Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 110: Chương 110: Phiên ngoại Chu gia (3)




Bởi vì thời tiết nóng bức, muốn tới Trường Hạ, mới sáng sớm Chu Hoành còn đang muốn ngủ nướng đã bị Dật Ninh kêu dậy.

Chu Hoành còn buồn ngủ ngồi trên giường nhìn Dật Ninh mặc áo sơmi trắng quần dài vàng nhạt soạn quần áo cho nhóc, Chu Hoành còn muốn ngủ, vì thế ngồi đó không có động tĩnh.

Lúc này, giọng Chu Diên từ ngoài cửa truyền đến, nói, “Chu Hoành dậy chưa? Ăn cái gì đi rồi ra ngoài, nếu không lát nữa mặt trời lên quá nóng, nướng rất lợi hại, trên đường cũng không dám chạy nhanh.

Chu Hoành bị giọng của Chu Diên chấn cho tỉnh hẳn, đáp lại một câu, “Con dậy rồi.”

Dật Ninh nghe nhóc trả lời, đang bỏ đồ của nhóc vào vali, cũng quay đầu lại nhìn nhóc, cười nói, “Nhanh rửa mặt đi.”

Chu Hoành lê dép vào phòng tắm rửa mặt, rất nhanh chỉnh đốn xong xuôi, Dật Ninh đã soạn xong đồ cho nhóc, tiến vào thấy tóc nhóc vểnh hết cả lên, cầm lược chải lại, nhưng trên đỉnh vẫn có nhúm tóc không thuận, cuối cùng, cậu đành nói, “Cứ vậy đi, như vậy trông cũng rất tuấn tú.”

Chu Hoành chỉ đành quên đi, mặc cho nhúm tóc xù lên trên đỉnh đầu.

Qua loa ăn bữa sáng, Chu Diên mang theo vali bỏ vào cốp sau, Dật Ninh bỏ nước ép trái cây tươi mới vào ấm nước đặt trong tủ đá trong xe, lại xách mấy thứ điểm tâm bỏ vào xe, còn có túi đựng sách thật lớn, cậu muốn tự mình bỏ lên xe, Chu Diên đi qua đón lấy bỏ vào cốp sau, chỉ có Chu Hoành còn đứng bên cạnh ngáp, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

Chu Diên nhìn thấy, đi tới vỗ nhóc một cái, nói, “Lên xe, tối hôm qua mười giờ đã ngủ, hiện tại còn buồn ngủ?”

Chu Hoành không cãi cọ với hắn, trèo lên xe ngồi vững, Dật Ninh cũng ngồi ghế sau, Chu Diên lái xe, xuất phát.

Vốn muốn để tài xế đưa đi, nhưng Chu Diên nói hắn lái xe là được, vì thế không cần tài xế nữa.

Xe từ trong thành phố lái ra, Chu Hoành mới đầu còn gà gật, sau đó hoàn toàn lên tinh thần, hăng hái nói chuyện với Dật Ninh, Dật Ninh lấy nước ép trái cây ra, rót cho nhóc uống, lại hỏi, “Bữa sáng ăn ít quá, hiện tại có đói không?”

Chu Hoành còn chưa trả lời, Chu Diên lên tiếng, “Mới vừa ăn bao lâu? Sao nó đói được.”

Chu Hoành lầm bầm hai tiếng, vừa cười nói, “Cái này giống một nhà ba người ra ngoài ăn cơm dã ngoại trong TV, chú Dật Ninh, chú thấy có giống không.”

Dật Ninh nhìn Chu Diên, cũng cười lên, nói, “Giống, rất giống.”

Chu Diên nói, “Rất giống, nói với baba con, cho con qua làm con thừa tự bên nhà bác đi.”

Chu Hoành dựa vào Dật Ninh làm nũng, nói, “Không làm con thừa tự, chú Dật Ninh đã đủ yêu còn rồi, có phải không?”

Dật Ninh bị nhóc chọc cười, Chu Diên nghĩ thầm thằng nhóc này, nhỏ như vậy đã biết lời ngon tiếng ngọt chọc người vui, về sau còn không trở thành một tên hoa hoa công tử.

Xẹ tạm nghỉ tại trạm dừng trên đường cao tốc, Chu Diên xuống xe duỗi người, Dật Ninh xuống xe đưa nước cho hắn uống, nói, “Đi chơi thế này, cảm thấy thật tốt.”

Chu Diên uống nước, lại đưa nước tới bên miệng Dật Ninh đút, Dật Ninh hơi ngượng ngừng uống, nhìn nhìn chung quanh, thấy một đám người từ xe buýt bên cạnh đi xuống, rất nhiều người đều đang nhìn cậu và Chu Diên, không khỏi có chút không được tự nhiên, lúc này, Chu Hoành đi vệ sinh về chạy tới, vươn tay trực tiếp ôm tay Dật Ninh, cười cười với đám người đánh giá ba người bọn họ, kêu lên với Dật Ninh, “Mẹ, con cũng muốn uống nước.”

