Đặt Bút Thành Hôn

Chương 44: Chương 44




Edit: Fuly

Hạ Tử Khâm không biết nên đối mặt với Vinh Hồng Thịnh thế nào, với người cha đột nhiên xuất hiện này, cô cảm thấy khó thích ứng hơn cả mẹ viện trưởng. Đối với cô mà nói, Vinh Hồng Thịnh quá xa lạ, xa lạ giống như một người qua đường, có lẽ so với người qua đường thân hơn một chút, nhưng người qua đường này chợt lắc mình một cái, biến thành cha của cô, cha ruột.

Bất luận cô có thừa nhận hay không, trong huyết quản của vẫn đang chảy dòng máu do ông ban cho, cô cùng Vinh Phi Loan là chị em, cùng Phi Lân là anh em. Quan hệ máu mủ, khiến ba người vốn không liên quan đến nhau thành ba anh chị em, trong đó còn có cả Tịch Mạc Thiên.

Tựa như Mạch Tử nói, xung quanh Tử Khâm chính là một tuồng kịch cẩu huyết nhất, mà cô ở trong đó, ‘thân bất do kỷ’.

Hạ Tử Khâm nhẹ nhàng vặn vặn ngón tay mình, từ khi bắt đầu ngồi ở chỗ này, một câu cô cũng chưa nói qua, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Vinh Hồng Thịnh ngồi đối diện cũng chẳng mở lời. Trong không gian mang đậm tính chất cổ xưa này, chỉ nghe tiếng đàn mơ hồ, nhẹ nhàng mà chậm chạp, không khí có vài phần lúng túng.

Nước sôi, Tịch Mạc Thiên cho lá trà vào ấm tử sa bên cạnh, dùng nước sôi tráng qua bình. Trà Hương mát lạnh, theo động tác thuần thục của anh lượn lờ bay lên, thấm vào ruột gan. Trà ngon, nước tốt, đây chính là loại trà Ô Long đông lạnh mà Vinh Hồng Thịnh thích nhất, nhưng lúc này ông lại chẳng có tâm trạng để thưởng thức trà.

Ánh mắt ông rơi vào trên người Tử Khâm đang ngồi đối diện, có chút mơ hồ, sao ông lại không biết mình còn có một đứa con gái như vậy, con gái ruột thịt, con gái do Thục Nhàn sinh cho ông, một đứa con gái khỏe mạnh, hoặc là nói, so với Phi Loan thì cô khỏe mạnh hơn nhiều.

Mặc dù mất đi con gái lớn, cô đơn nửa đời, nhưng khi về già Vinh Hồng Thịnh cũng đã có thể xem như là nam nữ song toàn rồi. Đây không thể không nói là một việc vui, còn có Thục Nhàn, tựa như Thục Nhàn nói, bọn họ cũng già rồi, cái chết đã ở phía trước, còn có gì không bỏ được chứ ? Cho dù là ân oán hơn hai mươi năm, ai đúng ai sai, hôm nay cần gì phải đi so đo nữa, cả nhà có thể đoàn viên là tốt rồi.

Đối với Tử Khâm, Vinh Hồng Tịnh mang theo áy náy sâu sắc của một người cha. Ông không biết mình còn có một cô con gái trên đời này, để cô phải lớn lên trong hoàn cảnh khốn khổ, mà cô lại còn là con gái Vinh Hồng Thịnh ông yêu thương! Nếu như cô được sinh ra ở bên cạnh, Vinh Hồng Thịnh sẽ bao bọc, che chở cô lớn lên, sẽ không để cho cô chịu một bất kì một chút uất ức nào.

Đáng tiếc ông không biết, Vinh Hồng Thịnh muốn bồi thường, lại nghĩ không ra cách, loại sốt ruột giấu ở trong lòng này, gần như khiến ông khó thở. Cho dù con gái đang ngồi ở đối diện, Vinh Hồng Thịnh vẫn không biết nên mở miệng với cô thế nào, ông nghĩ chắc hẳn trong lòng cô có oán, thậm chí là hận ông, không muốn nhìn thấy ông.

