Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 21: Chương 21: Đường về




Bởi vì ngày nghỉ của Bạch Thụ không dài, hai người Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên ở lại thảo nguyên phía trước một ngày liền về, mà đoàn xa của anh Mã còn tiếp tục đi về phía trước, vì vậy mọi người liền tạm biệt.

Lúc trở về tìm được một con đường dễ đi hơn, nên tốn ít thời gian hơn một chút, Tào Dật Nhiên đã thích ứng với cao nguyên một khoảng thời gian, phản ứng cao nguyên đỡ hơn nhiều, hắn và vt cùng thay ca lái xe.

Phơi tia tử ngoại vài ngày, trên tay hắn đã một mảng đỏ đen còn đang lột da, Bạch Thụ thấy, ép buộc bôi cho hắn một tầng kem chống nắng thật dày, sau đó còn bắt hắn mang bao tay, Tào Dật Nhiên không mang, còn cường điệu nói, “Phơi đen một chút mới tốt, tôi chờ anh cùng đi Úc phơi một lớp da đen.”

Bạch Thụ mắng hắn một câu, “Tia cực tím mạnh như vậy, loại da này của em, không chú ý sẽ bị ung thư da. Em rốt cuộc có thường thức không vậy.”

Tào Dật Nhiên nhìn Bạch Thụ mấy ngày nay lại đen một chút, nói, “Vậy anh cái dạng này thì không thành vấn đề? Không sợ ung thư da?”

Bạch Thụ nói, “Tôi đã quen.”

Tào Dật Nhiên ha ha cười rộ lên, “Anh có thường thức không, ung thư da cũng có thể quen!”

Bạch Thụ đưa tay cù hắn, nói, “Tôi nói ung thư da sao, nói ung thư da hả!”

Tào Dật Nhiên bị y cù phát cáu, bất quá chỉ có thể chịu đựng, bởi vì đang lái xe, sau đó hắn oán giận Bạch Thụ, “Anh mới là con nít, còn có chứng hiếu động.”

Bạch Thụ nhìn hắn cười, “Vừa vặn, tôi mắc chứng hiếu động, em bị chứng u buồn, một đôi đó.”

Tào Dật Nhiên bất mãn, “Ai mắc chứng u buồn?”

Bạch Thụ nói, “Em xem em cười cũng không cười, không phải chứng u buồn thì là gì.”

Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, “Đối với người rừng như anh, muốn cười cũng cười không nổi a.”

Bạch Thụ sờ soạng râu mép của mình, nói, “Hóa ra là đang ghét bỏ tôi không chỉnh trang, chờ về lại nói.”

Bạch Thụ nói như vậy, hướng kính chiếu hậu trong xe soi soi, sau đó đối diện gương nhếch môi cười, miệng đầy răng trắng.

Tào Dật Nhiên thấy y làm dáng, liền cười y, “Không soi gương còn là người rừng, vừa soi gương liền thoái hóa thành khỉ.”

Bạch Thụ bị hắn móc mỉa cũng không tức giận, nói, “Tôi về sẽ sửa sang lại thật tốt, em ghét bỏ tôi còn không sao, nếu mẹ không nhận ra tôi cầm chổi đuổi tôi khỏi cửa, vậy có hơi thảm.”

Tào Dật Nhiên bị những lời này chọc cười, thiếu chút nữa lái xe xuống con mương bên cạnh, được Bạch Thụ nhanh chóng cứu nguy nắm vô lăng.

Hai người một đường đi một đường nhàn rỗi, hi hi ha ha lại thú vị, thời gian luôn qua thật nhanh, đợi tới thành phố C, hai người vào khách sạn sửa sang lại bản thân một phen, ngủ một giấc, sau đó đi gặp người bạn cho mượn xe của Bạch Thụ, ngồi trong khách sạn xa hoa, nhìn nữ phục vụ dáng người yểu điệu khuôn mặt xinh đẹp, Bạch Thụ cười híp mắt khen, “Đây mới là trở về xã hội hiện đại a!”

Tào Dật Nhiên dùng chân đá Bạch Thụ một cái, nói, “Thấy mỹ nữ liền cảm thấy xã hội hiện đại?”

Bạch Thụ vội vàng nói, “Đúng a, mấy ngày nay những người tôi gặp khiến tôi cảm thấy hoàn toàn là sống trong xã hội nguyên thuỷ, đến nơi này, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các cô ấy, nghe các cô nói chuyện, tôi mới biết, con người trải qua văn minh rèn đúc là cái dạng gì, đây mới là xã hội hiện đại.”

Vì vậy Tào Dật Nhiên biết y đang nói xấu mình, liền đá y một cú, hai người ngồi trong ghế lô cãi nhau ầm ĩ, lúc này cửa bị đẩy ra, là người bạn kia của Bạch Thụ tiến vào.

