Ngô Phong Hải đi vào văn phòng của Trương Hoa, nói: “Sao hôm nay tôi vừa về đến thì chủ tịch Cổ đã mời tôi nhỉ? Hơn nữa còn đích thân gọi cho tôi
nữa chứ!”
Trương Hoa nói: “Chắc không phải chỉ là ăn cơm đơn giản đâu!”
“Có mục đích khác chăng?”
“Chắc chắn là có mục đích khác, nếu tôi đoán không nhầm thì là chuyện điều chuyển Vu Hâm đấy”.
“Sáng nay tôi còn gọi điện hẹn Huệ Anh tối nay cùng đi ăn cơm, lát nữa lại phải gọi điện giải thích với cô ấy rồi!”
Trương Hoa cười cười: “Đi ăn xong lại đến mời cô ấy đi ăn đêm là được mà, dù gì ngày mai cô ấy cũng được nghỉ!”
Trần Dĩnh ngồi trong văn phòng cứ do dự không biết có nên đi ăn cơm không.
Cô không ngờ chiều nay Cổ Triết Đông lại đột nhiên gọi điện cho cô, mời
cô cùng đi ăn tối.
Trần Dĩnh hỏi luôn trong điện thoại là còn có ai nữa, Cổ Triết Đông chỉ cười bảo: “Đều là người quen thôi!”
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ rồi quyết định sẽ đi, chắc là có cả Trương Hoa.
Lí Dương Uy cũng nhận được điện thoại của Cổ Triết Đông, bởi vì rất ít khi qua lại với Cổ Triết Đông nên anh rất bất ngờ. Lí Dương Uy lập tức gọi
điện hỏi Trương Hoa xem có nên đi hay không? Trương Hoa nói: “Cứ đi đi.
Người ta đã có lời mời, không đến không được!”
Trương Hoa và Ngô Phong Hải đang chuẩn bị đi thì Cổ Vân Vân đến nói: “Cùng đi đi!”
Trương Hoa nói: “Cậu cũng đi à?”
“Sao có thể thiếu tôi được, đừng quên hiện giờ tôi cùng một hội với các cậu, bố tôi nói tối nay sẽ mời mấy chúng ta ăn cơm!”
Trương Hoa nói: “Thế sao còn mời cả Dương Uy?”
Cổ Vân Vân cười: “Dương Uy chẳng phải cũng là một cổ đông của công ty chúng ta sao?”
Trương Hoa suýt chút nữa buột miệng nói Trần Dĩnh cũng là một cổ đông, có phải cô ấy cũng đến không? Nhưng may mắn kiềm lại được.
Ba người vào
phòng, Cổ Triết Đông và Ngô Tĩnh đã có mặt. Cổ Vân Vân nhíu mày một lát
rồi ngồi xuống bên cạnh bố, nói: “Sao bố đến sớm thế?”
Cổ Triết Đông nói: “Làm xong việc nên bố và Ngô Tĩnh tranh thủ đến đây luôn!”
Cổ Vân Vân nhìn Ngô Tĩnh không nói gì. Trương Hoa lên tiếng: “Chủ tịch Cổ còn mời ai nữa thế?”
Cổ Triết Đông cười nói: “Đợi một lát là biết ngay thôi! Cậu và Phong Hải ngồi xuống đi!”
Ngô Phong Hải kính trọng chào một tiếng: “chủ tịch Cổ”. Cổ Triết Đông chăm
chú nhìn Ngô Phong Hải, sau đó nói: “Quả nhiên là phong độ của đại
tướng!”
Ngô Phong Hải ngại ngùng nói: “Chủ tịch khách sáo quá!”
Đang nói chuyện thì Lí Dương Uy vào, lịch sự chào chủ tịch Cổ. Cổ Triết Đông cười nói: “Dương Uy phải không? Mặc dù chúng ta rất ít gặp nhưng tôi
biết cậu, nghe nói công ty của các cậu hiện giờ do Dương Uy phụ trách
phải không?”
Lí Dương Uy cười nói: “Tôi chẳng qua chỉ có cái danh thôi, xét về năng lực thì đâu thể bằng những người khác!”
Cổ Triết Đông nói: “Nhìn thấy mọi người tôi lại thấy trẻ đi vài tuổi!”
Trương Hoa nói: “Chủ tịch Cổ, chắc là mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ?”
Cổ Triết Đông nói: “Đợi thêm chút nữa đi, vẫn còn một người nữa!”
