CHƯƠNG 120 : DẬT DẬT THÀNH ‘TRÁI TÁO ĐỎ’ RỒI.
Mắt Tiêu Dật vẫn còn nhắm nhưng mà ý thức của nó cũng đang dần dần tỉnh táo lại.
Không biết sao hôm nay bước xuống giường vô cùng khó khăn , chỉ muốn tiếp tục ngủ thêm nữa , hơn nữa còn cảm thấy khắp người đều đau ê ẩm , chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào , cái này là do hậu quả của việc uống nhiều rượu quá đây mà , Tiêu Dật nghĩ là như vậy.
Nó chậm rãi mở mắt, định đứng dậy đi rửa mặt chuẩn bị đến trường, nhưng đập vào mắt nó là khuôn mặt tươi cười của Ti Tu Dạ.
“Dật Nhi , con tỉnh rồi”.
Tiêu Dật cảm thấy kì quặc , đồng hồ sinh lý của nó nói với nó rằng hiện tại gần đến giờ đến trường rồi, mọi khi Ti Tu Dạ thức dậy sớm hơn nó , sau đó sẽ đánh thức nó , rồi người nào đi học cứ đi học , đi làm cứ đi làm.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng của Ti Tu Dạ có vẻ rất nhàn nhã, tay chống cằm , nghiêng mặt nhìn nó , có vẻ như đã nhìn rất lâu rồi.
“Hôm nay được nghỉ sao ?”.
Đây là nguyên nhân duy nhất Tiêu Dật có thể nghĩ ra.
“Dật Nhi đáng thương, có phải hôm qua ta làm cho con mệt muốn chết rồi không ?”.
Ti Tu Dạ nhoài người hôn lên trán , mắt , hai má Tiêu Dật.
Cái gì mà ngày hôm qua , cái gì mà mệt muốn chết ? Tiêu Dật vừa mơ hồ nghĩ vừa lấy tay đẩy Ti Tu Dạ ra , cái cảm giác trơn nhẵn này , àizz , vải may quần áo ngày càng————
“Hả——”.
Tiêu Dật kêu lên một tiếng trừng mắt nhìn Ti Tu Dạ.
“Cha , cha không mặc quần áo !”.
Lắp bắp kinh ngạc về những gì nhìn thấy , quen biết Ti Tu Dạ lâu như vậy, cũng ngủ chung giường với hắn lâu như vậy , sao nó không biết người đàn ông này có sở thích suy đồi như thế ?
“Chẳng nhẽ Dật Nhi không cảm thấy gì sao ?”.
Đôi mắt tím lam của Ti Tu Dạ lưu luyến trên người Tiêu Dật.
Cảm thấy cái gì ? Còn nữa , ánh mắt của ngươi như vậy , khiến cho ta có cảm giác mình chưa mặc ———-
Vẻ mặt Tiêu Dật cứng đờ, chầm chậm cúi đầu xuống——–
“Hả——–”.
Không những trên người không mặc gì mà còn đầy những dấu màu đỏ đỏ tím tím , hơn nữa , cái chỗ khó mà nói ra được mơ hồi có cảm giác khác thường , sét đánh giữa trời quang trong đầu Tiêu Dật.
Cái gì mà hậu quả của việc uống say rượu, đấy là nói bừa , chính xác phải nói rằng sau khi say rượu bị thất thân.
Ti Tu Dạ sớm đã tỉnh dậy, sau đó vẫn chăm chú nhín dáng ngủ của Tiêu Dật, trong lòng hắn biết sau khi Tiêu Dật phát hiện ra chuyện điên cuồng ngày hôm qua, thì vẻ mặt nhất định sẽ rất đặc sắc, hắn từ lâu đã muốn trêu trọc bé con ngày thường luôn có vẻ mặt lạnh lùng này rồi.
“Dật Nhi, con làm sao vậy ?”.Giả vờ như không biết Tiêu Dật đang la lên vì cái gì, Ti Tu Dạ có lòng tốt hỏi thăm.
“Cha , cha , ta , ta ….”
Tiêu Dật bắt đầu nói lắp , sau khi nhìn thấy toàn thân đầy dấu hôn kia, ký ức say rượu ngày hôm qua như nước thủy triều tràn vào đầu mình, chính mình bắt đầu trước. Ti Tu Dạ âu yếm , rên rỉ , nóng bỏng , mỗi một màn đều làm cho nó đỏ mặt tía tai.
Tống Kỳ chết tiệt , đấu rượu chết tiệt , thuốc giải rượu chết tiệt !.
“Hử !”.
Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn Ti Tu Dạ, vừa buồn bực vừa xấu hổ nói : “Cha bảo cái gì !”.
Ti Tu Dạ nháy mắt như kiểu cô vợ trẻ : “Dật Nhi muốn bội tình bạc nghĩa sao ? Sự trong sạch của ta đã bị hủy trên tay con rồi , con nên chịu trách nhiệm a !”.
