?”
“Có thể có chuyện gì được chứ? Đừng nghĩ lung tung, trên đường về thì tiện đường vào thăm con gái cũng là chuyện bình thường!”
Buổi sáng Trần Dĩnh đến cửa hàng, Đổng Mộng Mộng cười nói: “Chị Dĩnh, tối qua hẹn hò với thầy Trương có vui không?”
Trần Dĩnh ngạc nhiên nói: “Hẹn hò với thầy Trương á? Đừng nói bừa!”
Đổng Mộng Mộng cười hi hi: “Lại còn giả bộ ngại ngùng nữa! Hôm qua thầy
Trương qua văn phòng tìm chị, Lâm Lam còn nói cho Trương Hoa biết chị ở
trong quán cà phê gần đây đấy!”
Trần Dĩnh khựng người, ngẩn ra hồi lâu rồi nói: “Chị ra ngoài có việc một chút!”
Trần Dĩnh đến công ty liền đi thẳng đến văn phòng Trương Hoa nhưng không
thấy anh liền quay người đi ra ngoài, đi đến hành lang lại tình cờ gặp
Vu Hâm. Vu Hâm nói: “Trần Dĩnh đến rồi à, vừa hay tôi đang có việc cần
tìm cô!”
“Xin lỗi giám đốc Vu, tôi có việc phải ra ngoài gấp!”
“Chỉ một lát thôi mà!”
“Tôi thật sự có việc bận
Trần Dĩnh nói xong liền quay người định đi, Vu Hâm kéo cô lại nói: “Chỉ mấy phút thôi!”
Trần Dĩnh vừa nói mình có việc vừa quay người định đi, vừa quay người lại
thì thấy Trương Hoa đang đứng ở cổng công ty nhìn mình. Trần Dĩnh vội
giằng ra khỏi tay Vu Hâm, đến trước mặt Trương Hoa nói: “Anh về rồi à?”
Trương Hoa nhìn cô một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Có phải về không đúng lúc
không?”Nói rồi liền sải bước vào văn phòng của mình. Trần Dĩnh vẫn kiên
quyết sẽ về nhà, nói muộn một chút cũng không sao, vì cũng : “Không phải như anh thấy đâu!”
“Anh đâu có nói cái gì, em đi làm việc đi, anh cũng có việc cần làm!”
Trần Dĩnh đứng ngây ra trước bàn làm việc chưa chịu đi, Trương Hoa chỉnh lại tài liệu, ngẩng đầu nhìn Trần Dĩnh: “Còn có chuyện gì nữa à?”
Trần Dĩnh nói: “Em muốn nói chuyện với anh một lát!”
“Giờ đang là giờ làm việc, có chuyện gì thì để đến hết giờ làm hãy nói!”
Trần Dĩnh vẫn đứng ngẩn ra đó không nhúc nhích. Trương Hoa đứng dậy nói: “Xin lỗi, anh phải ra ngoài một chút!”
Trương Hoa ra đến cửa, Trần Dĩnh liền hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Trương Hoa ngoảnh lại nhìn cô, nói: “Anh đi đâu chẳng lẽ còn phải báo cáo với
em à?”, nói rồi liền đi thẳng ra ngoài. Trương Hoa về công ty cũ, gọi
Nghiêm Lộ cùng vào văn phòng của Lí Dương Uy ngồi một lát. Trương Hoa
nói với Nghiêm Lộ: “Cậu cố gắng làm việc cho thật tốt giúp tôi nhé!”
Nghiêm Lộ nói: “Anh Hoa cứ yên tâm, dù gì em cũng đã làm việc với anh mấy năm rồi!”
Ba người ngồi nói chuyện phiếm một lát thì Trương Hoa đứng dậy nói với Lí Dương Uy: “Ra ngoài với tôi một lát đi!”
Lí Dương Uy nói: “Đang là giờ làm việc mà!”
“Không sao, cứ để cho Nghiêm Lộ làm quen dần!”
Sau đó Trương Hoa cười nói với Nghiêm Lộ: “Hôm nay cậu bắt đầu thay vị trí cương Uy, vài hôm nữa anh ấy sẽ nghỉ phép rồi!”