Dật Ninh bị nhóc gọi kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ, mặt nháy mắt đỏ bừng lên, Chu Diên lườm Chu Hoành, mắng, “Không biết tự mình lên xe lấy bình nước của con.”

Chu Hoành tủi thân chu miệng, đi lấy bình uống nước.

Sau khi ba người lên xe rời đi, nhóm nữ sinh vừa rồi đánh giá ba người còn đang thảo luận, “Một nhà vừa rồi nhìn thật đẹp mắt.”

“Lúc đứa nhỏ kia còn chưa tới, tớ còn nghĩ là một đôi đồng tính chứ. Không nghĩ tới là vợ chồng?”

“Đồng tính? Quả thật rất trung tính, bất quá, thật dịu dàng đúng không?”

….

Ngồi trên xe, Dật Ninh nói Chu Hoành, “Sao con lại gọi loạn?”

Chu Hoành ủy khuất nói, “Lúc con tới, có người nói hai người, còn gọi mẹ một chút thôi mà.”

Dật Ninh vẫn mặt đỏ tai hồng, “Thật càn quấy.”

Chu Hoành đành lắc tay cậu, “Chú Dật Ninh, đừng nóng giận, lần sau còn không dám nữa.”

Chu Diên nói, “Con còn có lần sau.”

Chu Hoành bị Chu Diên mắng cúi thấp đầu, Dật Ninh đành an ủi nhóc, nói, “Được rồi, không có chuyện gì.”

Bởi vì xuất phát sớm, đến thị trấn Trường Hạ mới chín giờ, Trường Hạ mát mẻ hơn S thị rất nhiều, lúc xe lái tới đường núi lên núi, Dật Ninh muốn Chu Diên tắt điều hòa mở cửa sổ, gió thổi phần phật lên mặt, mấy người đều hít một hơi thật sâu, không khí nơi này mang theo hương trà, mát mẻ thanh tuyền, ánh mắt trời xuyên qua lá cây ngô đồng cao lớn bên đường rơi xuống từng vết lốm đốm, ánh nắng thành bảng pha màu, khiến hết thảy sinh mệnh đều mang theo màu sắc rực rỡ vui sướng tốt tươi.

Dật Ninh nói, “Nơi này thật xinh đẹp, muốn hát thật đó.”

Chu Hoành mắt sáng như sao nhìn cậu, “Chú Dật Ninh, chú hát, con đệm cho chú.”

Chu Diên phía trước cười cười, nói, “Anh tắt nhạc, nghe Dật Ninh hát.”

Vừa rồi Dật Ninh chỉ tùy tiện nói một câu, hiện tại bị hai người nói vậy, liền đỏ mặt, nói, “Quên đi, hai người cũng không phải không biết em hát không tốt.”

Rất nhanh xe lái tới con đường tư nhân trước sơn trang Trường Hạ, nơi này so với phía dưới càng mát mẻ hơn nhiều, thậm chí Dật Ninh còn cảm nhận được hơi lạnh, Chu Diên thả chậm tốc độ xe, quẹo qua một khúc cua, thấy phía trước có người đi trên đường, xe lái tới gần, mới thấy rõ là Lâm Tiểu Tề cầm trong tay hộp cọ vẽ, Chu Kí đi bên cạnh cậu ta, cầm bàn vẽ cho cậu, phía sau còn có hai vệ sĩ, đều cầm ghế, còn có cần câu thùng nước linh tinh.

Bọn họ nghe thấy tiếng xe lái tới, vì vậy ngừng lại, Chu Diên dừng xe bên cạnh bọn họ, Dật Ninh mở cửa, xuống xe, đầu tiên khách khí lại câu nệ chào Chu Kí, nói, “Chu tiên sinh, chào ngài!” Lúc trước Chu Diên muốn cậu gọi Chu Kí là “ba”, nhưng Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề chơi thân với nhau, Lâm Tiểu Tề còn muốn nhỏ hơn cậu rất nhiều, vì thế, cậu thật sự tồn tại áp lực với việc kêu Chu Kí là baba, thêm vợ Chu Niệm Sở Mộ cũng chưa bao giờ kêu Chu Kí là ba, chỉ xưng hô Chu tiên sinh, thế nên, cậu cũng gọi ông Chu tiên sinh, ngược lại đối với bác cả chú ba vân vân của Chu Diên có thể không hề áp lực gọi theo bác cả chú ba.

Chu Kí gật gật đầu với cậu, thấy Chu Hoành cũng theo trong xe đi ra, Chu Hoành thấy Chu Kí vội vàng cung kính chào ông nột, lại sôi nổi chạy qua bên cạnh Lâm Tiểu Tề giữ chặt tay cậu nói, “Chú Tiểu Tề, con cầm giúp chú.”

Lâm Tiểu Tề cười, đưa cái hộp đựng cọ và màu vẽ cho nhóc, Chu Hoành giống cu li ra sức hai tay ôm hộp đi đằng trước.

