CHƯƠNG 130 : HỌC SINH CHUYỂN TRƯỜNG THẦN BÍ.
Ti Tu Dạ và Tiêu Dật quay trở lại Ti gia, mọi chuyện đều quay trở về quĩ đạo của nó , là gia chủ , lại đến công ty xử lý công việc , là sinh viên, lại vẫn đến trường như trước.
Đối với chuyện Tiêu Dật biến mất một tháng và sự việc biến hóa của Ti gia, những sinh viên còn lại tuy hiếu kỳ nhưng cũng không dám hỏi thăm.
Đương nhiên cũng có những người cực kỳ nhiều chuyện.
“Tiểu Dật Dật , trong khoảng thời gian không ở trường , cậu đi đâu vậy ?”. Ngả Tình đi quanh Tiêu Dật : “Tôi tìm cậu rất cực khổ a”.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì ?”.Tiêu Dật trực tiếp đi vào vấn đề.
“Keo kiệt , nói một chút không được sao , thỏa mãn một chút hiếu kỳ của người ta khó đến thế sao ? Làm người ta ngày nào cũng ăn không ngon , ngủ không……..”.Ngả Tình chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau , vô cùng oán niệm.
Tiêu Dật cũng không có chút ảnh hưởng : “Không có chuyện gì sao ? Không có chuyện gì thì tôi đi trước”.
“Đợi đã , chờ một chút”.Ngả Tình vội vàng kéo lấy áo Tiêu Dật : “Được rồi , tôi và cậu nói chuyện nghiêm túc”.
Vì thế , Tiêu Dật lại ngồi xuống chỗ cũ.
“Tiểu Dật Dật , đã đến lúc câu lạc bộ cần cậu ra sức rồi”.Ngả Tình trịnh trọng nói.
“Thời gian trước , khi mỗi câu lạc bộ trong trường đều cố gắng phấn đấu . Bởi vì, mỗi năm một lần, kinh phí của câu lạc bộ được ký phát trong một tháng.Kinh phí cấp cho mỗi câu lạc bộ dựa trên mức độ được hoan nghênh của câu lạc bộ .Trường sẽ tổ chức một cuộc thi giành kinh phí cao nhất.Chúng ta nhất định phải giành giải quán quân”.
Nhìn thấy Ngả Tình hả lòng hả dạ, nắm tay , động tác hùng hồn, Tiêu Dật nhàn nhạt nói một câu : “Cậu thực sự thiếu tiền sao ?”.
Nó nhìn thấy khắp nơi nơi trong ‘Cho ta yêu yêu’ đều là đạo lý kiếm tiền.Mai mối , ra tập san , ngẫu nhiên bán đấu giá các áp phích , ảnh quảng cáo kèm chữ ký có giới hạn , số tiền này không đủ cho câu lạc bộ dùng sao ?
Ngả Tình lập tức bày ra bộ dạng quang minh chính trực : “Tiểu Dật Dật , cái này không phải là vấn đề tiền nong , đây là vấn đề vinh dự của câu lạc bộ chúng ta , ‘Cho ta yêu yêu’ là câu lạc bộ được hoanh nghênh nhất thì không cần nghi ngờ gì, lấy danh nghĩa hội trưởng câu lạc bộ , tôi cũng không thể nhường thứ hạng nhất vốn dĩ thuộc về chúng ta cho câu lạc bộ khác được.Chúng ta đã thắng ba trận liên tiếp, cái này đã chứng minh thực lực của chúng ta. Vì vinh dự , mọi người phải mạnh tay chiến đấu”.
Ngước mắt lên nhìn Ngả Tỉnh , Tiêu Dật hỏi : “Cậu định dùng kiểu này để cổ vũ thành viên câu lạc bộ sao ?”.
“Ừ !”. Gật đầu lia lịa, Ngả Tình vì năng lực kêu gọi đoàn kết mà cảm thấy tự hào.
“Sau khi thắng , hội học sinh sẽ cấp kinh phí cho câu lạc bộ sao ? Cậu tính xử lý số tiền đó như thế nào ? ”.
“Đương nhiên , đương nhiên là dùng cho việc xây dựng câu lạc bộ rồi”.Ngả Tình có chút chột dạ nhìn Tiêu Dật . Hỏi nhiều thế làm gì ?
Một tay chống cằm, Tiêu Dật quay đầu lại tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngả Tình : “Cậu nói , trước kia câu lạc bộ từng thắng ba lần , vậy , kinh phí của những đợt ấy đi đâu rồi ? Lúc trước tôi đã nhìn qua sổ sách kế toán của câu lạc bộ, cũng không thấy bóng dáng của những kinh phí kia nha”.
“Cậu , cậu , cậu ——-”.Ngả Tình đột nhiên nhảy dựng lên : “Không phải tôi đã nói vậy cậu không được đi lung tung rồi sao ! Sao lại , sao lại , sao lại……”. Sao lại tới xem sổ kế toán được ta viết thành ám hiệu cất trong chiếc rương mật mã nhỏ trong kho bạc nhỏ ở tổ thương nghiệp chứ ?
