Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 73: Chương 73: Tâm tư mâu thuẫn




Bạch Thụ đã biết chuyện có một cô gái mang thai con hắn, từ lý trí Tào Dật Nhiên hiểu chuyện này, hơn nữa muốn bản thân phải bình tĩnh giải thích với y, dù sao đây cũng là lỗi của mình, mình phải giải thích với y, sau đó xin y tha thứ, từ nay về sau, cởi bỏ được khúc mắc này rồi, chính mình không cần lo lắng còn có bom hẹn giờ nào bên người nữa.

Bất quá, đây là lý trí, tình huống thực tế là Tào Dật Nhiên vừa nghe chất giọng nặng nề của Bạch Thụ, mà y còn cố ý khiêu khích mình động tình rồi mới truy hỏi việc này, điều này làm Tào Dật Nhiên sau khi tỉnh táo lại lập tức kích động, không khống chế được cơn tức của mình.

Hắn liều mạng tránh khỏi lòng ngực của Bạch Thụ, xoay người đẩy mạnh Bạch Thụ một phen, má cũng đỏ lên, mắt ươn ướt, mặt mày hung ác, nói, “Không phải anh biết rồi sao? Biết rồi tới hỏi tôi? Tôi có con rồi, bọn họ còn muốn tôi cưới con nhỏ kia, có phải anh chán ghét tôi không? Cảm thấy tôi không còn thuốc chữa? Anh chán ghét tôi thì nói, tôi biến đi là được!”

Trong lòng Bạch Thụ cũng là một đống lửa, nhưng vẫn đè nén, vừa rồi y nhắc tới với Tào Dật Nhiên, không nghĩ tới Tào Dật Nhiên giống như thuốc súng bùng nổ, rõ ràng y chỉ mới nhắc tới, thậm chí còn chưa trách hắn, hắn cứ như vậy nổi tính bướng, còn giống như mình mới là người làm sai.

Bạch Thụ tiến đến muốn giữ chặt Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên lại tránh khỏi y, tự mình đi khỏi toilet, còn đi vô cùng nhanh.

Tối hôm qua Tào Dật Nhiên tự gây sức ép, tuy sau đó ngâm nước ấm, uống sữa nóng, nhưng cơ thể không phải rất khỏe nên vẫn bị cảm, hơi sốt nhẹ, cổ họng đau, còn hơi đau đầu, chính hắn không để ý, lúc này Bạch Thụ cũng không phát hiện, cho nên, hiện tại Tào Dật Nhiên chỉ cảm thấy bản thân nóng nảy, đau đầu, không thể bình tĩnh được.

Hắn lao khỏi toilet tìm quần áo mặc vào, Bạch Thụ theo ra ngoài, muốn kéo hắn lại, “Sao tính tình em kém vậy, không phải anh mới nói một câu thôi sao? Thật giống như anh tội ác tày trời không bằng, chẳng lẽ không phải là em nên giải thích với anh sao?”

Tào Dật Nhiên hất cánh tay Bạch Thụ bắt lấy mình ra, hung ác trừng y, lục tung hết cả tủ quần áo được xếp gọn gàng của Bạch Thụ, tìm quần áo của mình ra mặc, quát, “Tính tình tôi kém vậy đó, anh chịu không nổi thì không cần chịu. Giải thích! Giải thích cái rắm, anh không thích tôi cứ việc nói thẳng, muốn trách tôi thì trực tiếp trách, tôi mới không cần anh giả mù sa mưa cho tôi xem.”

Bạch Thụ bị Tào Dật Nhiên không thể nói chuyện kiểu này chọc tức muốn bối khói, nghiến răng nghiến lợi run tay chỉ vào hắn, phát hiện Tào Dật Nhiên đã tìm được quần áo mặc vào rồi, chỉ đành buông tay xuống, đứng trước mặt hắn, nhìn thẳng hắn, nói, “Em nói anh giả bộ, anh giả bộ cái gì? Không phải cái gì anh cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm sao. Em trực tiếp đổ lỗi lên người anh. Trong đầu em nghĩ cái gì, chỉ nghĩ tới hành vi tệ nhất của người khác sao? Em cho rằng anh sẽ thế nào, anh muốn thế nào! Nếu anh trách em, em sẽ làm gì? Anh không trách em, em nghĩ anh như thế? Chẳng lẽ chỉ nghĩ xấu về anh thôi sao? Anh còn không biết anh tồi tệ thế đấy.”

Tào Dật Nhiên mặc quần xong, thân trên trơ trụi, vì thế lại từ trong tủ quần áo lấy ra áo sơ mi và áo len, Bạch Thụ thấy hắn cứ lục tung hết cả lên, liền tự mình đi qua lấy cho hắn, còn nói, “Em mặc nhiều chút.”