Đối phương cười bắt chuyện, nói, “Không phải chỉ là một chiếc xe sao, cần gì khách khí như vậy, cậu còn muốn mời khách. Tôi là chủ nhà, nên để tôi mời.”

Bạch Thụ cũng không cùng anh ta nói lời sáo rỗng, bắt tay liền mời lên ghế trên, khách tới, Tào Dật Nhiên ngồi trên ghế sofa bên cạnh cũng không đứng dậy, chỉ là xem Bạch Thụ và ông chủ béo ú kia hàn huyên.”

So sánh với vị chủ nhà này, lại nhìn Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên nghĩ thầm mình vẫn là quay về xã hội nguyên thuỷ.

Sau khi ăn xong, vị chủ nhà này cười ha hả nói thành phố C cái khác không dám nói, chỉ có phụ nữ đẹp, nói hai người ở bên ngoài mệt mỏi lâu như vậy, đi sauna mát xa, vừa lúc Bạch Thụ đã mời tiệc, anh ta liền mời đi thả lỏng thân thể.

Tào Dật Nhiên nghe anh ta nói vậy, cười nhìn Bạch Thụ, sau đó còn vỗ vai chủ nhà nói anh ta mời rất đúng lúc, sau đó hồ ngôn loạn ngữ một đống lớn, Bạch Thụ nghe mà trong lòng rít gào, sau cùng vôi vàng cảm ơn ý tốt của chủ nhà, nói mệt rồi, chỉ muốn ngủ một giấc, liền cùng chủ nhà mỗi người một ngả, dắt Tào Dật Nhiên quay về khách sạn.

Sau khi trở về Tào Dật Nhiên nằm sấp trên giường như con cá chết không nhúc nhích, Bạch Thụ ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm lưng hắn, sau đó nhìn rồi nhìn, liền động tâm, cúi người áp lên người Tào Dật Nhiên hôn gát hắn, Tào Dật Nhiên đưa tay đánh y, nói, “Nặng muốn chết, đi xuống.”

Bạch Thụ chống thân mình, tay đặt trên bả vai hắn, nói, “Tôi mát xa cho em nhé, vừa nãy không phải muốn đi sao.”

Tào Dật Nhiên nói, “Không dám làm phiền, lực tay của anh, xương tôi đều muốn gãy.”

Bạch Thụ lạnh lẽo nói, “Đúng vậy, vẫn là em gái yết ớt tốt hơn, đúng không?”

Tào Dật Nhiên nằm đó cười rộ lên, sau đó đột nhiên lật người, một phen kéo Bạch Thụ xuống, cắn lên môi y, buồn bực nói, “Tôi phát hiện anh rất thích ghen, anh nói rốt cuộc là tôi đàn bà, hay là anh đàn bà?”

Tay Bạch Thụ bắt đầu kéo dây lưng của Tào Dật Nhiên, nói, “Biết tôi ghen còn muốn đi lêu lỏng.”

Tào Dật Nhiên bị y nắm phía dưới, có lẽ là thời gian dài vẫn luôn cấm dục, cho nên lúc này mới bị Bạch Thụ nắm lấy, hắn cư nhiên cảm thấy sống lưng tê dại, cảm giác đặc biệt mạnh mẽ, thậm chí thở gấp một hơi, nói, “Cmn, anh xem tôi đã bao lâu chưa bắn một pháo, ông đây cũng không phải hòa thượng.”

Bạch Thụ không trả lời hắn, vừa mặc kệ hắn hôn mình, vừa dùng tay hầu hạ phía dưới của hắn.

Hai người lăn giường một hồi, rất nhanh quần áo xốc xếch, Tào Dật Nhiên ngồi dậy nhìn Bạch Thụ, hai người cứ như vậy đối diện, sau đó liền ôm thành một khối.

Người trần truồng quấn một chỗ, hai người vừa hôn vừa sờ khó lòng dứt ra, thế nhưng chính là không người nào tình nguyện làm bên dưới, Bạch Thụ sờ soạng Tào Dật Nhiên một hồi, lại cúi người miệt mài khẩu.giao cho hắn, Tào Dật Nhiên kéo chăn đệm sau lưng, nhìn động tác của Bạch Thụ, chẳng biết thế nào, kích động và phấn khích chưa bao giờ có khiến hắn muốn dằn xuống cũng không được, rõ ràng kĩ thuật của Bạch Thụ không quá tốt, hắn lại rất nhanh thư sướng, điều này khiến Tào Dật Nhiên rất mất mặt, nhưng hắn lấy lý do là tại lâu quá chưa làm.