Một luồng khí xông thẳng lên ót Tiêu Dật, nếu nhớ không nhầm , mà làm sao có thể nhầm được , người bị đè không phải chính là ta sao ?
“Là con bổ nhào vào , lại còn lại còn ——–”.
“DỪNG ! Đừng nói nữa !”.
Tiêu Dật vừa đúng lúc cắt ngang câu nói của Ti Tu Dạ , về những hồi ức ngày hôm qua, trong đầu nó đã vô cùng rõ ràng , không cần hắn phải nhắc lại lần nữa.
Nhưng mà , nói đi cũng phải nói lại, đích thực mình là người chủ động, Tiêu Dật trừng mắt nhìn Ti Tu Dạ : “Ta thì không còn gì để nói , nhưng định lực của cha đâu ? Chạy đi đâu hết rồi ?”.
Ti Tu Dạ tình cảm nồng nàn nhìn Tiêu Dật : “Định lực của ta , ở trước mặt Dật Nhi đều mất hết”.
Tiêu Dật đang hối hận vì không không chế được bản thân nhưng khi nghe thấy câu này thì lại được đè xuống , trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Thấy Tiêu Dật cúi đầu, một lúc không nói năng câu nào , Ti Tu Dạ thôi cười cợt.
“Dật Nhi, nếu như con hối hận thì cũng không sao.Ta biết rõ ta hôm qua không khống chế được bản thân. Khi đó con đã say rượu mà ta lại tỉnh táo, tất cả chuyện này đều là nỗi của ta, con không cần để bụng, ta——-”.
Nghe âm thanh cô đơn của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật không khỏi hoảng hốt, vội vàng bổ nhào vào người Ti Tu Dạ : “Không phải , ta không có nghĩ như thế”.Nó ôm lấy Ti Tu Dạ, đầu chôn vào ***g ngực hắn , “Ta chỉ là , chỉ là , cảm thấy bản thân mất mặt quá mà thôi”.
Ôm lấy Tiêu Dật , trên mặt Ti Tu Dạ hiện lên dáng vẻ tươi cười : “Nếu Dật Nhi cảm thấy mất mặt , vậy , sau này để ta chủ động đi , ta không sợ mất mặt”.
Theo tay Ti Tu Dạ lướt qua lưng trần của mình, Tiêu Dật lúc này mới phát hiện tư thế của hai người quả thực rất không thích hợp để nói chuyện, hơn nữa hàm ý câu nói của Ti Ti Dạ càng làm cho nó thẹn thùng không thôi.
Bắt lấy cánh tay của Ti Tu Dạ , Tiêu Dật vội vàng nói : “Ta , ta đói bụng rồi”.
Đồng thời tiếng ọc ọc vang lên phối hợp.
Tiêu Dật vốn chỉ muốn lấy cớ trì hoãn một lúc , ai ngờ cái bụng nó lại kêu lên biểu tình như thế , đối với con mắt cười cười của Ti Tu Dạ, mặt nó không đỏ cũng không được.
“Ta biết , con từ đêm qua vẫn chưa ăn gì ,”.Ti Tu Dạ hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của Tiêu Dật : “Ta đã kêu người chuẩn bị bữa sáng , để ta xuống mang lên. Còn nữa, ta đã giúp con xin nghỉ rồi, cho nên hôm nay con không cần đến trường”.
“Vì sao ?”.
Tiêu Dật ngây ngốc hỏi một câu, chờ đến lúc nó hiểu được hàm ý sâu xa của Ti Tu Dạ thì hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Ti Tu Dạ đang mặc quần áo , quay đầu lại, cười ma quỷ : “Sao cơ ? Hóa ra hôm qua ta vẫn chưa làm Dật Nhi đủ sao ? Lần sau phải thử giới hạn của Dật Nhi mới được”.
…
“Đã no chưa ?”.
“No rồi”.
“Tốt , giờ nói chuyện nghiêm chỉnh đây”.
Ti Tu Dạ cười cười , búng nhẹ đầu Tiêu Dật : “Chỗ này của Dật Nhi, cũng *** *** nhỉ”.
Rõ ràng là vừa rồi vẻ mặt còn ham muốn bất mãn nhìn mình, vậy mà bây giờ lại nói mình, Tiêu Dật bũi môi.
“Ta muốn nói là chuyện con uống rượu ngày hôm qua”.
Câu nói của Ti Tu Dạ khiến cho trong lòng Tiêu Dật nói thầm một câu , thôi xong rồi , quên mất chuyện này.
Nó vốn nghĩ, với tác dụng của thuốc giải rượu mình làm, đấu rượu thắng Tống Kỳ là chuyện hết sức dễ dàng.
Nhưng nó không ngờ Tống Kỳ chết cũng không chịu nhận thua khiến nó uống nhiều hơn so với dự tính, vượt qua khả năng giải rượu của thuốc giải rượu.
