Dật Tiếu Khuynh Thành - Nụ Cười Khuynh Thành

Chương 92: Chương 92




CHƯƠNG 92 GẶP NHAU MÀ KHÔNG NHẬN RA NHAU

Một chiếc xe thể thao điện từ () dừng lại ở trước cổng trường đại học Vân Khai.

() Các nàng cứ tưởng tượng là 1 chiếc xe không bánh bay là là mặt đất ấy =)).

Nếu như bây giờ không phải là giờ học và bên ngoài cũng không có mấy người đi lại thì chiếc xe thể thao hiếm thấy này cùng với chủ nhân của nó sẽ khiến cho các sinh viên phản ứng đến cực độ.

Người lái xe bước xuống, là một thiếu niên đẹp trai mắt xanh lam tóc đen, phía sau là một đôi song sinh long phượng, đều mắt xanh biếc tóc vàng, cô gái xinh đẹp động lòng người, chàng trai tao nhã lịch sự.

Tiêu Chính ngồi ở trong phòng dành cho người gác cổng, từ cửa sổ nhìn ra, thấy bộ dáng của ba người cùng một kiểu phong thái, đoán rằng nhất định có con của nhà có tiền.

“Tiểu Cẩn, anh chị sẽ đưa em vào trong ”.

Ti Lưu Du nghịch ngợm mà kiễng chân lên sờ sờ đầu Ti Lưu Cẩn.

“Hai người căn bản là không cần phải đi theo nữa, em đâu còn là trẻ con nữa”.Ti Lưu Cẩn khó chịu nói, hai tay đút vào túi quần.

“Ài zzz, không nghĩ rằng có một ngày Tiểu Cẩn của chúng ta sẽ lớn như thế này, đã đi học đại học rồi”.Ti Lưu Giác giả bộ cảm thán, giống như thái độ của những người làm cha làm mẹ.

“Được rồi, được rồi, hai người về đi, nhanh lên”.Ti Lưu Cẩn không kiên nhẫn, xua tay.

Vỗ vỗ lên chiếc xe, Ti Lưu Giác nói : “Được rồi,chiếc xe này anh sẽ mang về, đằng nào em ở chỗ này cũng không cần dùng tới”.

“Anh cẩn thận một chút, chiếc xe này chính là do em dùng tiền tự kiếm được mua đấy, hỏng sẽ tìm anh bắt đền”.

Đã ngồi lên xe, Ti Lưu Du cười nói : “Biết rồi, sẽ không làm hỏng chiếc xe yêu quý của em đâu, Tiểu Cẩn , em phải ngoan ngoãn nha, chị sẽ thường xuyên tới thăm em”.

“Đừng tới thì hơn.Em có gì đẹp đâu mà tới thăm”.

“Tiểu Cẩn không đẹp , nhưng mà người yêu của Tiểu Cẩn nhất định sẽ rất đẹp, đã vào đại học rồi, thấy được người mình thích thì em phải biết giữ chặt lấy nha”.

“Nói lung tung cái gì vậy”.

“Ha ha, Tiểu Cẩn đỏ mặt kìa, chúng ta phải đi nhanh thôi, bằng không lát nước em ấy lại thẹn quá hóa giận đấy”.

“Ừ, bye-bye, Tiểu Cẩn”.

Ti Lưu Cẩn dở khóc dở cười mà nhìn chiếc xe phóng nhanh như bay đi, rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Xin hỏi, cậu là Ti Lưu Cẩn sao ?”.

Ti Lưu Cẩn quay đầu lại thì thấy một nam sinh đứng ở phía sau mình.

“Tôi là Ti Lưu Cẩn, còn cậu là…”.

“Xin chào, tôi là hội trưởng hội học sinh của trường đại học Vân Kha, tên tôi là Kiều Nhã Lạc, rất vui khi cậu đến học trường của chúng tôi”.

Kiều Nhã Lạc niềm nở đưa tay ra, Ti Lưu Cẩn bất đắc dĩ cùng hắn bắt tay, xong rồi thu tay lại đút vào trong túi quần.

“Chúng ta đi đến chỗ báo danh trước đã, sau đó tôi sẽ dẫn cậu đi thăm thú một vòng”.Kiều Nhã Lạc dẫn Ti Lưu Cẩn đi vào trong trường.

……

“Tiểu Lăng, cháu đã dậy rồi à?”.

