Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Chương 75: Chương 75: CHƯƠNG 75




1.

Cổ Vân Vân nhìn Trương Hoa đến áo khoác ngoài cũng không buồn cởi ra đã lăn ngay ra giường, cũng thấy hơi tội tội. Lúc này Trương Hoa đã nôn ọe hết rồi, đây là lần thứ hai trong mấy năm nay cô nhìn thấy Trương Hoa uống đến mức ấy. Lúc ở quán nướng đã uống không ít, về đến khách sạn lại càng uống nhiều hơn. Cô vốn không muốn chọc tức Trương Hoa đến thế. Đối với Trương Hoa, cô vốn đã biết rằng loại đàn ông như Trương Hoa là không thể ép buộc.

Nhưng trong tiệc cưới của Lí Dương Uy và Kỉ Oanh, nhìn thấy Trương Hoa dẫn Trần Dĩnh và con gái đến cùng, có thực sự không sao chịu đựng nổi. Cổ Vân Vân biết nếu như còn không chủ động, Trương Hoa sớm muộn gì cũng phục hôn với Trần Dĩnh.

Cổ Vân Vân cởi tất cùng với áo khoác ngoài của Trương Hoa ra, sau đó nằm xuống bên cạnh anh ngủ không sao ngủ nổi, cô không rõ lúc này cô yêu Trương Hoa hơn hay hận Trần Dĩnh hơn. Hoặc cũng có thể cô không thể chịu nổi cảnh tượng Trương Hoa và Trần Dĩnh ở bên nhau hạnh phúc.

Buổi sáng, Cổ Vân Vân tỉnh lại thấy Trương Hoa vẫn đang say ngủ. Cổ Vân Vân ngoảnh đầu lại nhìn Trương Hoa nằm bên cạnh, chỉ trong một đêm mà anh trông già đi nhiều, râu mọc lởm chởm. Cổ Vân Vân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh, thầm nghĩ: Ở bên em anh sẽ không đau khổ như vậy đâu!

Điện thọai trên đầu giường chợt rung lên. Cổ Vân Vân biết là điện thoại của mình bởi điện thoại của Trương Hoa đã tắt máy từ hôm qua rồi, Cổ Vân Vân cầm lên xem, là điện thoại của Trần Dĩnh, lần trước gọi cho Trần Dĩnh xong Cổ Vân Vân đã lưu lại.

Cổ Vân Vân không nghe ngay mà điều chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, sau đó nhìn màn hình liên tục chớp tắt, một lúc sau thì tối đi. Cổ Vân Vân biết chắc chắn Trần Dĩnh sẽ còn gọi lại, quả nhiên một lát sau màn hình lại sáng lên. Đợi đến khi màn hình tắt rồi sáng, sáng rồi tắt rất nhiều lần, Cổ Vân Vân mới chịu nghe máy.

2.

Buổi tối Trần Dĩnh nhắn tin cho Trương Hoa xong mà không thấy tin nhắn của Trương Hoa trả lời, cũng không thấy anh về nhà, cuối cùng không nén được liền gọi cho anh, lúc đó mới phát hiện anh đã tắt máy. Trần Dĩnh biết Trương Hoa hiếm khi tắt máy, có thể nói anh mở máy gần như hai tư giờ một ngày, trong trí nhớ của cô chỉ có một lần duy nhất anh tắt máy là lần gặp thất bại khi mới vào công ty điện tử Triết Đông.

Trần Dĩnh bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, lo lắng Trương Hoa xảy ra chuyện gì. Thế là cứ cách một lúc cô lại gọi, nhưng máy vẫn cứ tắt. Linh tính xấu trong lòng Trần Dĩnh càng ngày càng mạnh, lúc thì cô lo lắng Trương Hoa gặp chuyện gì, lúc thì lo Trương Hoa và Cổ Vân Vân đang ở bên nhau, suốt cả đêm cô gần như không ngủ.

Đến tận sáng mà vẫn không gọi được cho Trương Hoa, cuối cùng không thể nén được nữa, Trần Dĩnh mới gọi cho Cổ Vân Vân. Lúc Trần Dĩnh gọi điện cô vừa hi vọng có Trương Hoa ở bên cạnh Cổ Vân Vân, như thế ít nhất có thể cho thấy Trương Hoa không xảy ra chuyện gì, nhưng trong thâm tâm cô lại không muốn Trương Hoa ở bên cạnh Cổ Vân Vân.