Lại cực kỳ vừa khéo bị Ti Tu Dạ bắt ngay tại trận, chuyện này , còn gì để nói nữa chứ.
Tiêu Dật ngoan ngoãn cúi đầu : “Ta sai rồi”.
“Con biết mình sai chỗ nào sao ?”.Ti Tu Dạ bất đắc dĩ nhìn Tiêu Dật, lần nào cũng bày ra kiểu này.
“Không nên cùng bạn học đấu rượu, không nên uống rượu , cho dù uống cũng không được uống quá nhiều rượu”.Tiêu Dật tổng kết nói.
“Tửu lượng của con thì con cũng biết rồi đấy ,đã không biết uống rượu mà còn cùng người ta đấu rượu.Rượu uống nhiều không tốt cho cơ thể, còn uống say rồi bản thân làm cái gì cũng không biết, quá nhiều nguy hiểm !”.
Tiêu Dật khiêm tốn lắng nghe.
Ôm chầm lấy Tiêu Dật, Ti Tu Dạ rẫu rĩ nói một câu : “Vì một Nam Cung Hạo Nhiên, con thấy có đáng không ?”.
“Liên quan gì đến Nhiên Nhiên ? ”.Tiêu Dật nghi ngờ hỏi lại.
“Con không phải vì Nam Cung Hạo Nhiên nên mới đấu cùng người yêu cũ của nó sao ?”.
“Đâu có , ta cùng Nhiên Nhiên chỉ là bạn”.Tiêu Dật lắc đầu : “Là tại cái tên Tống Kỳ kia nói xấu cha và hai người chị Du, ta rất tức giận”.
“Thì ra là vậy”.Ti Tu Dạ khẽ nói.
“Bằng không cha nghĩ ta thực sự rảnh đến mức đấu rượu cùng Tống Kỳ sao ?”.Tiêu Dật không khỏi xoay người lại khinh thường nhìn Ti Tu Dạ.
“Ha ha , đúng vậy , ta tưởng con đang rất nhàm chán chứ ”. Ti Tu Dạ cười cười ôm chặt lấy Tiêu Dật.
…….
Nam Cung Hiên vừa vào cửa liền thấy Nam Cung Hạo Nhiên đang đẫn đờ ngồi ở hành lang.
“Chuột con , không để tâm đến chuyện theo đuổi người trong lòng, cháu ngồi đây đang ngẩn ngơ chuyện gì vậy ?”.
Vỗ mạnh vào vai Nam Cung Hạo Nhiên, Nam Cung Hiên ngồi xuống bên cạnh.
“Hôm nay Dật Dật xin phép nghỉ , có thể là hôm qua uống quá nhiều rượu”.
Nam Cung Hạo Nhiên nói xong , vẻ mặt liền có chút lưỡng lự.
Nam Cung Hiên thấy thế, mang dáng của một ông chú ra nói : “Sao vậy ? Không phải hôm qua nói sẽ không buông tay sao ? Không phải nói với chú là dù bị cự tuyệt cũng không sao , nhất định sẽ vững tâm theo đuổi , chết cũng không từ sao ?”.
“Chú út , ngày hôm qua cháu đã nhìn thấy cha của Dật Dật rồi”.
“Hả , hắn biết rồi sao ? Hắn không cho phép à ?”.Trong mắt Nam Cung Hiên hiện lên tia sáng khác thường.
Nam Cung Hạo Nhiên tinh thần sa sút : “Chúng cháu vẫn chưa nói chuyện”.
“Ai du , thấy phụ huynh mà sợ hãi như thế , cháu như thế coi sao được”.Nam Cung Hiên cổ vũ hắn nói tiếp : “Ti Lưu Dật là Ti Lưu Dật , Ti Tu Dạ là Ti Tu Dạ, cháu theo đuổi Ti Lưu Dật, Ti Tu Dạ cũng không có cách nào cản a”.
“Có lẽ cảm giác của mình sai”.Nam Cung Hạo Nhiên lẩm bẩm : “Quan hệ giữa Dật Dật và cha cậu ấy rất thân thiết , thân thiết đến mức mình cảm thấy mất mát”.
“Đúng rồi chú út, dạo này chú có thăm cha cháu không ? Sức khỏe của ông ấy có chuyển biến gì không ?”.
Nam Cung Hạo Nhiên ngẩng đầu hỏi Nam Cung Hiên. Cha của hắn Nam Cung Bác đã ở trong bệnh viện một thời gian dài rồi, hắn muốn đi thăm nhưng đều bị cự tuyệt.Giống như Nam Cung Bác chỉ bằng lòng gặp mỗi Nam Cung Hiên.
“Anh ấy vẫn khỏe ”.Nam Cung Hiên sờ sờ đầu Nam Cung Hạo Nhiên : “Đừng lo lắng”.
END C120.