Dật Tiếu Khuynh Thành - Nụ Cười Khuynh Thành

Chương 85: Chương 85: Cẩu Huyết Kịch Tình. (Vở Kịch Giả Tạo)




CHƯƠNG 85 : CẨU HUYẾT KỊCH TÌNH. (VỞ KỊCH GIẢ TẠO)

Ngày hôm sau, Ti Tu Dạ và Tiêu Dật được tổng thống mời ăn sáng cùng gia đình.

Thức ăn trên bàn tất nhiên đều là những món ngon được trình bày tinh xảo nhưng mà không khí trên bàn ăn lại có một chút quỷ dị.

Bởi vì đang làm khách nhà người ta , cho nên Tiêu Dật ngồi ở bên trái Ti Tu Dạ , rất an phận tự mình ngồi ăn bữa sáng.

Mà nhất quyết đòi ngồi bên phải Ti Tu Dạ – Mật Tuyết Nhi – lại giống như một đứa trẻ , giọng nói ngây thơ luôn luôn vang lên trong bữa ăn.

“Anh Ti, người ta rất thích uống sữa bò tinh khiết, uống như vậy rất tốt cho làn da, còn anh có thích uống hay không ? ”.

“Anh Ti, anh có thể giúp em gắp một chút salad không, người ta có thói quen ăn salad”.

Ti Tu Dạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vậy, không hề để tâm tới những tiếng léo nhéo bên tai , cứ như thế mà ăn bữa sáng của mình, cứ để cho cô ấy nói .

Có đôi khi, hắn lại giúp Tiêu Dật ở cạnh mình rót thêm một chút sữa, chuyện này khiến cho Mật Tuyết Nhi tủi thân.

“Vì sao anh Ti giúp nó rót sữa mà không rót cho em vậy chứ ?”.

Đương nhiên rồi, câu trả lời chính là lạnh nhạt không nói năng tiếng nào.

“Được rồi, Mật Tuyết Nhi, em đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn đi tị lạnh với một đứa trẻ chứ ? Đừng làm phiền ngài Ti ăn sáng nữa”.

“Ngài Ti, về chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật sự rất xin lỗi , tất cả đều là do tôi quản lí không tốt,lại để cho kẻ khác đột nhập mang tiểu thiếu gia Lưu Dật đi”.

“Cha,tên khốn nạn ấy là nhằm vào con, cha sao lại phải xin lỗi ngài ấy chứ ?”.

Trên tay vẫn còn quấn băng gạc, trên mặt là một lớp phấn trang điểm thật dầy, chỉ vì che dấu những cái bọc nhỏ màu đỏ vẫn chưa hoàn toàn mất hẳn, vẻ mặt của Y Ân cũng không còn thê thảm đáng thương như mèo con dầm mưa nữa, cậu ta vừa được người hầu đút cho ăn vừa nói.

“Ngu ngốc, nếu như không phải tại mày thì tiểu thiếu gia Lưu Dật có bị liên lụy hay không ?”.

Tuy rằng ngày hôm qua vì đứa con không biết phải trái của mình mà lo lắng, nhưng sau khi nó trở về kể hết mọi chuyện, thì cái tên sát thủ kia không nên nói ra, Ái Đức Hoa hoàn toàn có thể khẳng định đứa con của mình là vật cản trở trong kế hoạch.

Trong mắt Y Ân chợt lóe lên tia ảm đạm, sau đó lập tức thay đổi mục tiêu, hống hách quát nữ hầu đút cơm cho mình.

“Chuyện tôi muốn cùng hai vị nói là : bởi vì chuyện hôm qua, hiện tại trong nội bộ của chúng tôi đang điều tra từng người một và chỉnh đốn lại.Để đề phòng tên sát thủ vẫn còn lởn vởn ở bên ngoài sẽ gây bất lợi cho hai người,hôm nay hai vị không thể ra ngoài được.Vì chuyện này tôi cảm thấy rất có lỗi”.

Yêu cầu của Ái Đức Hoa cũng không có quá đáng.Để xảy ra chuyện như vậy, lại liên lụy đến người có thân phận đặc biệt, đề cao cảnh giác, tăng cường kiểm tra là chuyện nên làm.

Tiêu Dật cảm thấy cũng không có vấn đề gì, M quốc so với Lưu Kim cũng không có mấy khác biệt, có thể được ra ngoài hay không nó cũng đều đồng ý.

Ti Tu Dạ thì càng không phải nói, lúc trước muốn đưa Tiêu Dật đến hành tinh X cũng chỉ là vì muốn Tiêu Dật cảm nhận được thế giới bên ngoài một chút.Bây giờ nếu như Dật Nhi đã cảm thấy không có hứng thú, như vậy thì cứ ở lại trong này sẽ an toàn hơn một chút.

Đối với phản ứng của Tiêu Dật và Ti Tu Dạ, Ái Đức Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Theo lý mà nói, là hắn mời hai người bọn họ đến M quốc để vui chơi, kết quả lại là đem người ta nhốt ở trong nhà, thật sự là một việc rất thất lễ.

