Darling Ngoài Hành Tinh

Chương 1: Chương 1




Đây là một gian phòng rất trang nghiêm, đang cử hành hội nghị quan trọng hạng nhất cũng như khẩn cấp và liên quan đến sinh tử nhất của nền văn minh Minh Tinh Tộc của bọn họ từ khi sáng lập tới nay.

Đang ngồi là mười vị trưởng lão, tất cả đều nghiêm túc và trang trọng, mỗi người trong số họ đều đã vượt qua một trăm năm tuổi, nhưng nguyên nhân họ được tộc nhân kính trọng cũng không phải là do tuổi của họ là bọn họ có tri thức phong phú, lô-gích rõ ràng, và tuyệt đối không bị tình cảm ảnh hưởng đến lý trí.

” Trưởng lão, đã tuyển chọn được ba dũng sĩ, đang chờ ở bên ngoài.” Một tên tộc nhân cung kính đi vào giữa phòng, hướng các vị trưởng lão báo cáo tin tức.

” Cho bọn họ vào.”

” Vâng.”

Dưới chỉ thị của trưởng lão, tên tộc nhân rời khỏi phòng, chỉ chốc lát sau dẫn ba dũng sĩ ưu tú trở lại.

Ba dũng sĩ gồm hai nam một nữ, là do sau khi tiến hành kiểm tra trên trăm vị tộc nhân tuyển ra,nằm trong top 3, trong đó hạng nhất tên Cách Lâm là người duy nhất thông qua kiểm tra đạt được kết quả hài lòng nhất. Bọn họ ba người đều có thành tích kinh người, đây cũng là nguyên nhân bọn họ được chọn lựa.

Ba dũng sĩ ấy kể cả là ở thể năng*, lực miễn dịch, văn hóa lịch sử, gan dạ sáng suốt hay các hạng mục khác kiểm nghiệm đều có biểu hiện phi thường, quan trọng nhất là bọn họ đã thông qua trắc nghiệm mô phỏng môi trường sống của tinh cầu Xanh, đây cũng là nguyên nhân bọn họ được giao phó nhiệm vụ vĩ đại lại thiêng liêng – sinh sản.

(*thể năng : sức khỏe)

Lấy Cách Lâm dẫn đầu, ba người tới giữa phòng, sau khi cung kính hướng các vị trưởng lão hành lễ liền đứng thẳng tắp.

Mười vị trưởng lão nhìn bọn họ rồi vị trưởng lão phụ trách chấp chưởng Huyết thống mở miệng trước tiên.

” Các ngươi ba người đều có thân thể khỏe mạnh phi thường, tế bào máu cường tráng sạch sẽ cùng với lực miễn dịch cường đại*, ta thật cao hứng khi chứng kiến các ngươi trong 『trắc nghiệm năng lực thích ứng tinh cầu Xanh』, đều đạt được điểm rất cao.”

(*cường đại : cực tốt)

Trưởng lão chấp chưởng Văn hóa cũng mở miệng nói: “Để giải quyết nguy cơ tộc nhân bị diệt sạch, kéo dài thời đại khỏe mạnh cường tráng tiếp theo, chúng ta phải tìm kiếm người tộc khác đến sinh sản con cháu cho chúng ta, mà trong toàn bộ các thiên hà thì hành tinh đứng thứ ba trong thái dương hệ – tinh cầu Xanh có sinh vật thể theo tộc chúng ta rất giống nhau, tuy rằng không phải tất cả đều thích hợp cùng chúng ta kết hợp, nhưng ta tin tưởng chỉ cần tỉ mỉ sàng lọc nhất định có thể tìm được sinh vật sạch sẽ khỏe mạnh, cùng chúng ta đồng thời thai nghén chủng loại tốt đẹp tiếp theo cho Minh tinh nhân* tộc chúng ta.

(* Minh tinh nhân: chắc là tên gọi của tộc nhân của anh nam chính)

Trưởng lão Khoa học kỹ thuật từ chối mở miệng cho ý kiến: ” Lam tinh nhân* đã bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, ta sợ cùng họ kết hợp trái lại đối chúng ta lại có hại.”

(* Lam tinh nhân: chỉ người ở Địa cầu. Chính là chị nữ chính á!!!!! Gió: Của chị em mình lun á >

Trưởng lão Huyết thống thì lại có ý kiến ngược lại nói: “Dù cho bọn họ có bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, nhưng còn có thể sống sót, cũng thấy bọn họ tiến hóa rất nhanh, đủ để thừa nhận vượt qua thử thách trong hoàn cảnh tồi tệ.”

Trưởng lão Lịch sử đứng ở bên trưởng lão Khoa Học Kỹ Thuật phản đối nói: “Vạn nhất huyết thống chúng ta bị ô nhiễm, sẽ sinh ra thế hệ không khỏe mạnh tiếp theo, vậy rất mạo hiểm. Ta không tán thành.”

” Cho nên chúng ta mới cần chọn lựa người dũng cảm thông qua trắc nghiệm năng lực thích ứng tinh cầu Xanh.”

” Nhưng ngươi đừng quên, giữa một trăm dũng giả* tham gia trắc nghiệm, có hai phần ba là không qua, hơn nữa môi trường trắc nghiệm chẳng qua chỉ là mô phỏng Lam Tinh Cầu, cũng không phải Lam Tinh Cầu thật sự, chỉ có thể nói bọn họ lực giác thích ứng mạnh mẽ, không có nghĩa là bọn họ có thể hoàn toàn chịu đựng thương tổn không biết trước xảy ra.”

(*dũng giả : người dũng cảm)

Các trưởng lão vì việc có nên hay không kéo dài thế hệ tiếp theo bằng cách cùng Lam Tinh nhân kết hợp mà tranh chấp không ngớt, phái phản đối và phái tán thành bất đồng quan điểm, vì chuyện này mà bọn họ đã thảo luận và tranh chấp không chỉ một lần, dù chuyện tới trước mắt vẫn như cũ vô pháp* đạt được kết quả tương đồng.