Đối với người cha đột nhiên xuất hiện này, cô theo bản năng sẽ có mâu thuẫn và bài xích, Vinh Hồng Thịnh biết nên cho cô chút thời gian, nhưng ông có thể đợi, Thục Nhàn lại không thể, mà người trong lòng Thục Nhàn không bỏ được nhất là cô. . . . . .

Tịch Mạc Thiên rót trà từ ấm tử sa qua ly của Vinh Hồng Thịnh, lại đổi một ly nước ấm đẩy tới trước mặt Tử Khâm, xong rồi mới đứng lên:

"Con ra ra ngoài gọi điện thoại. . . . . ."

Mới vừa nhích người, liền phát hiện ống quần bị bàn tay nhỏ bé của Tử Khâm níu lại. Cô không ngẩng đầu, nhưng tay vẫn nắm chặt. Tịch Mạc Thiên không khỏi lắc đầu bật cười, cô vợ nhỏ lúc này vừa nhát gan lại đang lúng túng, anh có thể giúp cô xử lý rất nhiều chuyện, nhưng có vài thứ phải do chính cô tự đi đối mặt, cha mẹ anh chị em cùng chồng dù sao cũng không phải là một việc có chung vấn đề.

Tịch Mạc Thiên nắm bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ vuốt, cúi đầu, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói:

"Anh chỉ đi ra ngoài một lát, sẽ về ngay."

Hạ Tử Khâm đành phải trơ mắt Tịch Mạc Thiên bước ra ngoài. Anh vừa đi, đầu nhỏ của cô lại cúi xuống. Sự thân mật nho nhỏ giữa hai người rơi vào trong mắt Vinh Hồng Thịnh. Ông có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng, có câu nói ‘có bỏ mới có được’, dù sao vận khí của Tử Khâm vẫn tốt hơn Phi Loan. Phi Loan mặc dù lớn lên bên cạnh ông, áo cơm không lo, nhưng thủy chung vẫn không đạt được tình yêu mà con bé muốn, hơn nữa, có lẽ do trời cao an bài, Phi Loan ở trên thiên đường phù hộ, để cho em gái mình sống hạnh phúc thay con bé.

"Mạc Thiên là một người đàn ông trầm mặc, điểm này giống cha nó, rất nhiều chuyện không bao giờ chủ động nói ra, nhưng chỉ cần trong lòng nó có con, đời này sẽ không bao giờ đặt xuống."

Vinh Hồng Thịnh chậm rãi mở miệng, rốt cuộc Hạ Tử Khâm cũng ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, đôi con ngươi sáng rỡ khẽ chớp động, kiên định gật đầu một cái:

"Ừ, tôi biết rồi. "

Thanh âm của cô có chút mềm mại, gương mặt mượt mà sáng bóng, thoạt nhìn qua khí sắc rất tốt. Ánh mắt Vinh Hồng Thịnh dần dần trở nên nhu hòa, thực ra, diện mạo con bé rất giống Thục Nhàn lúc còn trẻ, nhưng giữa hai lông mày vẫn mang theo sự cố chấp của ông.

Cô giống vợ chồng ông hơn Phi Loan, Phi Loan giống cô của con bé, nhưng nếu hai chị em đứng chung một chỗ, vẫn có năm sáu phần tương tự, chính vì năm sáu phần này, mới để cô gặp được Mạc Thiên, gả cho Mạc Thiên, còn có Phi Lân. . . . . .

Vinh Hồng Thịnh khẽ nhíu mày, Phi Lân giống như đã biến mất ở nhân gian rồi vậy. Ngày đó, khi Mạc Thiên bình an ôm Tử Khâm xuống núi, Vinh Phi Lân liền quay đầu bước đi, điện thoại không nhận, người cũng không tìm được.

