Như thường ngày, sau khi làm việc xong, khi Phương Dĩ Nặc đi ra khỏi thang máy, thì đã thấy Cách Lâm đợi cô ở dưới.
Khi nhìn thấy bóng dáng cao to anh tuấn kia chờ ở cổng, trên tay còn ôm tiểu Diệu Diệu mới vừa tan học, trái tim Phương Dĩ Nặc không ngừng đập nhanh, giống như trở lại thời kì mối tình đầu của thiếu nữ.
Cách Lâm liếc mắt thì đã qkhóa trụ thân ảnh của cô, thấy cô ra khỏi thang máy, lập tức ôm Diệu Diệu hướng cô đi tới, không có giải thích một tay ôm lấy cô vào trong ngực.
” A… Cách Lâm.” Cô thấp giọng hô một tiếng, Cách Lâm bây giờ đúng là càng ngày càng giống người địa cầu, nơi đông người ôm lấy cô, cho cô một nụ hôn sâu.
Có không ít người ào ào hướng bọn họ nhìn, Cách Lâm vốn là ngày thường cao to uy mãnh, rất dễ dàng dẫn tới chú ý, nhưng mà hắn không quan tâm, hắn chỉ biết là hắn muốn ôm Dĩ Nặc, hơn nữa một khi ôm thì không buông ra.
” Cách Lâm anh đừng luôn luôn ôm em nha, rất nhiều người đang nhìn, anh mau buông ra.”
Dưới yêu cầu của cô, Cách Lâm lúc này mới chậm rãi buông cô ra, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn là tuân thủ nguyên tắc cao nhất của Minh Tinh nhân đối với bạn đời, sẽ không làm ra chuyện khiến một nửa còn lại không vui, tuy rằng buông cô ra nhưng đại chưởng vẫn đang nắm tay cô không tha.
Dĩ Nặc vỗ về đôi môi sưng vì bị hôn, yêu kiều kín đáo không hài lòng mà liếc Cách Lâm một cái, sau đó nhìn về phía nữ nhi, Diệu Diệu đang vui vẻ cười trộm.
Dĩ Nặc nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Diệu một cái. “Cười cái gì, xuống đi, chúng ta còn phải đến nhà hàng cùng ba ba ăn cơm mà.”
Tiểu Diệu Diệu lập tức nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn vốn đang cười chợt méo xẹo. “Có thể không đi không mẹ?”
Phương Dĩ Nặc hiểu ý nghĩ của nữ nhi, nhưng mà đây là việc phải làm nh. Vì vậy cô ôn nhu nói: “Ông ấy dù sao cũng là ba ba con mà, hơn nữa ba ba cũng muốn thấy con, chỉ là ăn bữa cơm rồi trở về nhà thôi được không?”
Nếu không phải là yêu cầu của Vương Quốc Ân, Dĩ Nặc cũng không muốn gặp lại hắn, nhưng cô không thể quá ích kỷ, dù sao Vương Quốc Ân cũng là ba ba của Diệu Diệu, căn cứ vào trách nhiệm và nghĩa vụ cô vẫn phải để cho bọn họ cha con gặp mặt, cho nên hôm qua khi Vương Quốc Ân gọi điện cho cô hy vọng được gặp nữ nhi một lần, cô không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, hẹn hôm nay sau khi làm việc xong gặp mặt tại nhà hàng.
Đồng thời, cô cũng muốn biết Vương Quốc Ân giải quyết như thế nào vấn đề nợ nần của hắn, bởi vì cô không hy vọng nợ nần của hắn ảnh hưởng đến cô và hài tử nữa.
Tiểu Diệu Diệu nhìn mẹ, bé tuy rằng tám tuổi nhưng so với nữ hài cùng tuổi càng thông minh càng hiểu chuyện, bé có thể hiểu tâm tình của mẹ mà bé cũng không muốn làm trái kỳ vọng của mẹ, giống như Cách Lâm nói nếu bé yêu mẹ, sẽ không làm ra chuyện khiến mẹ không vui.