( * vô pháp: không cách nào)

Cuối cùng, bọn họ cùng nhìn về phía trưởng lão Trí tuệ đức cao vọng trọng – hắn đã sống một trăm năm mươi năm, sở hữu tất cả sự khôn ngoan và lý trí với hy vọng hắn có thể làm chủ trì.

Trưởng lão Trí Tuệ chậm rãi mở miệng: “Các bạn thân mến, luận điểm của các ngươi đều rất có lý, cũng đều có thể xảy ra, nhân khẩu Minh Tinh tộc chúng ta liên tục giảm, hiệu suất sinh ra hài tử sống sót càng ngày càng thấp, dẫn đến huyết thống Minh Tinh nhân càng ngày càng gần, tuần hoàn ác tính* thấp, hơn nữa hài tử sinh ra không khỏe mạnh. Nhiều năm qua, chúng ta liên tục nhiều lần tìm đủ loại phương pháp tăng năng suất sinh đẻ, mặc dù chúng ta khoa học công nghệ phát triển nhưng không cách nào chúng ta cải biến chuyện thực là sinh mệnh yếu đuối, chứng minh khoa học kỹ thuật tiên tiến thì vẫn như cũ vô pháp chống lại sàng lọc của thiên nhiên.”

( *tuần hoàn ác tính: sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu)

“Hôm nay, chúng ta đứng trước thời khắc then chốt tồn vong của giống nòi, muốn hỏi các ngươi ngoại trừ phương pháp cùng Lam Tinh nhân kết hợp để kéo dài sinh mệnh tộc nhân chúng ta ra, còn có phương pháp nào nữa không?”

Tất cả trưởng lão trầm mặc một hồi. Bọn họ đều hiểu được rằng, đáp án là không!

Trưởng lão Trí tuệ lại hỏi: “Cùng Lam Tinh nhân kết hợp, có thể hay không thành công sinh ra thế hệ ưu tú tiếp theo cho tộc chúng ta quả thật là một công cuộc mạo hiểm, hơn nữa có thể khiến giống nòi chúng ta biến mất nhanh hơn, nhưng ta xin hỏi các vị nếu tộc nhân chúng ta sớm muộn cũng sẽ diệt vong, như vậy sớm diệt vong hay trễ diệt vong, có cái gì khác biệt?”

Chúng trưởng lão càng trầm mặc, bởi vì không ai có thể cho đáp án.

“Không có đáp án sao? Vậy ngược lại cho một người được chúng ta tuyển chọn chính xác và rõ ràng cùng Lam Tinh nhân kết hợp là xu thế phải làm, bởi vì ít nhất nó còn là một tia hy vọng. Vì hy vọng này, chúng ta quyết định phái những người dũng cảm nhất của chúng ta đi cùng bọn họ kết hợp, các vị còn hay không có ý kiến phản đối?”

Các trưởng lão tuy rằng chia làm hai phái trái phải 2 ý kiến, nhưng bọn hắn là Minh Tinh nhân có lý trí, chú trọng lô-gíc suy xét, bàn việc tranh luận toàn bộ chỉ vì một mục đích – đó là ra sức mang lại lợi ích lớn nhất cho chủng tộc.

Trong bọn họ, tình cảm, đố kị nhỏ mọn hay ích kỷ – tất cả những loại tính cách này đều không tồn tại, chỉ có chuyện có nên làm hoặc không nên làm để lựa chọn mà thôi.

Bởi vì nhân khẩu giảm, Minh Tinh nhân đối mặt trước nguy cơ chủng tộc diệt vong, trưởng lão viện từ ba trăm năm trước đã bắt đầu tìm kiếm phương pháp kéo dài chủng tộc đến tận năm mươi năm trước, bọn họ phát hiện thái dương hệ có một Lam Tinh cầu, nơi ấy sinh vật thể cùng bọn họ phi thường giống nhau. Vì vậy trưởng lão Huyết thống liền mạnh dạn đưa ra phương pháp cùng lam tinh nhân kết hợp để cải biến gen chủng tộc.

Vì vậy nghiên cứu người ở Lam Tinh cầu là nhiệm vụ lớn nhất của người của tộc Minh Tinh, nhưng do hai tinh cầu thuộc hai hệ ngân hà khác nhau, khoảng cách lại xa xôi như vậy, nên bọn họ chỉ có thể căn cứ vào tranh vẽ và văn tự ít ỏi để nghiên cứu.

Cho tới bây giờ, bọn họ đối Lam Tinh nhân vẫn như cũ hiểu biết có hạn, chỉ nghiên cứu ngôn ngữ của Lam Tinh nhân mà đã mất rất nhiều năm, đặc biệt là ngôn ngữ của người ở Lam Tinh cầu lại có đến mấy nghìn loại. Sau cùng bọn họ lựa chọn13 loại ngôn ngữ để nghiên cứu dựa trên số người sử dụng nhiều nhất, khiến mỗi dũng giả học từ năm đến sáu loại ngôn ngữ.

Để hiểu rõ hơn về Lam Tinh nhân và Minh Tinh nhân rốt cuộc thích hợp hay không thích hợp để kết hợp, bọn họ quyết định trước hết phái một nhóm dũng giả ưu tú này đến Lam Tinh cầu đi khảo sát nghiên cứu thực tế.

” Trưởng lão Trí tuệ, chúng ta không có ý kiến.” Phe phản đối nói.

Trưởng lão Trí tuệ gật đầu. “Hảo, như vậy chúng ta thực hiện kế hoạch thực nghiệm tìm phối ngẫu*.” Hắn nhìn về phía ba ngươi thông qua sát hạch kia , hai nam một nữ anh dũng tình nguyện đi.

( *phối ngẫu: bạn tình!!!!)

Gió : hắc, sao giống động vật quá ta…

Yan: Tỷ thật BT nhá!!!!!

” Các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”

” Trưởng lão Trí tuệ, chúng tôi chuẩn bị tốt rồi, các vị trưởng lão có thể phân công bất cứ lúc nào.” Cách Lâm hồi đáp, hắn là trong ba người thành tích xuất sắc nhất, cũng là người lãnh đạo nhiệm vụ lần này.