“Tôi nhớ là , tôi hình như là đại diện quyền hội trưởng nha, xem sổ kế toán, có vấn đề gì sao ? Hay là , Ngả Ngả , cậu làm chuyện gì mờ ám không muốn để tôi biết ?”.
Tiêu Dật chậm rãi nói , đôi mắt tím giống như có thể nhìn thấu tâm hồn của Ngả Tình.
“Nào , nào có !”.Ánh mắt Ngả Tình mơ hồ bất định : “Đương nhiên là cậu có thể xem rồi. Cái , cái kinh phí đó, tôi dùng để , khảo sát , khảo sát nghiên cứu, khảo sát phương diện cần nghiên cứu rồi”.
“Khảo sát nghiên cứu ? Đó là gì ?”.
“Là công việc của hội trưởng a, chủ yếu là quan sát xu hướng thịnh hành hiện tại, gu thẩm mỹ của quần chúng , cái loại như bồi dưỡng học tập , để điều hánh tốt câu lạc bộ”.
Cảm giác tìm được một lí do hợp lý, Ngả Tình nói một tràng, giống như báo cáo trôi chảy.
“À”.
Ngả Tình lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, không tồi , Tiểu Dật Dật đối với chuyện này hình như không quá hứng thú . Nếu như để cậu ấy biết , mình cầm số tiền kia đi chơi ở các quán trai bao và GAY , hậu quả thật khó lường.
Đúng thế , nhưng mà , chuyện ấy thực sự là một loại nghiên cứu khảo sát mà, Ngả Tình nghĩ , hình ảnh trước kia hiện lên trong đầu , không khỏi cười *** tặc.
“Hình thức thi đấu như thế nào ?”.Tiêu Dật đem sự chú ý của Ngả Tình quay lại đề tài chính.
“Rất đơn giản , mỗi câu lạc bộ sẽ chuẩn bị một tiết mục, cuối cùng để toàn bộ sinh viên bỏ phiếu, câu lạc bộ mà bọn họ thích nhiều nhất chính là quán quân”.
Ngả Tình chăm chú nhìn Tiêu Dật, cười toe toét : “Tiểu Dật Dật , chỉ cần có cậu , chúng ta chắc chắn sẽ là người chiến thắng sau cùng rồi”.
……….
Từ câu lạc bộ đi ra , Tiêu Dật nhớ buổi chiều còn có hai tiết , vì thế liền quay về lớp.
Nằm úp xuống bàn , Tiêu Dật muốn thừa lúc giờ học chưa bắt đầu ngủ một lát.Ban đầu định ngủ trong sun-room của câu lạc bộ, nhưng mà , tất cả đều bị Ngả Tình phá hoại.
Nhắm mắt lại, tiếng nói chuyện ở hành lang càng ngày càng rõ hơn.
“Nghe gì chưa ? Vừa rồi , giữa trưa , có hai sinh viên mới chuyển đến trường đấy”.
“Ai du , học sinh chuyển trường thì có gì hiếm thấy ”.
“Đó là ngươi không tận mắt thấy đấy thôi. Trong đó có một sinh viên có bộ dáng rất đẹp”.
“Có thể so được với Ti Lưu Dật không ?”.
“Hở , cái đó thì không . Nhưng mà, cũng không kém bao nhiêu . Hơn nữa , hình như có lai lịch không nhỏ đâu, theo phía sau là vài vệ sĩ”.
“Vậy cơ à .Ài , người kia đâu rồi ?”.
“Cái đó , cũng không rõ lắm”.
“Cái gì mà không rõ lắm chứ ?”.
“Cậu ta……”.
“………”.
Khi những âm thanh nói chuyện dần dần đi xa, Tiêu Dật chìm vào mộng đẹp.
Ở ngoài cửa phòng học , có một sinh viên ngây ngốc nhìn người trước mặt.
“Này , tôi hỏi thì cậu trả lời đi chứ !”.Người nọ không kiên nhẫn nữa mà đi tới lắc lắc tay sinh viên kia : “Chưa từng nhìn thấy người đẹp sao ? Hừ , coi như cậu vận khí tốt , đời này có thể nhìn thấy người hoàn mỹ không tì vết như tôi”.
“Hả , thật ngại , thật ngại quá”.Sinh viên kia thấp giọng hỏi : “Cậu , cậu vừa nãy hỏi tôi gì vậy ?”.
“Hỏi cậu có phải Ti Lưu Dật học lớp này không ?”.
Thiếu niên không nhịn được mà trợn mắt một cái, lập tức lấy ra một cái gương , ôi , mình thực sự là quá đẹp mà , ngay cả trợn mắt cũng xinh đẹp như vậy.
“Cậu tìm bạn Ti hả , cậu ấy ở bên trong đấy”.
