Dật Tiếu Khuynh Thành - Nụ Cười Khuynh Thành

Chương 123: Chương 123: Hai Vợ Chồng Son Bỏ Nhà Đi.




CHƯƠNG 123 : HAI VỢ CHỒNG SON BỎ NHÀ ĐI.

Tuy rằng Lưu Kim là một thành thị đứng đầu, nhưng mà bên trong cũng phân ra làm năm bảy loại.Đã có những khu của những người nhà giàu rồi thì cũng có những khu tương phản của những người bình thường.

Trên cơ bản, người của tứ đại gia tộc đều là những người ở khu của người giàu có, khu bình dân là nơi những người không thuộc giới thương lưu ở . Nơi trước đây Tiêu Mẫn Nhi và Tiêu Dật ở chính là khu bình dân.

Ở đầu một con phố không náo nhiệt lắm , có một cửa hàng bán hoa của một gia đình nhỏ ấm áp.

“Đinh đinh ”.

Tiếng chuông gió ở cửa thanh thúy vang lên.

Một cô gái thanh tú với khuôn mặt tươi cười : “Hoanh nghênh mọi người đến ‘Hoa Dạng Tiểu Trúc’”.

Những người sau khi tới không khỏi mở to hai mắt , dáng người thật xinh đẹp.

Hai người lần lượt tiến vào cửa hàng bán hoa, là một thiếu niên tuyệt mỹ, đi theo phía sau là một người đàn ông tương xứng.

Xung quanh người đàn ông tỏa ra hàn khí khi thấy cô gái nhìn không chớp mắt thiếu niên hơn 10 giây , sắc mặt hơi trầm xuống, mà thiếu niên ngăn cản cơn giận của hắn liền mở miệng nói.

“Chúng tôi ở bên ngoài nhìn thấy cửa tiệm của cô tuyển nhân viên , đúng không ?”.

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo sự bình yên, cô gái dần phục hồi tinh thần, hai gò má ửng đỏ : “Ừ , đúng vậy , cửa tiệm của chúng tôi không đủ người”.

Thiếu niên lại hỏi tiếp : “Vậy , xin hỏi tôi đủ tiêu chuẩn chứ ?”.

“Cậu sao ?……”.Cô gái mở to hai mắt , giống như nghe không hiểu.

Tuy rằng cô tuổi không lớn lắm, nhưng mà từ nhỏ đã giúp ông nội quản lý việc buôn bán của cửa hàng hoa , xem tướng mạo người đương nhiên là biết , thiếu niên này không giống như là người sẽ làm ở cửa hàng bán hoa thô sơ của cô, với lại , người đàn ông bên cạnh , khí thế quá bức người, vừa nhìn đã biết là không phải người thường.

“Dạng Dạng , là khách tới mua hoa sao ?”.Một giọng nói già nua nhưng vẫn còn khỏe khoắn vang lên.

“Không phải , ông nội , có người muốn làm việc cho tiệm chúng ta”.Hoa Dạng lớn tiếng trả lời.

Một ông lão đi tới, cẩn thận hỏi : “Hai vị đồng ý sao ?”.

“Cháu đồng ý”.Tiêu Dật nói.

Nó biết rõ cụ nội đối với nó và Ti Tu Dạ cực kỳ không yên tâm, bọn họ kiên quyết đi như vậy, cho nên trên người cái gì cũng không mang theo, nhưng mà quần áo trên người họ vẫn làm người ta cảm giác giống như con cháu nhà giàu.

“Thưa ngài , cháu thực sự muốn ở chỗ ngài làm việc”.Tiêu Dật muốn dùng sự thành khẩn để động lòng ông lão : “Bọn cháu bởi vì một chút nguyên do nên hiện tại không có đồng nào , nhu cầu cấp bách là cần một chỗ làm”.

Nhìn Tiêu Dật nắm tay Ti Tu Dạ, ông lão hỏi một câu : “Hai người có quan hệ như thế nào ?”.

Mặt Tiêu Dật có hơi phiếm đỏ : “Ông đã nhìn ra rồi sao .Cháu và Dạ là người yêu , nhưng gia đình không đồng ý nên chúng cháu………”.

“Oa , là bỏ nhà đi đấy”.Hoa Dạng hưng phấn kêu to.