Tuấn lãng vẻ mặt bất cẩu ngôn tiếu, tử sắc đôi mắt lấp lánh hữu thần*, thân hình uy vũ, có gien và cơ thể hoàn mỹ nhất, hắn là người lính thề sống chết trung thành đền đáp quốc gia, mà hai vị Minh Tinh nhân kia cũng đều đồng dạng một vẻ mặt nghiêm túc.

(Gió :*… hiểu mà không biết nói ntn a~~, nói chung là mặt đẹp, mắt sáng á, ai giúp ta cái coiL)

Yan: botay.com

Với bọn họ mà nói, có thể được giao trọng trách ấy là vinh quang của bọn họ.

” Lần này các ngươi đến Lam Tinh cầu, thân mang trọng trách tìm người kết hợp, cần phải chọn lựa người thật thích hợp, giúp chúng ta sinh hạ chủng loại ưu tú.”

“ Vâng, trưởng lão, chúng tôi nguyện thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!”

Đúng vậy, thề sống chết. Bởi vì chưa từng có người nào đến qua Lam Tinh cầu, bọn họ chỉ đưa động vật đi qua, đưa người đi qua từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên, sống hay chết cũng không thể biết.

” Đi thôi, trước khi xuất phát, nhớ hảo hảo cáo biệt người nhà các ngươi.”

” Vâng.”

Vì vậy sau khi ba người hướng các vị trưởng lão cung kính hành lễ, rời khỏi phòng trưởng lão viện, liền đi về phía tộc nhân của bọn họ để cáo biệt.

Cùng ngày xuất phát, vì muốn đưa tiễn ba người này đi vào nơi mạo hiểm, toàn bộ các tộc nhân trải qua trắc nghiệm mô phỏng đều vây quanh ba dũng giả.

” Cách Lâm, ngươi thực sự muốn đi?”

Được một đám Minh Tinh tộc nhân vây quanh, Cách Lâm nét mặt bình tĩnh, mặt không đổi sắc trả lời: “Đúng vậy, vì để kéo dài sự sinh tồn của tộc nhân, ta nhất định phải đi.”

” Nghe nói Lam Tinh nhân rất dã man, rất tâm tình hóa*, đặc biệt khi bọn hắn phẫn nộ không khống chế được tình hình, còn có thể thương tổn bản thân. “

( * tâm tình hóa: ý chỉ người có cảm xúc. Minh tinh nhân là người không có cảm xúc làm việc theo lô gích đúng sai)

(Gió : tụi nó chửi m a~~, ta đâu có dã man lắm đâu.. cùng lắm thì chỉ thả vài quả bom khi tức giận thui mừ)

(Yan: Tỷ đâu có dã man lắm đâu nhỉ!!!! Bom nì là loại bom gì thế tỷ!!!!! * chớp chớp*)

” Nhưng là bọn họ sinh mệnh lực rất mạnh, chúng ta cần sinh mệnh lực* của bọn họ.”

( * sinh mệnh lực: chắc ý chỉ khả năng tồn tại trước tự nhiên!!!!)

” Nghe nói môi trường của bọn họ bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, đồ ăn đều có độc.”

(Gió : cái này em ko ý kiến, đúng là ăn cái j cũng hại hít á, nhưng ko ăn thì toi…hux)

” Không vấn đề, ta sẽ mang theo đầy đủ dinh dưỡng tề* cùng thuốc giải độc.”

( * dinh dưỡng tề: thuốc dinh dưỡng)

” Nghe nói bọn họ rất phức tạp, trước khi muốn kết hợp trước hết chờ một thời gian.”

” Chờ cái gì?”

” Không hiểu được, chính là chờ, chờ bọn họ đồng ý kết hợp.”

” Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, vì sao phải đợi?”

(Yan: Đúng là bọn ngốc!!! Chờ người ta đồng ý rồi làm lễ rồi mới có thể kết hợp được chớ…. haizzzz…. Không lẽ mấy người này muốn kết hợp lúc nào thì kết hợp kể cả đứa trẻ luôn à????? Khó hỉu thiệt)

( Ta xin nói rõ kết hợp ở đây theo Minh tinh nhân và sinh đẻ, còn Lam tinh cầu là kết hôn nhá!!!!)

“Đây là văn hóa của bọn họ, có thể chờ một vài ngày mới có thể với ngươi kết hợp, có thể phải đợi một tháng, may mắn, có thể chờ một ngày đêm, nhưng mà loại thời gian chờ này thông thường rất ngắn cũng rất nguy hiểm, bởi vì trên người nhiều bệnh khuẩn.”

( Á à!! Ta hỉu ùi, phải chờ thời gian mang thai nữa!!!! Vậy là mấy người này không cần chờ à…..!!!!!)

“Nghe nói bọn họ phương thức kết hợp nhất định phải dùng 『trực tiếp tiếp xúc 』, là thật như vậy chăng? Cách Lâm.”

“Đúng vậy.”

Có người nhíu mày.

” 『trực tiếp tiếp xúc 』? Ngươi là nói lam tinh nam nhân bọn họ vẫn sử dụng cái ống rễ cây* xuyên vào trong thân thể lam tinh nữ nhân?”

( * cái ống rễ cây: ai hỉu thì hỉu!!!! ta không hỉu gì cả!!!! ta cực kỳ ‘trong xáng’!!!!)

(Gió : uh, tỷ biết e “trong xám” rồi*cười gian*)

(Yan: Chỉ có tỷ là hiểu em thôi nhá!!!!! * chớp chớp mắt ngây thơ*)

“Đúng vậy.”

Mọi người đều nhíu mày.

“Như vậy không phải rất dễ truyền nhiễm sao?”

“Thực sự rất nguy hiểm.”

“Muốn chúng ta cùng loại này chủng tộc kết hợp? Có phải hay không rất mạo hiểm?”

