Bởi vì nhiều năm không cùng vợ anh liên lạc nên cô mới không muốn tiếp xúc với người anh rể này, hay là… có nguyên nhân khác?
Lục Thừa Diệp không đoán ra được nguyên nhân mình bị ghét bỏ, nhưng thái độ của cô đối với anh khiến anh cảm thấy rất thất bại. Vốn cũng nghĩ nếu
bị ghét như vậy thì sau này không gặp mặt nhau nữa, kết quả, Lam Lam
chạy đến Đài Bắc tìm anh, nhìn Lam Lam khả ái như thế, từ đáy lòng anh
rất thích đứa bé này, nói thật, anh không nghĩ mình có thể sống chung
tốt với một đứa bé như vậy.
“ Chú Lục, Hạo Hạo nói cha cậu ấy
muốn cưới người khác, không cần cậu ấy nữa, vậy còn chú? Chú cũng không
cần cháu và mẹ sao?” Nhìn Hạo Hạo khóc, bé cũng rất muốn khóc.
Anh ôm bé ngồi trên đùi, anh không biết phải giải thích thế nào với một đứa bé bốn tuổi, anh không phải không cần bé và mẹ bé, chỉ vì anh cùng mẹ
bé vốn không phải là vợ chồng.
“ Mặc dù mẹ nói cháu không thể gọi chú là cha, nhưng chú là cha cháu mà, ngay cả bà cũng nói chú là cha
cháu.” Bà nói đó là mẹ nói với dì Á Vi.
Anh biết Lam Lam nói
chính là bà Lộ, lần trước bà nhìn thấy anh cũng chỉ vào anh nói anh là
cha của Lam Lam, anh biết tình huống của bà nên cũng không để ý.
Không muốn Lam Lam lại thấy buồn, anh liền cố gắng dời đi lực chú ý của bé.”
Chú nghĩ mẹ cháu chắc còn ngủ, gần đây có vài cửa hàng đồ chơi, chú dẫn
cháu đi mua đồ chơi nha.”
“ Cháu muốn hai con búp bê, có được không?”
“ Được, không thành vấn đề.”
Hiện tại mấy giờ rồi?
Tả Tử Quân chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy điện thoại mình đặt trên bàn, cô
đứng dậy cầm lên nhìn thời gian, 9h20 phút? Cô không nhịn được kinh
ngạc, cả người lập tức tỉnh táo.
Không ngờ mình ngủ thẳng đến gần chín rưỡi. Lam Lam đâu? Còn chị Á Vi đâu?
Vẫn còn đang kinh ngạc, Lục Thừa Diệp đúng lúc mở cửa phòng.
“ Cô tỉnh rồi? Vừa đúng lúc tôi mua đồ ăn về còn nóng, cô nhanh ra ngoài ăn chút gì đi.”
Tả Tử Quân đi ra phòng khách, nhìn thấy Lam Lam nằm trên ghế salon, khuôn
mặt nhỏ bé đang buồn ngủ, mắt nhắm nghiền, sau đó cầm điện thoại gọi cho Á Vi.
“ Nếu cô muốn gọi cho chị Cao, bọn họ khoảng bảy tiếng
trước đã về Nam Đầu rồi, hiện tại chắc cũng đã về đến nhà.” Lục Thừa
Diệp nói.
Tả Tử Quân ngạc nhiên.” Á Vi đã về rồi? Sao chị ấy không gọi điện thoại cho tôi?”
“ Cô ấy có gọi, điện thoại cô kêu rất lâu mà cô ngủ sâu quá không tỉnh
lại, tôi liền giúp cô nhận. Vì không biết lúc nào cô dậy nên tôi liền
nói Á Vi về trước, cô và Lam Lam tối nay cứ ở chỗ tôi, ngày mai rồi về.”
Thật ra lúc di động cô vang lên thì anh vừa lúc ở bên cạnh, sợ đánh thức cô
nên điện thoại vang lên một tiếng anh liền nhận. Thấy cô ngủ rất ngon
giống như rất mệt, vì muốn cô ngủ nhiều hơn một chút, hơn nữa không biết tại sao, trong lòng anh có một âm thanh nói với anh, không muốn cô rời
đi nhanh như vậy…
Tả Tử Quân không thể tin được.” Tại sao anh có
thể tự tiện quyết định thay tôi? Tôi không biết anh nghĩ gì, muốn làm
gì, nhưng tôi muốn cùng Lam Lam rời đi ngay lập tức.” Cô gọi con gái
đến.” Lam Lam, con nhanh lên một chút, chúng ta phải đi về.”