” Chỉ là ăn cơm thôi nhé, cơm nước xong chúng ta sẽ về nhà, đúng không ạ?”
Cô gật đầu. “Đúng, cơm nước xong trở về nhà liền.”
Tiểu Diệu Diệu cố tình hít một hơi thở thật lớn. “Được rồi.”
Thấy Cách Lâm lại bế nữ nhi một lúc, không biết bé ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, Phương Dĩ Nặc nghĩ thầm, có lẽ đang nói một chút cáo biệt.
” Diệu Diệu, nên đi rồi.” Cô nhẹ giọng nhắc nhở nữ nhi.
Tiểu Diệu Diệu gật đầu, để Cách Lâm thả bé xuống, sau đó chìa tay nhỏ bé nắm tay mẹ.
” Cách Lâm, mẹ con em sẽ ngồi xe taxi đi, anh về nhà trước được không?”
Cách Lâm nhìn cô, sau đó lại nhìn tiểu Diệu Diệu liếc mắt một cái, gật đầu, rối xoay người ly khai.
Đợi Cách Lâm đi rồi, Phương Dĩ Nặc liền nắm tay nữ nhi gọi taxi, tiểu Diệu Diệu lại tò mò quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng Cách Lâm, bé đã gạt mẹ, lúc rời đi trước, bé len lén nói bên tai Cách Lâm rằng bé chán ghét ba ba, hy vọng Cách Lâm có thể lén lút đi theo bên cạnh cô và mẹ.
Cách Lâm đã đáp ứng bé, hẳn là sẽ phải đến chứ.
” Diệu Diệu, xe tới rồi, đi nhanh nào.”
“Vângg….” Tiểu Diệu Diệu trả lời tiu nghỉu, cho đến khi cô cảm thấy có tay quen thuộc đặt ở trên vai của bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt sáng lên.
Bé không nhìn thấy người bên cạnh nhưng bé biết Cách Lâm đang đi theo bé và mẹ, chỉ là ẩn hình.
” Con đến đây!” Bé lớn tiếng trả lời, mà dáng vẻ bé đột nhiên cao hứng mạnh mẽ cũng khiến Phương Dĩ Nặc không hiểu ra sao.
Ban nãy còn vẻ mặt không có tinh thần, làm sao đột nhiên lại trở nên hoạt bát như vậy? Cô không khỏi bật cười lắc đầu, quả nhiên hài tử vẫn còn nhớ ba ba.
Tiểu Diệu Diệu đương nhiên vui vẻ, mẹ nào biết nguyên nhân cô vui vẻ là bởi vì Cách Lâm đang cùng 2 mẹ con chứ.
Ngồi xe tới nhà hàng, sau khi hai mẹ con xuống xe, thì đi tới một gian phòng kiểu Trung Quốc, ở đây chính là chỗ cô cùng Diệu Diệu hẹn ba ba.
Khi 2 mẹ con đến, cũng không có thấy ba ba Diệu Diệu, 2 mẹ con không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trong nhà hàng chờ.
” Baba lại đến muộn.” Sau khi 10 phút đồng hồ qua đi, tiểu Diệu Diệu không vui mà nói.
” Không sao, chúng ta chờ một lát.”
” Mẹ, chúng ta lại đang đợi ba ba.”
Diệu Diệu nói khiến Phương Dĩ Nặc giật mình sững sờ, cũng khiến cô đột nhiên tỉnh ngộ.
May là nữ nhi nhắc nhở cô, đúng nha, các cô lại đang đợi hắn, nam nhân này luôn khiến nữ nhân chờ hắn, ngay cả ly hôn, tính đến chết vẫn như cũ không thay đổi, bất quá cô vẫn tính tình nhẫn nại an ủi nữ nhi.
” Chúng ta ăn cơm trước, đói bụng thì mình ăn trước hen.” Dù cho có phải đợi, thì cũng không phải là đói bụng mà đợi nha, cô gọi bồi bàn nhà hàng mang đến chút cơm, để cho nữ nhi ăn.