( Yan: Cái gì mà loại này chớ!!! Người là có nền khoa học tiên tiến nhất nha!!!!! *grừ grừ*)

Cũng khó trách bọn hắn tràn ngập nghi ngờ, bởi vì để ngăn chặn bệnh truyền nhiễm cũng như duy trì gen ưu tú sạch sẽ, Minh Tinh tộc nhân đã loại bỏ kiểu nguyên thủy kết hợp này được mấy trăm năm, cái ống rễ cây kia của Minh Tinh nam nhân ngoại trừ để bài tiết chất lỏng trong cơ thể ra đã không còn công dụng gì khác.

Cách Lâm dẫn đầu ba vị dũng sĩ kia sớm đã thề sống chết chuẩn bị làm tốt*, bọn họ đều chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, dù là ở sinh dục trắc nghiệm, thể năng trắc nghiệm, lam tinh văn hóa trắc nghiệm, ngôn ngữ trắc nghiệm thì bọn họ đều đạt được thành tích rất cao, đồng thời cũng thông qua trắc nghiệm quan trọng nhất – trắc nghiệm mô phỏng môi trường lam tinh cầu.

(Gió : cái này, ta ko biết phải viết sao…ai cho ta ý tưởng cái coi…chỉ là 1 câu đơn giản thôi mà ko biết viết sao, hux)

“Vì việc kéo dài sự sống của tộc nhân, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực tìm kiếm cá thể thích hợp để kết hợp, đây là chuyện nhất định phải làm.”

Minh tinh nhân lý trí, chỉ biết suy nghĩ nên làm hoặc không nên làm, sẽ không trộn lẫn hỗn tạp nhiều tình cảm, đây là hình thức suy nghĩ của minh tinh nhân, Cách Lâm cho rằng đó là việc phải làm, hắn đã chuẩn bị tốt rồi.

Sau cùng, giữa các tộc nhân tiễn đưa, Cách Lâm ba người bọn họ ngồi trên phi thuyền, vượt qua tốc độ ánh sáng, bay về phía thái dương hệ hành tinh thứ ba – lam tinh cầu, bắt đầu hành trình tìm kiếm người để kết hợp.

Nhìn phần hiệp ước trên bàn, Phương Dĩ Nặc trên mặt không có biểu tình gì, bi thương sao? Có lẽ, nhưng chắc chắn hơn đó là sự đáng tiếc.

Nàng đáng tiếc cho kết cục như vậy, chỉ cần ký phần hiệp ước này, nàng và Vương Quốc Ân quan hệ hôn nhân liền kết thúc.

“Tiểu hài tử về nhà gái, nhà trai mỗi tháng cấp một vạn nguyên làm phí phụng dưỡng, cho đến khi tiểu hài tử tốt nghiệp đại học mới thôi, hai bên đồng ý không?”

“Không thể! Mỗi tháng ít nhất phải ba vạn nguyên, còn muốn ba trăm vạn bồi thường tổn thất tinh thần!” Đang kêu gào là phụ mẫu nhà gái. Vì nữ nhi chịu ủy khuất, bọn họ vô pháp có thể tha thứ cho con rể vô tình vô nghĩa.

Tại đây giữa cuộc hôn nhân phai màu, người bị hại lớn nhất phải là bà xã – Phương Dĩ Nặc và nữ nhi tám tuổi – Diệu Diệu, nhưng mà người tâm tình kích động vừa khóc chết đi sống lại là ba mẹ của nàng.

Lẽ ra phải là ba mẹ đến an ủi nữ nhi mới đúng, bất quá trái lại nàng lại là an ủi ba mẹ.

“Ba mẹ, chúng ta đâu cần, người muốn con muốn tự mình quyết định không phải sao?”

” Mỗi tháng một vạn nguyên, vậy tính là thành ý cái gì!”

“Hắn có bao nhiêu thành ý, con rất rõ ràng, nhưng hiện tại con chỉ hy vọng có thể bình thản làm xong thủ tục ly hôn, mau chóng cùng Diệu Diệu có một cuộc sống mới.”

Thật đáng tiếc, nàng Phương Dĩ Nặc có học vị đại học quốc lập, thành tích ưu tú, nhân duyên tốt đẹp, lớn lên cũng xinh đẹp, tính tình ôn hòa, không có thói quen xấu, cả đời này chưa từng trái pháp luật, cũng không có làm chuyện trái với lương tâm, từ nhỏ đến lớn chưa cuộc thi nào nàng thất bại.

Nhưng thành tích trong hôn nhân, nàng lại thất bại.

Vốn nàng là sinh viên xuất sắc ưu tú, có tiền đồ rất tốt, người nhà thậm chí khuyến khích nàng đi du học, tiếp tục học lên cao.

Nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là, sau khi nàng tốt nghiệp đại học quốc lập hạng nhất, không xuất ngoại học cao hơn như mọi người vẫn kỳ vọng, mà lại là kết hôn, thành bà chủ gia đình bình thường.

Tất cả bạn học đều đến các công ty lớn làm việc hoặc đi du học như ong vỡ tổ, nàng lại lựa chọn làm một bà chủ gia đình bình thường, dưỡng dục nhi nữ, giúp chồng dạy con.

Song, hôn nhân cả đời này của nàng cũng là nhận được phiếu điểm hạng nhất thất bại.

Kết hôn không được một năm, thừa dịp trong lúc nàng mang thai, trượng phu ở bên ngoài quyến rũ nữ nhân khác, vì hài tử, nàng tha thứ cho trượng phu.

Kết hôn năm thứ hai, trượng phu lại chứng nào tật nấy quyến rũ đồng nghiệp làm tình nhân, vì hài tử nàng lại tha thứ cho trượng phu.

Kết hôn năm thứ ba, năm thứ tư, năm thứ năm… Trượng phu một lần lại một lần nữa ăn vụng, nàng một lần lại một lần nữa khóc, vì hài tử một lần lại một lần tha thứ, từ giãy dụa khắc khẩu phẫn nộ ẩn nhẫn sau đó đến tuyệt vọng…. tâm chết.