Nhưng mà chuyện phát sinh ngày hôm qua cũng không phải là chuyện nhỏ bình thường.Hắn với tư cách là tổng thống, từ đêm qua đã bắt đầu bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.Hôm nay đưa ra yêu cầu này cũng chỉ là hi vọng sẽ không có tình huống phức tạp nào phát sinh thêm.

Lúc này, La Tĩnh bước nhanh tới, nói vào tai Ti Tu Dạ mấy câu.

Ái Đức Hoa hiểu được vẻ mặt của người khác nên vội vàng nói : “Nếu như ngài Ti có chuyện gấp thì cứ đi trước đi”.

Ti Tu Dạ gật đầu, thấy Tiêu Dật vẫn chưa ăn xong, cúi xuống dặn dò nó mấy câu : “Cha có một số chuyện cần giải quyết,con ngoan ngoãn ăn cơm sáng xong thì trở về phòng ngay, không cho phép chạy lung tung”.

Ái Đức Hoa ở bên cạnh liền nhiệt tình gợi ý : “Trẻ con mà cứ bắt ở suốt trong phòng cũng không phải là hay cho lắm, Y Ân có một công viên trò chơi nhỏ .Không bằng để cho Y Ân dẫn thiếu gia Lưu Dật đến đó chơi coi như là tạ lỗi chuyện xảy ra ngày hôm qua”.

Nghe Ái Đức Hoa nói vậy, Y Ân liền trừng mắt, nhưng không ngở là không hề cãi lại.

Mà Tiêu Dật nghĩ đến mấy chuyện đám ở Lưu Kim kia muốn mình làm nên cũng gật đầu đồng ý.

“Daddy, cha cứ đi giải quyết chuyện gấp của mình đi.Con rất muốn đến công viên trò chơi chơi”.

Tin tưởng lời cam đoan của Tiêu Dật ngày hôm qua, Ti Tu Dạ cùng La Tĩnh rời khỏi phòng.

….

Ti Tu Dạ vừa mới rời khỏi, công chuyện của Ái Đức Hoa cũng còn rất nhiều nên không lâu sau hắn cũng từ biệt rồi rời khỏi.

Tiêu Dật, Y Ân và Mật Tuyết Nhi – vẫn không hề nói năng gì từ sau khi bị Ái Đức Hoa mắng -, gần như là cùng ăn bữa sáng xong ,cùng đứng dậy.

Đi ra cửa, người bên cạnh Tiêu Dật là Y Ân, phía sau là Mật Tuyết Nhi đang im lặng.

“Kẻ xấu xí, cậu có biết tôi có rất nhiều chuyện phải làm hay không hả.Đành chịu thiệt vì cậu vậy, lát nữa tôi còn phải đến chỗ chuyên viên chăm sóc sắc đẹp xem lại làn da.Cánh tay của tôi, còn phải thay lại băng gạc nữa chứ.Đáng lẽ lộ trình ngày hôm nay của tôi đã được xếp kín, bây giờ lại phải dành thời gian ra để dẫn cậu đi chơi………”.

Y Ân giống như một người quan trọng có trăm công nghìn việc , lải nhải nói mãi không thôi.

“Nếu như Y Ân có nhiều công việc như vậy, không bằng để cô dẫn Lưu Dật đi chơi”.

Mật Tuyết Nhi vẫn lẳng lặng đi phía sau hai người đột nhiên lên tiếng.

Y Ân đang thao thao bất tuyệt bị cắt ngang, khiến cho cậu ta không biết nói gì cho phải.

Thực ra cậu nói lảm nhảm như vậy chỉ là muốn cho Tiêu Dật biết rằng mình rất khoang dung độ lượng, mặc dù có trăm công nghìn việc cũng dành chút ít thời gian dẫn nó đi chơi, hi vọng nó có thể có một chút mang ơn.

Tai nạn nhỏ ngoài ý muốn ngày hôm qua khiến cho cậu phát hiện ra khoảng cách giữa cậu và thiếu niên không thu hút này đã gần lại rất nhiều.Thiếu niên tên là Ti Lưu Dật này không có quan tâm đến cậu xinh đẹp rung động lòng người đến nhường nào, có giàu có bao nhiêu, dù là có như thế nào cũng đối xử bình đẳng với cậu .

Không phải là con trai của tổng thống, chỉ là Y Ân, cảm giác mới lạ đó khiến cho Y Ân mới mười ba tuổi không hiểu tại sao lại trân trọng.

Nhưng mà, thiếu niên mười ba tuổi này không biết cách nào để biểu đạt ý muốn thân thiết của mình, chỉ vì một lúc không suy xét đã khiến cho mình rơi vào tình huống không còn đường lui.

“Cháu….”.

Y Ân định giải thích vài câu, nhưng mà cô út ngây thơ của cậu căn bản là không cho cậu cơ hội để nói, nhanh chóng đi tới kéo lấy cánh tay của Tiêu Dật, khiến cho thiếu niên lúng túng không biết làm sao đanh vẫy vẫy tay chào tạm biệt rồi rời khỏi.