Nghe thấy phòng bên trong có tiếng động, Tiêu Chinh biết là Tiêu Dật đã dậy rồi, đứa nhỏ này,không biết hôm qua làm cái gì trong phòng mà đến rất khuya mới đi ngủ.

“Dạ, vâng”.Dụi dụi mắt, trên mặt Tiêu Dật vẫn còn có vẻ ngái ngủ.

“Bữa sáng ông vừa mới hâm nóng, đã đánh răng chưa ? Lại đây ăn đi”.Tiêu Chinh yêu thương quan tâm hỏi han.

“Rồi ạ”.Tiêu Dật ngồi xuống ghế, trước tiên bưng cốc sữa lên uống một ngụm.

“Hôm nay, hình như là có một sinh viên mới chuyển đến”.Tiêu Chinh câu được câu chăng trò chuyện cùng Tiêu Dật : “Nhìn bộ dáng của cậu ta, chắc lại là con nhà giàu rồi”.

“Vâng,”.Tiêu Dật đặt chiếc cốc xuống, đã đến rồi sao ?

…..

Dẫn theo Ti Lưu Cẩn đến chỗ của hiệu trưởng để chào hỏi, màn chào hỏi, không có một chút mảy may khoa trương nào ,ngẫm lại gia thế của Ti Lưu Cẩn, cho dù là hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm …,sao có thể không cúi đầu cung kính được.

Sau đó, Kiều Nhã Lạc lại dẫn Ti Lưu Cẩn đến vườn trường để quen với cảnh vật xung quanh.

Đối với cậu chủ của Ti gia tiếng tăm lừng lẫy này, Kiều Nhã Lạc cũng đã được cha của mình nhắc nhở, nhất định là phải cùng cậu ta giao thiệp thật tốt, nhưng mà hắn cũng chả hề thích thú gì với Ti Lưu Cẩn cả.

“Nơi rèn luyện thân thể của sinh viên nơi này, thiết bị cũng rất đầy đủ”.Kiều Nhã Lạc giới thiệu, thấy Ti Lưu Cẩn không tập trung , : “À đúng rồi,bạn Ti Lưu Cẩn đến đây cũng khá muộn,tân sinh viên năm nhất đã khai giảng được hơn một tháng rồi, nếu như trong lúc chưa quen được với các bạn cùng học, có thể tham gia một số câu lạc bộ”.

Bên ngoài thì nhìn như là tốt bụng nói, nhưng trong lòng thì Kiều Nhã Lạc lại có một số nguyên nhân không thích Ti Lưu Cẩn.

Có quyền có thế thì sao chứ, đến trường học thì cũng ngang bằng như những sinh viên khác thôi, thế mà lại phô ra cái dáng kiêu ngạo của đại thiếu gia, đã muộn một tháng, rõ ràng là đã cách xa quá rồi, dùng tiền mua lấy cái bằng cũng không phải là chuyện khó.

Thực ra, Kiều Nhã Lạc cũng không phải là cố ý chĩa mũi nhọn vào Ti Lưu Cẩn, chẳng qua là cực kì trùng hợp, hôm nay cũng có một đại thiếu gia đến báo danh chậm một tháng, cho nên với những hiểu biết của hắn, tự nhiên sẽ đem Ti Lưu Cẩn với tên kia vào cùng một loại.

Nếu như nói Kiều Nhã Lạc cực kì không thích Ti Lưu Cẩn, vậy thì hắn cũng cực kì chán ghét các tên tân sinh viên mới kia rồi.

“Hội trưởng, hội trưởng”.Một sinh viên trong ban cán sự thở hồng hộc chạy tới.

“Cậu sao vẫn còn ở chỗ này”.Kiều Nhã Lạc cau mày , “Không phải đã giao cho cậu đi đón Chu Hâm rồi sao ?”.

“Cái tên Chu Hâm ấy, hắn,”.Người kia vẻ mặt đau khổ, “Hắn nhìn thấy Lăng Tiêu,nên bây giờ đang ở lì trong phòng của người gác cổng, nhất quyết không chịu đi”.

“Ơ?”.Ti Lưu Cẩn đứng ở cạnh nghe chuyện không liên quan tới mình,thấy Kiều Nhã Lạc bỏ mình lại mà bắt đầu chạy điên cuồng, không kìm nổi kinh ngạc mà hô lên một tiếng.

