Đặt Bẫy Cha Cục Cưng

Chương 22: Chương 22




“ Thừa Diệp, mẹ là giúp con giải quyết vấn đề, con suy nghĩ một chút, chị cô ta làm Lục gia chúng ta mất thể diện, vậy mà cô ta cư nhiên không biết xấu hổ mang theo con gái đến tìm con, nếu họ muốn tiền, con cũng nhanh chút cho cô ta một khoản tiền để bọn họ lập tức rời đi.” Bà nhìn khuôn mặt giống hệt con dâu trước mặt đã cảm thấy cả người không thoải mái.

“ Con nói bọn họ là khách của con!” Lục Thừa Diệp cơ hồ là gầm nhẹ, bởi bì anh không nghĩ đến mẹ sẽ nói những lời này, thấy Lam Lam bị dọa sợ núp trong ngực mẹ, anh càng thêm đau lòng.

“ Vì cô ta mà con lớn tiếng với mẹ như vậy sao, con nghĩ rằng mẹ sẽ tùy ý con tiếp tục dây dưa với bọn họ sao? Một Tả Tử Khiết là đủ rồi.” Bà không để ý đến con trai tức giận.” Cô Tả, chị cô đã chết, vậy Tả gia các cô cùng Lục gia chúng tôi không còn quan hệ gì nữa, mời các người lập tức rời đi, còn nữa, về sau không cần đến tìm con trai tôi nữa.”

“ Mẹ!”

Tả Tử Quân vẫ không nói gì, từ lúc bà Lục lên tiếng thì cô đã biết bà không thích chị cô, cô gần như có thể cảm nhận được sự đau khổ của chị cô, mặc kệ như thế nào, chị cô đã đi rồi, cô không muốn nghe bất kỳ lời nói nào nhục nhã về chị cô.

Chị cô chỉ là muốn trải qua một cuộc sống hạnh phúc, không cần phiền não về chuyện kiếm tiền nữa mà thôi.

Tả Tử Quân không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này nữa.” Bác gái, bác không cần lo lắng, con sẽ không quấn lấy con bác, tối hôm qua con ở lại đây là có nguyên nhân, con cùng con gái sẽ đi ngay.”

Lục Thừa Diệp đanh mặt.” Tả Tử Quân, tôi có nói cô có thể rời đi sao? Tôi còn chưa làm rõ mọi chuyện, cô cùng Lam Lam không được phép rời đi.” Anh không ngờ mới sáng sớm mà mẹ anh đã tìm đến khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn.

“ Lời nên nói tôi đều đã nói, chúng ta nên trở lại cuộc sống trước kia. Lam Lam, chúng ta đi.”

“ Không được đi!” Anh tức giận vươn tay giữ lại cổ tay cô, sức lực to lớn khiến cô cảm thấy đau.

Trương Ngọc Tuyết thấy một màn như vậy trong lòng rất lo lắng, con trai chẳng lẽ…

“ Cô Tả đã muốn đi, con nhanh buông tay cô ấy ra.”

Anh mặc dù nghe lời buông tay Tả Tử Quân nhưng là đi về hướng mẹ mình.” Mẹ, mẹ về nhà trước đi.”

“ Cái gì?!” Nên rời đi là mẹ con họ, nhưng con trai lại đuổi người mẹ này là sao? Trương Ngọc Tuyết thật sự tức chết.” Con điên rồi sao? Một Tả Tử Khiết đã hại con bị mọi người cười nhạo nhiều năm, giờ lại muốn vụng trộm nuôi tình nhân sao, con muốn mọi người tiếp tục chê cười phải không?”

“ Mẹ, chuyện của con để con tự xử lý, mẹ không cần để ý đến, hiện tại mẹ trở về đi!” Anh không phải muốn vô lễ với mẹ như thế, nhưng nếu mẹ cứ tiếp tục ở đây, anh không có biện pháp nào giải quyết tốt mọi chuyện, về phần Lam Lam là con gái anh, anh tạm thời không muốn cho cha mẹ biết tránh cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Trương Ngọc Tuyết không thể tin được con trai lại kiên trì như thế, xem con trai nửa đẩy nửa mời mình ra ngoài làm bà tức giận đến toàn thân run rẩy.

“ Mẹ, hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận.”

Thấy con trai thật sự đóng cửa lại, bà tức giận đến nói không ra lời, điều này làm bà nghĩ đến thái độ lúc con trai kiên trì muốn lấy Tả Tử Khiết hình như giống hệt nhau.

Chẳng lẽ anh muốn cùng Tả Tử Quân kết hôn?

Không được, bà không thể ngồi nhìn mặc kệ mọi chuyện, bà tuyệt đối sẽ không để con trai tiếp tục dây dưa cùng con gái Tả gia nữa.

Xem ra bà phải nghĩ biện pháp khiến mẹ con họ rời đi, từ đó không lui tới cùng con trai nữa, sau đó hối thúc con trai mau kết hôn cùng Bái Gia.