Ba mươi phút sau, rốt cục cũng thấy chồng trước khoan thai đi đến, ở ngoài cửa lén lút thò đầu vào nhìn, sau khi phát hiện 2 mẹ con mới đi vào.
” Da? 2 người đã đến trước, tốt lắm.”
Hắn ngồi xuống, lập tức cầm lấy bát đũa ăn vội vã, nhìn dáng vẻ của hắn xem ra gầy đi, hình như cũng không phải tốt lắm, còn 2 mẹ con cô thì ngược lại vẻ mặt sáng láng tươi vui.
Vương Quốc Ân nhìn vợ trước, không nghĩ tới cô cư nhiên lại trở nên hấp dẫn nhiều như vậy.
Mấy tháng không gặp cô không chỉ cả người có phong thái toả sáng mà khí sắc so với trước kia còn tốt hơn nhiều khiến hắn nhịn không được cứ nhìn chằm chằm cô suốt, trên thực tế hắn đã rất lâu không hảo hảo nhìn kỹ cô, hắn chỉ xử lý các cô người yêu bên ngoài cũng đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, nói chi…
Hắn đã từng ỷ vào nhân duyên với nữ nhân của mình tốt, hoa đào thịnh vượng, giao thiệp với 1 đống nữ nhân mà vẫn thuận lợi, hưởng tề nhân chi phúc* lớn, dần dần những nữ nhân đó bắt đầu ghen tị, tâm trí bắt đầu biết đùa giỡn , muốn nắm hắn trong tay , trở nên càng ngày càng không đáng yêu , cũng càng ngày càng đáng ghét.
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Bất quá hắn đã có tiếng bên ngoài, chứng tỏ hắn phải có chút tài năng mới có thể đối phó với nữ nhân. Hắn vẫn tiếp tục chơi trò chơi ái tình, với thân phận đã kết hôn, dùng lý do hôn nhân bất hạnh để tranh thủ sự đồng tình và sự thương cảm của nữ nhân, khiến mọi việc của hắn đều thuận lợi, vừa có thể nói chuyện luyến ái lại không cần chịu trách nhiệm, đến khi chán ghét thì dùng lý do không có cách gì ly hôn khiến nữ nhân ấy chờ không kịp, phải chủ động ly khai hắn.
Đây cũng không nên trách hắn vô tình, những nữ nhân đó đều là cam tâm tình nguyện, thậm chí còn tranh đoạt nhau muốn chiếu cố hắn, bất quá đi đêm lắm có ngày gặp ma, hắn gặp gỡ một nữ nhân khó chơi, nữ nhân này không chỉ dụ dỗ hắn ly hôn, còn đáp ứng cấp cho hắn chi phí cao, xem như khen thưởng chỉ cần hắn đồng ý ly hôn thì tất cả tiền đó đều là của hắn.
Hắn bị lừa, bởi vì ham muốn năm trăm vạn kia, cư nhiên tin tưởng lời của cô ta mà ly hôn.
Tự trách mình lòng tham không đáy, bị tiền bạc che mắt, sau khi có được năm trăm vạn, hắn và nữ nhân kia xuất hiện tranh chấp, bởi vì hắn chỉ đáp ứng ly hôn, không hề dự định lấy đối phương.
Hắn cho rằng bản thân chiếm được tiện nghi, ai ngờ đối phương càng cao minh. Sau khi sự việc xảy ra mới biết cái nữ nhân hèn hạ kia trộm giấy chứng nhận của hắn. Lấy danh nghĩa hắn đến ngân hàng tư nhân bí mật vay tiền, hơn nữa mượn tận một nghìn năm trăm vạn, cô lại chỉ cho hắn năm trăm vạn, bản thân mang theo một nghìn vạn chạy mất, mà hắn lại bị ngân hàng tư nhân bí mật kia đuổi phải trốn đông trốn tây.
