Tả Tử Quân thở dài, sau khi cho anh uống thuốc liền để anh tiếp tục nghỉ ngơi không làm phiền nữa.
Hơn tám giờ tối, cô nấu chút cháo, Lam Lam đi theo lên lầu, Lục Thừa Diệp
vẫn như cũ cảm thấy rất buồn ngủ, nói không có khẩu vị không muốn ăn.
“ Chú Lục, không thể không ăn, mẹ nói bị ốm phải ăn nhiều, con đút chú ăn nha.” Lam Lam học theo cách mẹ đút bé, bé cũng dùng thìa múc cháo cho
chú Lục ăn.
“ Lam Lam ngoan quá, cám ơn con, chú tự ăn được rồi.”
“ Chú Lục nằm xuống đi, con đút chú ăn.”
Nhìn con gái đang đút cho anh ăn từng miếng một, vẻ mặt vui vẻ. Nhìn một màn này, tâm tình cô càng thêm nặng nề.
Lục Thừa Diệp ăn xong bát cháo rồi uống thuốc. Mẹ con Tả Tử Quân liền ra khỏi phòng cho anh tiếp tục nghỉ ngơi.
Đi xuống dưới lầu, Tả Tử Quân hỏi con gái.” Lam Lam, con thật sự rất thích chú Lục sao?”
“ Vâng, con thích nhất là chú Lục mà.” Lam Lam ngây thơ trả lời.
“ Lam Lam, mẹ nói cho con biết, chú Lục ở Đài Bắc rất xa, công việc lại
bận rộn, con cũng thấy chú ấy ngã bệnh rồi phải không? Cho nên, về sau
không nên gọi điện thoại cho chú Lục nữa, biết không?”
Cô thấy con gái mím môi không nói lời nào, không cần nghĩ cũng biết bé không muốn đáp ứng.
“ Lam Lam, con là bé ngoan phải không? Vậy thì phải nghe lời mẹ chứ. Về
sau không nên gọi điện thoại cho chú Lục nữa.” Cô tiếp tục khuyên con
gái.
“ Lâu lâu gọi một lần cũng không được sao?”
“ Không
được, cũng không thể gọi lại nữa, biết không?” Tả Tử Quân lập trường
kiên định, mặc dù thấy con gái dáng vẻ mất mát, nội tâm cô cũng chịu
không nổi. Nhưng cô chỉ có thể làm như vậy, cô đau lòng ôm lấy con gái.” Đừng như vậy, chúng ta đi tắm thôi.”
Hơn mười giờ khuya, vì lo
lắng nên trước khi đi ngủ, cô lại đến phòng nhẹ nhàng chạm vào trán Lục
Thừa Diệp, bị nhiệt độ cao của anh dọa cho giật mình, cô lập tức cầm
nhiệt kế đo nhiệt độ, cư nhiên sốt đến ba tám độ năm, thì ra anh vẫn mê
man là do lại sốt lên.
Cô liền cho anh uống thuốc hạ sốt của bác sĩ đưa, sau đó bưng chậu nước đến, hi vọng khăn lạnh có thể giảm bớt nhiệt độ của anh.
Cô kéo ghế ngồi bên giường, giúp anh thay khăn. Trước kia cô là người chăm sóc mẹ và em trai bị bệnh, đối với việc chăm sóc bệnh nhân có thể nói
là vô cùng thuần thục, cô chỉ hi vọng anh không sốt cao thêm, nếu không
thì phải gọi điện thoại gọi xe cứu thương.
Cô tiếp tục đặt khăn
ướt trên trán anh, đối với anh, cô cảm thấy rất có lỗi, đều do cô không
sớm phát hiện thân thể anh khó chịu.
Khoáng chừng nửa giờ sau, cô lại cầm nhiệt kế giúp anh đo nhiệt độ. Thật may đã hạ xuống ba bảy độ
ba, mặc dù vẫn cao nhưng ít nhất cũng đã giảm xuống, lúc này cô mới thở
phào nhẹ nhõm.
Tả Tử Quân không rời đi ngay mà vẫn như cũ thay
khăn cho anh, cô nhìn thấy trên trán anh có vài vết nhăn, không nhịn
được đưa tay chạm vào. Bởi vì yêu cầu hoàn mỹ mà đặt cho mình áp lực
công việc lớn nữa sao? Cô nhẹ nhàng đem khăn lông đặt trên trán anh.
Nhìn anh, anh vẫn giống hệt như người trong trí nhớ của cô.
Nhớ đến hơn mười ngày trước gặp anh đứng ở cổng, cô trừ giật mình còn có
tâm hơi xao động, cô không ngờ mình và anh sẽ có một ngày gặp lại. Trước kia cô từng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn này, cô cũng đã từng được gần
anh như vậy, bây giờ cô cũng nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh.
Nhớ đến câu hỏi của Á Vi, cô vẫn luôn thích cha của Lam Lam cho nên mới
không để ý đến người đàn ông khác, nhìn cũng không nhìn một cái, là như
thế này phải không?
Cô không biết hình dung cảm giác của mình đối với anh như thế nào, mỗi lần gặp anh tim cô sẽ đập nhanh hơn, thậm chí
trải qua nhiều năm như vậy lại nhìn thấy anh, tim cô vẫn như cũ đập rất
nhanh, nếu như đây chính là thích, chính là yêu, như vậy cô không phủ
nhận.
Chỉ là cô cũng rất rõ ràng anh không phải là người mình có
thể thích, có thể yêu, bởi vì anh là của chị cô. Khi cô biết mình mang
đứa bé của anh, cô thật sự rất vui, cám ơn anh đã cho cô một kỉ niệm
đẹp, cũng cho cô món quà quý nhất trên đời, cô thật vui mừng khi có thể
sinh ra con gái của anh.
Năm đó cô cố ý rời đi, từ đó không hề
liên lạc cùng chị cô nữa, thỉnh thoảng từ tạp chí vẫn thấy tin tức về
chị cô và Lục Thừa Diệp nhưng đều không phải là tin tốt, thậm chí có
nhiều hình ảnh chị cô thân mật đi chung với người đàn ông khác, tại sao
lại như vậy? Bọn họ không phải nên thật hạnh phúc, vui vẻ sao?
Mặc dù chị cô đã đi rồi, nhưng cô vẫn phải tiếp tục bảo vệ “ bí mật”, cô
không thể tưởng tượng nổi nếu có một ngày anh biết chân tướng, coi như
anh giỏi kiềm chế nhưng chắc chắn cũng rất tức giận!
Qua ngày
mai, bọn họ thật sự sẽ không gặp lại rồi, mặc dù rất muốn nói cho anh
biết không nên tạo áp lực cho bản thân, nhưng nhiều năm gặp mặt lại, vẻ
mặt anh so với trước kia lại thêm một phần thâm trầm.
Sau này anh cũng sẽ phải tái hôn. Cô nhẹ nhàng hôn anh, chân thành chúc phúc cho anh.
Lần nữa đo nhiệt độ cho anh, phát hiện đã khôi phục bình thường, Tả Tử Quân liền yên tâm đứng dậy rời đi. Cô đem đèn điện đổi thành ngọn đèn nhỏ,
lại nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường rồi bước ra khỏi phòng.
“ Chú Lục, chú cảm thấy khỏe hơn chưa?” Lam Lam ngồi bên bàn ăn vui vẻ hỏi.
“ Thật xin lỗi, làm Lam Lam phải lo lắng cho chú, cám ơn con, chú đã khỏe rồi.”