Lúc ngồi trong xe, Lí Dương Uy nói: “Sao ban ngày ban mặt lại lôi tôi ra ngoài ngồi?”
“Thấy hơi chán, muốn nói chuyện với cậu một lát!”
“Không phải lại có chuyện gì đấy chứ?”
“Đương nhiên là không, đi công tác lâu thế nên muốn nghỉ ngơi một chút! Hay là hôm nay chúng ta không nói chuyện mà đi vận động đi!”
Trần Dĩnh
đợi trong phòng Trương Hoa rất lâu, muốn đợi anh về nhưng không biết khi nào anh mới về. Định ở lại công ty đợi anh nhưng lại sợ Vu Hâm đến tìm
mình nên cuối cùng đành về cửa hàng.
Ở cửa hàng một lúc, Trần
Dĩnh lại bắt xe qua công ty Lưu Huệ Anh. Lưu Huệ Anh nhìn thấy Trần Dĩnh liền cười nói: “Sao lại đến đây giờ này? Muốn mời tới đi ăn trưa à?”
Trần Dĩnh nhìn những đồng nghiệp bên cạnh Lưu Huệ Anh liền kéo cô ra ngoài
cửa nói hết tình hình cho Lưu Huệ Anh nghe. Lưu Huệ Anh nghe xong liền
nói: “Không phải chứ, trùng hợp thế sao?”
Trần Dĩnh nói: “Còn không biết bây giờ Trương Hoa đang nghĩ gì nữa!”
“Thế cậu chạy đến tìm tớ làm cái gì, mau đi tìm Trương Hoa đi chứ!”
“Nhưng mà tớ chẳng biết anh ấy ở đâu mà tìm!”
Lí Dương Uy cầm vợt bóng bàn, ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc: “Lâu lắm rồi không vận động, mệt chết đi được!”
Trương Hoa cũng ngồi xuống, nói: “Tớ cũng lâu lắm không chơi rồi!”
“Hôm nay cậu làm sao thế, có nhã hứng gớm! Đã chơi đến bốn môn thể thao rồi
đấy!”Nói rồi liền nhìn đồng hồ nói: “Không chơi với cậu nữa đâu, tôi
phải về nhà sớm nấu cơm cho Kỉ Oanh!”
“Ok, tôi đi cùng cậu, tối
nay chúng ta có thể cùng uống một trận!”Lí Dương Uy nhìn Trương Hoa,
nói: “Tôi thấy cậu có chuyện gì đó là lạ, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đừng có nhạy cảm quá thế, Phong Hải vẫn đang đi công tác, Ngô Tĩnh ngày ngày bận rộn, thằng bạn cũ như cậu chẳng nhẽ không thể uống với tôi hay
sao?”
“Không có chuyện gì thì tốt, vậy chúng ta đi thôi! Quần áo cậu ướt cậu rồi, không định về nhà tắm rửa thay quần áo à?”
“Để nó khô tự nhiên, tối về rồi tắm giặt cũng được!”
Hai người đi ra chợ mua thức ăn, lúc lên lầu, Trương Hoa nói: “Tôi thật
ngưỡng mộ cuộc sống của các cậu, Kỉ Oanh vẫn đi làm chứ?”
“Cô ấy nghỉ phép rồi, công ty là của cậu cô ấy, muốn nghỉ lúc nào chẳng được!”
Đang lên lầu thì Trần Dĩnh gọi điện đến. Trương Hoa nói với Lí Dương Uy: “Cậu lên trước đi, tôi nghe điện thọai đã!”
Trần Dĩnh hỏi qua điện thọai: “Anh hết giờ làm chưa?”
“Có chuyện gì thế?”
“Tối nay em muốn ăn cơm với anh!”
“Tối nay anh còn có việc bận!”
“Thế khi nào anh xong việc?”
“Cũng chưa biết, anh đang bận, anh cúp máy đây!”
Lúc vào nhà, Lí Dương Uy hỏi: “Ai gọi thế?”
“Là người của bộ phận đào tạo, hỏi nội dung đào tạo thôi!”
Thấy Trương Hoa uống rượu rất nhiều, Lí Dương Uy liền ngăn Trương Hoa lại,
nói: “Trương Hoa, không phải tôi tiếc rượu không cho cậu uống, cũng
không phải tôi không muốn uống với cậu, nhưng tối cậu còn phải lái xe
về, uống ít thôi!”
