CHƯƠNG 132 : CHỦ NHÂN LÂU ĐÀI CỔ.
Cho nên nói : vẻ ngoài có thể ảnh hưởng đến hành vi của một người mà.
Tiêu Dật bị trễ giờ học, với một giáo sư giảng dạy nổi tiếng nghiêm khắc.Trong đại học Lưu Kim không thiếu con cháu của những nhà có quyền có tiền,nhưng mà trong mắt các giáo sư giảng dạy ,nếu phạm sai lầm , đều giống nhau hết , lúc phạt sẽ không nhẹ tay.
“Xin lỗi , em đến trễ”. Tiêu Dật chạy đến nỗi trên mặt cũng phiếm đỏ, đứng ở cửa lớp học.
Mọi người vốn tưởng rằng giáo sư giảng dạy sẽ tức giận mà đập bàn nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng : “Biết đến muộn còn không nhanh vào chỗ đi , niệm tình trò lần đầu vi phạm, lần sau còn vi phạm , ta sẽ phạt đấy”.
Tiêu Dật ngồi vào chỗ , các sinh viên xung quanh đầu óc đều choáng váng.
Như thế là xong rồi sao ? Hở , không phải chúng ta muốn nhìn thấy Ti Lưu Dật bị phạt , nhưng mà , chỉ vậy thôi sao ? Như vậy , cái người mà lần trước bị thầy mắng chửi đến phát khóc , một tuần cũng không dám ra khỏi nhà đâu ? Cái người bị thầy phạt chép sách , đến nỗi , sau này cứ thấy giấy là mặt xanh lè xanh lét đâu ?
Quả nhiên , người có diện mạo đẹp luôn được ưa thích a.
……..
“Cha có biết Y Ân đã đến Lưu Kim chưa ?”.
Đem bài tập nhanh chóng giải quyết xong , Tiêu Dật rúc vào lòng Ti Tu Dạ xem TV , thật tốt , là tin tức của M quốc.
“Cái tên nhóc hỗn láo đã từng nói con xấu xí đó sao ?”.Ti Tu Dạ nghịch tóc Tiêu Dật , trong mắt u ám.
Tiêu Dật trong lòng thở dài , sao cha lại nhớ chuyện đó lâu như vậy.
“Ừ , hôm nay ta gặp hắn ở trường , rốt cuộc M quốc xảy ra chuyện gì vậy ?”.
“Còn có thể là gì nữa , đảo chính , ám sát linh tinh các loại . Cái tên Ái Đức Hoa cũng quá vì cái trước mắt , sau đó có một nhóm người phản đối hắn , muốn bảo vệ được vị trí tổng thống , rất nguy hiểm”.
“Vậy sao , còn Lâm Ảnh thì sao ?”.
Ti Tu Dạ hỏi : “Cái gì Lâm Ảnh ?”.
Ngẩng đầu lên , Tiêu Dật giơ ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt Ti Tu Dạ : “Đừng giả ngốc nữa . Bên cạnh ta xuất hiện người mới. Ta không tin cha không đi thăm dò”.Bắt lấy ngón tay của Tiêu Dật, hôn lên một cái , Ti Tu Dạ nói : “Ta mong Dật Nhi duy trì khoảng cách với Lâm Ảnh”.
“Vì sao ?”.
“Bởi vì hắn là chủ nhân của lâu đài cổ”.
“Ể ?”.
Tiêu Dật trừng mắt kinh ngạc, chủ nhân lâu đài cổ, nó tưởng phải là một ông lão chứ , sao có thể là Lâm Ảnh được ?
Bốn đại gia tộc tuy là bốn đại gia tộc của Lưu Kim , nhưng mà dựa vào địa vị của Lưu Kim , bốn đại gia tộc về cơ bản cũng chính là bốn đại gia tộc của thế giới.
Nếu nói như vậy , bọn họ chẳng phải sợ ai rồi. Nhưng mà , bốn đại gia tộc đối với một cái tên có chút kiêng kỵ , đó chính là : “Chủ nhân lâu đài cổ”.
‘Chủ nhân lâu đài cổ’ đương nhiên chỉ là một danh hiệu, từ hơn 100 năm trước, nó đã tồn tại một cách thần bí, so với ‘Hư Vô Gia’ Mộc gia thì nó hoàn toàn trái ngược.Nó không che dấu vị trí của mình, một tòa lâu đài cổ Châu Âu rộng lớn chính là biểu tượng của nó.
Vậy điều gì khiến cho bốn đại gia tộc không dám động vào nó, là bởi các thế hệ chủ nhân lâu đài cổ,có thể nói họ là những kì tài khoa học , toàn bộ lâu đài cổ , cơ quan trùng trùng. Nếu có người muốn đánh bại tòa lâu đài cổ này , chỉ có thể nói đó là ý nghĩ viển vông.
Ngoài cơ quan ra, bên trong lâu đài cổ còn có rất nhiều vũ khí sát thương , virus…., cho nên , nếu là người có lí trí thì chắc chắn không muốn đi trêu chọc chủ nhân lâu đài cổ.