Thẳng đến hiện nay, hắn mới nhớ tới vợ trước thật là tốt, nhớ tới chín năm hôn nhân này, thê tử luôn luôn vì hắn làm trâu làm ngựa vì hắn gánh vác tất cả.
Cho nên sau khi bị coi khinh, hắn muốn quay về, đây cũng là nguyên nhân hôm nay hắn cùng mẹ con các cô lâu ngày không gặp, gặp mặt.
Phương Dĩ Nặc thấy hắn đói như vậy, đoán số lượng cơm và thức ăn phải của ba người ăn, nên cô hướng bồi bàn gọi món ăn, cũng thỉnh bọn họ đưa tới thêm hai chén cơm.
” Đến ăn đi, ta vừa gọi hai món ăn, đều là món anh thích ăn.”
Cô rất tự nhiên giống ngày trước như vậy, thói quen bắt chuyện trước với hai cha con bọn họ, trước khi đưa cơm cho bọn hắn, còn vì bọn họ múc canh, bản thân luôn luôn sau cùng.
Vương Quốc Ân tâm tình khẽ động, đột nhiên buông bát đũa, cầm tay cô.
” Dĩ Nặc!”
Phương Dĩ Nặc ngây người, tay cô bị Vương Quốc Ân cầm chặt, hắn đột nhiên như vậy khiến cô hoảng sợ.
” Anh làm cái gì? Buông tay nha!”
” Anh không buông, trừ phi em đáp ứng yêu cầu của anh.” Hắn lớn giọng, làm cho các khách nhân bàn khác đều hướng chỗ này xem.
Phương Dĩ Nặc muốn rút tay về, nhưng Vương Quốc Ân cầm rất chặt, cô tức giận nói: “Anh có chuyện gì thì nói mau đi.”
Vương Quốc Ân lớn tiếng nói: “Anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.”
Yêu cầu bất ngờ này khiến cô ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Vương Quốc Ân.
Hắn nói cái gì? Hắn cư nhiên còn muốn cùng cô một lần nữa bắt đầu?
Nói đùa nha! Đều đã ly hôn rồi không phải sao? Mới xa nhau chỉ có ba tháng, hắn lại muốn cùng cô hợp lại.
Cô muốn rút tay về. “Anh buông tay nha!”
“Không, anh không buông, Dĩ Nặc, đáp ứng anh.” Vương Quốc Ân càng thấy cô muốn rút tay về càng cầm tay cô chặt hơn.
Ở một bên Cách Lâm nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm Vương Quốc Ân đang đem tay Dĩ Nặc nằm gọn trong tay hắn, trong lòng xuất hiện một cỗ tức giận, bất quá hắn đang ẩn hình, cho nên không ai thấy được hắn.
” Anh buông tay ra.” Cô nói khẽ.
” anh không buông, trừ phi em đáp ứng anh!”
Tên chết tiệt! Chưa thấy qua người nào mặt dày mày dạn giống như hắn, cư nhiên còn có mặt mũi đến nói với cô muốn hợp lại? Chẳng lẽ còn tưởng rằng cô là Phương Dĩ Nặc trước kia chỉ biết nén giận, nhân nhượng sao?
Cô mình đầy lửa giận, hận không thể cho hắn một cái tát ( làm liền đi tỷ, em ủng hộ nè!!! ~^o^~ ~^o^~ ~^o^~ ~^o^~), nhưng đây là nơi đông người cô thực sự không muốn để cho người khác chế giễu, bất quá cô không cần xuất thủ, tự nhiên có người chủ động đánh người.
” Ôi!”
Vương Quốc Ân đột nhiên quát to một tiếng, buông tay ra, ôm lấy đầu mình, hổn hển mắng to.
” Ai! Là ai đánh đầu ta!”
Hắn nhìn xung quanh hai bên, nhưng không thấy có người đứng ở phía sau hắn, mà bởi vì hắn đột nhiên kêu to, làm khách nhân bàn khác liếc mắt qua.