Một ánh mắt ngăn chặn niềm vui sướng của cháu gái, ông lão lại hỏi : “Cậu có biết trồng hoa không ? Biết cắm hoa không ? Công việc của cửa hàng bọn ta chỉ có thế , nhưng mà mệt chết đi được”.

Tiêu Dật lòng tràn đầy tự tin : “Cháu có biết một chút , cháu thự sự rất thích hoa đấy”.

Thấy hai người không có dụng ý xấu, ông lão cuối cùng cũng gật gù : “Tốt lắm , vậy cậu ở chỗ ta thử việc một thời gian xem sao .”.

“Ta tên là Hoa Khánh, cậu gọi bác Hoa là được , còn nó là Hoa Dạng , cháu gái của ta”.Vì Tiêu Dật là người mới nên Hoa Khánh giới thiệu sơ qua , :”Ta sở dĩ muốn tuyển thêm người bời vì Hoa Dạng đã đỗ cao trung rồi, bài vở bề bộn, công việc trong cửa hàng , một mình ta làm thì quá bận rộn, công việc của cậu bắt đầu từ 8h sáng đến 5h chiều , chờ đến khi Dạng Dạng trở về thì có thể đi về”

Tiêu Dật chăm chú nghe, quay đầu lại vui vẻ nói với Ti Tu Dạ : “Ngươi xem, ta đã kiếm được công việc rồi. Ừm , tốt lắm , hiện tại việc làm đã giải quyết xong, kế tiếp, chúng ta đi tìm chỗ ở”.

Ti Tu Dạ bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của Tiêu Dật, hắn không quan tâm đến việc có tìm được công việc hay không , có kiếm được tiền hay không.

Hắn là ai ? Hắn là Ti Tu Dạ , rời khỏi Ti gia hắn vẫn là Ti Tu Dạ, với mánh khóe buôn bán cùng với chỉ số IQ cao của Ti Tu Dạ , phải nuôi sống hai người, đối với chuyện này , hắn tin mình dư sức.

Nhưng mà hắn biết rõ , dưới tình huống hai người tay trắng , chắc chắn Tiêu Dật sẽ không đồng ý chốn dưới đôi cánh của hắn , dựa dẫm vào hắn , Tiêu Dật mong hắn có thể coi hai người đều bình đẳng, cho nên hắn vui lòng cùng Tiêu Dật tìm đến công việc mà nó yêu thích, tiền không phải ưu tiên hàng đầu, chỉ cần Dật Nhi vui vẻ là được rồi.

“Hả , hai người không có chỗ ở à ,”.Hoa Dạng thông cảm nhìn Tiêu Dật và Ti Tu Dạ : “Đúng rồi , ông nội , không phải căn gác lửng của chúng ta vẫn luôn để trống sao ? Chi bằng…….”.

“Dạng Dạng”.Hoa Khánh nhức đầu nhìn đứa cháu nhiệt tình quá mức , ngay cả chuyện của người ta thế nào cũng chưa biết rõ ràng, lại có thể thuê họ rồi trực tiếp mời họ đến ở nhà mình ở.

“Sao ạ ?”.Hoa Dạng lắc lắc cánh tay Hoa Khánh : “Lúc trước chẳng phải ông hay lẩm bẩm rằng muốn cho thuê căn gác đó sao ? Bây giờ hai người kia———”.

Tiêu Dật hiểu ý liền nói : “Cháu tên là Tiêu Dật , còn anh ấy là Tiêu Tu Dạ”.

“Hiện tại , Tiêu Dật cũng tính là nhân viên của nhà ta rồi, cho cậu ấy thuê để ở đi mà”.

Cô gái nhỏ này, thật đúng là hào phóng, Hoa Khánh cảm khái , cần thêm người phụ giúp cho công việc buôn bán quả thực là rất cần thiết.

“Hay là như thế này ,”.Ti Tu Dạ lần đầu tiên mở miệng : “Chúng tôi sẽ tạm ở đây , với lại tiền lương làm việc trong cửa hàng cứ tính là tiền thuê nhà của chúng tôi đi , thấy thế nào ?”.