Lại bời vì chủ nhân lâu đài cổ am hiểu nghiên cứu khoa học , phát minh của hắn truyền ra thị trường chính là cách kiếm tiền vô cùng tốt , cho nên, tài phú của chủ nhân lâu đài cổ cũng chính là những hiểu biết.
Người kế thừa danh hiệu ‘chủ nhân lâu đài cổ’ qua các thế hệ , trong lúc bốn đại gia tộc giúp đỡ tranh đấu lẫn nhau vẫn duy trì trung lập, mục đích của họ căn bản là không thay đổi, nghiên cứu khoa học , kiếm tiền, rồi lại nghiên cứu gì đó cao cấp hơn , lại kiếm tiền , cứ tuần hoàn như vậy.
Nhưng mà , nếu có gia tộc nào có thể mượn sức của chủ nhân lâu đài cổ , thế lực sẽ tăng rất nhiều.
“Vậy hắn ở cùng Y Ân , có phải tổng thống Ái Đức Hoa muốn……”.Tiêu Dật bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
“M quốc nổi tiếng với công nghệ cao , hiện tại địa vị của hắn có nguy cơ gặp nguy hiểm , nhu cầu cấp bách bây giờ là mượn sức phát minh quái tài của chủ nhân lâu đài cổ”.
“Nhưng , ta thân thiết với Lâm Ảnh một chút thì có liên quan gì chứ ?”.
Ôm Tiêu Dật, Ti Tu Dạ nói : “Thứ nhất , lấy thân phận của con đi cạnh hắn, người có ý sẽ cho rằng Ti gia muốn mượn sức của chủ nhân lâu đài cổ, con sẽ gặp nguy hiểm”.
“Ta giúp cha kêu Lâm Ảnh giúp Ti gia không tốt sao ?”.Tiêu Dật cắt ngang lời của hắn.
“Không tốt, chỉ cần là chuyện gì uy hiếp đến an toàn của Dật Nhi ,đều không tốt”.
Ti Tu Dạ đã không còn là Ti Tu Dạ của lúc trước nữa rồi, hắn đã tìm thấy người mình yêu , hắn sẽ không tranh quyền đoạt vị để đạt được vị trí cao nhất rồi lại khiến nội tâm của mình trống rỗng nữa.
“À ,”.Trong lòng Tiêu Dật cảm thấy ấm áp , “Vậy , thứ hai là gì ?”.
“Thứ hai hả ?”.Ti Tu Dạ cúi đầu xuống , hôn lên tai Tiêu Dật : “Ta không thích hắn ở bên cạnh Dật Nhi, ta không thích Dật Nhi luôn nghĩ đến hắn”.
“Aaa—–”.Tiêu Dật đang bất đắc dĩ với sự ghen tuông của Ti Tu Dạ, đột nhiên thở hổn hển một tiếng.
Ngậm lấy vành tai trắng nõn của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Dật , đặt lên giường.
“Dật Nhi có nhiều thời gian hỏi đến chuyện của người không liên quan, vậy không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi”.
……….
Bởi vì không muốn ăn cơm ở căng tin đầy tiếng ồn ào, cho nên đồ ăn của Tiêu Dật đều được người máy gia dụng đưa tới.
Thiếu niên tuyệt mỹ ngồi ở dưới bóng cây mở chiếc cặp ***g bự tổ chảng, bên cạnh hắn còn có một người máy màu bạch ngân.
“Hey , Dật Dật , trùng hợp vậy ,cậu cũng không thích ăn ở căng tin à ?”.
Lâm Ảnh vẫn che mặt như cũ, phía sau cũng có một người máy.
“Ừ , quá ồn ào”.
Tuy rằng hôm qua Ti Tu Dạ có nói không nên thân quá với Lâm Ảnh, nhưng Tiêu Dật cảm thấy hắn đối với mình cũng không có ý xâu, cho nên cũng không quá để ý đến.
“Có thể ngồi cùng không ? ”.Chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tiêu Dật , Lâm Ảnh hỏi.
“Có thể”.
Sau khi Lâm Ảnh ngồi xuống nhìn sang cặp ***g của Tiêu Dật , không khỏi cười nói : “Rất đa dạng a, người nhà của Dật Dật nhất định rất thương cậu đấy”.
“Ừ”.Nghĩ đến khuôn mặt phụng phịu của Ti Tu Dạ không muốn mình kén ăn, khóe miệng Tiêu Dật lại mỉm cười.
Yên lặng nhìn Tiêu Dật một hồi lâu , Lâm Ảnh xoay người lấy từ bên trong người máy ra cặp ***g của mình.
Nhìn thấy cảnh đó Tiêu Dật hiếu kỳ hỏi : “Cậu cải tiến lại người máy sao ? Đem hộp cơm đặt vào trong nó”.
“Đúng vậy”.Lâm Ảnh mở cặp ***g của mình ra : “Như món ăn Nhật Bản này , để ở bên ngoài rất dễ bị hỏng , vì để giữ độ tươi ngon của nó , tớ liền thay đổi bên trong một chút”.