Năm nay năm thứ chín, trượng phu lại có tình nhân, đối với hành vi của trượng phu, nàng tuyệt đối không bất ngờ, duy nhất không giống nhất chính là, nàng lần này lại có quyết định khác, lựa chọn ly khai.

” Con thực sự cứ như vậy buông tha hắn?”

Phương Dĩ Nặc bình tĩnh gật đầu, thái độ kiên định hướng ba mẹ mở miệng. ” Con không phải buông tha hắn, mà là buông tha chính mình, còn có Diệu Diệu nữa.”

” Hôn nhân chín năm, cứ như vậy bị hắn lãng phí, con cam tâm sao?”

Vẻ mặt của nàng càng thêm bình thản thậm chí lộ ra một nụ cười. “Đây chính là lý do con quyết định ký tên, con không can tâm sống như vậy nữa.”

Muốn mẫu thân hiểu rõ ý nghĩ của nàng rất khó, bất quá may là ba ba của nàng tựa hồ có thể hiểu ý nghĩ của nàng. Vì vậy mở miệng hỗ trợ khuyên mẫu thân.

” Để chính con quyết định đi, đây là cuộc sống của con, chúng ta ở bên cạnh giúp đỡ không thể giúp con định đoạt suốt đời được.” Hắn nhìn về phía nữ nhi. “Miễn là con không hối hận là được.”

Nàng nói với phụ thân. “Phần hiệp ước đã muộn chín năm mới ký này, con đã sớm hối hận.”

Phụ thân gật đầu. “Vậy chính con tự quyết định đi, mặc kệ như thế nào hãy nhớ kỹ một chuyện, con vĩnh viễn là nữ nhi của chúng ta, ba mẹ luôn luôn là người hậu thuẫn của con.”

Nàng cảm kích nhìn phụ thân. “Ba, cảm ơn người.”

Nước mắt gần như muốn rơi xuống, nhưng không phải bởi vì cuộc ly hôn này,nàng đối với nó đã sớm không còn cảm giác, nàng cảm động chính là vì ba ba đã thông cảm và ủng hộ nàng.

Nếu phụ thân không ý kiến, mẫu thân cho dù thật không cam lòng đi nữa nhưng nhờ có phụ thân khuyên bảo, rốt cục cũng không ngăn trở nàng nữa.

Với sự giúp đỡ của luật sư, Phương Dĩ Nặc ba mươi mốt tuổi cuối cùng cũng kết thúc đoạn hôn nhân này.

Trong mắt người khác, có thể cảm thấy nàng rất ngốc, chính mình có quá trình học cao, lớn lên lại xinh đẹp nhưng đi vào hôn nhân quá sớm, gả cho một trượng phu phong lưu, sau khi ly hôn cũng không nhận được nhiều lợi ích, thành một người mẹ độc thân, còn muốn một mình dưỡng dục nữ nhi, quả thực là thiệt thòi lớn.

Nhưng đó chẳng qua là cái nhìn nông cạn của người ngoài, nếu lo lắng vật chất, nàng có bao nhiêu chỗ tổt? nhưng mà theo cái nhìn về thân tình, Phương Dĩ Nặc cho rằng nàng đã chiếm được trân bảo thế gian khó có hơn nữa lại còn vô giá, đó là nữ nhi của nàng – tiểu Diệu Diệu.

Sau khi cùng chồng trước xong xuôi thủ tục ly hôn, nàng vội vã chạy tới trường học đón Diệu Diệu, bây h so với h Diệu Diệu tan học đã muộn mất nửa tiếng đồng hồ, sau khi xuống xe taxi, nàng vội vàng chạy vào lớp học.

Trong phòng học đã sớm không còn một bóng người, không thấy được bóng dáng Diệu Diệu, nàng đang muốn hỏi người thì có người gọi nàng lại.

” Vương phu nhân.”

Nàng quay đầu lại, nhận ra đối phương là cô giáo của Diệu Diệu, đang ở cửa phòng làm việc vẫy tay gọi nàng.

Trên thực tế, nàng đã không phải là ” Vương phu nhân”, bất quá nàng không có giải thích nhiều, loại chuyện cá nhân này không cần cùng ngoại nhân nói, nàng vội vàng ổn định tinh thần đi tới.

” Cô Lưu, nữ nhi của tôi đâu?”

” Trong phòng làm việc.”

” Xin lỗi, ngày hôm nay tôi tới tương đối muộn.”

” Không sao, cứ từ từ đến, Diệu Diệu ở bên trong.”

Khi cô Lưu mỉm cười dẫn nàng đi vào phòng làm việc, cái thầy cô khác trông thấy nàng đều cười chào hỏi.

” A, là mẹ của Diệu Diệu.”

” Người hảo.”

Nàng vội vàng lễ phép hướng các vị giáo viên chào hỏi, không mất nhiều thời gian đã nhìn thấy nữ nhi đang ngồi ở trên ghế đọc sách.

” Diệu Diệu, mẹ con đến đón con nè.”

Tiểu cô nương tám tuổi từ giữa cuốn sách ngẩng đầu lên, nàng có khuôn mặt người gặp người thích, nước da trắng nõn lại mềm mại, tóc thật dài được chỉnh gọn gàng, đôi mắt sáng sủa thập phần trong suốt, lúc nàng nhìn thấy mẹ lập tức từ trên ghế nhảy xuống.

” Mẹ.”

” Diệu Diệu.”

Diệu Diệu lộ ra nụ cười vui vẻ, nụ cười có thể làm tan chảy bất kì băng sương phong tuyết nào, mê hoặc tất cả mọi người.

Nàng không khóc nháo, giống một tiểu đại nhân nhắc nhở mẹ. ” Mẹ đến muộn.”

” Thực xin lỗi,mẹ đã tới chậm.” Sau khi theo xe taxi xuống, nàng một đường đã chạy tới, đến giờ vẫn còn đang thở dốc.

Diệu Diệu đem sách vở tỉ mỉ cho vào trong cặp sách, sau đó giống một tiểu đại nhân đối cô giáo cúi đầu.