"Phi Lân. . . . . ."

Vinh Hồng Thịnh ngập ngừng, bỗng cảm thấy không ổn, đành thở dài:

"Thân thể của con khỏe hơn chưa? Phản ứng khi mang thai có khó chịu lắm không? Ta đã sai người tìm một ít tổ yến bổ dưỡng, lát nữa sẽ bảo tài xế cho mang qua cho con, mỗi ngày ăn một chút, đối với người lớn hay đứa bé đều rất tốt. . . . . ."

Trong lòng Hạ Tử Khâm khó nén được kinh ngạc, Vinh Hồng Thịnh lúc này, đâu còn là Đổng Sự Trưởng cao cao tại thượng, quyết đoán gian hùng nữa chứ, ông tựa như một người cha bình thường, nói hơi nhiều, nhưng trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Tử Khâm rõ ràng cảm giác được, trên người Vinh Hồng Thịnh toát lên cảm giác ôn nhu, có chút cẩn thận, có chút áy náy, có chút vội vàng. . . . . . Nhưng Tử Khâm vẫn không biết nên nói gì, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc. . . . . .

Thấy Tịch Mạc Thiên đi vào, Vinh Hồng Thịnh thở dài đứng lên:

"Ta đi về trước đây."

Hạ Tử Khâm cũng đứng lên theo bản năng, Tịch Mạc Thiên bước tới nắm tay của cô, cùng nhau tiễn Vinh Hồng Thịnh. Vinh Hồng Thịnh ngồi vào xe, nhìn Tử Khâm một cái, rồi mở miệng:

"Thục Nhàn không muốn ở trong bệnh viện, ta đã đón bà ấy về nhà rồi, con hãy bớt chút thời gian đi thăm Thục Nhàn, bà ấy rất nhớ con, chuyện trước kia không nên trách bà ấy, tất cả đều là lỗi của ta."

Hạ Tử Khâm ngẩn ra, hốc mắt chua xót, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu một cái. Xe Vinh Hồng Thịnh dần dần khuất xa tầm mắt, Tịch Mạc Thiên nắm chặt tay cô:

"Chúng ta cũng đi thôi, anh đã hẹn với Lưu Chủ Nhiệm rồi."

Hạ Tử Khâm sờ sờ bụng của mình, ngẩng đầu lên nói:

"Ngày mai, em muốn đi thăm mẹ."

Tịch Mạc Thiên cười, sờ sờ đầu cô:

"Được, anh đi cùng em."

Đây là một biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô, khéo léo tinh xảo, ấm áp trang nhã. Lúc Hạ Tử Khâm cùng Tịch Mạc Thiên tới, Hạ Thục Nhàn đang nằm phơi nắng trong sân, bà gầy đi rất nhiều, chỉ mới hơn mười ngày, sắc mặt cũng tiều tụy, gò má vốn gầy gò, càng thêm tóp lại, nhưng tinh thần vẫn còn tốt.

Vinh Hồng Thịnh ngồi ở bên cạnh, trong tay cầm một quyển sách đọc cho bà nghe, trên mặt là nụ cười yếu ớt, ấm áp thỏa mãn. Một Vinh Hồng Thịnh như vậy, Tịch Mạc Thiên chưa từng gặp qua. Nhìn hai người ở trên ban công từ xa xa, khiến người ta có một loại cảm giác hạnh phúc, mặc dù hạnh phúc này tới hơi chậm, nhưng dù sao nó cũng đã tới.

Tử Khâm vừa nhìn thấy thân thể gầy gò của Hạ Thục Nhàn, nước mắt liền không kìm được nữa, nhào vào trong ngực bà, chẳng nói được gì khác, chỉ nghẹn ngào gọi hai tiếng mẹ.

Hạ Thục Nhàn cười, trong thanh âm khó nén kích động:

"Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn làm nũng trong ngực mẹ, Mạc Thiên cũng cười con rồi kìa."

