1.
Trương Hoa nằm bên phòng Nhã Vận nghe tiếng cười đùa của Trần Dĩnh là Lưu Huệ Anh ở phòng bên, trong lòng không khỏi chua xót: “Con gái ở với nhau đúng là
khác hẳn!”
Ngày hôm sau, lúc Trương Hoa dậy, Trần Dĩnh và Lưu
Huệ Anh đã dậy từ lâu, hai người đang bận rộn ở trong bếp. Ăn sáng xong, điện thoại của Trương Hoa đổ chuông, vừa nghe là Trương Hoa đã nhận ra
ngay: “Chủ tịch Cổ, sao lại là ngài?”
Cổ Triết Đông cười nói: “Sao nghe giọng một cái là biết tôi rồi?”
Trương Hoa nói: “Người có giọng nói giống như chủ tịch không nhiều!”
Hai người nói chuyện dăm ba câu rồi cúp máy.
Trương Hoa nói với Trần Dĩnh: “Sáng nay anh phải ra ngoài một chút!”
Trần Dĩnh hỏi: “Là bố của Cổ Vân Vân à?”
Trương Hoa ừ một tiếng rồi nói: “Có thể trưa anh không về, cứ ăn cơm đi, không phải đợi anh đâu!”
Trần Dĩnh cố hỏi thêm: “Có chuyện gì thế?”
“Anh cũng không biết, chỉ bảo anh đến công ty gặp ông ấy một chút!”
Trên đường đi, Trương Hoa nghĩ mãi không biết rốt cuộc Cổ Triết Đông tìm anh có chuyện gì? Sau lần đầu tiên gặp mặt ở công ty Triết Đông, hai người
chưa gặp lại nhau lần nào, sao đột nhiên ông ta lại gọi cho anh, bảo anh đến công ty gặp mặt? Trương Hoa lại nghĩ, không phải là vì chuyện của
Cổ Vân Vân đấy chứ? Cuối cùng Trương Hoa quyết định không nghĩ những
chuyện này nữa, dù gì sớm muộn cũng sẽ biết>
Lúc Trương Hoa
đến nơi, rất nhiều nhân viên của công ty đều tỏ ra ngạc nhiên, đây là
lần đầu tiên Trương Hoa quay lại công ty kể từ sau khi nghỉ việc. Trương Hoa nhìn thấy họ vẫn niềm nở chào hỏi, sau đó đi thẳng lên văn phòng
của Cổ Triết Đông.
2.
Cửa văn phòng đang mở, nhìn thấy
Trương Hoa vừa đến cửa, Cổ Triết Đông đã đứng dậy mỉm cười: “Thật ngại
quá, trời đang tuyết rơi mà lại bắt cậu đến đây!”
Trương Hoa bước vào, mỉm cười nói: “Chẳng phải chủ tịch cũng đang bận rộn hay sao!”
Cổ Triết Đông đợi Trương Hoa ngồi xuống mới nói: “Chỉ tại tôi sơ ý, chuyện cậu nghỉ việc đến hôm nay tôi mới biết!”
Trương Hoa nhìn Cổ Triết Đông, thầm nghĩ: “Cũng chẳng biết là thật hay là giả, có thể là biết từ lâu rồi!”
Cổ Triết Đông hỏi: “Dạo này cậu thế nào? Đã tìm công việc mới ở đâu chưa?”
Trương Hoa nói: “Tạm thời thì chưa, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian đã!”
Cổ Triết Đông gật gù: “Thế cũng tốt, nghỉ ngơi một thời gian để bình tĩnh nghĩ con đường sau này của mình!”
Trương Hoa chỉ cười, không nói gì. Anh biết Cổ Triết Đông tìm anh đến chắc
chắn là có việc chứ không phải để nói chuyện phiếm. Cổ Triết Đông lúc
này mới ngồi xuống đối diện Trương Hoa, sau đó hỏi: “Tại sao cậu lại
nghỉ việc?”
“Tôi cảm thây công việc này không thích hợp với mình!”
“Vì nguyên nhân này ư?”
Trương Hoa vẫn chỉ cười mà không nói. Cổ Triết Đông nói “Thôi được rồi, không
bàn đến chuyện này nữa, dù sao quá khứ cũng qua đi rồi!”