Tào Dật Nhiên nằm đó, vốn chuẩn bị ra sức giúp Bạch Thụ, không nghĩ tới Bạch Thụ đã ôm lấy hắn đè xuống, còn dùng tay dò xét mông hắn, Tào Dật Nhiên phản ứng kịp, vừa tức giận liền phản xạ có điều kiện liền lên gối với Bạch Thụ, Bạch Thụ không biết chân hắn lợi hại như thế, không biết là thật hay giả vờ, y đau đến mức nhăn mặt ngã sang bên, ngược lại làm Tào Dật Nhiên hoảng sợ, vội vàng bò qua hỏi y bị thương ở đâu, sau khi xem phát hiện cư nhiên quẹt qua mệnh căn của y một chút, Tào Dật Nhiên không thể không coi trọng, để bồi tội, cam nguyện hảo hảo phục vụ Bạch Thụ một lần.

Hai người ở trên giường tốn mất vài tiếng đồng hồ, cuối cùng, Bạch Thụ ôm lấy thân thể Tào Dật Nhiên, đang muốn hôn hôn bờ vai mặc dù gầy nhưng lại đẹp đẽ mượt mà của hắn, không nghĩ tới lại nghe được tiếng réo bụng, y sửng sốt, phát hiện là Tào Dật Nhiên phát ra.

Tào Dật Nhiên cũng quẫn bách không thôi, sau đó thẹn quá hóa giận đẩy văng Bạch Thụ, mắng, “Mn, tối nay ông không ăn được gì. Hiện tại đói bụng, đói bụng!”

Bạch Thụ nhịn cười, nói, “Chúng ta ra ngoài ăn khuya đi.”

Thế là đi tắm, thay quần áo, hai người liền ra cửa, hiện tại đã là nửa đêm, hỏi nhân viên tiếp tân ở đâu có thể ăn khuya, hai người liền ra ngoài.

Chân trước hai người vừa đi, mỹ nữ trực đêm bắt đầu móc di động gởi nhắn tin cho khuê mật* — đều rất cao, một đen một trắng, cực kỳ đẹp trai, lúc ra ngoài thật sự nắm tay đi ra đó.

(*bạn gái thân thiết)

— cậu nhìn thấy cũng không chụp tấm hình, không hình không chân tướng.

— không dám chụp, để quản lí thấy được, cậu muốn tớ bị sa thải sao.



Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên một đường đi ra, gọi xe tới phố chợ đêm, đi tới mới phát hiện người thành phố C rốt cuộc thích hưởng thụ cuộc sống bao nhiêu, bên này khắp nơi đều là quán đồ quay, nồi nướng, lẩu, xuyên que, đồ uống lạnh, hải sản tôm cá tươi, hơn nữa bàn bày ra đường, người nhốn nháo khắp nơi, nếu không nhìn đồng hồ biết quả thật là hai giờ sáng, bọn họ còn có thể cho rằng đây là giờ ăn cơm.

Tìm một quán nhậu* ngồi xuống, Tào Dật Nhiên nhìn cảnh vật xung quanh, nếu là trước đây, đại thiếu gia hắn nhất định không quá thích ứng, nhưng mấy ngày nay theo Bạch Thụ lăn lộn, đã được rèn luyện, ánh mắt hắn nhàn nhạt lướt xung quanh, phát hiện mỹ nữ chỗ này thật nhiều, hơn nữa uống rượu đều rất phóng khoáng…

(*từ gốc 冷啖杯: một loại quán ăn đường phố ở Tứ Xuyên. Ban đầu đa số bày ngoài trời, cung cấp bia và đồ nhắm đơn giản, kinh doanh vào ban đêm mùa hè. Hiện tại phát triển thành một loại đặc sắc bản xứ. Na ná mấy quán nhậu bên mình nên mạn phép dùng từ này. Theo wiki)

(nói tới Tứ Xuyên mới nhận ra, thành phố C chính là Tứ Xuyên, 川成 /Chuan chéng/ -> C thành, tên gọi tắt)

Tuy nhìn thấy, lại không có ý tứ muốn dụ dỗ, cuối cùng ánh mắt lại quay về trên người Bạch Thụ.

Bạch Thụ cầm thực đơn hỏi ý Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên nói, “Tùy tiện đi.”

Hai người ngồi bên bờ sông từ từ ăn, ăn hơn một tiếng mới đi, lúc trở về, trong bóng đêm Tào Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn mặt Bạch Thụ, nghĩ thầm khuôn mặt sạch râu của y lại rất đẹp, Bạch Thụ phát hiện hắn quan sát mình, liền hỏi, “Làm sao vậy?”

Tay phải Tào Dật Nhiên cầm tay trái y, nói, “Không có gì.”