” Xin lỗi, mẹ con đến muộn, còn khiến cô chiếu cố con.”

Cô giáo vội nói: “Không khách khí, không khách khí, mau cùng mẹ về nhà đi.”

” Cảm ơn cô, mai tái kiến.”

” Tái kiến, tái kiến.”

Sau khi hướng cô giáo cáo biệt, Diệu Diệu đối mẹ nói: “Đi, về nhà đi.”

” Uh.” Phương Dĩ Nặc dở khóc dở cười, bất quá tươi cười nhiều hơn hết thảy.

Đây là nữ nhi tám tuổi của nàng, không chỉ học giỏi, còn yêu đọc sách hơn so với những hài tử khác, nhưng nguyên nhân nữ nhi được thầy cô yêu thích cũng không phải là chăm đọc sách, mà là nàng lễ phép, trong trường học này không thầy cô nào không biết Diệu Diệu.

Dắt tay nữ nhi nhỏ bé, hết lần này đến lần khác hướng cô giáo cảm ơn, các nàng đi ra vườn trường.

Tuy là chạng vạng nhưng sắc trời còn rất sáng, nàng mang theo nữ nhi đến nhà hàng lân cận giải quyết bữa tối.

Đã như vậy từ rất lâu, chỉ có 2 mẹ con nàng ăn cơm là chuyện rất bình thường, nữ nhi Diệu Diệu cũng đã sớm thành thói quen, rất ít hướng nàng hỏi chuyện ba ba.

Bất quá ngày hôm nay nàng nhất định phải nói cho nữ nhi biết, sợ rằng tương lai lâu dài kia cũng chỉ có hai người bọn họ cùng ăn cơm. Mà nàng đang trong lòng tự hỏi không biết nên mở miệng cho đúng?

Diệu Diệu cầm trên tay thực đơn, nhưng đôi mắt to sáng sủa thông minh của nàng lại chú ý tới sự bất thường của mẹ. Đừng xem tuổi nàng còn nhỏ, kỳ thực so với tiểu hài tử thông minh giống nhau không chỉ ở việc học, mà đối với những người cùng chung sống,và cả sự hiểu biết với thế giới đại nhân* , nàng đều nhạy cảm hơn so với tiểu hài tử thông thường.

( *đại nhân: ở đây chỉ người lớn)

” Mẹ.”

” Ân? Con muốn ăn cái gì? Chọn được chưa?”

” Mẹ không vui sao?”

Không dự đoán được nữ nhi sẽ hỏi, Phương Dĩ Nặc ngẩn ngơ, trong lòng thoáng chốc cảm thấy hổ thẹn, cứ nghĩ rằng bản thân giả bộ rất khá, sẽ không khiến nữ nhi phát hiện ra, lại quên mất Diệu Diệu thông minh và nhạy cảm như thế nào.

Nàng nghĩ, dù sao không sớm thì muộn cũng phải nói, hiện tại nữ nhi đã hỏi thì nên trực tiếp nói cho con biết.

” Diệu Diệu, mẹ… và ba ba con ngày hôm nay ly hôn.”

Nàng nhìn nữ nhi, lo lắng phản ứng của nàng, nhưng biểu hiện của Diệu Diệu không có gì khác thường, không hề kinh ngạc mà chỉ lên tiếng.

” Ân.”

” Sau này, cũng chỉ có 2 người chúng ta…”

Diệu Diệu gật đầu. “Tốt, con thích cùng mẹ ở một chỗ.”

” Ba ba sau này sẽ không trở về nha. con có buồn hay không?”

Nhưng không ngờ tiểu Diệu Diệu 8 tuổi lại rất bình tĩnh, khẳng định nói với mẹ. “Sẽ không ạ, khi ba ba ở chung mẹ rất buồn, cho nên con hy vọng ba ba không có ở nhà, như vậy mẹ mới không buồn, mẹ không buồn con cũng không buồn.”

Nữ nhi nói một hồi khiến nàng vừa vui mừng vừa cảm động. Chín năm này, nữ nhi ở trong hoàn cảnh thiếu tình thương của cha mà lớn lên, trái tim nhỏ bé cũng đã đem thế giới đại nhân bất đắc dĩ để trong mắt, biểu hiện thông cảm đối với mẹ.

Vừa nghĩ đến nữ nhi mới tám tuổi, đã phải để nàng chịu đựng sự tàn khốc và không hoàn mỹ của thế giới này, Phương Dĩ Nặc cảm thấy đau lòng.

Từ quyết định ly hôn mãi cho đến hôm nay làm xong thủ tục ly hôn, cô không khóc, nhưng cho đến bây giờ nước mắt cuối cùng chảy xuống.

” Xin lỗi, mẹ không có biện pháp cho con một gia đình hoàn chỉnh.”

Tay nhỏ bé đặt ở trên lưng nàng, an ủi nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ đã rất nỗ lực.”

Phương Dĩ Nặc lại vô pháp ức chế nước mắt, càng khóc càng nhiều, mà đồng minh của nàng – nữ nhi 8 tuổi Diệu Diệu lại rất kiên cường, còn có thể đưa khăn tay cho nàng lau nước mũi và nước mắt, thậm chí còn an ủi nàng.

” Mẹ đừng khóc, có con, còn có a gia, a ma* mà.”

(* a gia, a ma: ông bà ngoại)

“Đúng, mẹ còn có ngươi, a gia và a ma nữa.” Nàng vừa khóc vừa cười gật đầu, đúng ra nàng làm mẹ phải an ủi nữ nhi của mình mới phải, khồng ngờ kết quả là nàng tại nơi công cộng khóc lớn, tiểu hài tử tám tuổi lại đến an ủi nàng.

Có thể nàng mất đi một trượng phu, nhưng mà lão Thiên lại cho nàng một nữ nhi rất đặc biệt.

Diệu Diệu là bảo* của nàng, có Diệu Diệu nàng nhất định sẽ vượt qua được đau thương, sau này mẹ con hai người cùng nỗ lực bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới.