Dừng
lại một chút, Cổ Triết Đông liền nói tiếp: “Tôi đã điều tra về công việc trước đây của cậu, thực ra cậu có cái duyên nhất này, nói một cách đơn
giản hơn là cậu rất thích hợp với công việc kinh doanh!”
Trương Hoa cười nói: “Có lẽ là do vấn đề về tính cách, tôi không thích công việc này lắm thôi!”
Cổ Triết Đông đột nhiên nói: “Tôi biết cậu có hút thuốc, thường một ngày cậu hút bao nhiêu điếu?”
3.
Trương Hoa băn khoăn không hiểu tại sao Cổ Triết Đông đột nhiên hỏi vấn đề này. Nhưng anh vẫn trả lời: “Chắc khoảng một bao ạ!”
“Cậu nghĩ có thể cai được không?”
Trương Hoa thành thật đáp: “Chắc là không!”
Cổ Triết Đông lại hỏi: “Thế cậu có biết tôi có hút thuốc hay không không?”
Trương Hoa nói: “Tôi cũng có biết là chủ tịch không hút thuốc!”
Cổ Triết Đông mỉm cười, sau đó nói: “Nói một cách chính xác là gần mười
năm nay tôi không hút thuốc! Lúc bằng tuổi cậu, tôi hút không kém cậu
đâu, lúc ấy cũng nghĩ chắc không thể bỏ thuốc, nhưng về sau sức khỏe có
vấn đề, bác sĩ khuyến cáo không được hút thuốc nữa, vì vậy bây giờ cậu
thấy đấy, tôi không hút thuốc nũa!”
Trương Hoa vẫn không hiểu
tại sao đột nhiên Cổ Triết Đông lại hỏi chuyện này, chỉ biết trầm ngâm.
Cổ Triết Đông lại hỏi: “Giả sử cho cậu đầy đủ tự do, cậu muốn theo đuổi
nghề gì? Hay nói cách khác, cậu muốn trở thành người như thế nào?
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi thẳng thắn nói: “Trước đây tôi từng có rất nhiều lí
tưởng, chỉ có điều mong muốn nhất vẫn là có một cuộc sống tự do và yên
ổn!”
“Cậu có biết lí tưởng lúc trẻ của tôi là gì không?”
Không đợi Trương Hoa trả lời, Cổ Triết Đông nói luôn: “Là làm ca sĩ!” nói rội bật cười, sau đó nhìn Trương Hoa nói: “Có phải rất không phù hợp với
thân phận hiện tại của tôi không?”
Trương Hoa, sau đó nói: “Tôi có thể hiểu được!”
Cổ Triết Đông nói tiếp: “Ừ, có lẽ cậu hiểu được, mỗi người khi còn trẻ đều có lí tưởng, hay nói cách khác chính là giấc mộng, nhưng những người có thể thực hiện ước mơ hồi còn trẻ của mình cực kì ít!”
“Quả đúng là như vậy!”
“Nếu giờ bảo tôi nói về lí tưởng của mình, tôi vẫn thích làm ca sĩ, mặc dù
điều này cực kì mâu thuẫn với cuộc sống hiện tại của tôi”.
Ngừng một lát Cổ Triết Đông lại tiếp tục trải lòng: “Trong cuộc sống hiện
tại, bên cạnh lí tưởng, còn có sự sinh tồn cùng với vấn đề thích nghi
với xã hội, cũng giống như việc hút thuốc, trừ phi tôi không muốn mình
khỏe mạnh, tôi có thể lựa chọn vẫn tiếp tục hút thuốc!”
4.
Nghe đến đây Trương Hoa đã hiểu ra dụng ý của Cổ Triết Đông. Có rất nhiều
người vì sự sinh tồn là lựa chọn những công việc mình không thích, lựa
chọn phương thức sống mình không muốn. Trong những môi trường không nhứ ý này, đầu tiên là phải giải quyết vấn đề thích nghi. Không thể bắt cả xã hội phải thích nghi với cá nhân, chỉ có thể là cá nhân tìm cách thích
nghi với xã hội.
Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa đang trầm ngâm,
nói tiếp: “Con người đều trưởng thành qua sự thử thách và rèn giũa. Mà
con đường trưởng thành nhanh nhất chính là có thể giải quyết vấn đề một
cách trực diện”, im lặng một lát, Cổ Triết Đông nói tiếp: “Bao nhiêu năm nay, đã rất nhiều lần tôi muốn thu mình lại, rất nhiều lần nghĩ rằng có những vấn đề không thể nào giải quyết được, nhưng cuối cùng tôi vẫn
vượt qua được! Có lẽ chính vì điểm này mà tôi luôn trân trọng những nhân vật có thể đối mặt với mọi khó khăn!”
Trương Hoa đã nghe ra
dụng ý của Cổ Triết Đông, ông ta đang ngầm nói anh vì muốn né tránh vấn
đề nên mới lựa chọn nghỉ việc. Cố Triết Đông lại nói tiếp: “Cá nhân tôi
cảm thấy công việc là công việc, trong công việc không nên xen lẫn các
yếu tố tình cảm, mặc dù tôi biết thanh niên các cậu đời sống tình cảm
rất phong phú, nhưng tôi hi vọng cậu phân định rõ ràng công việc và tình cảm.”
Trương Hoa thoáng nghĩ, tình cảm mà ông ta muốn nói đến
là chuyện tình cảm của anh với Cổ Vân Vân hay là với Lục Đào? Hoặc cũng
có thề là cả hai. ngẩng đầu nhìn Cổ Triết Đông, ánh mắt hiện lên sự khâm phục. Trong lòng anh, Cổ Triết Đông lúc này không chỉ là một thương
nhân mà còn là một nhà lí luận. Ông luôn biết cách dùng những lời lẽ, từ ngữ đơn giản, có lí để nói ra những vấn đề khó hiểu.
Bằng những câu chữ đơn giản ấy, trước tiên ông giải đáp vấn đề về sự sinh tồn và
lí tưởng, tiếp đó là đề cập đến chuyện anh vì lẩn tránh tình cảm mà nghỉ việc, cuối cùng là nói rõ anh cần phân định rạch ròi chuyện tình cảm và công việc.
5.
Cổ Triết Đông nói xong những chuyện này
liền đứng dậy, ý muốn nói với Trương Hoa rằng cuộc nói chuyện đến đây
chấm dứt. Trương Hoa cũng đứng lên. Cổ Triết Đông nói: “Câu cuối cùng,
nếu cậu muốn quay lại, công ty luôn mở rộng cửa đón cậu, vậy thì tôi sẽ
cảm thấy mình không nhìn nhầm người! Nếu cậu lựa chọn công việc khác, hi vọng cậu có thể hiểu được những lời tôi nói ngày hôm nay!”
Trương Hoa không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Vậy tôi xin cáo từ!”
Trương Hoa ra đến cổng, Cổ Triết Đông liền gọi lại, sau đó cười bảo: “À phải
rồi, ngày mai là giao thừa rồi, tôi muốn nói chúc mừng năm mới trước với cậu!”
Trương Hoa cảm thấy hơi áy náy, sao mình không nghĩ ra
nhỉ, mình đáng nhẽ phải nói câu này trước. Nghĩ vậy Trương Hoa liền nói: “Cám ơn ngài, cũng chúc chủ tịch năm mới vui vẻ!”
Ra khỏi văn
phòng của Cố Triết Đông, Trương Hoa vốn định về thẳng nhà nhưng ngẫm
nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gõ cửa văn phòng Phùng Lâm Hàn.
Phùng Lâm Hàn nhìn thấy Trương Hoa liền cười nói: “Cuối cùng cũng chịu đến thăm bọn tôi rồi hả?”
Trương Hoa cười cười, chìa điếu thuốc ra mời Phùng Lâm Hàn, mình cũng châm một điếu. Phùng Lân Hàn nói: “Chủ tịch bảo cậu đến phải không?”
Trương Hoa mỉm cười, coi như thừa nhận, sau đó nói: “Người ở ngoại tỉnh hôm
nay đều nghỉ cả rồi phải không? Tôi thấy hôm nay công ty vắng hẳn!”
