“ Nếu như có ngày
chúng ta kết hôn, em chỉ nói nếu như, như vậy em hi vọng tương lai nếu
anh không còn yêu em thì cũng không được vứt bỏ em, được không?” Vừa nói xong, cô đã cảm thấy yêu cầu của mình hình như rất quá đáng, vì vậy lập tức nói lại.” Xin lỗi, em chỉ là thuận miệng nói một chút, anh không
cần phải để ý đâu.”
Lục Thừa Diệp nhướng mi, đặt cô ngồi trên đùi anh, suy nghĩ đến chuyện cô vừa đề cập.” Tại sao lại nói đến chuyện kết hôn?”
“ Em không phải mới nói là chỉ thuận miệng hỏi một chút rồi hay sao, anh
không cần để ý.” Không chỉ đề tài cuộc nói chuyện lúng túng, hai người
giờ phút này đều trần như nhộng dính chặt vào nhau làm cô cảm thấy không tự nhiên, vì vậy cô muốn đứng dậy mặc quần áo.
Nhưng anh không để cho cô đứng dậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục ngồi trên đùi anh.
“ Nếu đã hỏi, chẳng lẽ em lại không muốn nghe câu trả lời của anh sao?”
Cô nín thở chờ câu trả lời của anh, anh có đồng ý không?
“ Anh đồng ý.” Anh vẻ mặt kiên định trầm ổn.
Cô kinh ngạc.” Anh thật sự đồng ý?”
Anh dùng giọng nói nghiêm túc hơn lặp lại lần nữa.” Anh đồng ý với em, nếu
tương lai chúng ta thật sự kết hôn, trừ phi chính em rời đi, nếu không
anh tuyệt đối không vứt bỏ em.” ( Chân Lãng: tại câu này mà anh phải
dính chặt cô chị hoy đây…)
Đây là lần đầu tiên anh cam kết với
một người phụ nữ, anh không biết sau này bọn họ có thể kết hôn hay
không, nhưng khi nhìn cô, anh thật sự rất muốn đồng ý. Anh thậm chí nghĩ rằng nếu cô hi vọng về sau dù hai người có kết hôn hay không, anh đều
không được vứt bỏ cô, anh cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Từ buổi tối hôm qua cùng đi đến biệt thự, cô làm món mỳ Ý cho anh, bọn họ ăn chung bữa
tối, tâm tình anh liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau khi cô dùng lời lẽ để
khích lệ anh giúp áp lực trong lòng anh giảm đi không ít, dĩ nhiên còn
có việc cô dựa vào người anh, đem hết mọi thứ trao cho anh không giữ lại chút gì, anh cảm nhận được tâm ý của cô, mà anh cũng có cảm giác thích ở cùng một chỗ với cô.
Lúc cô từ trong phòng đi ra, nhìn cô ngồi
bên cạnh ăn sandwich do chính tay anh làm vì cô, trong lòng anh không
khỏi có chút thỏa mãn. Anh nghĩ về sau muốn cùng cô đi du lịch nhiều
hơn, cùng cô ở chung một chỗ để tâm tình được thoải mái hơn. Hiện giờ
bọn họ vẫn có cơ hội ở cùng nhau, anh nghĩ còn dư lại một ngày rưỡi nghỉ phép cũng phải ở cùng cô. Anh cũng từng có vài người bạn gái nhưng chưa có ai làm anh muốn ở bên như vậy, anh muốn cô làm bạn bên cạnh anh.
Ôm cô, anh bắt đầu hôn xuống, cảm giác còn ngọt hơn mật, hai người cũng
càng ngày càng hòa hợp, sau một ngày rưỡi, bọn họ hoàn toàn “ dính”
chung một chỗ, không bước ra khỏi phòng. Nhớ đến việc cô đề cập đến
chuyện kết hôn, anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“ Hạo Hạo, qua nhà bạn học chơi không được về muộn đó, biết không?”
“ Vâng.”
Cao Á Vi đứng dậy đến phòng bếp cầm thứ gì đó, không quên dặn dò con trai về nhà sớm, sau đó cầm vỉ nướng đi vào phòng khách.
“ Tử Quân, cám ơn em đã giúp chị làm bánh bích quy.”