Thiếu niên khó hiểu nhìn thấy cậu sinh viên hưng phấn giống như tiêm máu gà () khi nhắc đến Ti Lưu Dật, nhưng mà , bỏ đi , trước tiên vào lớp tìm người đã.
() Tiêm máu gà (Đả kê huyết) : một phương pháp tăng cường sức khỏe của thập niên 80 ở Trung Quốc tên là ‘Kê Huyết Liệu Pháp’ (đương nhiên là nó phản khoa học rồi) .Người sau khi được tiêm máu gà thì mặt sẽ đỏ bừng lên , nghe nói tinh thần rất hưng phấn . Sau này người ta dùng câu này để châm chọc những người quá hưng phấn , điên cuồng hoặc si mê một cái gì đó.
Thiếu niên nghênh ngang đi vào lớp học yên tĩnh , quai hàm hơi nghếch lên : “Ti Lưu Dật đâu ?”.
Những bạn học cùng ngồi ở phía trước không nói năng gì , chỉ chỉ vào người đang nằm sấp trên bàn.
Mang theo chút tâm tình kích động, thiếu niên cất bước dài đi đến, muốn đưa tay chụp lấy bả vai Tiêu Dật.
Cùng lúc đó , cả lớp đều phát ra một tiếng hít sâu.
“Gì vậy ?”. Thiếu niên khó hiểu quay đầu lại nhìn những người bên cạnh.
Một sinh viên thở ra , trả lời : “Cái đó , bây giờ bạn Ti đang ngủ , không thể được , mời cậu lát nữa quay lại tìm cậu ấy được không ?”.
Thấy những người chung quanh đều tỏ ra dè chừng, thiếu niên trừng mắt Tiêu Dật đang ngủ, không nghĩ tới tên Ti Lưu Dật này lại có danh tiếng lớn tới cỡ này, có thể dùng thân phận ức hiếp người khác.
Thiếu niên hiểu sai vấn đề quyết định phải dạy dỗ Ti Lưu Dật một chút, dùng sức mà lay nó.
“Ti Lưu Dật , Ti Lưu Dật , dậy đi, ngủ cái gì mà ngủ , dậy đê !”.
Tất cả lớp lộ ra vẻ sợ hãi , cũng không khỏi lui lại từng bước từng bước một , nhìn Tiêu Dật đang có xu hướng từ từ tỉnh ngủ và hai kẻ không biết sống chết kia.
Đúng , chính là hai người , một là cái người đã tự kỉ đến một trình độ nhất định , cũng chính là thiếu niên không nghe lời khuyện kia, một người đi theo sau hắn , đến bây giờ vẫn chưa từng lên tiếng , thiếu niên đeo mạng che mặt đó im lặng đến nỗi khiến người ta cho rằng hắn không hề tồn tại ở đây.
Như thế , chắc bọn họ là sinh viên mới chuyển đến.
Tiêu Dật cũng không phải là một người tham ngủ , nhưng mà một khi nó buồn ngủ thì cực kỳ chú ý đến chất lượng giấc ngủ, hễ là người quấy rầy , gián đoạn đến nguyên tắc tỉnh dậy tự nhiên của nó , thì sẽ có kết quả không tốt đẹp gì (Ta chỉ có thể thận trọng nói như vậy , bởi vì không ai biết những người đó bây giờ đang ở đâu cả(lời của tác giả , không phải của tớ :D)).
Lúc này trong phòng học , thi thoảng lại vang lên một tiếng cảm thán.
Ài , thật là , mặc dù biết người đánh thức bạn Ti rất đáng thương , nhưng mà , vì ánh mắt kết hợp hoàn hảo giữa sát khí và buồn ngủ thậm chỉ còn mang theo một chút vô tội hấp dẫn kia, cậu bạn vừa mới chuyển trường ơi , cám ơn cậu , còn nữa , phải kiên cường nha.
Mọi người đoán rằng thiếu niên kia sẽ vô cùng khiếp sợ, nhưng mà hình như khác với hồi xưa khi bọn họ nhìn thấy.
Lúc này thiếu niên giật mình hoảng hốt , giọng nói không rõ , run rẩy vừa chỉ tay vào Tiêu Dật , vừa quay lại nhìn thiếu niên phía sau mình : “Cậu …cậu …cậu ta …cậu ta…ta …ta……”.
Tiêu Dật cũng không nghĩ tới sẽ nhận được phản ứng như thế này, chớp chớp hai mắt đuổi cơn buồn ngủ , tay nhàn nhã chống cằm , nhìn thiếu niên đang làm những động tác rối loạn, chẳng nhẽ bị mình hù cho ngốc rồi sao ?
Vừa ngẫm nếu có ngốc thật cũng không phải trách nhiệm của mình , Tiêu Dật vừa đánh giá thiếu niên ở trước mặt, giống như có chút quen quen , gặp nhau ở đâu rồi sao ?
“Y Ân ?”.Có một chút không chắc lắm , Tiêu Dật kêu lên một tiếng.
END C130.