Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Chương 134: Chương 134




Trần Dĩnh đáp: “Chị không ở đây!” Nói rồi liền lấy chìa khóa ra đưa cho Nhã Vận: “Em cầm lấy chìa khóa này, buổi tối phải về sớm một chút, chị đi làm về sẽ qua đây nấu cơm cho em, buổi trưa em đi ăn cùng bọn chị Mộng Mộng nhé!”

Trần Dĩnh lấy ít tiền đưa cho Nhã Vận, nói: “Buổi sáng em ăn cái gì đó ở ngoài đi!”

Nhã Vận nói: “Em không cần đâu, em cũng có tiền mà!”

Trần Dĩnh nói: “Con bé ngốc này, đến giúp chị làm việc sao có thể tự bỏ tiền của mình chứ, mau cầm lấy!”

Trần Dĩnh đi rồi, Nhã Vận lại nhìn nắm tiền trong tay mình hồi lâu, chị dâu hình như đã trở lại là chị dâu lúc đầu của cô rồi. Nhã Vận tắm xong liền vào phòng anh trai mình ngó một lát, phát hiện không có bất cứ bộ quần áo nào của Trần Dĩnh nữa, thầm nghĩ, chị ấy có chìa khóa của nhà anh cả, tại sao lại không ở đây nhỉ? Ròi lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh Tỉnh Tỉnh trên tường, lẩm bẩm nói: “Nhìn kĩ thì cũng thấy hơi hơi giống chị dâu!”

Chiều ngày hôm sau, Trần Dĩnh bận rộn trong văn phòng, Nhã Vận gọi điện đến. Trần Dĩnh hỏi Nhã Vận có việc gì, Nhã Vận nói: “Chị dâu, tối nay qua ở với em đi, em ở một mình thấy hơi sợ!”

Trần Dĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế thì chiều chị sẽ qua muộn một chút nấu nướng cho em, chị phải về nhà để lấy bộ quần áo thay giặt đã!”

Nhã Vận nói: “Chị đến cẳ hàng hoa trước đi, xong em về với chị!”

“Thế cũng được!”

Trần Dĩnh đến cửa hàng, cười nói với Đồng Mộng Mộng: “Mộng Mộng, Nhã Vận đợt này giao cho em, em phải dạy bảo nó chu đáo nhé!”

Đổng Mộng Mộng nói: “Nhã Vận rất thông minh, không hổ danh là em gái thầy Trương!”

Nhã Vận nói: “Mặc dù trước nay em có hơi kiêu ngạo, nhưng nghe chị Mộng nói như vậy em vẫn thấy hơi xấu hổ!”

Trần Dĩnh cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Hai người lấy quần áo rồi mới đi. Trần Dĩnh nói đã hơi muộn nên không về nhà ăn cơm nữa, hai người liền vào ăn cơm ở một cửa hàng ven đường rồi mới về. Tắm rửa xong, Nhã Vận ngồi trong phòng khách xem ti vi, Trần Dĩnh vừa giặt quần áo vừa nói với Nhã Vận: “Đưa quần áo của em vừa thay ra đây chị giặt luôn!”

Nhã Vận nói: “Em tự giặt cũng được, ở trường em toàn tự giặt mà!”

Trần Dĩnh nói: ‘Giờ đang ở nhà, không phải ở trường, cứ mang ra đây!”

Nhã Vận vào phòng lấy quần áo mang vào, sau đó đứng ngoài cửa nhìn Trần Dĩnh giặt giũ.

Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nhìn Nhã Vận một cái rồi lại cúi đàu giặt quần áo, nói: ‘Đi xem ti vi đi, đứng đó làm gì?”

Nhã Vận nói: ‘Chị dâu, càng ngày em càng thấy chị giống mẫu người phụ nữ của gia đình!”

Trần Dĩnh cười nói: “Như thế có gì không tốt chứ?”

Nhã Vận nói: “Sống như anh chị đáng lẽ ra nên thuê một người giúp việc, đâu phải không thuê nổi?”

Trần Dĩnh nói: “Anh trai em thường xuyên đi công tác, chị thỉnh thoảng mới sang đây, thuê giúp việc làm gì?”

Nhã Vận nghĩ một lát rồi hỏi: “Chị dâu, tại sao chị không ở với anh cả?”

