Tả Tử Quân, hai mươi
chín tuổi, là một người mẹ đơn thân, dù chưa có chồng nhưng đã có một
đứa con gái bốn tuổi, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại sống ở phía nam trấn Thảo Truân.
Tranh thủ giữa trưa ngày nghỉ, Lục
Thừa Diệp lái xe đến phía nam trấn dựa theo hướng dẫn trên vệ tinh được
lắp đặt trong xe. Theo địa chỉ trên tài liệu, đó là một căn nhà nhỏ hai
tầng. Bước xuống xe, đang muốn nhấn chuông cửa thì đã thấy một bé gái
từ trong nhà đi ra, ôm lấy búp bê được đặt trên xích đu ở hành lang.
Nhìn thấy anh, cô bé nghi hoặc mở to mắt, vẻ mặt còn đáng yêu hơn búp bê trên tay bé.
Đây là con gái của em vợ sao?
Cô bé ôm búp bê, đi tới cửa nhỏ ngoài sân, cất tiếng hỏi bằng giọng non nớt: “ Chú ơi, chú là ai vậy?”
Hai mắt to tròn, khuôn mặt mềm mại bầu bĩnh như quả táo, cô bé trước mắt là đứa trẻ đáng yêu nhất mà anh từng gặp qua. Khuôn mặt vốn lạnh nhạt của
Lục Thừa Diệp khẽ thoáng qua một chút ý cười.
“ Chào cháu, chú muốn tìm cô Tả Tử Quân.”
“ Chú muốn tìm mẹ cháu? Chú là bạn của mẹ cháu sao? Cháu là con gái của
mẹ tên là Tả Dạ Lam, chú có thể gọi cháu là Lam Lam giống như mẹ cháu.”
Lam Lam rất lễ phép tự giới thiệu bản thân, mặc dù mới bốn tuổi nhưng
lời nói lại mạch lạc, trôi chảy như người lớn.
“ Lam Lam phải không? Chú họ Lục, cháu có thể gọi chú là chú Lục.”
“ Cháu chào chú Lục.”
“ Lam Lam ngoan quá, mẹ cháu có nhà không?”
“ Mẹ cháu đang sửa túi xách trong phòng khách, chút nữa đem đến cho cửa
hàng trên trấn Thanh Vân.” Lam Lam ôm búp bê, đôi mắt tròn vo vẫn tò mò
nhìn chăm chú gương mặt đẹp trai của chú Lục trước mặt.
Lúc này, từ trong nhà phát ra tiếng gọi ầm ĩ của ai đó.
“ Lam Lam, ôm búp bê vào nhà, đừng chơi bên ngoài, trời nắng lắm.”
Lam Lam xoay người, hướng về phòng đối diện hô to: “ Mẹ, có chú Lục muốn tìm mẹ .”
“ Chú Lục nào? Mẹ có quen chú Lục…” Tả Tử Quân vừa nói vừa bước ra ngoài, nhìn thấy người đứng trước cửa thì ngây người tại chỗ, gương mặt hoảng
hốt.
Chính là… Lục Thừa Diệp, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ anh đã biết chuyện gì sao?
Không, không thể nào, ngay cả chị cô cũng không biết chuyện này, anh làm sao
có thể biết được? Mặc dù Tả Tử Quân chắc chắn anh sẽ không biết, nhưng
sự xuất hiện của anh vẫn khiến cô cảm thấy lo lắng, sợ hãi vì không hiểu tại sao anh lại đến đây.
Nhìn thấy Tả Tử Quân, anh cũng không
khỏi kinh ngạc. Gương mặt cô và vợ anh thật sự giống hệt nhau, chỉ là
cảm giác hai người mang đến cho người khác lại không giống nhau. Vợ anh
luôn là người hoàn mỹ, sắc xảo, mà cô thì gương mặt thanh tú không son
phấn, đáng yêu khiến người khác cảm thấy yêu mến.
Nhìn vẻ kinh
ngạc trên gương mặt cô thì chắc hẳn không biết anh là ai, nhưng tại sao
từ trước đến giờ anh vẫn không biết vợ anh lại có một cô em gái sinh
đôi, dáng vẻ lại còn giống nhau như thế.
Lam Lam đưa bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy trước mặt mẹ mình: “ Mẹ, chú Lục nói muốn tìm mẹ.”
Tả Tử Quân thu lại bàn tay đang nắm chặt vạt áo vì quá khẩn trương. Dù bây giờ cô muốn chạy trốn thì cũng không còn kịp nữa, vậy chỉ có thể đối
mặt, âm thầm hít một hơi thật sâu, cô tiến lên phía trước.
“ Anh Lục, anh tìm tôi có chuyện gì không?”. Cô cố gắng khiến mình trấn định một chút.
Anh nhìn chằm chằm cô, cô hình như rất hồi hộp. “ Tả tiểu thư, cô biết tôi là ai không?”
“ Biết, anh là Lục Thừa Diệp.” Cô và chị cô đã nhiều năm không liên lạc,
vậy mà hiện giờ anh lại có thể tìm đến đây thì chắc cũng đã biết cô là
ai, như vậycô cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.
“ Thì ra
cô đã biết tôi là ai, nhưng tôi chỉ vừa mới biết được Tử Khiết còn có
một em gái sinh đôi nữa.” Ánh mắt thâm trầm không tự chủ được nhìn chằm
chằm gương mặt thanh tú trước mắt, cô đem lại cho anh một cảm giác quen
thuộc. Thật sự chỉ vì cô và vợ anh có gương mặt giống nhau sao? ” Tả
tiểu thư, chúng ta trước kia có từng gặp nhau sao?”
Lục Thừa
Diệp hỏi như vậy bởi vì cô không chỉ có vẻ ngoài giống vợ anh mà còn cós vẻ duyên dáng, thanh thuần mà vợ anh từng có năm đó khiếnanh mê luyến
đến nay.
Lòng của cô chấn động, vội vàng phủ nhận: “ Không có,
tôi với anh không thể nào từng gặp mặt được vì tôi và chị cô đã xa nhau
lâu rồi, hơn nữa cũng đã nhiều năm chưa từng liên lạc, chuyện của anh và chị ấy là từ tạp chí mà tôi mới biết được.”
Chuyện của xí
nghiệp lớn Tiểu Khai bất chấp sự phản đối của cha mẹ mà cùng cô bé lọ
lem gia thế bần hàn kết hôn năm đó thật sự là một chấn động không nhỏ.
Chưa từng gặp nhau sao? Anh không có lý do hoài nghi lời nói của cô.. Dù sao năm đó khi cùng vợ mình kết hôn thì anh cũng không biết đến sự tồn tại
của vị em gái sinh đôi này.
Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì chứ,
tại sao lại nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ năm đó của vợ mình trên người Tả
Tử Quân. Không phải anh đã nói sau khi rời khỏi nơi này thì coi như mọi
chuyện đã kết thúc hay sao? Anh rốt cuộc là còn mê luyến, không thể bỏ
xuống được điều gì.