Phương Dĩ Nặc không phải ngu ngốc, khi cô nghe Vương Quốc Ân kêu to, không khỏi trong lòng sinh nghi, đồng thời cô cũng thoáng thấy Diệu Diệu vẻ mặt cười trộm, mà khi Diệu Diệu phát hiện mẹ đang nhìn thì cô bé cũng lộ ra một nụ cười tinh quái.
Phương Dĩ Nặc lập tức bừng tỉnh ngộ — nguyên lai khi đó Diệu Diệu bên tai Cách Lâm lặng lẽ nói là muốn Cách Lâm ẩn hình đi theo bọn họ.
Cô nhịn không được muốn xoa xoa thái dương, thiệt là hết nói nha.
Cố tình không muốn để Cách Lâm theo tới, chính là vì tránh phiền phức, bởi vì cô biết phản ứng của Cách Lâm là rất thẳng thắn, mà cô cũng biết cá tính của chồng trước, chỉ sợ chồng trước làm chuyện gì khiến Cách Lâm cho là có nghĩa vụ bảo vệ cô, mà áp dụng hành động đối phó Vương Quốc Ân.
Cô đối với Diệu Diệu lộ ra ánh mắt trách cứ, thế nhưng tiểu Diệu Diệu một chút cũng không thèm để ý, bướng bỉnh le lưỡi, cặp mắt to trong suốt còn vô tội nhìn cô, phảng phất hướng muốn nói ra, cô bé là vì bảo vệ mẹ mới bảo Cách Lâm đi theo nha.
Cô nhìn phía Vương Quốc Ân, bình tĩnh hoà nhã nói: “Đừng hô to, tất cả mọi người đều đang nhìn, có cái gì hảo hảo nói, đừng dọa đến hài tử.”
Giọng nói của cô mềm mại, mang theo một chút cầu xin, vẻ mặt rất ôn nhu, thoạt nhìn giống như nguyện ý nghe hắn nói, điều này làm cho Vương Quốc Ân có chút hy vọng, nghĩ lầm rằng Dĩ Nặc cũng có ý nguyện như hắn, hằn càng cố kéo lại mối tình duyên đã mất này.
Vương Quốc Ân lại muốn đưa tay nắm cô, cô vội vàng ngăn cản. “Không nên động thủ động cước, có chuyện thì nói đi.” Cô không phải sợ Vương Quốc Ân, mà sợ Cách Lâm lại xuất thủ đánh người.
Vương Quốc Ân ỷ vào bản thân hiểu rõ Dĩ Nặc, ở trong lòng hắn chung quy Dĩ Nặc vẫn là lòng yếu đuối, chỉ cần bản thân giả bộ đáng thương, giả bộ khả ái, liều chết quấn lấy, Dĩ Nặc sẽ k0 làm sao tức giận, cuối cùng sẽ lựa chọn tha thứ hắn, mà đây cũng là tính toán của hắn.
Dù sao bọn họ có cơ sở hôn nhân chín năm, Dĩ Nặc lại là một nữ nhân vì gia đình toàn vẹn mà nguyện ý nhân nhượng, hắn tin tưởng bây giờ vãn hồi vợ trước còn kịp, huống chi hắn cũng là cho cô một cơ hội, lần thứ hai có một gia đình mỹ mãn hoàn mỹ nha.
(Yan BT: tự cuồng phát kinh!!! Mụi khinh, mụi khinh những tên nam nhân như thế!!!! Gió: tỷ cũng khinh khinh khinh ;) ) )
” Dĩ Nặc, ta sai rồi, chúng ta quay lại được không?”
” Anh muốn chúng ta hợp lại? Vậy nữ nhân kia đâu? Lẽ nào cô ấy nguyện ý thả anh đi?”
Nhắc tới nữ nhân kia, Vương Quốc Ân sinh khí, phất tay phẫn hận nói:
“Miễn bàn đến tiện nữ nhân kia! Mắt mù mới có thể coi trọng cô ta.”