Trần Dĩnh đứng lên, dùng mu bàn tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt, lấy khăn mặt lau tay rồi nói: “Để ngâm nước đã, lát nữa sẽ giặt sau, chúng ta ra ngoài phòng khách ngồi một chút đi!”

Trần Dĩnh ngồi xuống rồi liền nói: “Nhã Vận, em hi vọng chị với anh cả em ở chung với nhau ư?”

Nhã Vận nói: “Em nghĩ nên ở chung với nhau!”

Trần Dĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhã Vận, em tha thứ cho chị sao?”

Nhã Vận do dự một lát rồi nói: “Em cũng không biết nữa!”

“Em có thể nói như vậy là chị vui lắm rồi, ít nhất em cũng đã không còn hận chị nữa!”

Nhã Vận cúi đầu hỏi: “Chị dâu, chị có hối hận vì những gì đã qua không?”

Trần Dĩnh xoa đầu Nhã Vận như trước đây, từ tốn nói: “Xem ra Nhã Vận đã lớn thật rồi, có thể bình thản nói với chị về những chuyện này!”

Trần Dĩnh nhìn Nhã Vận hồi lâu rồi nói tiếp: “Đương nhiên là chị hối hận lắm, nhưng hối hận cũng chẳng có ích gì, dù sao thì thời gian cũng không thể đảo ngược, hiện giờ chị chỉ hi vọng sau này mình không làm gì sai lầm nữa!”

Trần Dĩnh nằm trên chiếc giường quen thuộc, ngắm bức ảnh của con gái ở trên tường, trong lòng vô cùng ấm áp. Trần Dĩnh lại lấy chăm trùm kín mặt, dường như cái chăn đang phảng phất mùi thơm của Trương Hoa.

Mấy ngày sau đó, Nhã Vận dần dần quen với việc hết giờ làm lại đợi Trần Dĩnh cùng về nấu nướng, Nhã Vận giúp Trần Dĩnh nhặt rau, thỉnh thoảng cũng thái rau. Buổi tối thấy Trần Dĩnh thu dọn nhà cửa, Nhã Vận cũng giúp Trần Dĩnh giặt quần áo.

Mấy lần Trần Dĩnh muốn buổi tối ra ngoài đi dạo phố, nhưng thấy Trương Hoa cứ bận rộn suốt nên không nói gì. Chiều nay Trần Dĩnh mang về theo không ít thức ăn, Nhã Vận mở cửa ra vội đỡ lấy nói: “Sao chị mua lắm thứ thế này?”

Trần Dĩnh nói: “Hôm nay anh trai em về!”

Trương Hoa cũng không biết tại sao về buổi tối, chẳng lẽ vì thích cái cảnh Trần Dĩnh nấu nướng ở nhà mình?

Về đến nhà, thấy Nhã Vận đang ngồi trong phòng khách, anh vội nói: “Sao em lại ở đây? Chị dâu đâu?”

Nhã Vận nói: “Chị ấy đang ở trong bếp kìa! À phải rồi, anh nên gọi em là trợ lí Trương mới phải!”

Trương Hoa vừa thay giày vừa nói: “Em mà là trợ lí cái gì, không rước thêm phiền phức cho người khác là may lắm rồi!”

“Em không nói với anh nữa, anh đi mà hỏi chị dâu ấy!”

Trần Dĩnh ở trong bếp thò đầu ra, nói: “Anh về sớm thế à? Cơm vẫn chưa chín, anh đợi một lát nhé!”

Ăn cơm xong, Trần Dĩnh thu dọn nhà bép rồi giục Trương Hoa đi tắm rửa. Trương Hoa đứng dậy nói: “Còn sớm thế này, em giục anh đi tắm làm gì?”

Nhã Vận nói: “Tắm sớm thì đi ngủ sớm mà!”

Trần Dĩnh cười mắng: “Em nói bậy bạ gì thế!”

Trương Hoa tắm xong liền ngồi trong phòng khách, Trần Dĩnh liền mang mấy bộ quần áo của anh thay ra đi giặt. Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh giặt giũ trong nhà vệ sinh cũng không nói gì. Nhã Vận cười bảo: “Hạnh phúc lắm phải không? Quần áo của em toàn là chị dâu giặt đấy!”

Trần Dĩnh phơi quần áo xong liền nói: ‘Em về trước đây, Nhã Vận mai đừng quên phải đi mua hàng với chị Mộng Mộng đấy nhé!”