“À,”.Cậu sinh viên trong ban cán sự kia biết rõ cái người trước mặt này là cậu chủ của Ti gia ở Lưu Kim, vội vã nói : “Chuyện này, hội trưởng có việc phải đi, để tôi dẫn cậu tiếp tục đi thăm thú nha”.

“Ài, ở nơi này chẳng có gì thú vị”.Trong mắt Ti Lưu Cẩn chợt lóe lên tia hứng thú : “tôi lại thấy rằng, bên kia sẽ có chuyện rất hay xảy ra”.

Nói xong, liền chạy về hướng Kiều Nhã Lạc vừa chạy,cậu sinh viên trong ban cán sự của hội học sinh chỉ có thể chạy theo sau.

…….

“Người đẹp, em thích cái gì nào ?”.

“Người đẹp, em thật đẹp a”.

“Người đẹp, làn da của em nhìn rất đẹp a”.

Tiêu Dật không hiểu vì sao mình đang yên lành ngồi ăn sáng lại có một con ruồi phiền đến không chịu nổi tới quấy rầy, khuôn mặt vẫn luôn tĩnh lặng dần dần chuyển thành lạnh lùng.

“Cậu sinh viên, cậu không phải là nên đi báo danh sao ?”.

Sau khi thấy cái cách mà tên tân sinh viên nhìn cháu ngoại của mình, Tiêu Chinh che ở trước Tiêu Dật, nhắc khéo hắn.

“Này, lão già, tôi ở trong này nói chuyện cùng người đẹp, ông chõ miệng vào làm gì ?”.

Chu Hâm trừng mắt khi thấy đột nhiên xuất hiện một lão già, tính tình cậu ấm liền bốc lên, đưa tay đem Tiêu Chinh đẩy qua một bên.

Hôm nay đúng là số hên, vừa mới bước vào cồng, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, lại làm cho hắn thấy được một người đẹp tuyệt trần khiến cho lòng hắn phải ngứa ngáy,thật sự là quá may mắn.

Tiêu Dật kịp thời đỡ Tiêu Chinh, đem ông ấy kéo về phía sau, lạnh lùng nói : “Mời cậu đi cho”.

“Giọng của người đẹp cũng dễ nghe vậy”.Không thèm đếm xỉa đến vẻ lạnh lùng cùng với câu xua đuổi của Tiêu Dật, Chu Hâm hiện ra cái vẻ mặt vô lại.

Cơn giận trong lòng đang từ từ tích lại,Tiêu Dật hít sâu một hơi,không được, cái người lúc nãy chạy đi nhất định là đi tìm Kiều Nhã Lạc, hiện tại Cẩn cũng đang ở trong trường này, mình không thể tùy tiện ra tay được.

“Người đẹp, anh sẽ đối xử với em thật tốt”.Chu Hâm mê mẩn đưa tay về phía trước, muốn sờ mặt Tiêu Dật.

“Cút”.Tiêu Dật vung tay gạt tay hắn ra.

Nhưng Chu Hâm lại theo đó nắm được tay Tiêu Dật : “Quả nhiên,sờ lên làn da của người đẹp đúng như những gì anh tưởng tượng”.

Chỉ có điều, vừa nãy, cảm thấy giống như có một màn sương ở trước mặt, nhưng thoáng cái đã biến mất, có thể là ảo giác thôi, ôi trời ơi, cái cổ tay bé nhỏ này, tinh tế mềm mịn, người đẹp của anh ơi.

“Chu Hâm, mày mau buông tay của Tiêu ra”.Kiều Nhã Lạc chạy vọt vào, thấy cảnh như vậy, trong lòng nổi cơn giận đùng đùng.

Không đợi Kiều Nhã Lạc đi tới trước mặt Chu Hâm, Chu Hâm đã liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ đứng ở trước cửa lập tức đem Kiều Nhã Lạc xách lên.

“Mày buông Tiêu ra”. Bị hai người đàn ông cao to vạm vỡ xách lên, Kiều Nhã Lạc không thể nhúc nhích được.

“Kiều Nhã Lạc, hai nhà chúng là chính là ngang quyền ngang thế, tao dựa vào cái gì phải nghe mày”.Chu Hâm bóp mạnh tay thêm một chút, ra oai mà nhìn Kiều Nhã Lạc : “Còn nữa, mày lần sau có muốn so với tao, nhất định phải nhớ mang theo vệ sĩ”.