Nhưng gọi cho Cổ Vân Vân mà mãi không thấy nghe, Trần Dĩnh đành phải tiếp tục gọi, cho đến cuộc gọi thứ năm, Cổ Vân Vân mới nghe máy, hỏi ai đấy bằng giọng ngái ngủ. Trần Dĩnh nghe là biết rõ ràng Cổ Vân Vân mới

Trần Dĩnh nói: “Tôi là Trần Dĩnh, tôi muốn hỏi một chút, Trương Hoa có ở chỗ chị không?”

Cổ Vân Vân vẫn cố ý giả bộ như mới tỉnh ngủ, nói: “Anh ấy đang ở bên cạnh tôi, nhưng còn chưa tỉnh!”

Trần Dĩnh nghe xong, tay siết chặt điện thoại không nói gì, trong đầu trống rỗng, không biết phải nói thế nào nữa. Cổ Vân Vân nói: “Tối qua anh ấy uống hơi nhiều. À phải rồi, trong số những người ngồi đó còn có cả Lục Đào nữa!”

Trần Dĩnh nghe vậy thấy tim đau nhói như bị ai đâm vào, cô ngồi ngây ra hồi lâu không nói gì. Cổ Vân Vân nói: “Có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi hơi mệt, muốn ngủ thêm chút nữa!”

Trần Dĩnh đương nhiên biết Cổ Vân Vân nói mệt ở đây có nghĩa là gì.

Trần Dĩnh trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Khi nào anh ấy tỉnh có thể bảo anh ấy về nhà được không?”

Cổ Vân Vân nói: “Khi nào anh ấy tỉnh tôi sẽ hỏi giúp cô!

3.

Cổ Vân Vân mặc dù cứ mong muốn lại lần nữa có được Trương Hoa, nhưng nhìn dáng vẻ say ngủ của Trương Hoa, cô lại không muốn là lúc này. Cô biết nếu muốn có được Trương Hoa bắt buộc phải đợi lúc anh ấy tỉnh táo, cho dù là bản thân cô quyến rũ cũng phải để cho Trương Hoa chủ động. Điều quan trọng hơn nữa là, Trần Dĩnh hiện giờ chắc chắn đã hiểu lầm giữa cô và Trương Hoa đã gần gũi với nhau thêm lần nữa.

Lúc tỉnh lại, Trương Hoa thấy đầu đau như búa bổ. Cổ Vân Vân thấy Trương Hoa đã tỉnh liền cười bảo: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?” Trương Hoa nhìn thấy Cổ Vân Vân nằm bên cạnh, lập tức lấy tay sờ lên người mình: Cũng may, ngoài áo khoác ra thì quần áo trên người vẫn còn nguyên.

Trương Hoa nói: “Tối qua chẳng phải cậu đã đi trước rồi hay sao?”

Cổ Vân Vân nói: “Đi rồi nhưng thấy không yên tâm nên quay lại!”

“Thế cậu vào bằng cách nào?”

Cổ Vân Vân cười nói: “Tôi bảo chồng tôi ở trong phòng uống nhiều , thế nên nhân viên phục vụ mở cửa cho tôi ngay!”

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Đã gần trưa rồi!”

“Sao cậu còn chưa đi làm?”

“Cậu còn chưa tỉnh sao tôi có thể yên tâm bỏ đi được?”

Trương Hoa ngồi dậy, sau đó mặc áo và đi vào nhà vệ sinh. Ra khỏi nhà vệ sinh, anh nói với Cổ Vân Vân: “Tôi phải trả phòng bây giờ, cậu còn không mau đi đi!”

Cổ Vân Vân nói: “Đương nhiên là phải đi rồi!”

Nói rồi liền ngồi dậy. Lúc này, Cổ Vân Vân mặc rất ít quần áo trên người, hơn nữa lúc mặc lại rất chậm chạp, sau đó ngoảnh đầu cười với Trương Hoa: “Thân hình của tôi có phải rất tuyệt không?”

Trương Hoa cũng phải thầm thừa nhận thân hình của Cổ Vân Vân rất tuyệt, ít nhất là đẹp hơn so với Trần Dĩnh. Nhưng thật kì lạ, mỗi khi nhìn thấy Trần Dĩnh ăn mặc mỏng manh anh rất dễ nảy sinh ham muốn, nhưng với Cổ Vân Vân thì khó mà có ham muốn áy. Trương Hoa nói: “Đừng có lề mề nữa, mau mặc quần áo vào, đi đánh răng rửa mặt đi, sắp qua mười hai giờ rồi, sẽ phải trả tiền thêm nửa ngày nữa đấy!”

