Ngồi trên bàn ăn, Lục
Thừa Diệp vẫn như trước gắp thức ăn cho Lam Lam, mà Lam Lam cũng sẽ vui
vẻ ăn, hai người phụ tử tình cảm ngày càng tốt, rõ ràng mới quen không
lâu.
“ Mẹ, sao mẹ không ăn cơm?” Lam Lam hỏi.
Nghe vậy,
anh nhìn Tả Tử Quân.” Chú nghĩ mẹ con cũng muốn chú gắp thức ăn cho mẹ
con ăn, để chú giúp mẹ con gắp thức ăn.” Anh gắp súp lơ đặt vào chén cô.
“ Anh không cần phải gắp thức ăn giúp tôi.” Tả Tử Quân lúng túng.
“ Ăn cơm nhanh đi, hay là muốn tôi giúp cô gắp nhiều một chút?”
“ Không cần.” Cô liếc anh một cái.
Ở đây cô cũng không thể ăn uống chùa, bình thường có nhân viên đến dọn
dẹp, cho nên cô liền phụ trách nấu ăn. Cô không biết anh thích ăn cái
gì, cũng không có đặc biệt đi hỏi, nhưng cô phát hiện mặc kệ cô nấu cái
gì, anh đều ăn say sưa ngon lành, rõ ràng chỉ là những món ăn gia đình
bình thường mà thôi.
Lục Thừa Diệp nhìn mẹ con các cô, nội tâm không khỏi xúc động.
“ Chú Lục, sao chú không ăn, có phải vì thấy cà rốt không? Con cũng không thích ăn cà rốt, mẹ, sau này không cần nấu cà rốt nữa, chú Lục không
thích ăn đâu.” Lam Lam chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Tả Tử Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, con bé này, là mình bé không thích ăn thôi!
“ Lam Lam, chú Lục không có không thích ăn cà rốt, chus Lục chỉ là vui
mừng khi con cùng ăn với chú, những năm gần đây, chú Lục đều sống một
mình, một người ăn cơm, cảm ơn con rất nhiều.” Anh vuốt tóc con gái, anh thật vui mừng khi có con gái khả ái như vậy ở bên cạnh.
Lời tâm
tình của anh khiến Tả Tử Quân cảm thấy áy náy, năm đó cô không nên cùng
chị mình lừa gạt anh, còn nữa, cô không ngờ anh lại vì lời hứa năm đó mà dù ở riêng với chị cô cũng không ly hôn. Sau khi biết chuyện này, cô
vẫn không cách nào tỉnh táo lại, tâm cũng khẽ nhói đau.
Qua một
lúc lâu, cô phục hồi tinh thần mới phát hiện trong chén nhiều hơn một
miếng thịt gà, cô nhìn lên, đối diện là một ánh mắt dịu dàng khiến tim
cô đập nhanh hơn, nhiều năm trước ở biệt thự, anh chính là dùng ánh mắt
này nhìn cô…
“ Bữa tối rất ngon, cám ơn cô.” Lục Thừa Diệp cười khẽ.
“ Không có gì.” Cô bị cặp mắt kia nhìn chăm chú khiến hai gò má nóng rực.
“ Chú Lục, con cũng muốn ăn thịt.”
“ Được.”
Ba người giống như “ người một nhà” cùng ăn bữa tối, không khí ấm áp vui vẻ.
Hơn mười một giờ khuya, Tả Tử Quân nhìn Lam Lam trên giường sớm đã bị Lục
Thừa Diệp lừa gạt đi ngủ, cô lại một chút cũng không buồn ngủ, có chút
phiền lòng.
Cô cầm tài liệu về nhà trẻ mà anh đưa trên tay, mặc
dù Lam Lam rất vui vẻ khi đi học có thể quen biết bạn mới, nhưng cô lại
không muốn cho con gái đến nhà trẻ, chính xác mà nói, cô cảm thấy không
cần phiền phức như vậy, bởi vì không lâu sau thì họ sẽ rời đi.
Còn nữa, cô nghĩ nên nói với anh chuyện về Lam Lam một chút.
Anh chắc vẫn còn chưa ngủ! Cô thỉnh thoảng nửa đêm không ngủ được đứng dậy
đến phòng bếp rót nước uống… thường nhìn thấy đèn phòng anh vẫn còn
sáng, bởi vì còn làm việc sao?
Tóm lại, cô không muốn kéo dài nữa.
Cô ra khỏi phòng, quả nhiên thấy đèn phòng anh vẫn còn sáng, cô gõ cửa.
“ Lục Thừa Diệp, anh chưa ngủ phải không! Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“ Vào đi!”
Đi vào? Cô vốn là muốn nói anh mở cửa, sau đó bọn họ ở phòng khách nói
chuyện, chỉ là thôi vậy, cô nghĩ tâm tình ổn định cùng anh nói chuyện về con gái cũng không bao lâu.
Vì vậy, cô mở cửa phòng ra, nhìn
thấy anh ngồi trên ghế uống rượu, cô rất kinh ngạc đi đến.” Cũng sắp ngủ rồi, sao anh còn uống rượu?” Loại đồ vật như rượu, uống ít thì tốt hơn.
“ Cô hiện giờ là quan tâm tôi sao?”
“ Uống rượu hại thân, không nên uống.”
Lục Thừa Diệp cười một tiếng.” Sau khi cùng chị cô ở riêng, tôi thường nghĩ rốt cuộc là sai ở đâu, nghĩ đến phiền lòng, buổi tối nếu không uống
chút rượu căn bản không cách nào ngủ được.”
Lòng của cô níu chặt, cô không biết những năm qua anh sống khổ cực như vậy, còn phải dựa vào
rượu mới có thể ngủ, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với anh.
“ Không phải muốn nói chuyện với tôi, cô muốn nói gì?” Anh hỏi.
“ Cái đó… về chuyện Lam Lam đi nhà trẻ…”
“ Thế nào, có vấn đề gì? Hay là cô không thích nhà trẻ đó? Không thích
không sao, ngày mai tôi sẽ nói thư ký tìm một nhà trẻ khác.” Thư ký đem
tài liệu mấy nhà trẻ lựa chọn thật tốt đưa cho anh, anh cuối cùng chọn
nhà trẻ ở tương đối gần.
“ Không phải như vậy, tôi chỉ cảm thấy Lam Lam trước tiên có thể không cần phải đi học…”
“ Tại sao? Không phải trước đó cô lo Lam Lam không có nhà trẻ đi học
sao?” Anh nhìn vẻ mặt cô muốn nói lại thôi, vẻ mặt trầm xuống, nói.” Thế nào, là cảm thấy không cần đến nhà trẻ ở Đài Bắc, muốn trở về Nam Đầu,
là thế phải không?”
“ Tôi không phải đến tìm anh gây gỗ, chẳng qua tôi cùng Lam Lam cũng không thể cả đời ở đây…”
“ Tại sao không thể?” Anh hỏi.
Cô bị anh hỏi như vậy nhất thời không biết trả lời thế nào.
Lục Thừa Diệp đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.” Tả Tử Quân, cô nói
cho tôi biết, cô muốn tôi phải làm sao mới từ bỏ ý định rời đi, cùng Lam Lam ở bên cạnh tôi?”
“ Tôi…”