Ngay lúc Kiều Nhã Lạc tức đến đỏ mắt, thì hắn cảm thấy lực áp chế trên người thoáng caí đã biến mất, vừa quay đầu lại đã thấy Ti Lưu Cẩn uể oải đứng ở đằng sau mình, mà hai tên vệ sĩ kia đã thấy nằm co quắp trên đất.

“Mày là thằng đéo nào thế ?”.Chu Hâm trừng mắt : “Có biết chọc tới tao thì sẽ có kết cục như thế nào không ?”.

Người Ti Lưu Cẩn chợt lướt lên ,tới trước mặt Chu Hâm : “Tao là ai, mày không xứng để biết, người thì xấu như vậy, lại còn không biết thương tiếc người đẹp, ngay cả tao nhìn cũng không vừa mắt”.

“Á———-”

Chu Hâm hét lên, ôm lấy cánh tay nhảy qua một bên.

“Tiêu, cậu có sao không ?”.Lúc này Kiều Nhã Lạc đã đến bên Tiêu Dật, quan tâm hỏi.

“Không sao”.Kéo ống tay áo xuống, đem cái vết đỏ kia che lại, Tiêu Dật cúi đầu nói.

“Bạn Ti,thật sự rất cảm ơn cậu”.Kiều Nhã Lạc chân thành nói.

Chu Hâm đau đến nối kêu oa oa, vừa nghe thấy lời nói của Kiều Nhã Lạc, lại trừng mắt kên : “Mày, mày họ Ti ?”.

Thấy Ti Lưu Cẩn khinh thường nhìn mình,khí thế của Chu Hâm lập tức xẹp xuống, trong miệng lầm bà lầm bầm cái gì đó, vội vàng dẫn vệ sĩ chuồn ra phía cửa.

“Bạn Kiều, xin hỏi cậu đã xử lý xong chuyện chưa ? Tôi hình như mới đi thăm thú được nửa trường”.

Đưa tay đút vào trong túi quần, Ti Lưu Cẩn lại khôi phục lại cái vẻ thiếu gia chơi bời lêu lổng, chuyện không liên quan tới mình.

Thấy cậu ta dạy cho Chu Hâm một bài học, vừa rồi cũng không giống như người bình thường lộ ra ánh mắt thèm nhỏ dãi với Lăng Tiêu, ấn tương của Kiều Nhã Hân với Ti Lưu Cẩn được cải thiện lên rất nhiều.

“Tiêu,cậu cẩn thận, sau này cách xa tên Chu Hâm ra một chút”.Hắn cúi đầu nói với Tiêu Dật, sau đó ngẩng đầu : “Bạn Ti, chúng ta đi tiếp thôi”.

Đi ở con đường trong trường, Kiều Nhã Lạc lại càng nhiệt tình giới thiệu mọi thứ xung quanh, nhưng mà Ti Lưu Cẩn cũng như là càng không để ý.

Ở trong phòng của người gác cổng,lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy cái cậu thiếu niên tên là Tiêu kia, suýt chút nữa tưởng là Dật, cảm giác này sau khi nhìn rõ mặt của cậu thiếu niên kia cũng thoáng biến mất.

Con mắt màu đen, khuôn mặt không giống, tuy rằng đều là mỹ nhân, nhưng mà, cậu ta, không phải là Dật.Ti Lưu Cẩn tự diễu mà nghĩ, Dật không phải là loại người chờ người khác đến cứu, chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi.

Dật,rốt cuộc là cậu đang ở đâu ?

Cậu không ngừng phủ nhận, cho nên những chuyện xảy ra sau đó, Chu Hâm chẳng biết vì sao chỉ trong một đêm khuôn mặt đã sưng lên giống như đầu heo, cả tháng cũng không thể ra cửa gặp người khác, tin tức này, cậu cũng không để ý.

……….

Vào trong căn phòng của mình, ngồi trước bàn, Tiêu Dật kéo ống tay áo lên, vừa bôi từng chút từng chút thuốc lên cái vết bầm màu tím có chút đen trên cổ tay, vừa lẩm bẩm.

“Ài zzz,A Phong, thuốc của nhà cậu, lắm tác dụng như thế sao cậu một chút cũng không biết chứ ?……”.

END C92.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.