Ti Tu Dạ đương nhiên là muốn để Tiêu Dật sống ở một nơi tốt , nhưng , một là : trong khoảng thời gian một hai ngày thì cái gì cũng không chắc chắn , chứ nói gì đến chuyện tìm nhà ở, hai là : hắn có thể nhìn thấy được hi vọng trong mắt Tiêu Dật.

Vừa rồi lúc ở bên ngoài , Tiêu Dật đối với căn gác nhỏ kia đã có nhiều thiện cảm rồi , lại còn muốn vạch ra kế hoạch lát nữa tìm nhà cho hai người nữa , tuy chỉ là một điểm nhỏ , nhưng cảm thấy rất ấm áp.

“Được rồi”.Hoa Khánh cân nhắc một hồi , tuy rằng hai người rất khả nghi, nhưng mà cũng không có dụng ý phá hoại, tạm thời tin tưởng bọn họ đi.

“Ông nội , ông quả thực là một người tốt”.Hoa Dạng ôm lấy Hoa Khánh hò hét.

“Cảm ơn bác , bác Hoa”.

Sau khi cảm ơn bác Hoa , Tiêu Dật ngẩng đầu lên mỉm cười với Ti Tu Dạ , Ti Tu Dạ vì nó mà chọn rời khỏi Ti gia, hiện tại lại vì nó mà ở một chỗ đơn sơ như vậy, mấy chuyện này nó đều biết.

……..

Ở một ngã tư bình thường trong một khu bình dân , gần đây lưu truyền đủ loại chuyện linh tinh.

“Ài , ngươi đã nghe chưa ? Hoa Dạng Tiểu Trúc tuyển thêm người làm đấy”.

“Ta sao có thể không biết a , ta cũng nhìn qua cậu trai kia rồi, bộ dáng đó , quả thực là …….”.

“Ngươi đừng thấy cậu trai có vẻ lãnh đạm lạnh lùng , hoa qua tay cậu ấy đều biến thành rất đẹp đấy , rất khéo tay”.

“Đúng vậy , hôm trước ta mua một chậu , vừa đẹp lại còn thơm nữa, đặt trong nhà cũng thấy không tệ”.

“Cậu trai kia chắc là khách trọ của nhà lão Hoa , nhìn khí chất của cậu ta, chắc là thiếu gia nhà nào đó bỏ trốn”.

“Ngươi biết một thì ta biết mười đấy.Ngươi đã nhìn thấy người đàn ông thỉnh thoảng vẫn giúp dọn hoa chưa ?”.

“Đúng , cái người đàn ông giống như thần tiên đó, nhưng mà có chút lạnh lùng, ta không dám tới gần đấy . Hai người bọn họ sống cùng nhau hay sao ấy ?”.

“Nghe nói là một đôi , nhưng gia đình không đồng ý nên cùng nhau trốn tới đây”.

“Ta nghĩ chắc là vậy, ngươi có cảm thấy hai người bọn họ lúc này thật khiến người ta ngưỡng mộ a”.

“Ôi , còn trẻ thật tuyệt, nhớ năm đó , ta cùng mối tình đầu cũng tí nữa bỏ trốn”.

“Ai u , ta nói này bà thím ơi , thím nhiêu tuổi rồi mà còn mộng mơ như năm đó nữa. Nghĩ lại giờ cũng nên về nhà nấu cơm thôi”.

“Ha ha , hôm nay ta mới mua được…..”.

Tiêu Dật cúi đầu tưới nước cho chậu hoa, từ phía sau bị người nào đó ôm.

“Ngươi lại làm sao vậy ?”.

Tiêu Dật nhịn không được thở dài , từ khi rời khỏi Ti gia, Ti Tu Dạ càng không kiêng nể gì nữa, cứ lúc nào rảnh là liền xuống lầu, ôm một cái , xấu xa ăn đậu hũ một chút.Nếu như Tiêu Dật có chút phản kháng , hắn sẽ đem chuyện Tiêu Dật giới thiệu hai người là người yêu ra , tiểu nhân đắc chí a.

“Ngươi không khỏe sao ?”.

TI Tu Dạ rúc vào hõm vai Tiêu Dật , thổi làn hơi ấm ấp vào chiếc cổ trắng nõn của nó : “Ta tưới hết hoa rồi , chờ Dạng Dạng về sẽ không còn công việc gì nữa”.Tiêu Dật bị Ti Tu Dạ làm cho ngứa ngáy, cười cười rồi né ra : “Ngươi đã đem hoa ở ngoài cửa vào chưa ?”.

