Dật Tiếu Khuynh Thành - Nụ Cười Khuynh Thành

Chương 31: Chương 31: Bản Gia.(Người Trong Gia Tộc)




CHƯƠNG 31 : BẢN GIA.(NGƯỜI TRONG GIA TỘC)

“Ông chủ,Quý tiên sinh của gia tộc tới,và Tu Khải thiếu gia đang đợi ngươi ở trong thư phòng ”.

Vừa mới về đến nhà,khó khăn mới có được thời gian ăn cơm buổi chiều,lại bị tin tức của Lâm Văn Thanh làm cho mất hưng trí,sắc mặt Ti Tu Dạ hơi trầm xuống.

“Tu Dạ thiếu gia”.

“Anh họ”.

Trong thư phòng hai người thấy Ti Tu Dạ tiến vào,đều đứng dậy.

“Hắn,lại làm sao vậy?”.

Câu hỏi lạnh như băng cũng không có tổn thương người của gia tộc,Quý Thanh Vân lấy tư cách sứ giả đặc cách của lão gia Ti gia phái tới,loại chuyển lời này cũng không phải một hai lần,tự nhiên thông thạo rồi.

“Lão gia muốn gặp tiểu thiếu gia”.

“Cút”.

“Anh họ”.Ti Tu Khải vội gọi Ti Tu Dạ lại : “Ông nội chỉ là muốn gặp Tiểu Dật”.

“Hiện tại, tuy rằng ngươi đã nhận Tiểu Dật,nhưng người trong tộc vẫn còn chưa thừa nhận,như thế đối với Tiểu Dật là không công bằng.Hơn nữa màu sắc của mắt Tiểu Dật,không có sự thừa nhận của ông nội,hắn sẽ rất nguy hiểm,ngươi phải biết chứ,ngươi coi đây là vì Tiểu Dật là được rồi”.

Trầm mặc một lúc lâu,Ti Tu Dạ nhìn Quý Thanh Vân:”Được.Nếu như hắn có ý nghĩ không nên có,ta tuyệt đối không buông tha hắn”.

……

“Trốn học là không đúng”.

Ngồi trong xe Tiêu Dật nói.

So với người trong tộc gì gì đó,bài tập ở trường học còn hấp dẫn hơn.

“Tiểu Dật,ta giúp ngươi xin phép nghỉ rồi,ngươi đây không tính là trốn học”.Ti Tu Khải cười ha ha mà nhìn Tiêu Dật không tình nguyện.

“Đi một chút,rất nhanh sẽ về”.Ti Tu Dạ sờ sờ đầu Tiêu Dật.

“Ngươi”.Tiêu Dật nghi ngờ nhìn về phía Ti Tu Dạ, “Không thích người trong gia tộc?”.

Rõ ràng là một câu hỏi,nhưng khẩu khí là khẳng định.

Ti Tu Khải trong lòng cả kinh,Tiểu Dật vậy mà có thể cảm giác được tình cảm giấu trong lòng,làm cho người ta không đoán ra được sâu bên trong nội tâm không vui của anh họ,năng lực nhìn thấu có biết bao lợi hại a.

“Ừ”.Ti Tu Dạ nhàn nhạt mà lên tiếng.

“Vậy không cần đi a”.

Đối mặt Tiêu Dật ánh mắt cùng lắm thì thôi,Ti Tu Dạ cảm thấy ấm áp,đứa bé này,là đang quan tâm đến ta.

Thật sự tuyệt không muốn đến cái nơi bơ bẩn đó,nhưng mà,Dật Nhi của ta,ngươi không thể để cho ta yên tâm a.

…..

Đứng trước cổng gia tộc Ti gia,Tiêu Dật đánh giá kiến trúc trước mắt,có chút ngạc nhiên.

Gia tộc Ti gia cũng không có uy nghi tráng lệ cao to hung vĩ như trong tưởng tượng của Tiêu Dật,đơn giản như bề ngoài mà nói,rất mộc mạc.

Hơn nữa khiến Tiêu Dật có một loại cảm giác trở lại quá khứ.

Cửa gỗ sơn màu đỏ,cột đá thô to và chắc chắn,mái ngói xanh thẫm,hoành phi rồng bay phượng múa treo trên cao viết hai chữ lớn ‘Ti gia’.

Đây thật sự là thế kỉ 22 khoa học kỹ thuật tiên tiến sao? Như thế nào lại có một kiến trúc cổ kính như vậy? Chẳng lẽ,lại xuyên việt một lần nữa sao?

Trong đầu Tiêu Dật đầy nghi vấn còn chưa giải quết ,cánh cổng ‘chi nha’ một tiếng,mở.

“Hoan nghênh Tu Dạ thiếu gia,Tu Khải thiếu gia cùng tiểu thiếu gia”.

Quý Thanh Vân mang dáng vẻ tươi cười,đem ba người dẫn vào phòng khách.

“Xin chờ một chút,lão gia lập tức tới”.Quý Thanh Vân khom cúi chào,lui xuống.

“Lão gia?”.Tiêu Dật kỳ quái mà nhìn Ti Tu Dạ và Ti Tu Khải.