Trương Hoa nghĩ, chắc chắn là Trần Dĩnh, nhưng lại không thể hiểu nổi Cổ Triết Đông mời Trần Dĩnh làm gì? Chẳng lẽ là người khác?
Mấy người
đang nói chuyện phiếm thì Trần Dĩnh đến. Cổ Triết Đông nhìn Trần Dĩnh
bước vào, đứng dậy cười nói: “Cô Trần đến rồi à!”
Trần Dĩnh nhìn
những người ngồi bên trong, sau đó nóiCổ Triết Đông: “Thật ngại quá, tôi bị tắc đường, để mọi người phải chờ lâu rồi!”
Cổ Triết Đông nói: “Không sao, buổi tối nên cũng có nhiều thời gian mà!”
Ngô Phong Hải đang ngồi bên cạnh Trương Hoa liền đứng dậy nhường chỗ, nói: “Chị dâu, ngồi xuống đây đi!”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, chậm rãi ngồi xuống ghế. Cổ Triết Đông nói: “Đều
là người một nhà, tôi cũng khỏi phải khách sáo làm gì, hôm nay tôi mời
mọi người đến đây có hai mục đích. Một là bàn bạc đôi chút về công việc. Ngoài ra là muốn ăn cơm và nói chuyện cùng mọi người!”
Mấy người chẳng ai nói gì. Cổ Triết Đông nói tiếp: “Trước khi ăn cơm, tôi muốn
nói qua một chút về công việc. Thứ nhất, Ngô Tĩnh phải rời khỏi công ty
hiện nay của mọi người để làm việc khác. Thứ hai, tôi vô cùng tín nhiệm
đội ngũ của các cậu, vì vậy tôi chân thành mời Trần Dĩnh đảm nhiệm chức
vụ giám đốc của công ty, hiện giờ giám đốc Vu Hâm đã được điều chuyển đi chỗ khác rồi!”
Ngoài Ngô Tĩnh ra, tất cả những người khác đều
kinh ngạc nhìn Cổ Triết Đông. Cổ Triết Đông nhìn biểu cảm trên mặt họ,
cười nói: “Đừng ngạc nhiên vì tôi điều Ngô Tĩnh đi, cô ấy mãi mãi thuộc
về đội ngũ của mọi người, trước đây tôi từng nói hiện nay hợp tác với
mọi người chỉ là một hạng mục nhỏ, Ngô Tĩnh ra đi chỉ là bước đầu tiên,
tương lai mọi người đều phải gánh vác trách nhiệm lớn lao hơn và đảm
nhiệm những vị trí quan trọng hơn”.
Trương Hoa nói: “Ngô Tĩnh sẽ được điều chuyển sang tập đoàn ư?”
Cổ Triết Đông nói: “Ngô Tĩnh không đi làm ở tập đoàn, có một hạng mục mới
cần phát triển, còn về chuyện là hạng mục gì, tạm thời chưa thể tiết lộ
được!”
Trần Dĩnh nói: “Chủ tịch Cổ, tôi đã xin nghỉ việc rồi,
cũng không muốn tham gia vào môi trường làm việc quá phức tạp, vì vậy
cái ghế giám đốc tài vụ này tôi chỉ có thể nói xin lỗi thôi!”
Cổ
Triết Đông nói: “Công việc tài vụ không phải giao tiếp nhiều, hơn nữa
trong công ty đều là người nhà, cũng không tồn tại vấn đề phức tạp hay
không phức tạp”.
Trần Dĩnh nói: “Chủ tịch Cổ, tôi thật sự không thể nhận lời!”
Cổ Triết Đông nói: “Thế này đi, cô cũng đừng vội từ chối, có thể cân nhắc
thêm! Thôi được rồi, công chuyện bàn xong rồi, giờ chúng ta ăn cơm
thôi!”
Trần Dĩnh về đến nhà, Lưu Huệ Anh nói: “Sao Cổ Triết Đông đột nhiên mời cậu ăn cơm thế?”
Trần Dĩnh nói: “Muốn bảo tớ quay lại đảm đương chức vụ giám đốc tài vụ, nhưng tớ không đồng ý!”
“Hồi đầu hợp tác chẳng phải đã nói giám đốc tài vụ sẽ là người của họ đảm trách ư?”
Trần Dĩnh nói: “Có thể ông ấy chỉ muốn để Trương Hoa yên tâm, cho mọi người thấy ông ta tuyệt đối tin tưởng Trương Hoa!”