“ Con muốn ngủ một giấc.”
“ Lam Lam, bây giờ con đừng ngủ, chúng ta phải về nhà.”
“ Không! Con không muốn trở về, con muốn đi ngủ, con muốn ngủ một giấc.”
Lam Lam muốn ngủ, bé rất buồn ngủ, bé không muốn nghĩ gì hết.
“
Lam Lam, con nghe lời đi.” Lam Lam bình thường rất biết điều, nhưng chỉ
cần buồn ngủ hoặc thiếu ngủ thì sẽ cáu kỉnh giống như bây giờ, la hét
một hồi, cô chỉ đành chịu khó ôm bé.
Lục Thừa Diệp trầm mặt, mở miệng nói.” Chớ quấy rầy bé ngủ, tôi sẽ đi ra ngoài.”
“ Cái gì?” Cô sửng sốt.
“ Tôi hiểu rõ cô rất ghét tôi, có lẽ cùng tôi ở một phòng sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái, , nhưng hiện tại cô đi xe về rất nguy hiểm, Lam
Lam lại muốn ngủ, ôm một đứa bé ngủ say, ngộ nhỡ nửa đường, cô lại thấy
không thoải mái hoặc té xỉu thì làm sao? Tôi có mua quần áo mới, cô giúp bé tắm đi, buổi tối hai người cứ an tâm ở lại đây, tôi sẽ ra ngoài,
sáng ngày mai còn phải trở về nữa.”
Tả Tử Quân nhìn anh, trừ vẻ
tức giận bên ngoài còn lại toàn là sự quan tâm, còn có lo lắng, tại sao
lại muốn lo lắng cho hai mẹ con cô? Đối với anh mà nói, họ không phải
chỉ là người xa lạ hay sao? Tại sao muốn đối tốt với hai mẹ con cô như
thế?
Với lại lời nói của anh bây giờ, còn có vẻ mặt bị tổn thương này làm cô rất rối rắm, cô làm sao có thể ghét anh, cô chỉ là sợ “ bí
mật” bị phát hiện mà thôi…
Thấy anh cầm ví da, chìa khóa xe chuẩn bị xoay người rời đi, bóng dáng cao lớn thoạt nhìn rất cô đơn, cô vội
vã mở miệng gọi anh lại.” Đây là nhà của anh mà, anh không cần phải đi
ra ngoài đâu.”
“ Tôi không sao, cô và Lam Lam cứ yên tâm ở đây đi.”
“ Anh không cần phải đi đâu, tối nay tôi và Lam Lam sẽ ở lại đây.” Mặc dù sợ “ bí mật” bị phát hiện, nhưng cô không muốn tổn thương anh, có lẽ
nên nói không muốn tổn thương anh lần nữa.
Anh khó nén kinh ngạc nhìn cô, muốn xác nhận cô thật sự cho anh ở lại hay không.
“ Anh Lục, là tôi nghĩ không chu đáo, cám ơn anh đồng ý cho mẹ con chúng
tôi ở lại qua đêm, Lam Lam buồn ngủ, tôi trước tiên ôm bé đi tắm rồi cho bé lên giường ngủ.”
Bôn ba cả ngày, Lam Lam cũng mệt mỏi, chẳng
qua lúc cô ôm Lam Lam thì mới phát hiện mình đói bụng đến không còn sức
ôm lấy bé, giờ mới nhớ cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì cả.
“ Để tôi ôm bé cho.”
Thấy thế, anh vội vã buông vật trên tay xuống, lập tức tiến tới thay cô ôm
Lam Lam, lần này cô không cự tuyệt, bởi vì cô cũng không muốn làm con
gái ngã xuống đất.
“ Cám ơn anh.”
“ Không cần khách khí.”
Lam Lam mang vẻ buồn ngủ hỏi.” Chú Lục, chú muốn mang con đi đâu?”
“ Đi tắm, sau đó lên giường ngủ.”
“ Vâng.” Lam Lam trả lời.