Sau khi bà Lục rời đi, Tả Tử Quân vốn là muốn kiên trì đi. Nhưng Lục Thừa Diệp nhìn ra Lam Lam đang lo lắng, anh không hi vọng chuyện của người lớn ảnh hưởng đến đứa trẻ, liền cố gắng áp chế tâm tình thuyết phục Tả Tử Quân trước nên lưu lại. Vì vậy mới có cảnh ba người cùng nhau ăn bữa sáng quỷ dị này, thỉnh thoảng anh lại thâm tình nhìn Lam Lam nói chuyện, mà Tả Tử Quân toàn là hoảng sợ và lơ lắng, căn bản không có khẩu vị gì.

Sau khi ăn xong, Lam Lam nói muốn chơi trò chơi trên máy tính bảng, đó là do hôm qua anh dạy bé chơi, vì vậy anh mang bé vào trong thư phòng. Chơi cùng bé một lúc rồi để bé tự chơi, anh đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Tả Tử Quân đã dọn bàn sạch sẽ.

“ Chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong.” Anh là chỉ trước khi mẹ anh đến, hai người đang nói chuyện trong phòng.

“ Anh Lục, tôi vẫn là câu nói đó, chuyện cần nói tôi đều nói hết rồi, hiện tại chúng ta vẫn nên tự mình quay về cuộc sống trước kia đi.”

“ Tôi cũng nói rồi, Lam Lam là con gái tôi, tôi không có biện pháp giả vờ không biết.”

“ Anh nghĩ thế nào thì nói thẳng đi.” Cô muốn biết ý nghĩ của anh.

Anh thật ra thì chưa quyết định được phải làm sao, dù sao chuyện này quá đột ngột, chỉ là đối mặt Tả Tử Quân muốn rời đi nhanh chóng khiến anh rất bực mình.” Làm sai rõ ràng là cô… cô làm sao có thể bình thản như vậy. Lừa gạt tôi nhiều năm như thế, chẳng lẽ cô một chút áy náy cũng không có?”

“ Tôi xin lỗi anh về tất cả những chuyện trước kia.” Năm đó cô không nên lừa gạt anh.

“ Chị em các cô lừa gạt tôi như thế, chẳng lẽ một câu xin lỗi là đủ sao!”

“ Nếu không thì anh muốn tôi làm gì anh mới có thể bớt tức giận, để tôi và Lam Lam rời đi?” Cô không biết anh muốn thế nào.” Tôi cùng Lam Lam ở lại đây, đối với anh cũng không tốt, mẹ anh vừa nói xong, chẳng lẽ anh không sợ bạn gái hiện giờ tức giận sao?”

Vừa rồi nghe được mẹ anh nhắc đến bạn gái của anh, hơn nữa cũng sắp kết hôn, cô thật sự rất kinh ngạc, anh cùng chị cô ở riêng nhiều năm như vậy, có bạn gái cũng là điều dễ hiểu, huống chi chị cô đã chết, anh muốn tái hôn cũng là chuyện rất bình thường.

Chỉ là nghe được anh sắp kết hôn, lòng cô không biết tại sao lại khẽ co rút đau đớn.

Tại sao lại cảm thấy đau? Từ đầu đến cuối, người đàn ông này đều không thuộc về cô, cô rất rõ ràng ôm tình cảm không nên có đó là do cô quá ngu ngốc, tình cảm cùng quyến luyến này sớm nên biến mất từ khi chị cô cùng anh kết hôn.

Lục Thừa Diệp trầm mặt.” Chúng ta đang bàn chuyện của chúng ta, đừng kéo người không liên quan vào.”

“ Làm sao không liên quan, nếu để bạn gái anh biết anh có một đứa con gái, chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người sao?”

Tròng mắt đen nhíu lại nhìn cô.” Tại sao vẫn nhắc đến bạn gái tôi, thế nào, cô rất để ý chuyện tôi có bạn gái?”

Cô thầm cắn răng.” Đó là anh suy nghĩ nhiều, tôi chỉ không hi vọng bởi vì Lam Lam mà ảnh hưởng đến tình cảm của anh và bạn gái.”

Anh hướng cô nhích gần một chút.” Suy nghĩ cho tôi như vậy, tôi nên nói cám ơn sao?”

Thân thể cao lớn tiến đến gần mang theo cỗ cường đại làm cô cảm giác bị áp bức, tim nhất thời đập nhanh hơn, nhưng cô không lùi bước, cô chỉ hi vọng anh có thể để họ rời đi.” Anh Lục, chúng ta nên đường ai nấy đi, anh yên tâm, tôi cùng Lam Lam sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”

Nói cho cùng cô chính là muốn kiên trì rời khỏi, một khắc cũng không nguyện ý ở bên cạnh anh? Lục Thừa Diệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, anh nên làm gì với cô bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.