“ Không cần khách sáo như vậy.” Gần trưa, toàn bộ điện đều bị chập phải
mời công nhân đến sửa, ông chủ cô liền đình công nửa ngày. Tranh thủ nửa ngày rãnh rỗi này, cô chạy tới giúp Á Vi làm bánh.” Chỉ là chờ chút nữa nướng xong, em muốn ăn vụng một miếng.”
“ Không thành vấn đề.” Cao Á Vi rất dứt khoát đồng ý.
Cô vốn có một tiệm ăn nhỏ trên trấn, nhưng bà ngoại bị chẩn đoán là mất
trí nhớ. Vì chăm sóc bà nên cô chuyển nhượng cửa hàng cho người khác,
thay vào đó làm bánh bích quy và bánh mì đem bán lên trên trấn, cuộc
sống cũng khá tốt.
Từ nhỏ cô đã được bà ngoại nuôi lớn, sau khi
đi học và làm việc tại Bắc Thượng, được bạn bè giới thiệu nên quen biết
cha của Hạo Hạo. Hai người quen biết hai năm, ví sự ra đời của Hại Hạo
nên kết hôn. Nào ngờ lúc Hạo Hạo được hai tuổi thì cô phát hiện chồng
mình có người khác bên ngoài. Cô kiên trì quyết định ly hôn, mang theo
Hạo Hạo trở về quê.
Hiện giờ cô và chồng mình vẫn coi nhau là bạn bè, dù sao anh ta cũng là cha của Hạo Hạo, thỉnh thoảng anh ta cũng đến thăm Hạo Hạo vài ngày. Nhung từ khi ổn định với bạn gái hiện giờ, anh
ta rất ít khi đến thăm Hạo Hạo nữa.
Cao Á Vi đem vỉ nướng cuối cùng bỏ vào lò, Tả Tử Quân đem bánh đã nướng chín làm lạnh đi, sau đó bỏ vào túi nhỏ.
“ Á Vi, Hạo Hạo vẫn phản đối chuyện chị hẹn hò với ông chủ Trương sao?”
Trương Kính Khải gần bốn mươi tuổi, độc thân, là chủ của tiệm bánh mì
trên trấn. Hai người đang hẹn hò nhưng Hạo Hạo lại không thích, giống
như lo sợ mẹ sẽ bị cướp đi, không thích có cha mới, vẫn phản đối chuyện
chú Trương hay đến nhà khiến Cao Á Vi rất đau đầu.
Cao Á Vi than
thở.” Tiểu tử kia rất cứng đầu, không biết phải làm gì với nó đây, chị
muốn chờ Hạo Hạo lớn hơn chút nữa sẽ nói cho nó biết.”
“ Nhưng
ông chủ Trương không phải đã cầu hôn chị rồi sao? Chẳng lẽ chị không
đồng ý?” Ông chủ Trương đã chuẩn bị cả nhà mới, ngay cả bà Lộ hay bị mất trí nhớ cũng đồng ý nhận chăm sóc, thật sự là một người đàn ông tốt.
“ Hạo Hạo không thể tiếp nhận, chị cũng không muốn uất ức anh ấy, cho nên hiện tại không phải là thời điểm kết hôn. Thật ra chị từng đề nghị chia tay, lấy điều kiện của anh ấy có thể cưới được một người phụ nữ tốt
hơn, nhưng anh ấy nói nguyện ý chờ chị gật đầu gả cho anh ấy, một lớn
một nhỏ đều cứng đầu mà.”
“ Xem ra chị thật sự rất phiền lòng.”
“ Đúng vậy, còn em thì sao? Không định độc thân cả đời chứ?” Tử Quân rất
xinh đẹp, mặc dù đã có con gái nhưng vẫn có không ít người theo đuổi
nhưng đều bị nàng cự tuyệt.
“ Em chỉ muốn chăm sóc Lam Lam thật tốt, có thể nhìn thấy con khỏe mạnh lớn lên, em liền cảm thấy thỏa mãn rồi.”
“ Trước đây chị cũng từng nghĩ như em, không muốn tiếp tục kết hôn nữa,
chỉ muốn nuôi con khôn lớn. Nhưng từ khi biết Kính Khải, chị phát hiện
trên đời này thật ra vẫn có người đàn ông tốt. Thân là chị em tốt, chị
vẫn muốn khuyên em mấy câu, về sau nếu tình yêu đến không nên lập tức cự tuyệt, cho đối phương cũng là cho chính mình một cơ hội, hiểu không?”