“Tức là cái tên Vu Hâm kia phải cuốn xéo rồi à?”
“Đúng thế”.
Lưu Huệ Anh nói: “Thế thì sao không đồng ý?”
“Tớ không muốn làm, như bây giờ cũng tốt, rất nhẹ nhàng!”
“Nói cũng phải, nhưng nếu cậu không đi, bọn họ lại cử người của họ đến làm,
như thế chẳng phải vừa được tiếng thơm lại chẳng mất mát gì sao!”
Cổ Vân Vân đến nhà liền hỏi Cổ Triết Đông: “Bố, tại sao bố lại bảo Trần
Dĩnh quay lại làm giám đốc tài vụ? Hồi đầu chẳng phải đã nói chức giám
đốc tài vụ sẽ do bên ta đảm nhiệm sao?”
Cổ Triết Đông nói: “Có gì khác biệt không? Con cảm thấy Trần Dĩnh sẽ giở trò trong vấn đề tài vụ sao?”
Cổ Vân Vân không nói gì. Cổ Triết Đông ngồi xuống, nói: “Vân Vân, con cũng ngồi xuống đây đi!”
Cổ Vân Vân ngồi xuống ghế. Cổ Triết Đông nói tiếp: “Vân Vân, con có thể
chăm chỉ làm việc, bố rất mừng, nhưng bố không hi vọng con để chuyện
tình cảm xen vào trong công việc!
Cổ Vân Vân: “Bố, bố nói thế là sao?”
Cổ Triết Đông nhìn Cổ Vân Vân, nói: “Con là con gái bố, con làm gì, nghĩ
gì chẳng lẽ bố không biết? Bố chỉ hi vọng con đừng vì chuyện tình cảm mà phá hỏng sự hợp tác giữa đôi bên!”
Trương Hoa vừa lái xe vừa nói với Ngô Phong Hải: “Chẳng phải nói sẽ rủ Lưu Huệ Anh đi ăn đêm sao, sao lại kéo tôi với Dương Uy ra đây thế này?”
Lí Dương Uy cũng nói: “Đúng thế, tôi chuẩn bị về nhà bế con trai đây!”
Ngô Phong Hải nói: “Con trai anh đã có hai cụ già ở nhà rồi, chẳng đến lượt anh phải lo đâu. Ban nãy có chủ tịch Cổ ở đấy, uống không thoải mái
chút nào!”
Trương Hoa nói: “Tôi thấy anh lôi hai chúng tôi ra ngoài chắc không chỉ để uống rượu đâu!”
Mấy người gọi đồ nướng xong, Ngô Phong Hải nói: “Hôm nay một mặt là uống
rượu, hai là tôi muốn bàn với hai người chuyện hôn nhân!”
Lí Dương Uy cười nói: “Anh vẫn còn độc thân mà đòi bàn chuyện hôn nhân sao?”
Ngô Phong Hải nói: “Ai quy định là độc thân thì không thể bàn chuyện hôn
nhân? Mấy hôm nay đi công tác, tối ở khách sạn không có việc gì làm tôi
đã đọc hết mấy cuốn sách về hôn nhân rồi đấy!”
Trương Hoa nói: “Để chuẩn bị kết hôn à?”
Ngô Phong Hải nói: “Tôi đâu có thời gian mà chơi trò tình yêu, có đối tượng rồi là kết hôn thôi, đâu cần phải lãng phí thời gian!”
Trương Hoa nói: “Lưu Huệ Anh có đồng ý không?”
Ngô Phong Hải nói: “Sao có thể đồng ý, ngay cả quan hệ còn chưa xác định
được, hiện giờ chúng tôi nhiều lắm vẫn chỉ là bạn bè thôi!”
Lí Dương Uy nói: “Thế anh nghiên cứu được những gì rồi?”
Ngô Phong Hải nói: “Trước tiên, hôn nhân là cuộc sống thực t hôn nhân và
tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thứ hai, muốn hôn nhân kéo
dài đến trọn đời nhất định phải làm được hai điều này. Thứ nhất là tin
tưởng, thứ hai là phải giao lưu với nhau.
Ngô Phong Hải nhìn
Trương Hoa, nói: “Vì vậy hôm nay tôi mới kéo hai anh ra đây, không phải
là để bàn chuyện của tôi mà là bàn chuyện của Trương Hoa và chị dâu!”