Tịch Mạc Thiên cười cười, đi vào phòng khách nói chuyện với Vinh Hồng Thịnh, để khoảng sân nhỏ lại cho hai mẹ con. Trong sân có một cây hòe lớn, hoa còn chưa nở hết, nằm vắt vẻo trên những cành cấy, một trận gió thổi tới mang theo hương hoa hòe trong veo.

Hạ Thục Nhàn chỉ chỉ cây hòe:

"Trước kia, bên cạnh Cô nhi viện chúng ta cũng có hai cây hòe như vậy, khoảng giữa được mắc một cái bàn đu dây, mỗi khi đến giờ ngủ trưa, con và Mạch luôn lén chạy ra ngoài chơi. Thật ra thì lúc đó, mẹ đều nhìn thấy qua cửa sổ, nhưng lại luôn giả vờ không biết, để cho hai tiểu nha đầu bọn con chơi thỏa thích, sau này, có lần con té xuống, đầu gối bị trầy da, nhưng lại không dám nói, nửa đêm Mạch Tử lén tới chỗ mẹ trộm thuốc đỏ trong ngăn kéo, thật ra lúc đó mẹ cũng đang giả ngủ. . . . . ."

Mẹ viện trưởng cười khanh khách hai tiếng:

"Bây giờ nhớ lại bộ dáng cho là mình thực hiện được âm mưu của các con lúc ấy, ta rất muốn cười."

Hạ Tử Khâm cũng cười, khi đó cô và Mạch Tử còn len lén nói thầm, sao lại thuận trộm được thuốc đỏ như vậy chứ, bây giờ mới biết, thì ra là mẹ viện trưởng cố ý thả bọn họ.

Hạ Thục Nhàn giơ tay lên sờ sờ đầu cô. Tóc của Tử Khâm vừa dày lại vừa mềm, như một tấm tơ lụa tốt nhất trên đời. Khi còn bé, Tử Khâm ghét nhất là gội đầu, mỗi lần gội đầu cho cô, thế nào cũng dùng đôi mắt to ngập nước, trông vô cùng đáng thương nhìn bà, nhưng bây giờ đã được xử lý vô cùng tốt.

Từ bé đến lớn, hơn hai mươi năm, giống như cũng chỉ trong một cái chớp mắt.

"Tử Khâm, không phải mẹ không muốn nhận con, qua nhiều năm như vậy, gần như mỗi ngày đều nghĩ, nghĩ nên nói với con chuyện này thế nào, mẹ sợ con khổ sở, sợ con đau lòng, càng sợ con oán hận mẹ, vì vậy cứ một ngày lại một ngày, một năm lại một năm kéo dài tới hiện tại. Từ lúc con còn rất nhỏ, trong lòng mẹ cũng chỉ có một nguyện vọng, hy vọng con có thể bình an hạnh phúc sống qua cả đời, đừng giống như mẹ vậy, phí phạm thời gian rồi mới biết quý trọng. Thật ra bây giờ nghĩ lại, có những sai lầm, cũng không phải không thể tha thứ, giữa vợ chồng, quan trọng nhất là thẳng thắn, về sau đừng bướng bỉnh với Mạc Thiên, cũng đừng hay giận dỗi, mẹ nhìn ra được, cậu ta rất yêu con, mẹ cũng yên tâm"

Hạ Thục Nhàn dừng một chút, mới nói tiếp:

"Còn có. . . . . . Ba con, 26 năm nay, ông ấy cũng không biết đến sự tồn tại của con, nếu như biết, ông ấy sẽ là người cha yêu thương con nhất trên thế giới, cho nên không phải lỗi của ông ấy. . . . . ."

Hai mẹ con ngồi trong hoa viên nói chuyện cho đến trưa. . . . . . Một tháng sau Hạ Thục Nhàn vĩnh biệt cõi đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.