………

“Lưu Dật, cô gọi cháu là Lưu Dật có được không”.Mật Tuyết Nhi thân thiết lôi kéo cánh tay của Tiêu Dật.

“Tùy cô thích gọi gì thì gọi”.

“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện đi, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi cháu”.

Mật Tuyết Nhi mặc kệ Tiêu Dật có đồng ý hay không, cứ thế mà kéo Tiêu Dật đến bên cạnh hồ nước nhỏ ở trong sân, tự chọn cho mình mỗi chỗ bằng phẳng ẩm ướt ngồi xuống, trong mắt hiện lên sự tha thiết nhìn Tiêu Dật.

Tiêu Dật ngoan ngoãn ngồi xuống theo.

…….

Một tiếng sau.

Tiêu Dật nhìn Mật Tuyết Nhi đang nói bừng bừng phấn khởi, không biết là đầu óc đã trôi dạt về chân trời góc biển nào rồi.

Rõ ràng nói là có rất nhiều chuyện muốn hỏi, tưởng là cô ấy muốn hỏi về chuyện của hai chị em song sinh Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác, ai dè, Mật Tuyết Nhi cứ mở miệng ra là đem những kí ức yêu say đắm nồng nàn của mình đối với Ti Tu Dạ, cứ như thế, một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa có dừng.

“Lưu Dật có biết cô yêu daddy của cháu nhiều như thế nào không ?”.Mật Tuyết Nhi đột nhiên hỏi Tiêu Dật.

Tiêu Dật vẫn duy trì vẻ trầm mặc của mình.Biết hay không có quan trọng lắm không ? Mặc kệ có thích bao nhiêu, nhưng cứ nhìn phản ứng của Ti Tu Dạ là biết, căn bản là uổng phí tâm tư thôi.

Mật Tuyết Nhi dường như cũng không phải thực sự đang hỏi Tiêu Dật : “Cô rất rất rất thích anh Ti, thích đến nỗi,hi vọng anh ấy chỉ cười với một mình cô,chỉ nói chuyện với một mình cô, chỉ nắm tay có một mình cô, thích đến nỗi không chịu đựng được khi anh ấy đứng cạnh người khác, không thể chịu được khi anh ấy nhìn người khác,không chịu được anh ấy ôm người khác, cho dù đó chỉ là một đứa trẻ ”.

Những câu về sau của Mật Tuyết Nhi càng về sau càng không bình thường, Tiêu Dật phát hiện ra trên mặt cô ấy vẫn là vẻ ngây thơ nhưng trong mắt lại đang chuyển dần thành dữ tợn.

Thấy Tiêu Dật không có phản ứng với những lời nói của mình, Mật Tuyết Nhi vừa cười vừa nhìn sang hồ nước bên cạnh : “Lưu Dật, cháu biết không, cái hồ nước này thoạt nhìn thì nhỏ, nhưng thật ra rất sâu đó nha”.

“Có thật vậy không ?”.Tiêu Dật bình tĩnh nhìn Mật Tuyết Nhi.

“Nếu như trong vòng có hai ngày,con trai và em gái của tổng thống M quốc đều gặp chuyện không may, trùng hợp là cháu lại có mặt ở hiện trường thì sẽ như thế nào nhỉ ?”.Mật Tuyết Nhi tò mò mở to cặp mắt xinh đẹp.

“Chuyện ngày hôm qua chẳng phải đã điều tra ra là người của tổ chức sát thủ làm rồi hay sao ?”.

“Chuyện đó đều là do anh Ti nói nha.Là một người cha tốt, che dấu cho con mình cũng không có gì là sai a.Sát thủ ? Nếu như thật sự là sát thủ, hai đứa còn sống được sao ?”.

“Cho dù cô vu oan giá họa cho tôi thành công rồi thì cô không sợ daddy của tôi sẽ bị liên lụy hay sao ?”.

Tiêu Dật không phải là không nhận ra, một đứa bé vô duyên vô cớ đi tổn hại người mới gặp có mấy lần,loại chuyện này muốn làm cho người ta tin thì vở kịch phải được viết một cách hoàn hảo, nhất định phải có một người ở đằng sau xúi giục.

“Như vậy cũng hợp với ý ta, để cho anh Ti cả đời bị giam ở M quốc cùng ta.Ta không cần anh ấy có phải là chủ nhân của Ti gia hay không, ta chỉ cần anh Ti là của riêng ta”.

Người phụ nữ này điên mất rồi, Tiêu Dật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang sung sướng kia.

“Ùm ————-”.

Mật Tuyết Nhi mang theo mơ ước tốt đẹp kia,tư thế tuyệt đẹp mà rơi vào trong làn nước, mặt hồ đang yên tĩnh bỗng nhiên nước bắn tung tóe.

“Cứu với !!! Cứu với !!! Có ái đến cứu tôi không ?”.

“Tiếng gì vậy ?”.

“Hình như là tiếu thư Mật Tuyết Nhi rơi xuống nước rồi”.

“Người đâu mau tới a”.

END C85.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.