Mắng chửi người khác là tiện nữ nhân?
Nếu như cô còn nhớ không sai, hình như là hắn đi trêu chọc người ta mà?
Cô nhịn xuống khí trong lòng, vẫn như cũ duy trì ngữ khí, ra hiệu Diệu Diệu ăn cơm, sau đó đối hắn lãnh đạm nói:
”Ngươi lúc trước vì cô ta mà vứt bỏ mẹ con ta, chắc chắn nhất định yêu rất sâu sắc, sao bây giờ lại mở miệng mắng người ta?”
Vương Quốc Ân lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất, dùng ngữ khí người bị hại nói:
”Cô ta căn bản một người ác độc, cô ta tính kế ta, cư nhiên dùng danh nghĩa của ta —”
Hắn chậm rãi kể ra nữ nhân kia ghê tởm như thế nào, nói cô lòng dạ rắn rết tồi tệ ra sao, nói bản thân có bao nhiêu vô tội, bị nữ nhân kia lừa gạt xoay quanh như thía nào, nói đến về sau phảng phất như btất cả đều là lỗi của người khác, hắn cho dù có sai cũng bắt đầu là do nữ nhân khác câu dẫn hắn hại hắn phạm sai lầm.
Phương Dĩ Nặc cảm thấy bất khả tư nghị, không nghĩ tới người này cư nhiên còn có mặt mũi giả bộ giống người bị hại?
Cô cùng Vương Quốc Ân làm phu thê chín năm, nhưng hôm nay mới nhận ra rõ bộ mặt của nam nhân này, hắn không chỉ hoa tâm, không có trách nhiệm mà còn là 1 kẻ hết thuốc chữa không biết hổ thẹn là gì.
Cô tức giận đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì bản thân sớm đã ly khai khỏi con người này.
Hợp lại? Đừng mơ, cô không còn ngốc đến nỗi nhảy vào.
Hắn còn tưởng rằng cô là Phương Dĩ Nặc ngày xưa vì gia đình viên mãn mà đồng ý tha thứ cho hắn sao? Sai rồi, chỉ có rời xa loại nam nhân vì tư lợi này, cô và nữ nhi mới có thể có cuộc sống viên mãn, cũng không phải vì cô trong lòng đã có Cách Lâm mới có quyết định này, cô là nhìn thấu ngoại hình hắn tuy suất nhưng nhân phẩm xấu xa nên tỉnh ngộ.
Phương Dĩ Nặc từ đầu đến cuối trầm tĩnh không nói, nghe Vương Quốc thao thao bất tuyệt nói 1 mình, cũng không quan trọng bằng chuyện bắt nữ nhi ăn cơm.
Sau khi Diệu Diệu ăn xong cơm, buông chiếc đũa ngẩng đầu nhìn cô, 2 mẹ con giao nhau ánh mắt bất đắc dĩ…
Mẹ con đồng tâm, cô có thể đọc ra ý nghĩ trong ánh mắt nữ nhi, Diệu Diệu cũng giống như mẹ bé, đối với cả ba ba và lời ông nói đều không thể chấp nhận được, bình thường đều thèm ăn nhưng hôm nay mới ăn được nửa chén cơm lại không ăn nữa, đôi mắt vô tội hướng cô thỉnh cầu, có thể hay không sớm một chút ly khai?
Phương Dĩ Nặc trong lòng đã có kế hoạch, là đợi sau khi Vương Quốc Ân kết thúc câu chuyện dài dòng của hắn, cô mới mở miệng, đối tượng nói chuyện lại là Diệu Diệu.
” Ăn no chưa?”
Diệu Diệu gật đầu.
” Vậy chúng ta đi về nhé?”
Diệu Diệu mắt sáng ngời, cố sức gật đầu.
Cô lấy trong ví da một nghìn đồng đặt lên bàn, sau đó dắt tay nữ nhi, đứng lên ly khai, Vương Quốc Ân thấy tình huống này thì rất đỗi kinh ngạc.