Trương Hoa nhìn Lí Dương Uy, cười nói: “Không sao đâu!”
Kỉ Oanh cười nói: “Đã là bố trẻ con rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân!”
“Sắp làm mẹ rồi nên nói chuyện cũng khác nhé!”
“Đây là trách nhiệm, Tỉnh Tỉnh vẫn còn nhỏ như thế, nó cần có cậu chăm sóc!”
“Hình như cũng có lý, thôi tôi không uống nữa!”
Ăn cơm xong, Trương Hoa lại ngồi lại rất lâu, nói: “Đông người vẫn vui hơn, buổi tối ở nhà có một mình thật là chán!”
Kỉ Oanh nói: “Thế thì cậu đón Trần Dĩnh qua ở chung đi!”
Trương Hoa trầm ngâm một lát, sau đó đứng dậy nói: “Cũng không còn sớm nữa,
tôi nên về rồi, không làm phiền em bé trong bụng cậu nghỉ ngơi nữa!”
Lí Dương Uy tiễn Trương Hoa xuống dưới. Trương Hoa khởi động xe, hạ kính cửa sổ xuống, nói: “Cậu lên đi!”
Lí Dương Uy nhìn Trương Hoa, nghiêm mặt nói: “Trương Hoa, chúng ta là bạn
bè bao nhiêu năm nay, có chuyện gì nhất quyết phải nói với tôi đấy!”
Trương Hoa cười: “Đợi lát nữa nói, cậu lên đi, bên ngoài hơi lạnh đấy!”
Trương Hoa không về nhà ngay mà đỗ xe lại dọc đường, đứng hút thuốc bên vệ
đường. Đêm khuya đầu đông, những cơn gió lành lạnh thổi qua lại khiến
Trương Hoa cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Anh ngồi rất lâu mới đứng
dậy về nhà. Vừa bật đèn phòng khách lên đã thấy Trần Dĩnh đang nằm ngủ
trên ghế sô pha. Có lẽ bởi vì đèn đột ngột bật sáng khiến Trần Dĩnh hơi
giật mình, mở mắt ra nhìn Trương Hoa nói: “Anh về rồi à?”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh một lát rồi nói: “Anh quên mất là em có chìa khóa ở đây!”
Trần Dĩnh nhìn đồng hồ, nói: “Sao muộn thế này rồi anh mới về?”
Trương Hoa không buồn trả lời câu hỏi của Trần Dĩnh mà nói: “Hôm nay hơi mệt,
anh đi tắm rồi đi ngủ đây, em không có chuyện gì thì về nghỉ đi!”
Trần Dĩnh nói: “Sao anh không chịu nghe em giải thích thế?”
“Anh đâu có nói cái gì, em muốn giải thích cái gì với anh chứ?”
“Em biết hôm qua anh về, cũng về nhà thăm Tỉnh Tỉnh, cũng nhìn thấy em và Vu Hâm ở trong quán cà phê.”
“Xem ra thông tin của em nhanh nhạy gớm nhỉ! Đúng thế, hôm qua anh về, cũng
qua cửa hàng hoa, nhưng anh đâu có nói gì, vì vậy em không cần phải giải thích!”
“Em biết trong lòng anh nghĩ gì, kì thực không như anh tưởng tượng đâu!”
“Em nghĩ hơi nhiều rồi đấy, anh chẳng có suy nghĩ gì cả! Hơn nữa chúng ta
vốn đã ly hôn rồi, em có làm gì cũng là quyền tự do của em!”
“Anh không cần phải nhấn mạnh rằng chúng ta đã ly hôn, em chỉ hi vọng anh đừng hiểu lầm!”
“Thế thì giờ anh nói cho em biết, anh không hiểu lầm em, thế đã được chưa?”
Trần Dĩnh không biết nói gì, cứ ngồi ngây ra trên ghế.
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, nói: “Xin lỗi nhé, anh thật sự quá mệt, nếu không anh đã lái xe đưa em về rồi!”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa một lát rồi nói: “Không cần, em tự bắt xe về!”