Mới rồi lúc Tào Dật Nhiên rời giường còn chưa cảm nhận được, vừa rồi cởi trần bị lạnh, hiện tại đầu đau muốn nứt ra, lời kia của Bạch Thụ nói coi như dễ nghe, nhưng hắn cố tình lại không nghe vào, chỉ một mực nghĩ không biết Bạch Thụ biết chuyện này từ nơi nào, không có biện pháp, giải thích không được, sẽ cãi nhau, cảm xúc của hắn rất không ổn định, đầu óc bắt đầu mơ màng, sau khi mặc bộ đồ Bạch Thụ đưa tới, lấy luôn điện thoại và chìa khóa xe Bạch Thụ đặt trên tủ đầu giường cho hắn, liền vội vội vàng vàng đi khỏi nhà Bạch Thụ.

Bạch Thụ đã mơ hồ nhìn ra tinh thần Tào Dật Nhiên không thích hợp, muốn tiến lên ôm lấy hắn, nhưng Tào Dật Nhiên đi quá nhanh, y ôm không được, chỉ kéo cánh tay Tào Dật Nhiên, nói, “Chúng ta không nên nói chuyện đàng hoàng sao? Dù sao cũng phải nói chuyện chứ, em làm sao vậy? Em bình tĩnh một chút nói với anh cụ thể đã xảy ra chuyện gì không được sao? Em đang tức giận với anh cái gì, rõ ràng chuyện gì cũng chưa nói không phải sao?”

Tào Dật Nhiên nói, “Tôi không muốn nói, không có gì hay để nói. Chính là lỗi của tôi, Lý Hân mang thai con tôi, hiện tại cô ta ở trong nhà tôi. Anh muốn trách tôi thì trách đi, không có gì hay để nói hết.”

Hắn nói xong, đã mở cửa chính ra, hàn khí từ ngoài cửa vọt vào, hắn không mặc áo khoác, lập tức bị lạnh co rụt người lại, hơn nữa còn hắt xì.

Bạch Thụ đành phải buông hắn ra đi lấy áo khoác, nói, “Em chờ anh, anh đi lấy quần áo, chúng ta ra ngoài ăn cơm, chúng phải cần nói chuyện, dù sao phải nói mới có thể hiểu hết được, đúng không? Anh cũng không phải không thể chấp nhận chuyện này, sao hiện tại em lại tức giận với anh thành như vậy.”

Dường như Tào Dật Nhiên vì câu này mà bình tĩnh một chút, hoặc là hàn khí từ hành lang thổi tới khiến hắn bình tĩnh một chút, hắn nhìn Bạch Thụ mặt mày lo lắng và tận tình khuyên bảo, tâm tình vốn kích động không biết làm sao dần dần bình tĩnh lại, chua xót và đau đớn tràn dâng, hắn nhìn Bạch Thụ đi vào phòng ngủ, tay vốn muốn đóng cửa lại chờ Bạch Thụ, nhưng mà, sau khi Bạch Thụ từ trong phòng hô với hắn một tiếng, “Em vào nhà trước đi, mặc áo khoác vào đã”, không hiểu sao hắn lại có cảm xúc bối rối mờ mịt, nghĩ thầm Bạch Thụ lại tha thứ hắn không điều kiện, hắn phạm lỗi lớn vậy mà, Bạch Thụ lại đơn giản tha thứ cho hắn sao, bởi vì hắn cố tình gây sự, rõ ràng là lỗi của mình, vừa rồi còn tức giận với Bạch Thụ.

Đầu óc Tào Dật Nhiên loạn cả lên, không đáp lại Bạch Thụ, mang giày, mở cửa ra ngoài.

Bạch Thụ nghe được tiếng đóng cửa, còn tưởng rằng Tào Dật Nhiên vào nhà, nhưng khi y cầm áo khoác của Tào Dật Nhiên đi ra, phát hiện trong phòng khách trống không, chạy đến huyền quan xem, phát hiện giày Tào Dật Nhiên đã biến mất, y biến sắc, cầm theo áo Tào Dật Nhiên, vội vàng đổi giày ra ngoài, phát hiện quên lấy chìa khóa, lạy hấp tấp đi lấy chìa khóa, mắng, “Hắn lại đang nháo cái gì, áo khoác không mặc, cố tình chịu lạnh.”

Chờ Bạch Thụ đuổi xuống lầu, phát hiện xe Tào Dật Nhiên đã đi mất, y lái xe tới cửa tiểu khu hỏi, bảo vệ nói chiếc xe kia đã lái đi.