” Uy, chờ một chút — 2 người muốn đi đâu?”
Phương Dĩ Nặc lễ độ nhưng xa cách trả lời hắn. “Cơm đã ăn xong, nữ nhi cũng đã trò chuyện gặp cũng đã gặp được, chúng ta phải về.” Không nói thêm lời vô ích, nắm tay Diệu Diệu muốn rời đi.
Vương Quốc Ân từ giữa kinh ngạc khôi phục trạng thái bình thường, đâu đồng ý để các cô đi, vội vàng đứng lên tiến lên nắm tay cô, nhưng mà hắn mới bước một bước liền tự dưng té ngã, cảm giác giống như có người cố ý ngáng chân hắn.
” Ai nha!” Hắn kêu to một tiếng, cả người ngã sấp về phía trước, ánh mắt ngạc nhiên từ 4 phía đổ dồn vào hắn, 2 mẹ con Phương Dĩ Nặc đương nhiên cũng kinh ngạc quay đầu lại, trừng mắt nhìn Vương Quốc Ân quỳ rạp trên mặt đất.
“Nha a — đau quá nha —” Vương Quốc Ân đáng thương hề hề kêu.
Phương Dĩ Nặc chỉ có thể cười khổ, bởi vì cô biết đây lại là kiệt tác của Cách Lâm, nếu như cô không khẩn trương đi, sợ rằng Vương Quốc Ân kết quả không chỉ có như vậy. Vì vậy cô liền vội vàng đưa Diệu Diệu đang cười trộm ly khai khỏi hiện trường.
” Chờ một chút, Dĩ Nặc, Diệu Diệu!” Vương Quốc Ân thấy các cô cư nhiên không để ý tới hắn, trong lòng càng nóng nảy, nếu như ly khai như vậy hôm nay hắn đến không phải trắng tay? Hơn nữa nếu không chiếm được gì đó hắn sẽ lại càng đến, vợ trước càng không muốn cùng hắn hợp lại, hắn lại càng phải trăm phương nghìn kế thuyết phục cô, hắn không cho phép các cô bỏ hắn.
Thế nhưng hắn mới đứng lên, mới vừa bước một bước lại té lăn trên đất, lần này chổng vó so với lần trước càng thêm chật vật không chịu nổi.
” Ai nha!” Đương nhiên tiếng kêu thảm thiết cũng lớn hơn nữa, ngay cả nhân viên nhà hàng cũng chạy đến xem là chuyện gì xảy ra.
” Vị khách nhân này, anh bị làm sao vậy?”
” Ta không đứng dậy được, Dĩ Nặc, Diệu Diệu, 2 người nhanh lên một chút đến đỡ ta nha!”
Thực sự là đủ rồi!
Cô nắm Diệu Diệu quay lại, đương nhiên không phải đi dìu hắn mà là lớn tiếng đối với hắn tuyên bố.
” Vương Quốc Ân, Dĩ Nặc ta đời này cũng không có khả năng với ngươi hợp lại, ngươi không nên tư tưởng vấn đề này thêm nữa! Cũng xin ngươi giống một nam nhân một chút, bản thân phạm lỗi bản thân gánh chịu, làm tấm gương cho nữ nhi xem, bằng không ngay cả nữ nhi cũng coi thường ngươi.” Nói xong, lại mang theo nữ nhi ly khai nhà hàng, bỏ lại sau lưng 1 đống khách nhân đang tụ tập xem náo nhiệt vào người chồng trước đang nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà người khiến Vương Quốc Ân kia liên tục té ngã bò không nối đứng không xong là Cách Lâm, cũng lặng lẽ đi theo các cô, tiếp tục ẩn hình.
Cho đến khi ra khỏi nhà hàng, sau khi đi xa ước chừng năm mươi mét, Dĩ Nặc tìm một chỗ che khuất, thở phì phì ra mệnh lệnh.