Nói đến đây , Ti Tu Dạ liền há mồm nhẹ cắn vào cổ Tiêu Dật , tủi thân nói : “Đều mang vào hết rồi”.

Muốn nói Ti Tu Dạ của nó không phải là toàn năng thì cũng là một người toàn năng, sau khi thu xếp ổn thỏa tại Hoa gia, hắn liền tính đi tìm một số việc linh tinh.

Kết quả bị Tiêu Dật ngăn cản , Ti Tu Dạ quả thực rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mặc dù hiện tại màu mắt đã đổi, Tiêu Dật lại cho hắn đeo một chiếc kính phù hợp nữa, nhưng mà một khi hắn tiếp xúc với những người trên thương trường thì chẳng mấy chốc sẽ lộ tẩy , phiền phức vì thế cũng kéo nhau đến , nghĩ đến đó là lại nhức đầu.

Hơn nữa Tiêu Dật rất thích cuộc sống hiện tại , không có Ti gia , không có công việc , hai người có thể bên nhau cả ngày, có đủ các loại hoa , tha hồ tưới nước.Tuy nó biết những ngày như vậy sẽ không được mãi mãi , nhưng mà cho dù chỉ có vài ngày, nó cũng hi vọng có thể cứ tốt đẹp bình yên như vậy mà trôi qua.

Ti Tu Dạ cũng không phải là không hiểu được tâm ý của Tiêu Dật, hắn cũng thích cuộc sống bình thường ở bên cạnh Tiêu Dật, nhưng mà hắn không ra ngoài tìm việc, luôn vô công rỗi nghề đứng trong tiệm hoa, lúc nào cũng có thể nhận được ánh mắt bất mãn của Hoa Khánh, cảm giác giống như đàn ông ăn bám vợ phải dựa vào Tiêu Dật vậy.

Cuối cùng hắn cũng coi như là tìm cho mình một công việc nhỏ , chính là dùng sức khỏe của mình làm việc trong cửa hàng hoa, như là các công việc bưng bê hoa ..vv đều do thanh niên trai tráng khỏe mạnh Ti Tu Dạ thầu hết.

Nhưng mà , một kẻ thích sạch sẽ như hắn , mỗi lần dọn dẹp xong thì cả người đều ướt đẫm mồ hôi, rất khó chịu . Chắc mọi người nghĩ hắn sẽ nổi cáu.

Nhưng mà không. Vì sao ấy hả ? Ha ha , vì có lợi ích vô cùng lớn.

“Hiện giờ người ta rất khó chịu a”.Ti Tu Dạ ôm Tiêu Dật oán trách : “Dính dính này”.

“Được rồi , chờ đến khi Dạng Dạng quay về coi tiệm hoa , chúng ta sẽ đi tắm”.

Tiêu Dật cũng biết Ti Tu Dạ là muốn mình áy náy, cũng biết hậu quả của việc đi tắm, nhưng mà lúc Ti Tu Dạ làm nũng quả thực là đáng yêu chết đi được , nó không nỡ cự tuyệt.

Vừa nghĩ đến chuyện lát nữa giúp Ti Tu Dạ tắm rửa , mặt của Tiêu Dật lại chậm rãi bốc lửa.

Sau lần đầu tiên Ti Tu Dạ dọn dẹp xong rồi quấn quýt lấy mình cùng đi tắm , khi ấy Tiêu Dật vẫn còn rất trong sáng mà lý giải ý nghĩa của từ ‘tắm’ trên mặt chữ.

Mãi đến khi mặt đỏ tim đập thình thịch, ‘tắm’ xong thì không còn chút sức lực nào, lúc ăn cơm chiều, đối mặt với nụ cười trộm của Hoa Dạng, Tiêu Dật càng thêm vô lực.

Sau đó, khi Hoa Khánh ăn cơm xong bỏ lại cho bọn nó một câu, khiến cho nó chỉ muốn tìm một cái lỗ nào chui xuống.

“Trẻ tuổi , sức khỏe tốt là một chuyện, nhưng mà , quan trong hơn vẫn là giữ gìn thân thể a”.

END C123.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.