Sau khi ra ngoài, hai người đến khách sạn hôm trước dự tiệc để lấy xe. Trương Hoa vừa đến khách sạn này đã nhớ đến Lục Đào. Cổ Vân Vân liền hỏi: “Giờ cậu đi đâu?”

Trương Hoa nói: “Về nhà!”

Cổ Vân Vân hỏi lại: “Về nhà á?”

“Kiểu gì cũng phải về, chuyện cần giải quyết thì nên giải quyết cho sớm!”

4.

Trần Dĩnh cứ ngồi ngây ra bên giường, cho đến khi nghe thấy tiếng con khóc mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Cô bế con dậy dỗ dành rồi vội vàng pha sữa cho con.

Lúc đang cho Tỉnh Tỉnh ăn thì Trương Hoa về. Trần Dĩnh nhìn thấy anh vào nhà cô gượng cười rồi bảo: “Anh về rồi à?”

Trương Hoa ở bên kia giường, rất lâu sau mới nói: “Trần Dĩnh, chúng ta ở riêng đi!”

Trần Dĩnh cười thê lương: “Bởi vì Cổ Vân Vân phải không?”

Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh từng tưởng anh có thể dần dần quên đi những chuyện trước kia, cũng cố gắng để xóa nhòa những chuyện này, thậm chí ngay cả cái tên Lục Đào anh cũng không muốn nhớ đến, càng không muốn nhắc đến. Nhưng cuối cùng anh phát hiện ra mình sai rồi, sự ám ảnh này ăn sâu vào trong tim anh, giống như một cái gai vậy, khi không chạm vào nó thì cứ tưởng nó không tồn tại, nhưng chỉ hơi chạm nhẹ vào là lập tức cảm thấy đau đớn!”

Bàn tay cầm sữa của Trần Dĩnh khựng lại, nước mắt từ từ trào ra. Một lát sau, cô mới khẽ nói: “Anh không thể tha thứ cho em một lần nữa ư?”

Trương Hoa nói: “Anh cũng hi vọng là mình sẽ quên được, nhưng giờ nghĩ đến việc em với gã đó duy trì quan hệ với nhau gần một năm trời ở khách sạn nơi Lí Dương Uy làm việc, nói thực lòng anh thậm chí thấy hợi sợ không dám nghĩ trước đó hai người đã duy trì mối quan hệ này được mấy năm rồi?”

Trần Dĩnh đặt bình sữa xuống, ngồi xuống bên cạnh Trương Hoa, nói: “Trước đây em chưa bao giờ từng hi vọng anh có thể tha thứ cho em, nhưng dạo này em thật sự rất sợ mất anh, hi vọng anh thương con mà tha thứ cho những sai lầm trước đây của em, em đảm bảo cả đời này sẽ đối tốt với anh!”

Thấy Trương Hoa không nói gì, Trần Dĩnh chậm rãi vòng tay ôm Trương Hoa, nước mắt trào ra nói: “Em không muốn Tỉnh Tỉnh mất cha, anh cũng vẫn còn yêu em, có đúng không?”

Trương Hoa đẩy Trần Dĩnh ra đứng lên nói: “Em có biết bây giờ nhìn thấy em anh sẽ nghĩ đến cái gì không? Nghĩ đến cảnh em lên giường với Lục Đào!”

5.

Trần Dĩnh biết tất cả mọi thứ đã kết thúc, khi mà Trương Hoa nói ra câu đó, tất cả đã kết thúc. Cô cứ ngồi ngây ra giường, cũng không biết Trương Hoa đã đi từ bao giờ, chỉ nhớ trước khi đi Trương Hoa đã thu dọn ít quần áo và đồ dùng cá nhân, sau đó để lại một câu: “Em với Tỉnh Tỉnh cứ ở lại đây, anh đến ở nhờ nhà bạn một thời gian!”