” Cách Lâm, đi ra.”
Đợi hồi lâu, lại vẫn như cũ không thấy bóng người, cô lại mệnh lệnh một lần nữa.
” Đừng giả bộ, em biết anh đi theo, mau ra đây: “
Người vẫn như cũ không xuất hiện, thế nhưng âm thanh nổi lên.
” Ta không thể ra.”
” Vì sao?”
” Bởi vì ngươi đang tức giận.”
Phương Dĩ Nặc thật không biết nên tức giận hay nên cười, chẳng lẽ hắn cho rằng liên tục ẩn hình, cô sẽ không còn tức giận sao? Bất quá đây cũng chứng tỏ Cách Lâm rất quan tâm cô, biểu hiện của hắn cũng càng ngày càng có tình cảm, mặc kệ nói như thế nào, Cách Lâm đều là vì bảo vệ cô, nghĩ vậy, vẻ mặt của cô cũng hòa hoãn không ít.
Cô đoán, Cách Lâm nhất định là thấy cô lắc lắc khuôn mặt, mới không dám hiện thân. Vì vậy cô thử vẻ mặt ôn hoà, ngữ khí cũng ôn nhu rất nhiều.
” Ra đi, em không giận dữ với anh, em muốn thấy anh.”
Nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ quả nhiên có hiệu quả, chỉ chốc lát sau song chưởng mạnh mẽ theo phía sau vòng quanh trụ người của cô, ngực rắn chắc dán tại trên lưng của cô, bên tai còn truyền đến giọng nói từ tính.
” Lão bà ~~~” Giọng nói làm nũng.
Phương Dĩ Nặc sửng sốt, bất khả tư nghị trừng lớn mắt chuyển sang nhìn thẳng Cách Lâm.
” Anh gọi em là gì? Sao lại dùng cái loại giọng nói kỳ quái này?”
Cách Lâm vẻ mặt nghi hoặc, thanh âm cũng khôi phục bình thường. “Hội kỳ quái lắm sao?”
” Không cần phải nói, anh nhất định lại là học từ trong internet, phim đúng hay không?”
Cách Lâm rất thành thật trả lời: “Ngày hôm qua ta xem trên TV, các ngươi lam tinh nam nhân chỉ cần dùng loại giọng nói này gọi lam tinh nữ nhân là lão bà, thì nữ nhân sẽ không tức giận.”
Khẳng định là một đoạn trong phim bộ, mà Cách Lâm phát hiện cô tức giận vì muốn cho cô bớt giận cho nên mới học theo lời thoại đó để nói với cô, ai dè bây giờ Phương Dĩ Nặc lại càng nổi giận.
Hắn chính là một ngoại tinh nhân đáng yêu như thế, cô đâu có còn mắng hắn? Cười cũng không còn kịp rồi.
” Anh không nên học linh tinh, bởi vì anh căn bản không thích hợp, trông khuôn mặt anh nghiêm túc như vậy còn có vóc người như thế không hợp với cái loại tiểu hài tử giọng điệu làm nũng này, như vậy rất kỳ quái nha.”
” Thế nhưng ngươi cười.” Mục đích của hắn chính là hy vọng cô cười, mà không phải lắc lắc khuôn mặt tức giận, hắn thích nhìn dáng tươi cười của Dĩ Nặc, từ khi hắn tới lam tinh cầu, dáng tươi cười, dịu dàng sáng rực của Dĩ Nặc cũng đã thu hút hắn.
Nguyên lai dùng giọng điệu kỳ quái gọi Dĩ Nặc lão bà có thể đùa cô cười, vậy hắn sau này nhất định phải gọi như thế nhiều hơn.
” Lão bà~~~”
” Ha ha — ngươi như vậy thực sự rất buồn cười —”
” Lão bà~~~”
Tay trái nắm một Dĩ Nặc cười không ngừng, tay phải nắm tiểu Diệu Diệu vui vẻ, bọn họ ba người cùng nhau về nhà.