Sau khi ăn xong bữa tối, nàng cùng nữ nhi tay trong tay ly khai, đại khái là bởi vì đã được giải tỏa cõi lòng, nên lúc này lòng của nàng đã hoàn toàn khác nhau.

Ngày hôm nay là ngày nàng ly hôn, nàng giải thoát rồi, hồi phục độc thân rồi, một cuộc sống hoàn toàn mới sắp bắt đầu, các nàng tình cảm mẹ con càng đậm, hơn nữa hai người đều rất hài lòng, vì chúc mừng cuộc sống mới Diệu Diệu nói muốn xem phim nàng liền lập tức đồng ý.

Dắt nữ nhi đi bộ trên đường, hai người hữu thuyết hữu tiếu*, nàng không khỏi cảm thán , thành tích trường học ưu tú không có nghĩa là có mắt nhìn người, nàng dành nhiều thời gian cho chồng cũ bây giờ nàng đem toàn bộ tâm lực vào bản thân và Diệu Diệu.

(* hữu thuyết hữu tiếu: vừa nói vừa cười)

Khi các nàng đi bộ trên đường, Phương Dĩ Nặc cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng, không khỏi nghi hoặc, không rõ không đúng chỗ nào?

Nàng nhìn bản thân, mặc kệ là trên mặt hoặc trên quần áo cũng không có gì không thích hợp nha!

Phương Dĩ Nặc dắt nữ nhi tiếp tục đi phía trước, thế nhưng trên đường càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, không rõ những người qua đường kia nhìn cái gì? Hơn nữa bọn họ như là nhìn thấy người nào đó khác thường, tất cả đều há to miệng, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm về hướng nàng.

Khi nàng chờ đèn giao thông qua đường cái, tình hình vẫn như cũ không thay đổi, càng ngày càng nhiều ánh mắt hướng về phía nàng nhìn ngó, hơn nữa không chỉ người đi đường trên đường ngay cả hành khách trên xe giao thông công cộng đang đợi đèn đỏ cũng đều hướng về phía nàng mà nhìn.

Trong lúc nàng cảm thấy kỳ quái, thì phát hiện nữ nhi cũng cư nhiên ngửa đầu, trừng lớn mắt giống như những người khác, lộ ra biểu tình kinh dị, ánh mắt lướt qua nàng, nhìn về phía bên trái của nàng.

Theo tầm mắt của nữ nhi, nàng tò mò quay đầu nhìn lên.

Vừa nhìn thoáng qua thì nàng cũng giống như đông đảo mọi người đều không khỏi kinh ngạc, trừng mắt, há miệng, lộ ra biểu tình bất khả tư nghị, ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Đứng ở bên trái nàng là một nam nhân, người ăn mặc trang phục cổ đại, trên đầu cột búi tóc, bên hông còn đeo bội đao, cả người quả thực … buồn cười.

(Gió : sao ta tưởng tượng ra hình võ sĩ Nhật Bản ngày xưa ta??)

(Yan: Tỷ tưởng tượng hay thiệt!!!)

Là diễn viên? Nghệ sĩ trên phố? Hay là… bị bệnh thần kinh?

Phương Dĩ Nặc nghẹn họng trân trối nhìn đối phương, nàng cũng như những người khác, đều bị trang phục của nam nhân quái dị trước mắt này làm cho ngây dại.

Nhưng người này lại rất cao to, đại khái đã là một trăm chín mươi cm hoặc còn cao hơn nữa, đứng giữa mọi người trông đặc biệt bắt mắt, cho nên khi nhìn hắn phải ngửa đầu, khiến ngay cả người đi đường đối diện cũng đều thấy được quần áo quái dị của hắn.

Vẻ mặt nam nhân quái dị này lại không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào phía trước. Hình như hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của mọi người, hơn nữa lại đứng ở tư thế không nhúc nhích khiến người ta có cảm giác giống như một pho tượng đặt ở ven đường triển lãm.

Đột nhiên, mắt hắn khẽ di chuyển, đôi mắt đen huyền ấy nhìn thẳng vào mắt nàng.

(Yan: * tung bông* Hai anh chị gặp nhau ùi!!!!! Chờ mong frist kis quá!!!

Gió: Tâm Nhi a~~, ngta mới gặp nhau, e đã mong chờ frist kiss, ngta kiss rồi e mong j nữa zạ?*chớp mắt ngây thơ*

Yan: Tất nhiên là chờ ấy ấy ùi!!!! Tỷ phải hiểu em chớ!!! Em là Yan BT nhá!)

Trong lòng Phương Dĩ Nặc sốc, vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn nhanh về phía trước mặt, phát hiện đèn xanh, vội vàng thu hồi tâm trạng kéo nữ nhi bước nhanh qua đường đến bên đối diện.

Có lẽ do nam nhân kia nhìn thực sự rất lạ, thân lại là mẫu thân,nàng tự nhiên muốn bảo hộ nữ nhi, cố gắng hết mức rời xa tên đàn ông quái dị ấy. Sau khi băng qua đường cái nàng nhịn không được lại quay đầu lại trộm ngắm đối phương.

( Tỷ này lo bảo hộ nữ nhi của mình thì làm sao bảo bộ được mình chứ * khà khà* Gió : cười gian quá đi…Tâm Nhi thiệt là đen tối quá đi..có tỷ trong sáng ah*che miệng mỉm cười*)

Nam nhân này tạo ra không ít xôn xao, không chỉ người qua đường, chủ quán, ngay cả chủ gánh bán hàng rong cũng đều trừng mắt nhìn hắn.

Sau đó, nàng phát hiện hắn đang dừng lại trước một người bán hàng rong đang quay gà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những con gà đang chiên thơm phức.

Không hổ là chủ gánh kiến thức rộng rãi, chỉ cần khách nhân tới cửa, đâu thèm quan tâm hắn mặc áo quần lố lăng như thế nào, đều nhiệt tình bày ra bộ mặt mỉm cười đến bắt chuyện.