“Lão gia chính là ông nội của chúng ta,cũng chính là thái gia gia của ngươi”.Ti Tu Khải giải thích.

“Vậy sao không gọi là lão thái gia(cụ nội)? Xưng hô nơi này của các ngươi rối tinh rối mù”.Tiêu Dật bĩu môi

“Ha ha”.Ti Tu Khải chỉ có ngây người cười,vì sao ư,đương nhiên vì lão thái gia mặc dù đã già,nhưng lòng không chịu già a,chính là lời như thế có thể tại gia tộc tùy tiện nói sao?

Tiêu Dật cũng không có ngừng đề tài.

“Dì Liêm cũng giống vậy,rõ ràng tuổi tác so với chúng ta lớn hơn rất nhiều,lại còn bắt chúng ta gọi nàng là Thu tỷ tỷ,sợ già thì hảo hảo bảo dưỡng đi,nếu như bảo dưỡng đến độ làm người ta không nhìn ra tuổi tác,như vậy có lừa tiểu hài tử cũng không sợ bị bóc trần a.Kỳ thực Dật Dật cảm thấy dì Liêm nên mời daddy chỉ giáo một chút,ngươi xem daddy tuổi tác cũng đã lớn rồi,ở mặt ngoài một chút cũng không đoán ra nga.Nhất định là rất hiểu bảo dưỡng đi,thoạt nhìn so với dì Liêm còn muốn trẻ hơn a”.

Từ lúc vào gia tộc,mặt Ti Tu Dạ đen xuống một câu cũng không nói qua,khẩu khí đặc biệt nhẹ nhàng:”Dật Nhi cảm thấy được daddy tuổi tác rất lớn sao?”.

Ti Tu Khải tại một bên chảy mồ hôi đầm đìa,cái gì mà thoạt nhìn so với dì Liêm còn muốn trẻ hơn,anh họ vốn so với nàng còn trẻ tuổi hơn a, Tiểu Dật làm sao lại không nhìn sắc mặt người như vậy ni.

“Không phải a,ý của Dật Dật là người không biết chuyện nhìn daddy tuyệt đối sẽ không cảm thấy được daddy lớn tuổi hơn a ”.Âm thanh trẻ con thanh thúy của Tiêu Dật leng keng rung động.

“Tiểu,Tiểu Dật,cha ngươi hắn ấy mà,chỉ mới có hai mươi ba tuổi nga”.Không hi vọng, nhìn một cái đã rõ ràng như thế vậy mà tiểu mỹ nhân không nhìn ra,Ti Tu Khải nhỏ giọng nhắc nhở.

“Chính là,Du tỷ tỷ đã bảy tuổi rồi,như vậy,”.Tiêu Dật tròn con mắt,bụm cái miệng nhỏ kinh hô : “Oa,daddy mười sau tuổi liền sinh Du tỷ tỷ rồi a,lợi hại,thật lợi hại”.

Thời này,thời kỳ trưởng thành phát dục cũng tiên tiến a,mười sau tuổi đã làm ba ba, quả là dọa Tiêu Dật nhảy lên một cái ni.

Ti Tu Khải ho khan một tiếng : “Ừ,anh họ.thật sự rất,rất lợi hại a”. Tại sao lời nói rất bình thường nhưng khi đến miệng của Tiêu Dật lại nghe rất là lạ ni?

“Xảo quyệt”.Ti Tu Dạ ôm lấy Tiêu Dật,ghé vào lỗ tai nhẹ giọng nói.

Xảo quyệt sao? Nếu ta đã là một đứa trẻ sáu tuổi,sẽ biểu hiện giống như vậy a.Tuy ta là trẻ con,nhưng không hiểu đạo lí ‘họa là từ miệng mà ra,tai vách mạch rừng’sao?.

Mắt Tiêu Dật lóe ra tia sáng màu tím thạch anh,không nói gì.

“Thật ngại quá,Tu Dạ thiếu gia,lão gia có việc bận,muốn mời các ngươi chờ một lát”.

Vô thanh vô tức mà xuất hiện vẻ mặt tươi cười y như trước của Quý Thanh Vân..

Ti Tu Dạ ánh mắt lạnh lùng,trực tiếp ôm Tiêu Dật rời đi.

“Anh họ”.

“Xin Tu Dạ thiếu gia dừng bước”.Quý Thanh Vân cùng Ti Tu Khải kêu lên, “Vừa rồi công ty có văn kiện khẩn cấp đặc biệt đưa tới gia tộc,cần thiếu gia tự mình xử lý,hiện tại cũng đều ở thư phòng rồi,mời thiếu gia dời bước”.

“Anh họ,nếu đã tới đây ,vẫn là nên đợi một lát đi,đem Tiểu Dật giao cho ta là được rồi,ngươi có công chuyện cần xử lý,mang theo một đứa nhỏ thì bất tiện”.

Ti Tu Dạ buông Tiêu Dật xuống,”Ngươi ngoan ngoãn ,ta lập tức trở lại”.

Tiêu Dật gật đầu,nhìn bóng Ti Tu Dạ biến mất ở cuối hành lang.

END C31.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.