Chu Diên cũng xuống xe, sau khi chào ba, bảo vệ sĩ để đồ lên xe giúp lái xe về, hắn theo Dật Ninh bọn họ cùng nhau chậm rãi trở về.

Lúc này thái dương đã không nhỏ, bất quá, dọc đường đi đều có cây, trên mặt đất chỉ có từng vệt lốm đốm lắc lư do gió thổi lá cây, rất mát mẻ.

Đoàn người chậm rãi đi vào nhà, Chu Diên và Chu Kí đi cùng nhau nói chuyện, chậm rãi rơi xuống đằng sau, Chu Hoành mang theo hộp đi tuốt đằng trước, Lâm Tiểu Tề và Dật Ninh không biết đang nói cái gì, vừa nói vừa cười, tiếng cười rơi vào tai Chu Diên và Chu Kí đằng sau, hai người đều nhìn lên phía trước, thấy Lâm Tiểu Tề cởi dép lê, xách trong tay, chân trần mà đi, nụ cười dường như có thể đọng thành bức họa đẹp nhất của thời gian.

Chu Kí bước nhanh vài bước, nói với Lâm Tiểu Tề, “Mang dép vào đi.”

Lâm Tiểu Tề đành phải dừng lại mang dép lê vào, còn nói thầm với Dật Ninh, “Đi chân trần rất thoải mái.”

Dật Ninh chỉ có thể cười với cậu, nói, “Chân sẽ bị mài trầy, vẫn nên mang dép vào thì hơn.”

Mấy người lớn đều đi rất chậm, Chu Hoành mang theo hộp đã chạy tới cổng lớn, còn hô lên với mọi người ở đằng xa, “Con tới rồi, mọi người nhanh lên đi.”

Lâm Tiểu Tề nói, “Nga, con tới đầu tiên, vào nhà, bảo quản gia thưởng cho con một quả dưa hấu lớn, con có thể ăn hết không?”

Chu Hoành nói, “Ăn không hết.”

Lâm Tiểu Tề nói, “Là chú trồng, kết vài trái lớn.” Nói xong, nói với Dật Ninh, “Chu Niệm bọn họ đi chơi rồi, nếu không cũng gọi bọn họ tới, tôi còn giữ dưa hấu lại chờ mọi người tới đây mới ăn đó. Đều là tôi trồng, dựa theo sách viết, trồng ngay sân sau, vậy mà kết quả thật, hiện tại có bốn trái chín rồi, còn vài trái nhỏ.”

Cậu nói hưng trí bừng bừng, Dật Ninh lên tiếng, “Vậy nhất định phải nếm thử, tôi cảm thấy dưa hấu không cần bỏ vào tủ lạnh, có thể ướt lạnh trong giếng là được rồi.”

Lâm Tiểu Tề lập tức nói, “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng giếng chỗ này toàn giếng sâu, căn bản không có cách nào bỏ dưa vào, đành thôi. Bất quá, tôi dẫn nước suối từ trên núi xuống, đặc biệt mát lạnh ngon miệng, hơn nữa kiểm tra độ khoáng chất, rất bổ dưỡng khỏe mạnh đó, dùng để ướt lạnh dưa hấu cũng rất được.”

Chờ Chu Kí và Chu Diên về tới nhà, hỏi quản gia, quản gia nói Lâm Tiểu Tề và Dật Ninh còn có cậu chủ nhỏ đã chạy ra sân sau xem dưa hấu.

Chu Kí thở dài một tiếng, “Từ lúc trồng mấy trái dưa kia, suốt ngày em ấy đều muốn nhìn, có cái gì đẹp đâu.”

Chu Diên cười thầm trong lòng, nói, “Thành quả lao động của chính mình với đi mua rất không giống nhau.”

Dật Ninh và Chu Diên ở trong phòng kề sát sân thượng, Chu Hoành ở cách vách bọn họ.

Cuộc sống giữa núi chính là nhàn nhã yên tĩnh, dùng xong bữa trưa, Lâm Tiểu Tề và Chu Hoành đánh đàn trong phòng, Chu Hoành chơi piano dưới sự chỉ đạo của Lâm Tiểu Tề.

Tuy rằng Chu Hoành đàn hiển nhiên không quá thuần thục, nhưng trong tiếng đàn cùng tiếng ve kêu, Dật Ninh cảm thấy sự tĩnh lặng tháng năm trong núi, tĩnh tới mức cậu không thể không lên giường ngủ trưa.

Chu Diên và Chu Kí nói vài câu trong phòng sách, sau đó cũng vào phòng, thấy Dật Ninh ngủ rất sâu, liền trèo lên giường, nằm bên người cậu, nửa ôm lấy người cậu, ngủ.

Ngủ một giấc đã qua hơn nửa buổi chiều, không ai đến đánh thức hai người, chờ Chu Diên tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ, đánh thức Dật Ninh ngủ đến cả người mềm nhũn, Dật Ninh chưa lấy lại tinh thần, đành phải đi tắm một cái mới tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.