Bạch Thụ đành phải đuổi theo Tào Dật Nhiên, gọi điện cho Tào Dật Nhiên, di động Tào Dật Nhiên tắt máy từ tối qua, hiện tại còn chưa mở, cho nên, nhận được chính là câu trả lời “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy”.

May mà Bạch Thụ cũng không phải không có cách nào, gọi điện thoại kêu bạn trợ giúp, chiếc xe kia của Tào Dật Nhiên vô cùng bắt mắt, cảnh sát giao thông bên này thật sự có thể chú ý tới, hơn nữa có thể xem từ camera giao thông.

Rất nhanh Bạch Thụ đã nhận được tin tức, hướng xe Tào Dật Nhiên đi chính là nhà mình, y nhẹ nhàng thở ra, lái xe đuổi qua.

Tuy Tào Dật Nhiên theo thói quen chạy xe về nhà, nhưng, đầu óc hắn đang rối loạn, cảm thấy câu nói kia của Bạch Thụ rất đúng, Bạch Thụ bởi vì chuyện này mà trách mình, khẳng định mình sẽ rất thương tâm, nếu Bạch Thụ không trách mình, hình như mình cũng sẽ không vui vẻ gì, dù sao, đều là tính tình hắn không tốt, cố tình gây sự.

Hắn buồn rầu lại khổ sở, còn thêm đau đầu, cổ họng khó chịu, hắn muốn tìm nơi nào đó để suy ngẫm, nhưng hắn cũng không muốn về nhà, trên người không mang theo tiền hay thẻ, lúc này chợt nhớ, bình thường hắn luôn xem chỗ của Bạch Thụ thành một nơi có thể an tâm, hiện tại chạy khỏi nơi đó, dường như có cảm giác mê mang không chốn nào để đi.

Xe hắn rất bắt mắt, lại thêm lái chậm, một chiếc xe từ làn bên cạnh chạy tới, mở kính xe hô với hắn, “Anh Tào!”

Tào Dật Nhiên đương nhiên không chú ý tới chiếc xe này, bởi vì chiếc xe này cũng chạy cùng vận tốc với Tào Dật Nhiên, cho nên rước lấy còi xe và mắng chửi từ xe phía sau, hơn nữa mắng rất khó nghe, nói cái gì tán gái thì về nhà mà tán, không cần tán trên đường cái. Xe Tào Dật Nhiên quả thật dễ khiến người ta nghĩ ngồi bên trong chính là một mỹ nữ gợi cảm dáng người nóng bỏng.

Bởi vì phía sau ồn ào Tào Dật Nhiên mới nhìn sang Vượng Tử bên cạh đang không ngừng gọi hắn, ấn cửa sổ xe xuống, khí lạnh lập tức ập tới, hắn thấy Vượng Tử mặt mày hớn hở vẫy tay với hắn, không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm trời không tuyệt đường người.

Vượng Tử ở trước mặt Tào Dật Nhiên là đồ ăn hại, nhưng trước mặt người khác cũng không phải mềm mại như vậy, ghế phó lái trong xe cậu ta còn có một cô em, tại bãi đỗ xe lộ thiên phía trước, cậu ta đuổi cô ta xuống xe, sau đó lăng xăng quanh Tào Dật Nhiên, tinh thần Tào Dật Nhiên không tốt, đau đầu, nhìn ánh mặt trời vào đông chói lọi ngoài xe, không khỏi không mở nổi mắt, hắn cũng không muốn lái xe, để xe lại bãi đỗ, ngồi vào trong xe Vượng Tử.

Vẻ mặt Vượng Tử là chờ mong và hưng phấn quá độ, “Anh Tào, chúng ta đi đâu?”

Tào Dật Nhiên thản nhiên hỏi một câu, “Nhà cậu có rượu không?”

Vượng Tử sửng sốt một chút mởi phản ứng được Tào Dật Nhiên muốn tới nhà mình, vì thế cậu hưng phấn tới mức đỏ cả mặt, liên tục nói, “Có, có, nhà em không hề ít rượu ngon.”

Tào Dật Nhiên gật đầu, “Vậy tới nhà cậu đi.”

Vượng Tử cảm thấy giống như đang nằm mơ, trước kia Tào Dật Nhiên không thèm để ý tới cậu, nhìn cũng không nhìn thêm một cái, hiện tại vậy mà lại đồng ý tới nhà cậu.

Tuy Vượng Tử nhìn ra Tào Dật Nhiên không thích hợp, nhưng lúc Tào Dật Nhiên không thích hợp còn nhiều hơn những lúc hắn bình thường, cho nên, cậu thật sự không quá để ý.