Nhã Vận nói: “Sao chị lại về? Mấy ngày nay chẳng phải toàn ở đây sao?”

Trần Dĩnh cười: “Đấy là vì không có anh trai em ở nhà mà!”

Nhã Vận nhìn Trương Hoa, nói: “Anh, anh nói gì đi, bảo chị dâu ở lại đâu đi!”

Trương Hoa nói: “ĐTrần Dĩnh nói: “Anh đã tắm rồi còn đưa tiễn gì nữa chứ, em tự về được rồi!”

Trần Dĩnh đi rồi, Nhã Vận nói: “Anh, sao anh không giữ chị dâu ở lại đây?”

Trương Hoa nhìn em gái, nói: “Mau tắm đi rồi đi còn đi ngủ sớm!”, nói rồi liền về phòng.

Ban nãy lúc Trương Hoa mở tủ quần áo lấy quần áo ngủ đã nhìn thấy có mấy bộ quần áo của Trần Dĩnh. Trương Hoa đứng ngây người ra nhìn hòi lâu mới đóng cửa tủ lại. Lúc lên giường, anh lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc phảng phất. Cảm nhận mùi hương quen thuộc này khiến trong người Trương Hoa chợt cảm thấy rạo rực, mặt anh đỏ bừng, trong lòng nghĩ: “Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này?”

Ngày hôm sau, Trần Dĩnh về cùng với Trương Hoa. Về đến nhà đã thấy Nhã Vận về rồi. Ăn cơm xong, Nhã Vận nói: “Hôm nay chị đừng về, em với chị ngủ giường to, cho anh cả ngủ giường nhỏ!”

Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, mắt Trương Hoa nhìn vê hướng khác, nói: “Thế thì em với Nhã Vận ngủ phòng anh đi!”

Nhã Vận vội nói: “Anh cả đã nói vậy rồi, chị mà về là em không vui đâu đấy!”

Mấy người tắm xong, Trần Dĩnh lại đi giặt quần áo, Trương Hoa nói với em gái ngồi trong phòng khách xem ti vi. Giặt xong, Trần Dĩnh cũng ngồi xuống hỏi Trương Hoa: “Chỉ còn hơn chục ngày nữa là Tết rồi, anh có phải đi công tác nữa không?”

Trương Hoa nói: “Vẫn còn mấy khóa đào tạo, mấy hôm nữa anh vẫn phải đi một chuyến!”

Trần Dĩnh nói: “Thế thì hai ngày tới chúng ta về nhà một chuyến nhé, sắp Tết rồi, xem xem trong nhà còn thiếu cái gì không!”

Nhã Vận nói: “Em tán thành, em tán thành! Về nhà thăm em bé luôn!”

Trương Hoa nói: “Ừ, ngày mai về cũng được!”

Trần Dĩnh ngồi xuống bên cạnh Trương Hoa, khẽ nói: ‘Em muốn đưa Tỉnh Tỉnh về nhà thăm ông bà ngoại, đã lâu lắm rồi chưa về!”

Trương Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Đợi anh đi công tác về sẽ đưa em về, có thể ở lại vài ngày!”

Trần Dĩnh ôm chầm lấy Trương Hoa nói cảm ơn rồi buông tay ra ngay.

Nhã Vận đứng dậy nói: “Thôi bỏ đi, em vẫn ngủ ở giường bé của em thì hơn!”

Trương Hoa vội đứng dậy kéo tay em gái lại, nói: “Em với chị dâu ngủ ở giường to đi!”

Bởi vì mấy người đều tắm rửa rồi nên cái ôm ban nãy của Trần Dĩnh khiến Trương Hoa cảm thấy hơi khác thường, anh sợ ở cạnh Trần Dĩnh lâu ngày sẽ nảy sinh ý nghĩ không hay. Nói rồi Trương Hoa liền sải bước về phòng Nhã Vận. Nhã Vận nói với theo phía sau: “Lại còn giả bộ nữa! Chị dâu, mặc kệ anh ấy, chúng ta cùng ngủ thôi!”

Sáng hôm sau về nhà, Trần Dĩnh nói với mẹ Trương Hoa cô muốn đưa Tỉnh Tỉnh về thăm bố mẹ vài hôm. Mẹ Trương Hoa nói: “Nên thế, sắp đến Tết rồi, nên về thăm các cụ, bảo thằng Hoa đi cùng con!”