Phùng Lâm Hàn đáp: “Người ngoại tỉnh hôm nay được nghỉ rồi, chỉ có điều phần lớn đều không về nhà vường chưa thông!”
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Trương Hoa nói: “Sắp trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Phùng Lâm Hàn vui vẻ nhận lời: “Ok, thực ra hôm
nay cũng không có việc gì!”
Trương Hoa nói: “Hay gọi thêm cả những người khác cùng đi cho vui!”
Phùng Lâm hàn nói: “Có cần gọi thêm Cổ Vân Vân không?”
Trương Hoa vội nói: “Đứng gọi cô ấy!”
Phùng Lâm hàn cười: “Đùa thôi, hôm nay cô ấy không đến công ty!”
6.
Trương Hoa cùng Phùng Lâm Hàn và mấy giám đốc khu vực ngoại ô cùng nhau đi ăn. Trong lúc ăn, các giám đốc ngoại ô vẫn có thói quen gọi Trương Hoa là
“giám đốc Trương”. Có người nói: “Anh về công ty làm đi, có nhiều ông
chủ vẫn nhớ đến anh đấy!”
Trương Hoa chỉ cười rồi bảo: “Tôi thì
có gì mà nhớ, chẳng qua chỉ là vật trưng bày thôi mà, có làm được gì
đâu!” Bọn họ liền nói: “Anh mà là vật trưng bày thì chúng tôi cũng là
vật trưng bày hết!”
Thực ra trong lòng Phùng Lâm Hàn biết rõ,
anh ta biết lần này Cổ Triết Đông gọi Trương Hoa đến chắc chắn là vì
muốn kéo Trương Hoa về công ty làm. Nhưng hiện giờ anh ta cũng rất mơ
hồ, rốt cuộc Trương Hoa có quan hệ như thế nào với nhà họ Cổ? Trương Hoa và Cổ Vân Vân có quan hệ gì? Nhưng cho dù thế nào thì cũng tuyệt đối
không thể đắc tội với Trương Hoa, không biết lúc nào anh ta sẽ quay lại
công ty làm việc nữa?
Bữa cơm nay rất vui vẻ, khiến cho Trương
Hoa tìm lại được cảm giác trước đây. Đợi bọn họ về công ty hết rồi,
Trương Hoa lững thững đi dạo, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra mọi thứ đều
không thay đổi nhiều, thái độ của họ với anh vẫn không khác gì so với
trước đây.
Về đến nhà, Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh đang xem tivi. Trần Dĩnh nhìn thấy anh liền hỏi: “Bố Cổ Vân Vân tìm anh có việc gì thế?”
Trương Hoa nói: “Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi!”
Buổi chiều, Trương Hoa đang ngồi chơi điện tử trong phòng thì Lí Dương
Uy gọi điện đến, nói ngày mai sẽ về nhà đón tết, bảo tối nay tụ tập ăn
uống một bữa. Trương Hoa nói: “Ok, cậu chọn địa điểm đi!” ngẫm nghĩ một
lát, Trương Hoa lại nói luôn: “Hay là qua nhà tôi luôn đi!”
Trương Hoa nghĩ, dù sao lần trước đến lấy đồ Lí Dương Uy đã biết Trần Dĩnh
đang ở đây rồi, hơn nữa anh cũng chẳng cẩn phải giấu giếm Lí Dương Uy
làm gì.
7.
Trương Hoa tắt máy tính, ra phòng khách nói với Trần Dĩnh: “Anh phải ra ngoài mua ít đồ, tối nay Dương Uy qua đây ăn cơm!”
Trần Dĩnh nói: “Anh ấy biết em ở đây có sao không?”
Trương Hoa đáp: “Lần trước về lấy đồ chẳng phải cậu ta đã biết em ở đây rồi đấy thôi!”
Trương Hoa chuẩn bị đi thì Trần Dĩnh nói: “Em cùng đi với anh nhé!”
“Tuyết vẫn đang rơi, em ở nhà thì hơn!”
“Ra ngoài đi lại một chút thì tốt hơn!” - Sau đó kéo tay Lưu Huệ Anh:
“Chúng ta cùng đi đi!” nhưng Lưu Huệ Anh nói: “Tôi lười đi lắm, hai
người đi với nhau đi!”