Nhà Vượng Tử không gần, lái xe hơn bốn mươi phút mới tới, là một khu biệt thự mới khai thác không lâu, lúc Tào Dật Nhiên theo cậu vào nhà cũng không để ý nhiều, vào nhà rồi mới phát hiện bên trong vắng vẻ dị thường, bất quá, không sao cả, vốn hắn cũng không muốn gặp nhiều người, vắng vẻ lại vừa vặn.

Hắn ngồi xuống sofa, ngắm nghía chung quanh, hỏi một câu, “Nhà này mới vậy, cậu ở một mình?”

Vượng Tử lấy lòng rót cho Tào Dật Nhiên một ly nước, nói, “Nhà này em mới mua, tòa bên cạnh cũng là nhà của em, ba mẹ em nói đâu là để cho em kết hôn, tòa bên cạnh, để bọn họ ở khi đến thăm em.”

Tào Dật Nhiên không để ý, chỉ cảm thấy trong phòng trống không có hơi lạnh, Vượng Tử cũng nhìn ra, vì thế vội vàng mở điều hòa trung ương lên, còn thật có lỗi nói với Tào Dật Nhiên, “Chỗ này chỉ có em ở, còn có một bác gái, nhưng hai ngày trước bác xin nghỉ, trong nhà không dọn dẹp, anh Tào đừng để ý.”

Tào Dật Nhiên nói, “Không sao.” Bưng tách trà uống nước, uống xong mới cảm thấy đói tới mức dạ dày hơi đau, “Tôi ở lại đây hai ngày, cậu đừng nói với người khác. Đi gọi đồ ăn tới đi, tôi còn chưa dùng điểm tâm.”

Vượng Tử vô cùng vui vẻ chạy tới chạy lui giúp việc cho Tào Dật Nhiên, còn tự mình chuẩn bị vật dụng rửa mặt và những thứ khác cho Tào Dật Nhiên, lại ghét bỏ phòng cho khách giống khách sạn không có cảm giác, nên tìm mấy thứ đồ trang trí trong phòng ngủ của mình đặt vào, nhưng bởi vì phòng ngủ của mình hỗ loạn, nên không dám để Tào Dật Nhiên tham quan.

Bất quá, Tào Dật Nhiên không có ý tứ đi tham quan, hắn rửa mặt chỉnh lý bản thân một phen xong, đồ ăn ngoài cũng đã tới, hiện tại trên người hắn không có một xu, sống nhờ nhà người khác, cho nên không nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn cơm, ăn xong nhàm chán đứng lên, đầu vẫn đau, hắn ý thức được bản thân bị bệnh, nhưng không muốn đi khám.

Vượng Tử ở chung một phòng với Tào Dật Nhiên rất vui mừng, nhưng cơm nước xong, Tào Dật Nhiên chỉ nhàm chán nhìn trần nhà, cậu cảm thấy chiêu đãi không chu đáo, nên hỏi thăm, “Anh Tào, muốn ra ngoài chơi không?”

Tào Dật Nhiên lắc đầu.

Vượng Tử biết có lẽ là hắn bỏ nhà đi, hơn nữa không muốn trong nhà tìm thấy, cậu tự cho rằng Tào Dật Nhiên chán ghét cô gái mang thai con hắn, cho nên mới mất hứng bỏ nhà đi, cậu cũng không khuyên Tào Dật Nhiên ra ngoài nữa, hơn nữa cậu không muốn Tào Dật Nhiên ra ngoài, Tào Dật Nhiên không ra ngoài, như vậy, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, cậu cầu còn không được, sau đó bèn đề nghị, “Nếu không, xem phim nhé?” Thấy Tào Dật Nhiên không phản ứng, lại hỏi, “Nếu không, chơi game?”

Tào Dật Nhiên ngó lơ Vượng Tử tự biên tự diễn, buồn bực thật lâu, đầu đau, nhưng cho dù đau đầu, hắn vẫn nghĩ tới Bạch Thụ, cho nên vẻ mặt ngơ ngác lại kèm theo u buồn, một đôi mắt phượng thật dài, đồng từ đen sâu, giống như nước hồ mùa thu thâm thúy, lông mi còn rất dài, nửa khép hờ, cặp mắt này bộ dạng này, thật sự khiến Vượng Tử không chuyển nổi mắt, cảm thấy mình sẽ không thể thấy được ánh mắt hấp dẫn người khác như vậy trên khuôn mặt bất kì người nào khác nữa.

Vượng Tử cùng Tào Dật Nhiên ngồi yên một hồi, cuối cùng Tào Dật Nhiên có động tĩnh, nói, “Chơi game đi.”

Mới đầu Vượng Tử còn không phản ứng được, sau khi phản ứng lại, liền giống như cuồng chân, lập tức nhảy dựng lên, “Chơi game? Chỗ này của em có đủ trò…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.