Mẹ Trương Hoa lại nói: “Hay là con đón bố mẹ con lên đây cùng đón tết, hai thân già ở nhà chắc cũng cô đơn lắm!”

Trần Dĩnh nói: “Chắc là bố mẹ con không nghe đâu, ở quê còn có họ hàng hàng xóm nữa mà!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Nếu thế thì chiều ba mươi con với thằng Hoa đưa Tỉnh Tỉnh về đây, đến sáng mùng hai lại về bên đó vậy!”

Trước khi Trương Hoa đi công tác về, Trần Dĩnh đã chuẩn bị tất cả đồ đạc cầm đem về, đồng thời gọi điện báo cho mẹ cô biết. Mẹ Trần Dĩnh mừng lắm, nói trên đường phải chăm sóc Tỉnh Tỉnh cho chu đáo.

Trương Hoa đi công tác về, việc đầu tiên mà anh làm là xin nghỉ cho mình và Trần Dĩnh. Cổ Vân Vân cười nói: “Xem ra tôi không đồng ý cũng không được, nhưng tôi phải nói trước, mùng bảy tết là cả hai phải về công ty đúng giờ đấy!”

Trương Hoa về nhà, nhìn thấy Trần Dĩnh mua rất nhiều đồ liền nói: “Có một số thứ về nhà mua cũng được, đâu phải không mua được đâu!”

Trần Dĩnh nói: “Có thành ý thì nó khác chứ!”

Hôm sau hai người mang đồ đạc về nhà đón Tỉnh Tỉnh. Trước khi đi, Trần Dĩnh nói với Nhã Vận: “Đợt này không có chị ở đây, chuyện của cửa hàng phải phiền em rồi! Còn nữa, em ở một mình phải chú ý an toàn, chị không nấu nướng cho em được, buổi tối em ăn tạm

Nhã Vận nói: “Không sao đâu chị dâu, em với chị Mộng sẽ quản lý tốt cửa hàng!”

Trương Hoa nói: “Em đừng làm loạn là được rồi!”

Trần Dĩnh lườm Trương Hoa, nói: “Anh đừng nói lăng nhăng!”, rồi lại nói với Nhã Vận: “Nếu cửa hàng không bận lắm thì trước Tết hai ngày em về nhà xem giúp mẹ chuẩn bị tế nhé!”

Lúc hai người về đón Tỉnh Tỉnh, mẹ Trương Hoa luôn miệng dặn dò phải chăm sóc Tỉnh Tỉnh chu đáo, phải chú ý một chút, cái gì nên cho ăn, cái gì không nên cho ăn. Trương Hoa nói: “Đâu phải Trần Dĩnh chưa từng chăn sóc Tỉnh Tỉnh đâu, mẹ cứ yên tâm đi!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Tỉnh Tỉnh bây giờ lớn rồi, đương nhiên là khác trước!”

Trần Dĩnh đáp: “Chúng con sẽ chăm sóc nó chu đáo, mẹ cứ yên tâm đi!”

Trương Hoa vừa lái xe vừa nói: “Sao mẹ cứ làm như chúng ta là người ngoài chăm sóc cho Tỉnh Tỉnh không bằng, vẫn còn không thấy yên tâm chứ!”

Trần Dĩnh nói: “Mẹ lo cho Tỉnh Tỉnh mà, dù gì lâu lắm rồi con không ở với chúng ta!”

Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Tỉnh Tỉnh ngồi trong lòng Trần Dĩnh, nói: “Nó là con gái chúng ta, chúng ta nên lo lắng người khác chăm sóc nó không chu đáo mới phải! Có đúng không Tỉnh Tỉnh?”

Trần Dĩnh nói: “Anh chuyên tâm lái xe đi, đừng nhìn Tỉnh Tỉnh!”

Trương Hoa nói: “Nói chuyện với con gái mà cũng không được à?”

Trần Dĩnh cúi đầu nói với con gái: “Tỉnh Tỉnh ngoan, gọi bố đi!”

Tỉnh Tỉnh gọi một tiếng “bố”, Trần Dĩnh nói: “Thế là được rồi chứ hả?”

Trương Hoa ngoảnh mặt sang nhìn Tỉnh Tỉnh, vui vẻ đáp lời, sau đó đưa tay lên xoa đầu con bé. Trần Dĩnh vội nói: “Anh chuyên tâm lái xe đi! Có Tỉnh Tỉnh trên xe đấy nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.