Trương Hoa và Trần Dĩnh đang mua rau ở
chợ, lúc ngẩng đầu lên, Trương Hoa nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh, liền
ngạc nhiên thốt lên: “Ngô Tĩnh?”
Ngô Tĩnh nghe thấy tiếng gọi liền ngoảnh đầu lại nhìn: “Là anh à?”
Trần Dĩnh đứng bên cạnh thấy Trương Hoa gọi tên cô gái lạ liền nghĩ trước
đây chưa từng nghe Trương Hoa nói có quen cô gái nào tên Ngô Tĩnh cả, cô ta là ai nhỉ? Anh ấy quen khi nào? Nhưng lại không tiện nói chen vào,
đành phải yên lặng đứng bên cạnh, giả bộ mải mua rau, vừa mua vừa lắng
tai nghe xem họ nói>
Trương Hoa hỏi: “Em không về quê ăn tết à?”
“Đường bị chặn cả rồi, em không về được!”
“Cậu ta đâu?”
Ngô Tĩnh im lặng một lát mới nói: “Bọn em chia tay rồi!”
“Sao nhanh vậy?”
“Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, cả hai đều biết rõ điều đó!”
Trương Hoa lại hỏi: “Ngày mai chỉ có mình em thôi à?”
“Không sao, một mình càng yên tĩnh!”
Trần Dĩnh đứng bên cạnh lúc này không nén được nữa liền nói: “Trương Hoa, chúng ta mau đi thôi, về nhà còn phải nấu nướng nữa!”
Ngô Tĩnh lúc này mới phát hiện ra cô gái bụng to đứng bên cạnh Trương Hoa
hóa ra là đi cùng anh, thế mà cô cứ tưởng là một người đến mua rau chứ
không có quan hệ gì với Trương Hoa.
8.
Ngô Tĩnh nhìn
Trần Dĩnh, hỏi Trương Hoa: “Đây là?” rồi không đợi Trương Hoa kịp trả
lời, cô đã đoán: “Lẽ nào là…,” không cần nghe hết câu, Trương Hoa và
Trần Dĩnh đều hiểu ý Ngô Tĩnh muốn nói.
Trương Hoa cười cười coi như thừa nhận. Trong lòng Trần Dĩnh rất khó chịu, thầm nghĩ, sao cô ta
lại biết nhiều như vậy? Ngay cả chuyện mình là vợ trước cô ta cũng biết. Trương Hoa với cô gái này rốt cuộc là quan hệ gì?
Ngô Tĩnh cười rồi quay sang nói với Trần Dĩnh: “Thật ngại quá, đã làm phiền hai người! Tôi phải đi rồi!”
Ngô Tĩnh giờ mới biết vợ cũ của Trương Hoa đã mang bầu mấy tháng rồi, trước đây chỉ biết hai người đã ly hôn.
Trương Hoa và Trần Dĩnh mua thức ăn xong, trên đường về nhà, Trần Dĩnh cứ im
lặng chẳng nói tiếng nào, Trương Hoa cũng chẳng quan tâm cô có nói
chuyện ay không. Về đến trước tòa chung cư, Trương Hoa liền hỏi: “Sao
thế, tự nhiên không nói năng gì?”
Cuối cùng Trần Dĩnh không nhịn được hỏi: “Cô gái ấy là ai vậy? Sao anh quen với cô ấy?”
Trương Hoa nói: “Cô ấy là bạn gái của một giám đốc ngoại ô của công ty điện tử Triết Đông, anh giám đốc ấy mời anh đi ăn, dẫn theo cả bạn gái đi cùng
nên quen!”
Trương Hoa chỉ nói như vậy với Trần Dĩnh, anh không muốn nói rõ sự tình cho Trần Dĩnh biết.
Trần Dĩnh nghe xong, vẻ mặt đã nhẹ nhõm hơn hẳn, khẽ nói: “Hóa ra là như vậy!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, cố ý nói: “Thế em tưởng là gì? Em không nghĩ giữa bọn anh đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Mặt Trần Dĩnh đỏ bừng, sau đó nói: “Đâu có, em quan tâm đến quan hệ giữa
hai người làm cái gì!” nói rồi liền sải bước đi lên tầng trước.