CHƯƠNG 10 : DẬT DẬT THƯỢNG HỌC LẠP (DẬT DẬT ĐI HỌC RỒI).
Tiêu Dật đang nằm úp trên giường đọc sách,Tiêu Mẫn Nhi kích động mà vọt tới :“Dật Dật , ngươi đoán xem,vừa mới xảy ra chuyện gì ?”.
“Ngươi nhận được điện thoại của tiểu học Lưu Kim,nói ta trúng tuyển rồi”. Tiêu Dật lạnh lùng nhàn nhạt mà nói,nhanh chóng lật trang sách,bộ sách này hiển nhiên có rất nhiều học thuật sai,thật lãng phí thời gian.
“Dật Dật”.Tiêu Mẫn Nhi giống như quả bóng cao su xì hơi , “ngươi sẽ không thể giả bộ một chút vui mừng sao?Ngươi như thế này làm cho cả nhà ta giống như không có chút thành tựu gì a !”.
“Mẫn Nhi,ngươi vừa mới đem âm thanh tần số cao như vậy , ta ở dưới bếp cũng nghe thấy rõ ràng đấy”.Trương Ngọc Quyên nghe được tin tức này cũng thật vui vẻ.
“Bà,cái đó và âm thanh tần số lớn nhỏ không có liên quan gì,giọng nói ban đầu của mẹ cũng đã to rồi”. Tiêu Dật [hưu] một cái ném cuốn sách một cách chuẩn xác vào thùng rác,tốn không ít tiền để mua,đáng tiếc trang giấy tốt như vây.Xem ra sau này vẫn xem sách điện tử đi,thực sự tiêu hao một lượng sách lớn.
“Tiêu Dật”.Tiêu Mẫn Nhi trừng mắt,nhưng một chút uy hiếp cũng không có.Ngay cả chính nàng cũng hiểu được nên mất mặt : “Bất quá ta còn tưởng rằng Dật Dật ngươi phải đứng đầu toàn quốc ni,như thế nào lại hạng bảy ni? Dật Dật của chúng ta thông minh như thế không hạng nhất cũng hạng nhì a?”.
“Nằm trong Top 10 là được” Tiêu Dật uốn éo cái đầu không để ý tới Tiêu Mẫn Nhi.
Kỳ thật,bởi vì hắn lần đầu tiên ra khỏi nhà đối với sự tiếp xúc của sự vật ,thực thể bên ngoài và nhận thức,làm cho hắn không tập trung lực chú ý cho bài khảo thí ,khiến cho hắn không thể trả lời hết bài thi.
“Cũng đúng,chỉ cần không mất tiền mà lại được đi học là được rồi”.Tiêu Mẫn Nhi cũng không có hỏi tới nhưng nhìn thấy Tiêu Dật hiếm khi lộ ra tính trẻ con hờn dỗi nên ngây ra cười.
…..
“Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa ,Dật Dật”.Tiêu Mẫn Nhi ngồi xổm người xuống một lần nữa giúp Dật Dật sửa sang y phục.
“Mẹ,hít thở sâu,sau đó thả lỏng”.Tiêu Dật không có một chút mảy may khẩn trương,nhàn nhàn mà nhắc nhở Mẫn Nhi.
“Ta biết rồi,Haizzzz,Dật Dật,ngươi đi học phải nghe lời giáo viên và phải hòa thuận với bạn bè,nếu có ai dám bắt nạt ngươi,không phải sợ,mẹ của ngươi ,sẽ bắt nạt lại! Nhớ kỹ chưa”.Tiêu Mẫn Nhi vẫn như cũ thao thao bất tuyệt mà dặn dò Tiêu Dật.
Nàng mệt mỏi phát hiện ra rằng mình là người bình thường duy nhất trong ba người,bọn họ đứng ở cửa trường học đã quá nửa tiếng rồi,mọi người lui tới không ngừng đi qua bọn họ cũng nửa tiếng rồi,chẳng lẽ hai mẹ con bọn họ không cảm thấy họ bây giờ là tiêu điểm của những ánh mắt sao?.
“Được rồi , được rồi , ta đã biết rồi ,chờ thêm một chút nữa”.Tiêu Mẫn Nhi hôn lên trán Tiêu Dật.
“Tạm biệt mẹ, tạm biệt bà”.Tiêu Dật hướng hai người vẫy tay rồi đi vào cửa trường.
Con trai của ta đã đi học tiểu học rồi,đó là con trai của ta.
Tiêu Mẫn Nhi nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ dần dân biến mất ở cổng trường,lần đầu tiên có cảm giác được làm mẹ,nàng cười lau đi lệ trên khóe mắt,chuyển hướng sang Trương Ngọc Quyên: “Mẹ, Dật Dật đi học”.
“Ừ,ta biết rồi” . Hai mắt của Trương Ngọc Quyên cũng ướt ,vỗ vỗ tay Mẫn Nhi : “Dật Dật đi học”.
……
Ti Lưu Cẩn rất tức giận , hậu quả rất nghiêm trọng.
Tiểu bá vương(ngang ngược) của Ti gia một tay che trời, với hạng nhất trong cuộc khảo thí miễn phí hoàn toàn học phí ,là tài năng của tiểu học Lưu Kim,thân phận này ,muốn bao nhiêu khoe khoang có bấy nhiêu khoe khoang.
Hắn ta từ trong xe thể thao điện từ cao cấp đi ra,chờ đợi sự nghênh đón ,tán thưởng của mọi người cùng với sự hâm mộ.
Nhưng mà hắn ta đạt được cái gì ? Cái gì cũng không có .
Hắn ta cư nhiêu hiểu được mình bị coi thường rồi.Đây quả thực là không bỏ qua được.
Không cần Ti Lưu Cẩn tìm kiếm xung quanh,hắn ta có thể thấy kẻ đầu sỏ làm cho hắn ta bị như vậy.Một tiểu hài tử đứng ở cửa trường học.
“Nhất định là bộ dáng nhìn rất khó coi,tất cả mọi người thường tò mò cái mới lạ,nghĩ đến muốn nhìn cái mới lạ coi ”.Ti Lưu Cẩn ác mồm ác miệng mà nói.
Tiêu Dật bị Tiêu Mẫn Phi ngồi chồm hổm trước mặt chặn lại,Ti Lưu Cẩn không thể thấy dáng vẻ của Tiêu Dật.
Ti Lưu Cẩn mắt sắc phát hiện ra tiểu hài tử xoay người đi vào trường học,vội vàng bước với hai cái chân bé nhỏ đuổi theo,hắn ta thật sự muốn nhìn một cái xem là thần thánh phương nào.
“Này, người phía trước! Đứng lại cho ta”.
Tiêu Dật dọc theo đường,phía sau có âm thanh của một tiểu nam hài truyền đến,bất quá hắn không nghĩ tới là tìm bản thân mình.
Thấy Tiêu Dật không một chút mảy may chân bước chậm lại .Ti Lưu Cẩn chạy chậm vài bước rồi đuổi theo Tiêu Dật, đáp trên vai Tiểu Dật kéo lại đối mặt với hắn ta ,khẩu khí ngang ngược mà nói: “Thiếu gia ta gọi là , ngươi —————–chảo người đẹp”.
END C10.