Nhìn thấy món ăn Nhật Bản vậy nhè nhè bốc hơi lạnh, Tiêu Dật cảm thấy hứng thú hỏi : “Cậu lắp thêm máy làm lạnh sao ? Trước đây mình cũng đã nghĩ qua . Nhưng mà không gian bên trong người máy không quá lớn, ngay cả máy làm lạnh cỡ nhỏ nhất cũng không lắp vào trong được”.
“Thực ra , máy làm lạnh là do tớ tự chế đó , cho nên có thể làm nó thành rất nhỏ”.
“Linh kiện không dễ gì mua được đúng không ?”.
“Tớ không mua linh kiện, tớ hoàn toàn dựa vào tỷ lệ , trước tiên thu nhỏ linh kiện , sau đó lắp ráp lại”.
“Mình không nghĩ tới, như thế cũng đúng là một cách”.
……..
Lúc Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác tìm được Tiêu Dật thì thấy nó đang nói chuyện rất vui vẻ với Lâm Ảnh.
“Dật Dật , nói chuyện gì mà vui vẻ thế , vị này là ?”.
Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác thân thiết ngồi cạnh Tiêu Dật, thiếu niên che mặt kia, bọn họ đương nhiên biết rõ thân phận của hắn, dù sao hai người cũng đã sớm va chạm với sự vụ của Ti gia, nhưng mà ở trước mặt Tiêu Dật, vẫn nên làm bộ làm tịch một chút.
“Chị Du , anh Giác, vị này chính là học sinh mới chuyển đến , Lâm Ảnh”.
Lâm Ảnh nhu thuận hướng hai chị em song sinh Ti gia gật đầu : “Chào học tỷ , học trưởng”.
Hai người nhìn thấy bé trai thanh tú điềm đạm này, làm sao có bộ dáng của chủ nhân lâu đài cổ chứ , càng không hiểu vì sao daddy lại muốn bọn họ chú ý thiếu niên này nhiều hơn chứ.
“Em và Lâm Ảnh đang nói đến phòng thí nghiệm của cậu ấy”.Tiêu Dật nói.
“Nếu học tỷ và học trưởng đã đến , tớ không quấy rầy mọi người nói chuyện nữa”.Lâm Ảnh dọn cặp ***g, đứng dậy : “Đúng rồi, Dật Dật , cậu đừng quên cuối tuần đến nhà tớ chơi đấy nhá”.
“Ừ , nhất định sẽ đến”.
Chở đến lúc thân ảnh của Lâm Ảnh biến mất khỏi tầm nhìn, Ti Lưu Du cau mày.
“Dật Dật ,em làm sao vậy ? Không phải daddy đã nhắc em đừng quá thân cận với Lâm Ảnh rồi sao ? Sao em không những cùng cậu ta cười nói vui vẻ mà còn nhận lời đến nhà cậu ta chơi nữa chứ ?”.
“Chị Du, em cảm thấy Ảnh Ảnh không có ý xấu”.Tiêu Dật giải thích : “Hơn nữa ,em phát hiện chúng em có rất nhiều điểm giống nhau , bất tri bất giác cùng cậu ấy nói rất nhiều chuyện, cảm thấy rất vui vẻ nữa chứ , mãi mới có một người có thể cùng em nói nhiều chuyện mà không cảm thấy nhàm chán như vậy”.
Ti Lưu Du lẳng lạng nhìn Tiêu Dật , cô biết vì vẻ ngoài và chỉ số thông minh của Tiêu Dật, kỳ thực , người có thể cùng nó trao đổi giao lưu là rất rất ít, gặp một người có nhiều điểm giống mình, đương nhiên là rất vui vẻ rồi.
“Dật Dật , anh chị không ngăn em giao lưu kết bạn”.Ti Lưu Du sờ sờ đầu Tiêu Dật , : “Nhưng mà em phải chú ý an toàn , có biết không”.
“Vâng , em sẽ chú ý”.
Nói chung là Tiêu Dật lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ mới có cảm giác kì diệu đến thế . Có một người, hắn có thể cùng bạn nói chuyện, nói những câu như trong đầu bạn đang nghĩ, mà từ trong câu chuyện bạn có thể phát hiện ra hai người có rất rất nhiều sở thích giống nhau.
Cảm giác như thế khác hoàn toàn cảm giác hạnh phúc ngọt ngào khi ở bên cạnh Ti Tu Dạ , khác cảm giác ấm ấp khi ở bên cạnh Mộc Tuyết Dương, khác cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh đám người Ti Lưu Du , là một loại cảm giác an tâm không rõ ràng , khó nói lên thành lời.
Cho nên , nó mới đáp ứng Lâm Ảnh đến lâu đài cổ, nó muốn hiểu thêm về Lâm Ảnh, nó muốn biết cảm giác kỳ diệu này rốt cuộc là gì ? Rốt cuộc nó được sinh ra như thế nào ?.
END C132.