Tay Tào Dật Nhiên hơi lạnh, tay Bạch Thụ lúc nào cũng nóng muốn phỏng người.

Lúc đi, đồng hồ và Phật châu Tào Dật Nhiên đeo cứ đập vào đồng hồ trên cổ tay Bạch Thụ, Bạch Thụ không ngừng cúi đầu cổ tay phải, còn hỏi Tào Dật Nhiên, “Sao em lại đeo đồng hồ và Phật châu bên tay phải?”

Tào Dật Nhiên bị y hỏi mà chẳng hiểu ra sao, “Vậy đeo chỗ nào?”

Bạch Thụ nói, “Tay trái a, tay trái không phải dễ hơn sao.”

Tào Dật Nhiên ngó ngó tay trái Bạch Thụ, lúc này hắn mới để ý Bạch Thụ đeo đồng hồ bên tay trái, hắn giơ tay nhìn thoáng qua, nói, “Thói quen thôi, tôi không chú ý, hình như từ nhỏ vẫn như vậy.”

Hắn lấy lên xem, Bạch Thụ cũng lấy lên xem, còn cuối đầu hôn một cái lên mu bàn tay đang lột da của Tào Dật Nhiên.

Tào Dật Nhiên bị y hôn cảm giác là lạ, đương nhiên là ngọt ngào là lạ.

Hắn cười nhìn Bạch Thụ, nói, “Không nghĩ tới anh còn biết tình cảm dịu dàng như này.”

Bạch Thụ cũng cười, “Nhìn theo em vô sự tự thông.” Thế là được một cước của Tào Dật Nhiên.

Hai người đi dọc theo bờ sông một hồi, Bạch Thụ kéo Tào Dật Nhiên qua bên phải mình, dùng tay phải nắm tay trái hắn, như vậy, hai cái tay lại càng tiện dính vào nhau, không cần lo lắng đồng hồ đụng phải.

Bờ sông gió mát hiu hiu, Bạch Thụ hỏi hắn, “Đi về rồi, tôi sẽ bận công tác, em có tính toán gì không.”

Tào Dật Nhiên nói, “Ngủ cho đã.”

Bạch Thụ cười một tiếng, “Tới chỗ tôi ở đi.”

Tào Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn y một cái, cười nói, “Quên đi, anh phải bận công tác, lại không có người giúp việc chăm sóc tôi. Tôi ở nhà mình, chuyện gì cũng rất tiện.”

Bạch Thụ không để ý, nói, “Vậy xem ra, tôi càng phải công tác cho tốt, nếu không không mời nổi người giúp việc tới chăm sóc em.”

Tào Dật Nhiên bĩu môi, “Chút tiền lương đó của anh, có thể làm gì a.”

Bạch Thụ không đáp lại, sau đó nói, “Em cũng lớn rồi, tìm chút chuyện đứng đắn làm đi.”

Tào Dật Nhiên nói, “Mở quán bar? Về sau anh chống lưng.”

Bạch Thụ vừa nghe liền phản đối, nói, “Không cho mở.”

Tào Dật Nhiên nói, “Vậy tôi không biết phải làm cái gì? Mẹ* tôi bảo tôi vào công ty học tập, tôi không muốn đi, mỗi ngày đúng giờ đi làm, nghĩ đã thấy phiền.”

(*妈妈, chỗ này Tào Dật Nhiên gọi 2 âm, bình thường chỉ có mấy đứa nhỏ gọi 2 âm, giống ‘Mommy’ bên tiếng Anh, nhưng mà để mama thì hơi kì)

Bạch Thụ nghe hắn gọi “mẹ”*, hơn nữa giọng còn mang theo chút mềm mại, không khỏi tâm run lên một cái, nghĩ thầm hắn vẫn làm trẻ con a.

(*Nguyên gốc [白树听他把”妈” 说成”妈妈”] nếu dịch đúng phải là “Bạch Thụ nghe hắn gọi ‘mẹ’ thành ‘mama’.” Nhưng như vậy sẽ mâu thuẫn với câu trên)

Bạch Thụ an ủi hắn, “Kỳ thật đi thử một chút, cũng sẽ không phiền toái như em nghĩ, thật đó.”

Tào Dật Nhiên nghe xong, một hồi lâu mới nói, “Chờ một đoạn thời gian đi.”

Bạch Thụ cười khe hắn, “Như vậy mới tốt.”

Tào Dật Nhiên lại nói, “Còn không phải thấy anh làm cảnh sát ngay cả người giúp việc cũng mời không nổi, về sau đại gia đây nuôi anh.”

Bạch Thụ vẫn cười, lại còn nói, “Được, về sau tôi dựa vào em. Bất quá em đừng thú tiểu thiếp là được.”

Tào Dật Nhiên hừ hai tiếng, không đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.