“Vị đại hiệp này, muốn ăn một con gà sao?” Nếu người ta ăn mặc trang phục cổ đại, chủ gánh dứt khoát cũng hài hước tôn xưng đối phương một tiếng đại hiệp.

Hắn không nói gì, chỉ gật đầu.

Chủ gánh lập tức đem con gà quay cho vào trong túi giấy, đưa cho đối phương. Hắn trực tiếp cầm con gà cắn một miếng lớn.

“Ăn ngon không?” Chủ gánh cười hỏi.

Nam nhân ngoại trừ ăn con gà quay ra, không hề trả lời, sau đó hắn đột nhiên xoay người, cứ như vậy rời đi.

Nha? Không thể nào?

Chủ gánh lập tức lớn tiếng kêu: “Uy! Chờ một chút!”

Trò đùa gì, hắn chính là một tiểu sinh ý*, dù chỉ có ba mươi lăm khối 1 con gà quay, nhưng cũng để cho hắn ăn miễn phí nha?

( hỳ, Gió : chỗ nỳ nguyên bản là “tiểu bản sinh ý” nhưng ta hem có hiểu cho lắm, ai biết chỉ dùm ta với nha?*Cúi đầu*)

(Yan: theo em ý là hắn chỉ là một người làm ăn nhỏ nhỏ)

Chủ gánh không cam lòng bị lợi dụng như vậy, xông về phía trước kéo hắn, hướng đối phương xòe tay đòi.

“Ba mươi lăm khối!”

Đối phương hiển nhiên không hiểu ý tứ của hắn, trên mặt trước giờ vốn không thay đổi nay hơi hơi lộ ra tia nghi hoặc.

” Gà quay ba mươi lăm khối!” Chủ gánh lại lớn tiếng nói một lần, hơn nữa thái độ lại rất kiên quyết.

Hắn hình như đã nghe hiểu, liền gật đầu, vốn tưởng rằng hắn sẽ trả tiền, ai dè hắn làm ra chuyện khiến chủ gánh cùng tất cả mọi người đều khiếp sợ -

Bá một tiếng, trường kiếm ở bên hông được rút ra, thân kiếm sắc nhọn dưới ánh mặt trời lóe sáng đến chói mắt.

Hành động của hắn không chỉ khiến chủ gánh sợ hãi mà khiến người qua đường đang xem náo nhiệt cũng sợ hãi, đương nhiên nàng cũng sợ hãi a.

Trên đời này làm sao có người vì ăn một khối con gà quay miễn phí mà rút kiếm?

Không phải rút súng rút đao, mà là rút kiếm nha.

Mọi người đều nghĩ rằng nam nhân kì quái này muốn làm Bá Vương ăn gà quay, cho nên rút kiếm uy hiếp chủ gánh, “bá lả tả” – hắn vung thanh kiếm sắc nhọn, rất nhanh đem con gà quay chặt thành nhiều khối, sau đó tra thân kiếm vào vỏ, sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn giống như một người cổ đại thật.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hắn đem những khối gà trả lại cho chủ gánh đang bị kinh hách, đồng thời mở miệng một chữ một chữ trả lời đối phương.

” Gà quay ba mươi lăm khối.”

Hiện trường một mảnh yên lặng không tiếng động, mọi người như là bất động tại chỗ, ánh mắt bất khả tư nghị nhìn nam nhân trang phục quái dị này, hành động cũng lạ dị, không nghĩ tới hắn vậy mà sử dụng kiếm đem con gà quay trảm thành ba mươi lăm tiểu khối, trả lại cho chủ gánh.

Chủ gánh càng sợ choáng váng, không cần hỏi kiếm kia có bao nhiêu sắn bén, chỉ cần thấy đối phương sử dụng kiếm linh hoạt nhanh chóng đã đủ dọa chết người, hắn nào dám đòi lại ba mươi lăm quan tiền kia? Không bị hắn trảm thành ba mươi lăm khối là may lắm rồi, ông ta lập tức trốn về phía sau quầy hàng.

Vốn là một nhóm người đứng bất động vậy mà khi nam tử quái dị này bước đi, lại phảng phất như Biển Đỏ tự chia cắt, mọi người lập tức tự động tránh ra hai bên, để hắn qua, không ai dám cản đường của hắn.

Ánh mắt ngạc nhiên cứ mãi nhìn theo thân hình cao lớn, trang phục quái dị lại có võ công của hắn rời đi,cho đến khi hắn biến mất không còn trông thấy nữa.

Một lát sau, rốt cục cũng có người mở miệng.

“Ban nãy … là đang quay phim sao?”

Đám người lại khôi phục sự náo nhiệt vốn có, líu ríu thảo luận chuyện vừa mới phát sinh, hoài nghi người nọ nếu không phải cố ý đập phá, thì chính là cố tình làm cho mình nổi trội* ví dụ như có người ở một bên chụp ảnh quay phim đưa lên Internet chẳng hạn, còn không phải nữa thì chính là thực sự bị bệnh thần kinh.

(Câu nỳ vốn là :”muốn làm sáng ý” ta thực ko hiểu ý của câu nỳ, nên dựa vào câu sau viết thành như vậy, ai giúp ta giải nghĩa với nha, ta vô cùng cảm tạ lun ý :* )

“Mẹ, người kia vì sao ăn mặc như vậy ạ?”

Phương Dĩ Nặc lắc đầu. ” Mẹ không biết, đại khái là….” Nàng vốn định nói là mắc bệnh thần kinh đi, nhưng sau lại suy nghĩ một chút, sửa lại nói: “Đại khái là người diễn kịch đi.”

Nàng trong lòng suy đoán, có thể vì làm cho sáng ý hoặc là cố tình, nhưng cũng không phải bệnh thần kinh, bởi vì khi nàng cùng nam nhân kia nhìn nhau, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng nàng nhìn rõ đó là một đôi mắt trong suốt lại rất thâm sâu.

Thực sự là một quái nhân mà, nàng khe khẽ lắc đầu, bên môi nở một nụ cười yếu ớt, không trì hoãn thêm nắm lấy tay nữ nhi cùng nhau đi xem phim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.