Trần Dĩnh nghĩ, nếu biết sớm như vậy cần gì phải mang cho cô quá nhiều hi vọng như thế? Nếu sau khi ly hôn không sống chung với nhau thì cũng đâu có buồn bã đến như thế này. Bâ bản thân cô cứ nghĩ hai người đã khôi phục lại quan hệ vợ chồng, khôi phục lại gia đình ba người hạnh phúc, thậm chí hôm qua cô còn nộp tiền du lịch rồi, cũng cứ tin rằng sau chuyến du lịch này nhất định sẽ có được kết quả như cô mong đợi.

Thế mà chỉ trong một đêm, tất cả đã thay đổi, thay đổi đến mức khiến cô không kịp trở tay. Trần Dĩnh nhớ lại câu nói của Cổ Vân Vân: “Sự cố gắng của cô sẽ không có kết quả đâu”, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao cô ta lại dám khẳng định như thế.

Trần Dĩnh nhìn con gái đang bò trên giường, ôm lấy con nói: “Tỉnh Tỉnh, mẹ phải mang con rời khỏi nơi này rồi, bởi vì cuối cùng bố vẫn quyết định bỏ mẹ!”

Trương Hoa ra khỏi nhà, đến một cái nhà nghỉ gần nhà. Vào phòng, nằm xuống giường, Trương Hoa nhớ lại tối qua quả thực đã uống quá nhiều, hiện giờ toàn thân anh vẫn mềm nhũn. Vừa nằm xuống, mở máy lên, phát hiện ra có mấy chục cuộc gọi nhỡ, đều là của Trần Dĩnh gọi đến, nhìn thời gian và tần suất gọi, chắc cả đêm qua cô không ngủ.

6.

Lúc chiều tối, Cổ Vân Vân gọi điện đến hỏi anh đang ở đâu. Trương Hoa nói đang ở bên ngoài. Cổ Vân Vân rủ tối cùng đi ăn, Trương Hoa bảo anh hơi mệt, muốn ở một mình. Cổ Vân Vân im lặng một lát rồi khẽ hỏi: “Tối nay cậu ngủ ở đâu?”

Trương Hoa nói: “Đợt tới tôi sẽ ở bên ngoài, vừa đúng lúc đang được nghỉ phép, tranh thủ nghỉ ngơi!”

Cổ Vân Vân nói: “Căn hộ bố tôi mua cho tôi đã lấy được chìa khóa rồi, hơn nữa bên trong cũng lắp đặt đầy đủ tiện nghi rồi, hay là cậu qua đó ở đi!”

Trương Hoa nói: “Mấy ngày tới tôi muốn yên tĩnh một mình, qua vài hôm nữa tôi sẽ liên lạc với cậu!”

Trương Hoa cứ nằm lì trên giường đến tận đêm khuya mới ra ngoài đi ăn. Trương Hoa biết ở gần nhà có một chuỗi cửa hàng ăn, hơn nữa lại mở cửa hai tư giờ.

Trương Hoa đang ngồi ăn thì nhìn thấy cô gái đang thu dọn bàn ở bên cạnh, vội gọi: “Ngô Tĩnh!”

Ngô Tĩnh ngoảnh đầu lại nhìn thấy Trương Hoa, cũng hơi ngạc nhiên liền tiến đến nói: “Sao lại là anh? Muộn thế này rồi mới đi ăn à?

“Hôm nay có chút việc nên mới đi ăn muộn thế này, em làm ở đây rồi à?”

Ngô Tĩnh nói: “Đâu có, em chỉ làm thêm từ 0 giờ đến tám giờ sáng thôi!”

Trương Hoa nói: “Đi làm thêm buổi tối mà ban ngày vẫn còn sức làm việc ư”

Ngô Tĩnh liền nói: “Chỉ làm vào thứ sáu với thứ bảy thôi, bởi vì nghỉ hai ngày nên cuối tuần có thể ngủ bù mà!”

Trương Hoa nói: “Như thế chẳng phải rất vất vả sao?”

Ngô Tĩnh cười: “Nghỉ ở nhà cũng không có việc gì, hơn nữa cũng có thể tăng thêm thu nhập!”, rồi nói thêm: “Em đi làm việc đây, khi nào rảnh sẽ nói chuyện với anh sau!”

Lúc Trương Hoa về, Ngô Tĩnh vẫn còn đang bận, Trương Hoa đứng từ xa chào tạm biệt: “Ngô Tĩnh, anh đi trước nhé!”

Ngô Tĩnh ngoảnh đầu nhìn theo anh, nói: “Ok!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.