Ngô Phong Hải nói tiếp: “Dương Uy là bạn lâu năm với anh, tôi cũng hi vọng
anh coi tôi là bạn bè thân thiết, chuyện chúng ta nói ngày hôm nay chỉ
đơn thuần là tâm sự giữa bạn bè thân thiết với nhau thôi!”
Trương Hoa uống một ngụm, sau đó nói: “Anh muốn nói gì?”
Ngô Phong Hải nói: “Đọc một vài cuốn sách tôi mới thấy vấn đề hiện nay của
anh và chị dâu rất nghiêm trọng, giữa hai người về cơ bản là không có sự giao lưu, gặp phải chuyện gì cũng không chịu nhờ cậy người khác, không
chịu hỏi han, còn anh thì quá thiếu niềm tin ở chị dâu, gặp phải chuyện
gì cũng nghĩ đến mặt bất lợi cho bản thân, xét từ góc độ nào đó, anh
đang nghi ngờ nhân phẩm của chị dâu!”
Lí Dương Uy ngắt lời Ngô
Phong Hải, nói: “Tôi xin nói một câu, có những chuyện anh không hiểu rõ
lắm, hành động của Trương Hoa hiện giờ có thể có chút không thỏa đáng
nhưng đáng được thông cảm!”
Ngô Phong Hải nói: “Là đàn ông, trong lòng có chuyện gì thì cứ phải nói thẳng ra, không nhất thiết phải giấu
giấu giếm giếm. Chủ tịch Mao từng nói, có sai chịu sửa là đồng chí tốt,
chúng ta không thể cho phép người khác phạm sai lầm một lần ư?”
Lí Dương Uy nói: “Tôi đồng ý với cách nói của anh, nhưng nhiều khi, có thể hiểu được nhưng chưa chắc đã làm được, vì vậy tôi mới đồng ý với anh
vừa đồng cảm với Trương Hoa!”
Ngô Phong Hải nói: “Đây không phải
là cách giải quyết vấn đề, muốn giả quyết vấn đề chỉ có thể chọn một con đường, nếu cứ loanh quanh với cả hai con đường thì sự việc mãi mãi
không thể nào giải quyết được!”
Cuối cùng Trương Hoa cũng chịu
lên tiếng: “Hai người không cần phải bàn bạc chuyện này đâu, trước mặt
hai người tôi xin nói thực lòng vậy!”
Hai người k liền dừng bàn
bạc, quay sang nhìn Trương Hoa. Trương Hoa châm một điếu thuốc lên, sau
đó chậm rãi nói: “Dạo này tôi cũng cân nhắc những chuyện này, cuối cùng
tôi phát hiện ra không phải là tôi không tin tưởng Trần Dĩnh, cũng không phải là không yêu Trần Dĩnh, mà là trong thâm tâm của tôi không thể nào quên được ám ảnh của quá khứ!”
Trương Hoa dừng lại, uống một
ngụm rồi tiếp tục: “Nhiều lúc tôi cứ tưởng bản thân có thể quên được
những chuyện đó, đặc biệt là khi ở bên cạnh Trần Dĩnh và Tỉnh Tỉnh,
trong thâm tâm luôn tự coi chúng tôi là một gia đình hoàn chỉnh, thậm
chí còn cảm thấy hạnh phúc, nhưng thứ hạnh phúc ngắn ngủi này dễ dàng bị những vấn đề khác phá hỏng, giống như lần trước, tôi muốn kiểm soát bản thân không nghĩ đến những chuyện đó nữa nhưng tôi không làm được!”
Lí Dương Uy nói: “Bao nhiêu năm chơi với nhau, tôi biết bản chất của cậu
là bảo thủ, vì vậy hoàn toàn hiểu được những chuyện này.”
Ngô
Phong Hải lập tức nói: “Tôi vẫn là câu đó thôi, sự việc kiểu gì cũng
phải giải quyết, dù là hợp hay tan, cũng phải có một kết luận cuối cùng. Còn nữa, dù gì cũng có con với nhau rồi, đây chính là hiện thực. Có đôi khi thứ đầu tiên mà chúng ta phải đối mặt chính là nhượng bộ”.
Trương Hoa nói: “Tôi cứ cố gắng hết sức để tránh né quá khứ, không muốn chạm
vào, càng không muốn người khác nhắc đến, cuối cùng tôi phát hiện tránh
né chính là trốn chạy, là một cách tự lừa dối bản thân mà thôi!”